Chương 169: Tại Sao Lại Như Thế?


“Hắc hắc...”

Vị Võ Tôn của Hắc Ma gia tộc bật cười ha hả vì thống khoái. Hắn nguyên bản đối với nhiệm vụ lần này có chút mâu thuẫn, nhưng lại tuyệt đối không nghĩ tới mình có thể đánh lén thành công hai tên Cửu phẩm Võ Tôn còn cường hãn hơn bản thân mình một cấp, ngoài ra còn đả thương nặng bảy tên Võ Tôn khác!

Chiến tích huy hoàng cỡ này thì hắn ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.

Thấy tên Cửu phẩm Võ Tôn còn sót lại nhào tới, Hắc Ma Võ Tôn không hề lo sợ sợ chút nào mà cười dài rồi tiến lên nghênh tiếp.

Đúng lúc này, đột nhiên hắn cảm giác hai chân mình như bị níu chặt, nhìn lại mới phát hiện đôi chân đang bị hai gã Võ Tôn gắt gao ôm chặt, hơn nữa bọn họ còn đồng thời hung hãn dùng miệng cắn chặt vào đùi hắn, bốn con mắt phóng xuất ra quang mang điên cuồng! Chưa hết, mỗi người bọn họ đều dùng cánh tay còn lại hung hăng công kích về phía hắn...

“Rầm… rầm…!”

Hắn tuy rằng đã đánh trúng đối thủ nhưng dù sao thì cũng là một chọi hai, nên lực lượng khó tránh khỏi bị phân tán. Hơn nữa hai vị Võ Tôn của Kim Mã Kỵ Sĩ Đường ai cũng có thực lực cao hơn hắn một phẩm, nếu vào lúc bình thường thì chỉ sợ hắn đã phát hoảng mà hôn mê bất tỉnh, nhưng hiện tại đối phương đã trúng xuân dược nên không thể nào phát ra chiến lực đỉnh phong được.

Hai chưởng kia thế mà lại không thể đem hai gã Võ Tôn đánh ngất xỉu! Cho nên vừa rồi địch nhân đã phải nếm chịu đau đớn như thế nào thì giờ đây lại đến phiên hắn hứng chịu.

"Ah…"

Vị Hắc Ma cao thủ này ngửa mặt lên trời tru lên thảm thiết, vang vọng cả khoảng không chung quanh.

Tuy thét lên đau đớn nhưng hai tay hắn vẫn liên tục đánh xuống nhanh như chớp giật.

"Lão tam... ngươi nhanh lên một chút đi... Chúng ta sắp chịu hết nổi rồi... "

Một vị Bảo Mã Kỵ Sĩ của Kim Mã Kỵ Sĩ đường vừa điên cuồng giáng đòn lên người Hắc Ma cao thủ, vừa cắn răng chịu đựng công kích mà đối phương đánh trả. Thời gian dần dần qua đi thì thần trí hắn đã trở nên có chút mơ hồ, bèn hét lên một tiếng thảm thiết: " Nhanh lên! Lão Tam... nhanh lên nào..."

"Đại ca! Nhị ca!" Lão tam đột nhiên nước mắt tuôn rơi như mưa.

Ở phía ngoài, tiếng gào thét xung trận lại dồn dập vang lên. Một đợt công kích mới lại bắt đầu.

Vị Lão tam của Kim Mã Kỵ Sĩ đường đột nhiên hét lớn một tiếng, sau đó vươn tay đoạt lấy một thanh trường mâu rồi mở đường máu tiến đến bên cạnh hai người đại ca nhị ca đang lâm vào trạng thái gần chết, hắn tựa như một con hổ đang giết chóc một cách điên cuồng: "Cùng ta xông ra ngoài!"

Ở bên trong, những cao thủ canh gác phòng giam cũng đã vọt ra.

Bảy tên Võ Tông đã bị trọng thương vào lúc này cũng đồng thời lựa chọn liều mạng, dùng tính mạng của mình để ngăn chặn những người thủ vệ này.

Thứ quan trọng nhất của một nam nhân đã bị tên Bát phẩm Võ Tôn kia phá hủy, tương lai đối với bọn họ đã không còn có ý nghĩa gì nữa, cuộc đời này đối với họ đã kết thúc.

Cho nên bọn hắn lựa chọn lưu lại!

Đám người còn lại của Kim Mã Kỵ Sĩ Đường đều rơi lệ, hét lên một tiếng rồi cả đám đều xông ra ngoài... Khi đến là mười chín người vậy mà hiện tại chỉ còn chín người có thể xông ra ngoài, thậm chí ngay cả hai vị Bảo Mã Kỵ Sĩ cũng đã phải nằm lại bên trong.

