Chương 1688: Không Có Cách Nào


Râu ria Lăng Mộ Dương đều dựng lên, đột nhiên lão lệ tung hoành, khàn
giọng nói: "Những... những... những chấp pháp giả đó, đều là hảo hán tử
thiết cốt! Bọn họ đã vì nhân gian chính nghĩa mà trả giả cả đời rồi! Cho dù là tráng sĩ cũng khó tránh khỏi chết dưới lưỡi đao, tướng quân sớm
muộn cũng có lúc trận vong. nhưng không phải lưng đeo sỉ nhục mà chết
đi. Anh danh cả đời, hào hùng cả đời, đều chôn vùi trong tay Thiên ma!"

Lăng Mộ Dương ngửa mặt lên trời rống to: "Pháp Tôn! Pháp Tôn! Ngươi là đồ
khốn kiếp, làm lại hạ thủ được? Làm sao ngươi có thể làm chuyện táng tận lương tâm đó?"

Tất cả mọi người đều ảm đạm cúi đầu.

Trong gió lạnh thấu xương, chỉ có thanh âm Lăng Mộ Dương khàn khàn, bi thống
tới cực điểm điên cuồng mắng chửi: "Pháp Tôn! Đông Phương Bá Đạo! Con mẹ ngươi, tổ tông nhà ngươi là đồ chó má!"

Tất cả mọi người đều chấn động từ đáy lòng.

Giờ khắc này, nghe Lăng Mộ Dương chửi mắng thô lỗ như thế, chẳng những
không có nửa điểm khinh bỉ, không ngờ còn có một loại xúc động muốn rơi
lệ.

Lăng Mộ Dương cả đời này công trực liêm chính, không thẹn với lương tâm, cho dù trách cứ người khác cũng rất ít. Nhìn không vừa mặt,
trực tiếp giết đi.. Chưa từng dùng ô ngôn uế ngữ như vậy mắng chửi người khác...

Lại càng đứng nói tới điên cuồng mắng lớn, hạ nhục tổ tông, mẫu thân đối phương, bất chấp phong độ như vậy.

Nhưng hiện tại, Pháp Tôn phát rồ, khiến cho vị lão nhân anh hùng một đời này thật sự không nhịn được nữa, bộc phát, chửi lớn.

"Lăng lão mắng lầm người rồi. Pháp Tôn không phải là Đông Phương Bá Đạo. Tổ
tông mười tám đời Đông Phương gia đúng là bị tai bay vạ gió rồi." Sở
Dương chậm rãi nói.

"Hả?" Lăng Mộ Dương bỗng nhiên quay đầu lại: "Kiếm chủ nói như vậy là ý gì?"

"Đông Phương Bá Đạo năm xưa đã sớm chết rồi!" Sở Dương hít thật sâu một hơi:
"Hiện tại, dùng diện mạo và tên tuổi Đông Phương Bá Đạo mà sống, thật ra là một người khác..."

Sở Dương trào phúng cười một tiếng: "Nói
tới người này... mấy vạn năm trước, thế gian cũng từng công nhận hắn là
nhân vật anh hùng đó."

"Ai?" Lăng Mộ Dương hét lớn một tiếng:
"Nhân vật anh hùng? Súc vật như vậy! Tính là anh hùng gì?! Hắn rốt cuộc
là ai? Thế nào xứng với hai chữ 'anh hùng'?!"

"Đệ Ngũ Trù
Trướng." Sở Dương nói tọac ra bí mật, tiếp đó lại cười lạnh một tiếng,
không biết là trào phúng hay là tiếc hận, nói: "Từng... là một trong cửu kiếp, cũng từng đảo điên thiên hạ... cửu kiếp trí nang! Không biết
người này có xứng mang hai chữ 'anh hùng' không?"

Rắc!

Chiếc ghế dưới thân Lăng Mộ Dương bị hắn chấn nát!

Bất ngờ chấn kinh, khiến cho Lăng Mộ Dương giờ phút này thật có chút không
biết làm sao rồi. Nguyên lực trong cơ thể căn bản không khống chế được
mà phóng thích, họa tới cái ghế.

