Chương 1666: Nhao Nhao Đột Phá


Do nguồn bị nhảy chương nên ko có chương 906 nha các bạn

Ngay khi Sở Dương làm ra lựa chọn cuối cùng, mười đạo bạch quang to lớn nối liền trời với đất trên không tinh linh chi sâm cuối cùng cũng ầm ầm rơi xuống.

Trong đó một đạo ở giữa ầm một tiếng tiến vào thân thể Sở Dương.

Chín đạo khác thì mỗi đạo hóa thành một thanh kiếm, như tia chớp lao vào thân thể Cố Độc Hành, một đạo khác thì hóa thành một thanh trường đao, vọt vào thiên linh cái của Đổng Vô Thương.

Mấy đạo khác đều tiến vào thân thể Mạc Thiên Cơ, Kỉ Mặc, La Khắc Địch, Nhuế Bất Thông, Ngạo Tà Vân, Tạ Đan Quỳnh và Mạc Khinh Vũ.

Mười đạo bạch quang, mười người.

Một người cũng không thiếu.

Chỉ có khi bạch quang tìm tới Mạc Khinh Vũ, trong mắt các huynh đệ rõ ràng hiện lên thần sắc bất ngờ cực độ, ngay cả Mạc Thiên Cơ cũng không ngoại lệ.

Nếu đến lúc này vẫn chưa biết một kiếp cuối cùng của cửu kiếp chính là Mạc Khinh Vũ. Vậy thì thằng đó não tàn cỡ nào?

Lúc này mọi người hoàn toàn không kịp nói gì, cảm giác duy nhất cũng chỉ có một cỗ năng lượng vọt vào bên trong thân thể mình, lập tức, tu vi của mình cứ như vậy nước lên thì thuyền lên.

Năng lượng tinh thuần này giống như sóng của sông lớn, sóng này cao hơn sóng kia, giống như không ngừng nghỉ ùa vào.

các huynh đệ toàn lực vận loạn, không có thời gian nghĩ tới những cái khác, ai nấy đều bị nguyên khí cuồng mãnh tới cực điểm trút cho mặt đỏ bừng, giống như đang uống rượu.

Mặc Lệ Nhi rất hâm mộ nhìn chín người trước mặt, thần niệm của bản thân thì lại giống như phô thiên cái địa lan ra; Hiện tại chín người đều đang đề thăng, cũng chỉ có một mình mình hộ pháp, trách nhiệm có thể nói là rất trọng đại, không thể lơ là được.

Hơn nữa, mình có mất gì đâu? Lang quân của mình là Đổng Vô Thương cũng ở trong đó, hắn đề thăng chẳng khác nào mình cũng đề thăng.

Thân thể Mặc Lệ Nhi nhoáng lên một cái hóa thành một đạo khói đen bay lên một ngọn cây thụ, giám thị động tĩnh động tĩnh trong phạm vi mấy trăm dặm, toàn tâm toàn ý không dám có chút chậm trễ.

Ba ngày sau.

" Ta nói này Úy huynh, ngươi thực sự không đi theo ta ư?" Sở Dương đứng dưới cửa tinh linh chi thành, nhìn Úy công tử.

" Ta sẽ ra ngoài." Úy công tử cười ha ha: "Nhưng không thể đi cùng các ngươi được, có những lời thấy các huynh đệ thật sự rất khó nói. Vả lại các ngươi hiện tại đã đã cửu phẩm chí tôn rồi, cửu kiếp đại lục, có thể đồng thời ngăn cản các ngươi không phải không nhiều mà là tuyệt đối không có."

" Ta cũng có thể an tâm." Úy công tử ôm quyền: "Huynh đệ đi đường cẩn thận!"

" Bảo trọng!" Sở Dương thở dài một tiếng, Úy công tử quả nhiên không có nửa điểm hứng thú với Cửu Trùng Thiên Khuyết.