Thảm cảnh như vậy, bọn họ có nằm mơ cũng không bao giờ tưởng tượng ra sự thất bại nhục nhã đến như thế!

Nơi cửa ra vào của đại lao, hai vị Bảo Mã Kỵ Sĩ đang liều mạng cuối cùng cũng đã ngăn chặn được tên cao thủ Hắc Ma, tràng cảnh điên cuồng tới mức đùi của vị Hắc Ma cao thủ kia thế nhưng lại bị hai người bọn hắn gặm trơ ra hai khúc xương trắng hếu...

Vào lúc này thì cả ba người đều đang gào thét thảm thiết, huyết nhục bay tán loạn, bắn ra như mưa, tình cảnh thảm liệt đến mức mọi người đều cảm thấy lạnh cả người. Cuối cùng, cả ba người đều đồng thời ngã xuống, tắt thở cùng một lúc.

Ngoài ra còn có bảy tên Võ Tông đang bị trọng thương cũng bị loạn đao phân thây mà chết sau khi chiến đấu được một hồi lâu. Bọn hắn vốn đã bị trọng thương, cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà nên chiến lực sút giảm đến thảm thương. Với thực lực chỉ bằng hai - ba phần mười lúc bình thường mà có thể ngăn trở được đối phương một lúc lâu như vậy thì bọn hắn cũng đủ cảm thấy mãn nguyện rồi.

Chứng kiển cảnh huyết nhục bắn tung tóe trên mặt đất, dù có là người gan lỳ đến mấy cũng không thể nói nên lời.

Nếu không phải là đã bố trí bẫy rập từ trước thì e rằng chỉ có tên bát phẩm Võ Tôn ngụy trang kia là có thể đánh lén thành công một hai người, sau đó những người còn lại bên đối phương sẽ rút lui một cách nhởn nhơ!

Những thành viên của Kim Mã Kỵ Sĩ đường này không chỉ có võ công cao cường mà còn đều rất hung hãn không sợ chết. Qua trận chiến ngày hôm nay, mọi người mới chính thức nhận biết được sự lợi hại của Kim Mã Kỵ Sĩ!

Nhân lực bên Bổ Thiên Các đông hơn đối phương gấp mười mấy lần, thậm chí nếu tính cả những binh lính ở bên ngoài thì là gấp vài trăm lần, vậy mà chỉ có thể lưu lại mười người của địch nhân.

Đại lao ẩn chứa cao thủ nhiều như châu chấu, vậy mà lại để cho đối phương đến đại náo một hồi rồi bỏ đi thì quả thực là mất hết mặt mũi. Vì thế nên cả đám còn lại đều hò hét điên cuồng mà đuổi theo mấy tên kia.

Ngay sau đó, toàn bộ Thiết Vân thành lập tức lâm vào cảnh báo động toàn thành, kỵ binh thám soát xuất hiện khắp nơi, sự yên tĩnh của ban đêm bị phá hủy hoàn toàn.

Trong kế hoạch của Sở Dương đã xuất hiện một lỗ hổng rất lớn, bằng không thì những tên cao thủ của Kim Mã Kỵ Sĩ đường cũng đừng mong chạy thoát một tên nào.

Kỳ thật thì cũng không thể xem đó là sơ hở trong kế hoạch của Sở Dương. Lúc ấy Sở Dương và Hắc Ma Đao vương đã thương lượng ổn thỏa, đến lúc tối hậu sẽ để cho người của Hắc Ma hiệp trợ xuất thủ, đem toàn bộ người của Kim Mã Kỵ Sĩ đường giết sạch toàn bộ.

Lúc ấy Đao vương đáp ứng rất vui vẻ. Chỉ có điều là hắn đã đánh giá quá thấp ngạo khí của những cao thủ Võ Tôn trong gia tộc mình. Bọn hắn mà phải nghe theo lệnh của một tên quan viên để canh giữ đại lao? Hắn nghĩ hắn là ai thế? Hơn nữa nếu làm như vậy thì chẳng phải bọn chúng sẽ trở thành chó săn trong truyền thuyết hay sao?

Cho nên mặc dù là Vương tọa đã ra mệnh lệnh nhưng cả đám vẫn cứ lề mề giằng dai hết hai ngày, nhưng chính trong hai ngày này lại xảy ra đại sự.

Phía Hắc Ma không những không lưu lại được địch nhân mà còn để cho một vị Bát phẩm Võ Tôn chết tại trận.

