Chương 1677: Hoàng À, Hoàng Gì


Trở thành chấp pháp giả, đại biểu cho sau này không còn phải vất vả đánh sống đánh chết, lúc nào cũng phải lo lắng cho cái mạng nhỏ mình nữa,
hơn nữa từ nay về sau được cầm bát sắt, người nhà cũng sẽ được chấp pháp giả che chở!

Bát sắt đó! Ai mà không muốn!

Hơn nữa, còn có thể từ nay về sau nhảy lên giai tầng đặc quyền.

Tác uy tác phúc ai mà không hướng tới, ai mà không khát vọng, có ai lại
không biết tác uy tác phúc? Khinh nam hiếp nữ, cái đó thích mà, đúng là
chỉ nghĩ tới thôi cũng thấy hưng phấn rồi."

Ta hận tham quan! Ta hận ô lại! Nếu có cơ hội giết bọn họ thì ta tuyệt không nương tay.

Bởi vì ta chỉ là một người bình thường, không có quyền lực, không từng được sử dụng quyền lực, chưa từng được hưởng thụ tư vị tuyệt vời của quyền
lực.

Nhưng nếu để ta làm quan, để ta nắm quyền. Ta có thể lên
trời cao chín thước! Tham ô nhận hối lộ ai mà không biết? Thò tay ra là
vớt được lợi ích thì ai mà không biết? Vơ vét kiều thê mĩ thiếp ai mà
không biết? Ỷ thế hiếp người, khinh nam hiếp nữ ai mà không biết?

Ca cũng biết!

Không thể không nói, thiên hạ này người có lòng chính nghĩa tuyệt đối không
ít, nhưng, người có tà niệm, chỉ sợ còn nhiều hơn. Cả ngày lòng đầy căm
phẫn, oán giận bất công, oán giận này oán giận nọ, nhưng nếu để cho
những người hay oán giận này chân chính thượng vị, bọn họ không chừng so với người mà họ hay mắng còn đen hơn, ác hơn!

Hâm mộ, ghen tị, hận, hận ở cuối cùng, nhưng hâm mộ, ghen tị mới là ngọn nguồn của hận, bất kỳ ai cũng đều không ngoài như vậy.

Mọi người, bất kể là người tốt hay là người xấu hay là người xấu, bất kể là kẻ lừa đạo hay là kỹ nữ, dưới sự dụ hoặc lớn như vậy, đều phấn đấu quên mình, như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Vì có thể trở thành chấp pháp giả, vì cơ hội ban thưởng này. Liều mạng!

Sở Dương còn nghe thấy một tên gia hỏa thoả thuê mãn nguyện ngâm nga: "Cả
đời chỉ ở bên dưới cùng, chịu hết khuất nhục, hôm nay nếu toại chí Lăng
Vân, ơn báo ơn thù báo thù. Đại quyền Sinh sát nắm trong tay, trời cao
ba thước có bao sầu? Ta ở trong này hưởng vinh hoa phú quý, mặc cho biển máu cuồn cuộn ngoài kia!"

Đối với người như vậy, Cố Độc Hành nghe xong bài vè rắm chó không kêu này thì giận không thể trực tiếp một phát bóp chết.

" Hỗn đản Như vậy không ngờ cũng muốn trùng kích cao vị." Sở ngự tọa cực kỳ tức.

" Yên tĩnh yên tĩnh, nếu ngay cả người như vậy cũng muốn giết thì chỉ sợ
thiên hạ này, ngươi ít nhất cũng phải giết chết một phần ba." Mạc Thiên
Cơ nói với Cố Độc Hành.

" Gặp một giết một, gặp hai giết đôi, cứ giết rồi cũng có ngày hết!" Cố Độc Hành hung hăng nói.

" Tuyệt đối giết không hết, lòng người không ngừng, vọng khó nén, ngươi
có thể giết người, nhưng ngươi có thể giết được vọng trong lòng người
ư?" Mạc Thiên Cơ đúng là không biết nói gì về đầu óc của thằng ôn này.

Khi nghỉ ngơi trong một trấn nhỏ, mọi người cuối cùng cũng lĩnh giáo sự
tuyên truyền của chấp pháp giả lần này, cũng biết vì sao tiếng hô lại
rộn rã như vậy.

Chẳng trách lại nhiệt liệt như vậy, nếu cách nói đó là thật, vô luận kết quả như thế nào thì thiên hạ cũng sắp loạn rồi.

"trong Cửu Trùng Thiên nhiều lương tài, phế bỏ lề thói cũ để cầu lương tướng,
tiêu trừ tập cũ để đi lên. Sau đó chính là huỷ bỏ luật lệ tập quán bất
hợp lý cổ lổ sĩ như thế nào, thu nhân tài không bám vào một khuôn mẫu
như thế nào, như thế nào...

" Điều kiện rộng rãi như vậy, chẳng
trách nhiều người như vậy ùa tới." Mạc Thiên Cơ nhìn Sở Dương, thần sắc
trong mắt rất phức tạp, rất trịnh trọng. Thậm chí có chút kiêng kị.

Đối với cách làm này của Pháp Tôn, Mạc Thiên Cơ thực sự cảm thấy điềm báo trước của nguy cơ rất lớn.

" Ngươi đoán xem, trước Thiên đỉnh thịnh hội, Thiên Ma có thể khôi phục tới trình độ nào?" Mạc Thiên Cơ nhẹ giọng hỏi.

Sở Dương ngẩng mặt lên trời: "Pháp Tôn không kiêng nể gì như vậy, thu thập linh hồn chi lực một cách điên cuồng như vậy, chỉ sợ..." Hắn nói tới
đây thì im lặng.

Nhưng Mạc Thiên Cơ đã minh bạch, cửu kiếp lần
này rất có khả năng sẽ phải đối mặt với Thiên Ma ở trạng thái toàn
thịnh, mặc dù thực lực của mọi người bạo tăng, nhưng tiền cảnh vẫn rất u ám.

" Hiện giờ chỉ có thể tận sức người mà nghe mệnh trời thôi,
hy vọng thiên ý vẫn chiếu cố cho chúng sinh của Cửu Trùng Thiên, cửu
kiếp truyền thuyết vẫn có thể tiếp tục truyền kỳ." Hai người cơ hồ đồng
thanh nói.

Hai người này lại thương nghị một hồi, quyết định vẫn
tạm thời không để bại lộ thân phận của bản thân, cũng không vào thành,
trước tiên xem tình huống phát triển thế nào đã rồi tính. Một khi tiến
vào thành Trung Đô, chính là dê vào miệng cọp, mặc dù hiện giờ đã khác
trước, nhưng vẫn phải cẩn thận làm việc.

Dù sao thành Trung Đô
hiện tại, cao thủ quá nhiều, trừ những cao thủ này ra còn có Thiên Ma,
Pháp Tôn ẩn núp bên cạnh, không cẩn thận sẽ gặp phải nguy cơ rất lớn.

Cho dù là đám người Sở Dương ai cũng có tự tin mãnh liệt, nhưng cũng không dám đồng thời khiêu chiến mấy ngàn vạn người.

Giữa trưa, mọi người uống trà trong một lều trà ở phía bắc thành Trung Đô,
mang theo đấu lạp, trừ che nắng ra còn có thể che diện mạo của bản thân, đoàn người thấy ven đường toàn là người vội vàng ùa vào Trung Đô thì
đều không nói gì thở dài.

Sức hiệu triệu của Pháp Tôn và đám người chấp pháp giả thật đúng là khủng bố.

Nơi này cách cửa thành còn khá xa, bình thường cũng chỉ có một thông đạo mà thôi, người đi đường cũng không nhiều lắm;thỉnh thoảng mới có một đại
đội nhân mã hoặc là một thương đội đi qua.

Nhưng hiện tại thì lại hoàn toàn chính là giống như họp chợ!

Vô số người mang theo sắc mặt dị thường phấn, hưng phấn đường xa mà đến,
ném một thỏi bạc, uống một chén nước trà cho đỡ khát, hứng thú kêu ngao
ngao, tiếp tục đi vào trong thành.

Trên mặt tràn đầy vẻ khát khao.

Tựa hồ cao quan bổng lộc của chấp pháp giả, mình đã có được rồi.

Đối với điều này, Sở Dương chỉ có thở dài.

Công danh lợi lộc, vĩnh viễn là dục mãnh liệt nhất trong lòng mọi người. Mà
Pháp Tôn, chỉ dùng một tờ pháp lệnh, đã khiến ác ma trong lòng người
triệt để thoát khỏi nhà giam.

Dọc theo đường đi, trừ cao thủ bị
Thiên Ma giết chết ra, còn có tới mấy ngàn vạn thị thể, đó đều là những
người ham thích công danh xuống tay với nhau, chết một người thì bớt đi
một phần sức cạnh tranh!

Xa xa Phía đông, lại có xe ngựa lục tục
đi đến; từ xa có người ngâm nga: "Xe rầm rập, ngựa rền vang, bản công tử lòng cao như trời, đại mỹ nữ, ôm trong lòng, tài phú vô hạn chất cao
vợi, ta nếu trở thành chấp pháp giả, tiêu dao tiêu dao rồi tiêu dao!"

Mọi người ngây ra như phỗng, từ đâu chui ra một tên cực phẩm như vậy?

Chỉ nghe vị cực phẩm này vẫn tiếp tục xướng sai nhịp: " làm cái nên làm,
nói đông nam ta họ Hoàng, Hoàng ơ Hoàng gì, thiếu niên lang vàng rực,
lang này không phải là lang đó; trong tay ta có đao, thắt lưng dứt kiếm, trong đũng quần còn thêm một cây thương, mỹ nữ ngươi không tin không
tin thì cứ tới đấu với ta một hồi, loảng xoảng, loảng xoảng, Loảng
xoảng!"

Sở Dương quay đầu lại nhìn rất đúng lúc, không khỏi lắp bắp kinh hãi. Không ngờ là người quen.

Đập vào mắt là một một mảng hoàng, khiến Sở Dương nhận ra lai lịch của
những người này. Cái tên có giọng như vịt đực đó cũng khiến Sở Dương nhớ như in.

Thì ra là tên này.

Hoàng Gia.

Thiếu niên
hoàng gầy như que củi, lắc lắc trên một con ngựa cao to, cả người đầy vẻ lưu manh; Tròng mắt đảo loạn, tóc vàng, miệng vẫn ngân nga hát.

Thanh âm này khiến cho người ta nghe qua một lần thì cả đời cũng khó có thể quên được.

Nhìn thấy sắp tới gần, đột nhiên có một người ngoài vội vàng đi đến, xem ra
là khát lắm rồi, vừa thấy nơi này có lều trà, lập tức thả người bay vút
tới..

Trùng hợp lại xẹt qua đầu ngựa của hoàng y công tử này.

Ngựa bất ngờ chấn kinh, hí dài một tiếng rồi đứng thẳng lên, lập tức thiếu
niên hoàng y bất ngờ không kịp đề phòng, hoàn toàn không có ứng biến,
chỉ kịp phát ra một tiếng kêu sợ hãi, khoa chân múa tay ngã xuống, cũng
may có tùy tùng đằng sau đi lên đỡ, thiếu niên hoàng y đó vẫn sợ tới mức mặt trắng bệch.

Đột nhiên tức giận quát: "Đồ khốn nạn, ngươi
không có mặt à? Bà ngoại ngươi, ra cửa không mang theo mắt trên mũi mà
lại treo ở mông sao? Ngươi làm ngựa của ta sợ, còn chưa mang mông tới
đây đợi đánh thì còn định đợi tới khi nào?"

"Ê tên khốn nạn, lão
tử nói ngươi đó! Ngươi còn không mau tới đây dập đầu bồi tội sao? Nhìn
cái bộ dạng chó chết của ngươi, đứng còn không cao bằng ngồi, bà ngoại
ngươi, chẳng lẽ bên trong ngươi thực sự là con chó ư?"

Phần kiêu ngạo và ương ngạnh này đúng là...rất cừ.

Hai người Kỉ Mặc và La Khắc Địch trên mặt lộ ra vẻ bội phục: Mắng chửi
người ta thế này đúng là tuyệt thật. Càng hiếm có là rất hợp với người
mắng." Thân hình của ngươi ngồi đó đúng là có chút dị dạng, hai chân đặc biệt ngắn, thân trên không ngờ lại thon dài, ngồi xuống quả thật là còn cao hơn đứng.

Kỷ nhị gia và La nhị gia vốn đã được xưng là tổ
tông của chửi người, nhưng trình độ mắng chửi người và trình độ ác độc
so với thiếu niên hoàng y trước mắt này đúng là không cùng một cấp bậc,
quả thật là là thiên ngoại hữu thiên, hai người há có thể không bội
phục.

Người đó vừa mới cầm chén nước nên uống xong, làm mát cổ
hỏng thì nghe thấy tiếng mắng chửi, hơn nữa còn mắng khó nghe như vậy,
lập tức nổi trận lôi đình, bỗng nhiên xoay người mắng: "Tiểu súc sinh,
ta làm ngựa của ngươi sợ thì sao chứ, tiểu tử ngươi nói năng không có
chừng mực như vậy, muốn chết thật ư?"

Hoàng y thiếu niên ngửa mặt lên trời cười to: "Trên đời này, không sợ không có miệng, chỉ sợ không
có mắt, tên gia hỏa đứng không cao bằng ngồi kia, không ngờ dám vô lễ
với bản công tử như vậy? Ngươi có biết bản công tử là ai không?"

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1677