" Úy huynh, nếu có chuyện gì, ngươi cũng biết làm thế nào để tìm ta rồi đó." Thân thể Sở Dương bay về phía trước: "Ngày khác ngươi và ta sẽ cùng uống một trận! Không say không về!"

Lời còn chưa dứt, thân ảnh của Sở Dương đã không nhìn thấy, đi rất nhanh gọn.

" Việc này ta không nói, nhưng ta không thể không như vậy, Mạc Thiên Cơ vẫn còn có chú ý với ta, Đổng Vô Thương còn đang chờ quyết chiến với ta. Lúc này ta làm sao có thể đi ra với ngươi được." Úy công tử nhìn phương hướng hắn rời đi, lắc đầu cười khổ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Ta cũng nên đón A Lộc lên rồi. Nhanh chóng chấm dứt ân oán với các nàng, thứ hai, cũng tiện định cư ở đây."

Thân thể chợt lóe, biến mất không thấy đâu.

Phướng hướng hoàn toàn ngược lại với Sở Dương.

Hiện tại, trên mặt đất đã nổ tung từ lâu.

Cột sáng Trên bầu trời vì bị chín người hút vào trong cơ thể mà biến mất.

Cột sáng biến mất trong tầm mắt không có nghĩa là thực sự biến mất, chín người vẫn đang cố gắng tiêu hóa lợi ích mà bạch quang mang đến.

Mỗi một đạo bạch quang đều là thiên địa linh khí thuần túy nhất, hơn nữa trong quá trình hóa nạp không ngờ hoàn toàn không có một chút nào tiết ra ngoài, nên là của ai thì chính là của người đó. Hơn nữa tuyệt đối không có bất kỳ xung đột nào với tu vi của bản thân.

Chính là hấp thu không xong cũng không được!

Mọi người ai nấy khoanh chân ngồi xuống, cố gắng hấp thu linh khí tinh thuần, bởi vì linh khí rất nhiều, dần dần dưới sự đẩy mạnh, tất cả bình cảnh thế như chẻ tre liên tiếp đột phá, cảnh giới của bản thân tất nhiên cũng không ngừng đề thăng, từng cỗ khí tức đột phá mạnh mẽ không ngừng bùng nổ.

Làm võ giả, một lần bế quan có thể đột phá một lần trên cơ bản đã là cực hạn, rất ít người có thể liên tiếp đột phá mấy tầng liền, càng không có nhiều người tập trung cùng một chỗ bế quan đột phá, tu luyện đề thăng cần một hoàn cảnh yên tĩnh là yêu cầu tối thiểu!

Nhưng mà hai hạng nhận thức cơ bản nhất hôm nay toàn bộ bị phá vỡ, ngoài chín người ở một chỗ cùng nhau đề thăng đột phá, còn liên tục đột phá, thần thoại? Truyền kỳ? Truyền thuyết? Không có chữ nào có thể hình dung được quang cảnh trước mắt!

Ít nhất trong phạm vi ngàn dặm, theo những khí tức nguy hiểm này từ từ phát tán, chim thú triệt để tuyệt tích, không chỉ là bị dọa, còn có rất nhiều con trực tiếp bị hù chết, đánh chết!

Mặc Lệ Nhi một mình ẩn nấp trong lá cây tùng, cực kỳ cẩn thận nhìn phía dưới, cảnh giác vạn phần cảnh giới tất cả động tĩnh chung quanh, hộ giá cho chín người đột phá.

Mắt đẹp không ngừng quét qua những người phía dưới. Nàng ta thật sự rất hiếu kỳ. Ai sẽ tỉnh lại trước tiên? Ai sẽ tỉnh lại cuối cùng?

Hoặc là các huynh đệ cửu kiếp nếu phân ra cao thấp, sẽ từ phương diện này mà thể hiện ra, nhưng mà đột phá lần này rốt cuộc sẽ đột phá tới loại cảnh giới nào, cuối cùng thực lực của ai sẽ cao nhất?

Theo bạch quang tan hết, mỗi người đều bộc phát ra khí tức đột phá nhiều lần, một khí tức đột phá cường đại dị thường trong giây lát phát ra, bên trong khí trường cường đại dị thường đó, Cố Độc Hành là người thứ nhất mở mắt.

Trong mắt tinh quang bắn ra bốn phía.

Cửu phẩm chí tôn, trung cấp!

Cố Độc Hành Mở mắt ra, so với lúc trước thì hoàn toàn bất đồng!

Cố Độc Hành Lúc này giống như một thanh kiếm phong chôn chìm ngàn năm, đột nhiên lại nhô ra, loại cảm giác lợi hại khó có thể dùng lời để tả này, khiến Mặc Lệ Nhi ở xa xa cũng cảm thấy mi mắt đau đớn, lại có một loại cảm giác vô lực không thể đối diện.

Ngay sau đó, kiếm khí tung hoành, tàn sát bừa bãi qua lại trong không trung, tùy ý xuyên qua.

Xoẹt xoẹt xoẹt, vô số cây cối phụ cận dưới sự thức tỉnh vừa rồi của Cố Độc Hành, hoàn toàn hóa thành bột mịn bên trong kiếm khí phát tán qua lại, sau đó kiếm khí quét ngang, bay ra ngoài.

Tựa hồ là một mảng lớn châu chấu bay tới.

Chỉ có điều lực phá hoại của mảng lớn châu chấu này hơi lớn, đi qua đâu là không còn một ngọn cỏ nào, thậm chí sinh cơ cũng không còn.

Cố Độc Hành Thần trí đã triệt để khôi phục trạng thái bình thường đứng lên, vô thanh vô tức rút ra Hắc Long kiếm, tung người bay lên cành cây, thu liễm khí tức toàn thân, giấu kiếm mà đứng, hộ pháp cho các huynh đệ.

Đối diện hắn chính là Mặc Lệ Nhi.

Hắn vừa tỉnh đã cảm giác được ý đồ của Mặc Lệ Nhi, cho nên lúc này chọn vị trí cũng vừa hay hô ứng với Mặc Lệ Nhi.

Mặc Lệ Nhi trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nói thật, Mặc Lệ Nhi vào lúc hân hoan mọi người đạt được thực lực mạnh hơn, đồng thời trong lòng cũng có vài phần sợ hãi, vực ngoại Thiên Ma cũng ở bên trong tòa rừng rậm này, thậm chí có khả năng đang ở bên cạnh rình rập, mưu đồ gây rối, tuy rằng theo Sở Dương nói, Thiên Ma ở trong trò chơi trước đã bị thương không nhẹ, nhưng Mặc Lệ Nhi không thể nắm chắc có thể hộ vệ chu toàn chín người ở đây, nhưng lúc này Cố Độc Hành đã hoàn thành đột phá, hơn nữa thực lực tiến nhanh, trọng trách trên vai vô hình trung đã giảm đi ít nhiều.

Người tỉnh lại thứ hai, rất nằm ngoài dự đoán, không ngờ là Mạc Khinh Vũ.

Hồng ảnh bay lên, Mạc Khinh Vũ đứng lên, đôi mắt Xinh đẹp chớp cái hai cái rồi bay lên, lựa chọn phương hướng khác, cùng Cố Độc Hành, Mặc Lệ Nhi tạo thành thế chân vạc, ngăn chặn chuyện xấu phát sinh.

Cố Độc Hành đảo mắt nhìn, trong lòng không khỏi giật mình, cảnh giới hiện giờ của Mạc Khinh Vũ không ngờ cũng là cửu phẩm chí tôn trung cấp!

Ngang với mình.

Kết luận này quả thật là chuyện bất khả tư nghị, nhưng Mạc Khinh Vũ hiện giờ chính là cửu phẩm chí tôn trung cấp, đây là sự thật không thể nghi ngờ.

" Tiểu nha đầu này quả thật là tiền đồ không thể hạn lượng." Cố Độc Hành trong lòng chấn động.

Người thu công Thứ ba, lại là một đạo khí thế hùng hồn mạnh mẽ, trong nháy mắt một cỗ khí thế phát ra. Giống như là trên cánh đồng bát ngát trống trải đột nhiên có thêm trăm vạn đại quân đồng thời liệt trận.

Uy phong lẫm lẫm, đằng đằng sát khí, như núi cao trong mây, không thể lay động.

Đây là một loại hùng tráng thiên nhiên!

Uy khí bá thế Như vậy khiến Mặc Lệ Nhi trong lòng rất vui vẻ.

Là hắn đã tỉnh, không lầm đâu, hắn đã thành công đột phá!

Người này không có ai quen thuộc hơn Mặc Lệ Nhi, bởi vì người đó là Đổng Vô Thương.

Hoàng giả trong đao đã tỉnh!

" Vô Thương ca ca khí thế vô cùng, thật sự là uy phong." Mạc Khinh Vũ ở bên cạnh cười cười thè lưỡi, nói với Mặc Lệ Nhi.

Mặc Lệ Nhi cười gật gật đầu, nói: "Chính là hơi khờ một chút."

Cố Độc Hành ở bên kia trợn mắt, thầm nghĩ, lời này cũng chỉ có người mới dám nói thôi, nếu người khác nói như vậy, phỏng chừng người thứ nhất xông lên phát hỏa, thậm chí động đao chính là Mặc Lệ Nhi.

Nữ nhân chính là động vật kỳ quái như vậy.

Đối với nam nhân của họ, họ có thể thường xuyên hận tới ngứa răng mà mắng; Nhưng nếu người khác phụ họa lời của nàng, cùng nàng nói xấu nam nhân của nàng ta, người không chịu nổi nhất ngược lại chính là người khởi xướng.

Điểm này rất khiến cho người ta sụp đổ.

Cho nên, nếu có một nữ nhân ở trước mặt ngươi nghiến răng nghiến lợi nói xấu một nam nhân, ngàn vạn đừng phụ họa với nàng ta, bởi vì, ngươi rất dễ dàng sẽ đắc tội với một nam một nữ này. Kết quả Như vậy chính là: ngươi sẽ chết mà không biết chết thế nào.

Nếu phụ họa Một câu, có thể dẫn tới kết quả điều kỳ quái nhất, ngàn vạn lần đừng hoài nghi.

người thứ tư đứng lên lại là Mạc Thiên Cơ.

Đối với kết quả này, Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương vẫn có chút bất ngờ, trong lòng mọi người, Mạc Thiên Cơ luôn luôn không phải là nhân tài kiểu chiến đấu. Sao lần này, so với Ngạo Tà Vân và Tạ Đan Quỳnh được công nhận là thiên tài võ học còn sớm hơn?

Bọn họ lại không biết, Mạc Thiên Cơ luôn luôn chú ý dùng lý phục người, có thể không động thủ thì tận lực không động thủ, nhưng cũng không đại biểu năng lực động thủ của hắn kém, trí giả có thể tay trói gà không chặt, nhưng cũng có thể có khả năng bất thế, ngạo thị đàn luân, ví dụ như Đường Tâm Thánh ngày đó, còn có cả Đệ Ngũ Khinh Nhu, cùng với Mạc Thiên Cơ thần bàn quỷ toán.

Nếu Sở Dương ở đây, sẽ không cảm thấy lạ: kiếp trước Mạc Thiên Cơ cũng là một trong mười hai nhân vật phong vân tiếng tăm lừng lẫy, năng lực động thủ sao mà kém được? Rõ ràng là phán đoán vớ vẩn!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1666