****

Sau khi đám thủ hạ đã xuất phát, Khổng Thương Tâm vương tọa liền đi đến Tiếp Thiên Lâu trong Thiết Vân Thành để quan sát cảnh đêm trong thành. Nhìn từ ngoài vào thì thật là có dáng dấp đạo cốt tiên phong.

Ba vị Cửu phẩm Võ Tôn dẫn đội, cộng thêm hơn mười vị cao cấp Võ Tông, chiến lực như thế tuy không tính là thiên hạ vô địch nhưng cũng rất ít bị người khác ngăn trở. Khổng Vương Tọa tuyệt đối tin tưởng rằng lực lượng có thể ngăn trở bọn hắn sẽ không xuất hiện tại Thiết Vân thành!

Mà cho dù có xuất hiện thì nó cũng không phải là lực lượng của triều đình.

Cho nên Khổng Vương Tọa rất yên tâm, hắn hiện tại đang an tọa tại Tiếp Thiên Lâu, đang yên tĩnh mà chờ đợi ca khúc khải hoàn.

Thời điểm trong thành đột nhiên trở nên náo loạn, trên mặt Khổng Vương Tọa bỗng hiện lên một nụ cười có chút ý vị âm trầm. Ánh mắt của hắn giống như chim ưng vậy, đang tràn đầy vẻ khinh thường mà nhìn về phía đám binh mã đang được điều động trong thành, trong mắt hắn lúc này toát lên sự bễ nghễ mà cao ngạo!

Cái loại sâu bọ như thế mà cũng muốn lưu lại người của ta sao?

Buồn cười!

Nếu là chính diện đối chiến ở trên chiến trường, người của hắn tuyệt đối sẽ bị binh mã của Thiết Vân nghiền thành bột phấn mà không có một chút may mắn nào.

Tuy nhiên đây lại là ở bên trong thành, bất kể là cây cối hay kiến trúc cũng sẽ là sân khấu lý tưởng cho người bên hắn hoạt động.

Tác chiến tại địa hình phức tạp như vậy thì binh lính bình thường sẽ không thể nào ngăn cản được cao thủ!

Cho nên, càng loạn càng tốt. Tốt nhất là làm cho dân chúng trong thành trở nên thần hồn nát thần tính, đến lúc đó thì Thiết Bổ Thiên hay Sở Diêm Vương cũng sẽ phải xuất hiện. Lúc ấy ám sát người nào trong hai người đó sẽ phụ thuộc vào tâm tình của hắn.

Tất nhiên là ám sát Thiết Bổ Thiên cũng không phải là chuyện dễ, bên cạnh hắn luôn có hai cao thủ cực kỳ thần bí, võ công cực kỳ cao cường thủ hộ. Nhưng mà bên cạnh Sở Diêm Vương lại không có cao thủ như vậy!

Với thân thủ của hắn, sau khi nhất kích tất sát Sở Diêm Vương sẽ ngay lập tức trốn thật xa, đến khi đó ở nơi Hạ Tam Thiên này làm gì còn có người nào có thể truy tung được hắn.

Chỉ một lúc sau, trong thành đột nhiên truyền đến từng hồi huyên náo ồn ào, quân đội ở bốn phương tám hướng được đồng thời điều động, khắp nơi đều là đèn đuốc sáng trưng.

Hơn nữa, có không ít địa phương xuất hiện nhân ảnh trùng trùng điệp điệp, từng khách điếm đều bị kiểm tra chặt chẽ, thậm chí ngay cả nhà dân cũng không thoát khỏi bị điều tra.

“Xem ra bọn hắn đã thành công rút lui khỏi kinh thành rồi.”

Khổng Thương Tâm khóe miệng tràn ra một nụ cười đắc ý, sau đó thân hình khẽ loé lên một cái đã biến mất vô hình vô ảnh.

Đợi đến lúc Khổng Vương Tọa quay trở lại địa điểm tập trung thì hắn lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho cực kỳ tức giận. Hắn gầm lên: “Đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi còn là võ giả sao? Vô liêm sỉ!”

Đối nghịch với sự im lặng của vài tên thủ hạ đang đứng bên ngoài cửa là những âm thanh hổn hển, rên rỉ từng tràng bên trong phòng… Khổng Thương Tâm sau khi mở cửa mới phát hiện trên sàn nhà lúc này lổm nhổm những thân hình trần như nhộng đang quấn chặt lấy nhau!

Ngoại trừ đám thủ hạ của hắn, còn có một đám nữ nhân trang điểm phấn son lòe loẹt…

“Chúng tôi đánh cướp mấy cái kỹ viện… mới tìm được đám nữ nhân này… nhưng khổ nổi toàn là đám ăn sương hạng bét.”