Lăng Mộ Dương đặt mông ngồi
xuống đất, giống như đang mê man, hai mắt ảm đạm thất thần, lẩm bẩm nói: "Là hắn sao? Điều này làm sao có thể? Là hắn sao? Điều này sao có
thể???"

Bên cạnh, Lăng Hàn Tuyết bịt miệng, mở trừng mắt.

Bên ngoài, bảy vị cao thủ Lăng gia cũng trợn mắt líu lưỡi, vẻ mặt không dám tin tưởng.

Sở Dương biết bọn họ vì sao chấn kinh. Ngày đó khi mình biết được bí mật này, chấn kinh cũng chẳng thua bọn họ là mấy.

Trong thân thể Pháp Tôn Đông Phương Bá Đạo lại là Đệ Ngũ Trù Trướng - một trong cửu kiếp, cửu kiếp trí nang!

Điểm này đương nhiên khiến cho người ta chấn kinh không thôi, nhưng chân
chính khiến người Lăng gia chấn kinh hay là không dám tin tưởng như vậy, lại là vì một chuyện khác: Nếu như Đệ Ngũ Trù Trướng còn sống, vậy vì
tiền bối cửu kiếp của Lăng gia kia... liệu có thể?

Quả nhiên...

Lăng Mộ Dương đột nhiên lệ lão tung hoành, run rẩy hỏi: "Một khi đã như
vậy... một khi đã như vậy... vậy gia phụ, lão nhân gia... có thể... có
thể..."

giờ phút này, Lăng Mộ Dương đã hoàn toàn vứt chuyện Pháp Tôn sang một bên rồi.

Lịch đại cửu kiếp đều mất tích thần bí, đây không phải là bí mật gì.

Tất cả huynh đệ cửu kiếp, gần như đều biến mất khỏi nhân gian sau khi nhất
thống đại lục. Chẳng biết đi đâu. bao nhiêu năm trôi qua, mọi người đều
đã bỏ cuộc, cho rằng bọn họ đã chết.

Trừ Vũ Tuyệt Thành là ngoại lệ duy nhất.

Cũng không phải không có người của cửu đại gia tộc tới tìm Vũ Tuyệt Thành,
hỏi chuyện liên quan tới cửu kiếp thủy tổ nhà mình. chỉ là, cái bọn họ
nhận được chỉ là một hồi chém giết, cực kỳ huyết tinh, cực kỳ điên
cuồng. Dần dà, không còn thế lực thế gia, tổ chức nào hỏi tới chủ đề cấm kỵ này nữa.

Nhưng hôm nay, lại lộ diện ra một cửu kiếp chưa chết - Đệ Ngũ Trù Trướng.

Có một có hai, vị tất đã không có ba có bốn...

Trong lúc nhất thời, tất cả tư tưởng Lăng Mộ Dương đều tập trung vào điểm
này: cửu kiếp đã có người may mắn tồn tại! Vậy cha ta...

Sở Dương trầm giọng nói: "Lăng lão, phụ thân ngươi... bao gồm những vị cửu kiếp
tiền bối của cửu đại gia tộc các ngươi, hiện tại rất có thể còn khỏe
mạnh! Tuy bọn họ không còn ở trên thế giới này, nhưng... hiện giờ quả
thực có khả năng rất lớn là đang khỏe mạnh, cũng là chuyện thực giống
chuyện ván đóng thuyền! không cần hoài nghi!"

Lăng Mộ Dương vừa
nghe được mấy chữ "rất có khả năng còn khỏe mạnh", trong đầu chỉ thấy nổ ầm một tiếng, không còn nghe được gì nữa. Tất cả những lời phía sau của Sở Dương, một chữ hắn cũng không nghe được, nước mắt thi nhau chảy
xuống.

Phụ thân, ngài vẫn còn khỏe mạnh?!

Lăng Mộ Dương
chấn động từ đáy lòng. Cho tới hôm nay, hài tử đã hơn một vạn năm chưa
được phụ thân, vẫn kiên cường mà sống, cho đến khi trở thành thủy tổ,
trở thành cao thủ tuyệt đỉnh thiên hạ phải ngước nhìn, trở thành truyền
thuyết được thế nhân cúng bái.

Nhưng giờ phút này, vừa nghe được
tin tức phụ thân, vẫn không nhịn được mà kích động trong lòng. Trong
nháy mắt này, hắn đâu còn là lão tổ vạn năm nữa, hắn chỉ là một hài tử
khao khát tình thương của phụ thân mà thôi.

Lăng Mộ Dương càng
muốn khống thế tâm tình của mình, nước mắt lại càng chảy ra thật nhiều.
Về sau rõ ràng không thể khống chế được nữa, áp lực dồn nén hơn vạn năm
cứ như vậy tận tình phát tiết, râu tóc bạc phơ, vẫn khóc tu tu, nước mặt giàn giụa.

Bị chân tình hắn cuốt hút, Sở Dương cũng không nhịn
được mà sống mũi cay cay, đành phải quay đầu đi, khống chế tâm tình của
mình. Loại chân tình hiển lộ khi trùng sinh từ tuyệt địa này... ai có
thể không động dung?

Lăng Hàn Tuyết bên cạnh, đã khóc sướt , ướt đẫm vạt áo rồi.

...

“Sở kiếm chủ, phụ thân ta... lão nhân gia... đang ở nơi nào?" Thật lâu sau, Lăng Mộ Dương dừng lại nước mắt, khàn giọng hỏi.

"Hắn... hiện tại đang ở vực ngoại, quyết chiến Thiên ma. Đó cũng là lý do ta
nói hắn có khả năng còn khỏe mạnh. Lịch đại cửu kiếp ai cũng vậy." Sở
Dương trầm giọng nói: "Bất quá... nếu thực lực bản thân không đủ, ta
khuyên ngươi... ngàn vạn lần đừng đi tìm. Thứ nhất tu vi không đủ để tới nơi đó, cho dù có dùng thủ đoạn đặc biệt nào đó miễn cưỡng tới được đó, cũng chỉ có nước bị Thiên ma giết mà thôi. Ngay cả mặt mũi cũng không
thấy được, chẳng phải quá oan uổng sao?"

"Đang ở vực ngoại, chiến Thiên ma sao?!"

Lăng Mộ Dương thì thào nhớ kỹ, thần quang trong mắt càng lúc càng thịnh, đột nhiên thét dài một tiếng: "Giết sạch Thiên ma! Phụ thân địa nhân uy
vũ!"

Bỗng
nhiên quay đầu, nhìn Sở Dương: "Ta tin tưởng kiếm chủ đại nhân sẽ không
gạt ta chuyện này! Nói như vậy, một trận chiến Cửu Trọng Thiên này,
chúng ta chỉ có thể thắng chứ không được phép bại!"

Sở Dương chậm rãi gật đầu: "Không sai, đúng là chỉ được thắng, không được phép bại!"

"Một khi đã như vậy, chúng ta phải hợp tác như thế nào, xin kiếm chủ đại nhân nói rõ." Lăng Mộ Dương lẫm liệt nói.

Sở Dương thở dài, nói: "Việc đã tới nước này, chúng ta hiện giờ... chỉ có thể... như thế.... như thế..."

Sở Dương vừa nói, Lăng Mộ Dương vừa gật đầu.

Thanh âm hai người nói chuyện rất nhỏ, đám người Lăng Hàn Tuyết ngại vì thân
phận hai người, tuyệt đối không dám nghe lén, chỉ thấy một người nói một người gật đầu, hai người phối hợp khăng khít, thiên y vô phùng...

"Về phần các gia tộc khác có hai lòng hay không...." Lăng Mộ Dương ngập
ngừng nói một câu như vậy. Không phải hắn nghĩ nhiều mà là loại tình
huống này tuyệt đối có! Nhất định có!

Không có bất cứ hoài nghi nào.

Sở Dương nhướng mí mắt, khóe miệng như cười như không, một cỗ sát ý âm trầm đột nhiên dâng trào.

Lăng Hàn Tuyết bên cạnh sợ tới run cả người.

Khi Cửu Kiếp kiếm chủ này phóng thích sát ý... so với lão sát thủ vạn năm còn nồng đậm hơn...

....

Sau một hồi lâu, công việc song phương đã định đoạt, Lăng Mộ Dương mới cáo
từ. Đi tới cửa, đột nhiên dừng cước bộ, nói: "Vậy... chuyện liên quan
tới đám người gia phụ, ta có thể..."

Sở Dương nói: "Có thể nói cho bọn họ. Trước đại chiến, chúng ta cũng cần gia tăng sĩ khí."

Khuôn mặt Lăng Mộ Dương lộ vẻ hân hoan, gật gật đầu, tiếp đó lại do dự nói:
"Nếu như Pháp Tôn cũng từng là Đệ Ngũ Trù Trướng - cửu kiếp trí nang...
vậy, Đệ Ngũ gia tộc hiện tại..."

Sở Dương thận trọng nói: "Từ
những gì ta biết về Đệ Ngũ Khinh Nhu... Đối diện với lựa chọn phải trái
trước mặt, có lẽ hắn sẽ không làm chuyện vi phạm bản tâm, mang tiếng xấu vạn năm đây. bất quá, làm việc, vẫn phải cẩn thận một chút. Cẩn tắc vô
áy náy." Lăng Mộ Dương gật đầu: "Một khi đã vậy, lão phu liền cáo từ.
Lập tức quay về, đem tin tức tốt này nói với mọi người."

Sở Dương nói: "Được!"

Song phương chắp tay từ biệt. Khi Lăng Mộ Dương đi được mười trượng, đột
nhiên lại dừng bước xoay người, trầm giọng, nói: "Sở kiếm chủ, việc hôm
nay, đa tạ rồi!"

....

Lăng Mộ Dương đã đi rồi, nhưng tâm tình trầm trọng của Sở Dương vẫn không hề biến mất.

Điều hắn đang suy nghĩ, chính là những chấp pháp giả cả đời chính trực vô
tư, vì Cửu Trọng Thiên mà trả giá tất cả. hiện giờ những người đó đều
trúng Pháp Tôn ám toán mà không chút lòng phòng bị, trở thành sồ ma.

Những người này, nên xử lý thế nào?

Giết sao? Không đành lòng. Không giết? Họa hại vô cùng.

Sở Dương tâm loạn như ma, khó thể nào hạ quyết định.

Trong lúc hoảng hốt, Sở Dương đột nhiên nhớ tới Dược cốc - Vạn Dược đại điển lúc trước. Không khỏi thở ra một hơi thật dài.

Thì thào nói: "Cả đời không quản lao tâm khổ, một đời hành y thành dược
thần, thần nhốt thân này nơi u cốc, đổi lấy cửu trọng thiên hạ xuân.

Mấy lần bổ thiên ai biết khó, công huân cái thế có ai hay? Quân hôm nay đi
không nhắm mắt, từ nay về sau ai thương người thiên hạ?

Nếu như người tốt đều gặp rủi, từ nay về sau ai dám làm người tốt!?"

Sở Dương ngẩng đầu, nhìn hư không trước mắt, thì thào lặp lại: "Nếu như
người tốt đều gặp rủi, từ nay về sau ai dám làm người tốt?.. Bọn họ...
anh danh cả đời... cuối cùng lại trở thành sồ ma... Không thể không
giết... chẳng lẽ người tốt thật sự không có kết cục tốt sao?"

"Chẳng lẽ thật sự không thể không giết sao? Không còn biện pháp nào khác?"

Sở Dương nhíu mày khổ tư, thật lâu sau, mặt cau mày có.

Đã trở thành sồ ma, cũng đã bị ma hóa, có biện pháp nào giải trừ?

Trong Cửu Kiếp không gian, kiếm linh thở dài một tiếng: "Không có cách nào!"

Sở Dương im lặng.

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1688