Một tên Bảo Mã Kỵ Sĩ đang đứng ngoài cửa dùng vẻ mặt bi ai mà thấp giọng nói: “Hiện tại những kỹ viện ở bên trong Thiết Vân thành đều đóng cửa ngừng kinh doanh, đám nữ nhân này đều là những kẻ bán thân xác vụng trộm ở khu vực của dân nghèo…”

Tên Bảo Mã kỵ sĩ cũng hiểu được tại sao Khổng Vương tọa lại tức giận như thế. Tại Cửu Trọng Thiên đại lục thì cướp bóc cũng không phải là trọng tội, nhưng mà loại hành vi dâm tặc thì lại bị cả thiên hạ phỉ nhổ vào!

Đây là vấn đề đạo đức của Cửu Trọng Thiên đại lục!

“Kỹ viện? Cấp thấp nhất?” Khổng Thương Tâm chỉ cảm thấy đầu mình lập tức trở nên to như cái đấu, sau đó hắn trở tay tát vào mặt tên Bảo Mã Kỵ Sĩ: “Là ngươi dẫn bọn chúng đến đó hả? Đã thế lại còn dẫn thêm một đám giẻ rách về đây?”

“Bọn chúng bị trúng cạm bẫy của Sở Diêm Vương… Hít phải một lượng lớn xuân dược…” Tên Bảo Mã Kỵ Sĩ thấp giọng giải thích, cũng không dám để ý tới một cái tát tai kia, tựa như là không phải đánh vào mặt hắn vậy: “Ngay cả kỹ viện cũng không hoạt động kinh doanh, chỉ sợ rằng đây cũng là mưu kế của Sở Diêm Vương hắn…”

“Xuân dược...” Khổng Thương Tâm nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Đồ vô liêm sỉ! Sở Diêm Vương ngươi thật là hèn hạ vô sỉ!”

Không thể nhìn những cảnh tượng khó coi này nữa, hắn hầm hầm đóng cửa lại rồi ngó nghiêng ra bên ngoài một lúc: “Những người khác đâu?”

“Chết hết rồi.” Vị Bảo Mã Kỵ Sĩ kia đứng thẫn thờ một chỗ, nước mắt cứ thế mà chảy xuống: “Chết rồi, chết hết rồi…”

“Cái gì?”

Khổng Thương Tâm quá sợ hãi, lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, lảo đảo suýt không đứng vững, nắm chặt bả vai tên thủ hạ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Ở bên trong đại lao căn bản là không có Số một, đó chỉ thuần túy là một cái bẫy mà thôi. Bên trong đó nguy cơ trùng trùng, độc dược dày đặc, xuân dược khắp nơi, hơn nữa còn có một gã Bát phẩm Võ Tôn giả trang thành Số một…”

Vị Bảo Mã Kỵ Sĩ này cũng trở nên thất hồn lạc phách mà nói: “Đại ca và nhị ca của ta đều lâm vào bẫy rập, sau đó lại trúng xuân dược, đến cuối cùng lại cõng ra tên giả dạng Số một, vào thời khắc quan trọng bị đối phương hạ sát thủ…”

Hắn ngồi bệt xuống mặt đất, lấy tay ôm mặt khóc, nước mắt tuôn trào như mưa qua những kẽ tay hắn: “Còn có tám vị huynh đệ khác cũng chết ở trong đó…”

“Tại sao lại có thể như vậy? Tại sao lại như thế được?” Khổng Thương Tâm cứ ngây ngốc mà đứng đấy. Vào giờ khắc này thì dáng người cao ngất của hắn bỗng như còng đi một chút, hắn cứ lẩm bẩm mà nói một mình: “Tại sao lại có thể như vậy...”

“Vương tọa! Vương tọa! Ngài phải báo thù cho các huynh đệ đó…” Một gã đại hán to con đang đứng ở bên cạnh bỗng khóc rống lên. Trên người của hắn cũng có nhiều chỗ đang chảy máu, nhưng hắn lại không băng bó lại mà cứ để máu huyết giàn giụa như vậy.

“Vương tọa! Ngài phải báo thù cho các huynh đệ.” Đám người còn sống bỗng nhiên quỳ trên mặt đất rồi đồng thanh kêu lên.

“Sở Diêm Vương! Sở Diêm Vương!” Khổng Thương Tâm nắm chặt bàn tay lại, nghiến răng nghiến lợi mà gầm lên: “Nếu ta không giết ngươi thì thề không làm người! Nếu ta không giết ngươi thì trời đất sẽ không tha cho ta!”

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #169