Chương 1662: Tranh Khẩu Khí



Thoáng cái, đạo bạch quang trên đỉnh đầu Sở Dương đột nhiên biến ảo thành một bàn tay khổng lồ, đột nhiên ép xuống phía dưới.

Chỉ vừa phát lực, xương cốt toàn thân Sở Dương lập tức phát ra tiếng kẽo kẹt, tựa hồ một khắc sau sẽ vỡ nát toàn bộ.

Hai chân hắn run rẩy, không ngờ giống như ngọn cổ khô trong gió, tùy thời sẽ gãy nát.

Mồ hôi to như hạt đậu không ngừng từ trên mặt hắn chảy ra, sự đau đớn này đã đến cực hạn, gấp mấy lần trò chơi Thiên Ma lúc trước.

" Ta không quỳ!Chết cũng không quỳ!" Cơ nhục cả người Sở Dương co rút lại, hét lên, dưới áp lực như vậy, biết rõ mình ngay sau đó có thể sẽ tan xương nát thịt, mà tan xương nát thịt tại đây chính là triệt để thần hồn câu diệt, bởi vì thân thể hiện tại lại từ thần hồn ngưng kết mà thành.

Sở Dương biết rõ mình chỉ cần quỳ xuống, chính là một Thông Thiên đại đạo, hoàn toàn không có hại gì, chỉ cần mình chịu quỳ, tất cả con đường sẽ bằng phẳng.

Chỉ cần quỳ một lần, đơn giản vậy thôi!

Nhưng Sở Dương lại chính là có cái tính bướng bỉnh bất tuân như vậy đó: Ngươi muốn ta quỳ thì ta liền quỳ ư? Cho dù ngươi chính là thương thiên đại đạo, lão tử nói không quỳ là không quỳ!

Chết cũng không quỳ!

Thần hồn câu diệt cũng không quỳ!

" Quỳ!" Bóng trắng quát khẽ một tiếng, lực đạo trên tay lại tăng thêm một phần.

Kình lực Vốn đã cuồng mãnh dị thường lại tăng thêm, dùng thế bài sơn đảo hải ép xuống.

Sở Dương lập tức cảm thấy, cả trời như sập xuống, tất cả trọng lượng trên sụp trong nháy mắt đều đè lên người mình.

Mặt đỏ bừng, máu tươi trong cơ thể tựa hồ tùy thời sẽ phun ra.

hai đùi phát ra một tiếng rắc, đó là trọng lực không thể chịu nổi, chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của Sở Dương từ đỏ chuyển sang tím, dưới áp lực khủng bố cường đại như vậy, hai mắt cơ hồ muốn lồi ra.

Áp lực phải chịu đã tới đỉnh điểm.

Đã đạt tới cực cao nhất mà thân thể hiện tại của Sở Dương có khả năng chịu đựng được.

Nhưng mà Sở Dương tuy là cả người run rẩy, tùy thời có thể sụp đổ, nhưng ở vào tình trạng này hắn vẫn cắn chặt răng, rít ra hai chữ: "Đừng hòng!"

Bóng trắng cười nhạt: "Xương cốt đúng là rất cứng rắn, như vậy, ta sẽ phá hủy xương cốt của ngươi, để xem ngươi còn ngông nghênh được nữa không?"

Lực đạo Trên tay lại thúc giục, ép xuống.

Một cái ép này, lực đạo chưa chắc đã mạnh hơn lúc trước bao nhiêu, nhưng lại như thêm cả trăm cân.

Phốc!

Phốc!

Áp lực trên người Sở Dương vốn đã lên tới đỉnh điểm, phụ tải đã tới cực hạn dưới trọng lực đã vượt qua sức chịu đựng của mình, mạch máu cả người phốc phốc vỡ ra, từng đạo huyết vụ điên cuồng phun ra.

Sự thống khổ Vào lúc này thật sự là không thể tả được!

Vốn than thể người khi chịu đựng sự thống khổ quá độ, bị cơ chế tự vệ ảnh hưởng, tức thời tiến vào trạng thái tự động hôn mê, tránh được cơn đau, nhưng Sở Dương hiện giờ nhục thân chính là dùng thần hồn làm căn cơ, không có cơ chế tự vệ.

Cho nên cho dù là đau đến tới mấy, cũng không thể khiến Sở Dương hôn mê được, cả người bị ép cho cong lại, song vẫn quật cường chống đỡ, khóe miệng chảy máu, từng giọt rơi xuống đất, hắn vẫn lắc đầu, không chịu khuất phục.

Không quỳ! Chính là không quỳ!

" Thân thể đã không thể chịu nổi mà vẫn không chịu nhận thua ư?Vậy thì thêm nữa nhé? Xem ngươi có thể kiên trì được tới mức nào! Ngươi có cực hạn nhưng ta thì lại không!" Bóng trắng tựa hồ không hề có chút lòng thương hại nào, lại phát lực!

Lần này, lực lượng cơ thể của Sở Dương đã triệt để chống đỡ hết nổi!

" Răng rắc!" Xương cốt trên đùi Sở Dương liên tiếp vỡ vụn, từng xương cốt màu trắng từ trong cơ nhục đâm ra, lộ ra bên ngoài tại thân thể.

Thân thể hắn bị ép xuống, xương cốt ở đùi và lưng hoàn toàn vỡ vụn, đam vào xương chân, phát ra những tiếng va chạm khiến người ta ghê răng.

Sở Dương đột nhiên há miệng, máu tươi trong miệng tuôn ra như suối, trong đó còn xen lẫn những mẩu vụn của nội tạng, lúc này hắn lại vẫn không nói ra một chữ nào, chỉ quật cường trầm mặc.

Xương đùi của hắn sớm đã vỡ ngay từ đầu, cả người lùn xuống, nhưng trên chỉnh thể chính là vuông góc.

Đùi và chân dính lại với nhau, biến thành thịt vụn, nhưng đầu gối lại thủy chung không cong.

Cho dù là lúc này đầu gối đã không tồn tại!

" Tốt lắm, tốt lắm." Trong mắt Bóng trắng lộ ra một tia tán thưởng, nhưng hiện tại thần trí của Sở Dương đã tiến vào trạng thái mơ hồ, không nhìn thấy gì cả, trạng thái của thần hồn cũng mơ hồ, chẳng khác nào thần hồn tương tán, tùy thời có thể hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh.

Trọng thương Như vậy, thần hồn sắp diệt, cho dù là cửu trùng đan cũng bất lực!

Sở Dương chết chắc rồi?

Bóng trắng khẽ giơ tay, thân thể sắp tan thành từng mảnh của Sở Dương trong nháy mắt đã bay tới trước người hắn, chỉ một cái vào ngực Sở Dương, một đạo bạch quang hiện lên, thân hình tàn phá của Sở Dương trong nháy mắt đã hoàn thành trọng tổ, một lần nữa khôi phục đầy đủ thân người.

Chỉ tới đâu là vết thương lành tới đó.

Sở Dương thân thể mặc dù đã không còn thống khổ, nhưng thần trí vẫn không ngừng đi lại bên trong cơn đau đớn cực độ, căn bản không thể lập tức hồi lại.

Có điều quang cảnh giây lát, thống khổ mà Sở Dương phải chịu đựng quả thực so với xuống mười tám tầng địa ngục còn khoa trương hơn.

Bóng trắng lần này không ngờ không thúc giục, không ngờ còn chờ hắn nghỉ ngơi, một lúc sau, sau khi thần chí tỉnh táo, mới châm biếm: "Tư vị không tồi chứ, thế nào, có quỳ không?"

Sở Dương cười hắc hắc, rất ôn nhu nói: "Quỳ ư? Quỳ cái thằng bố mày!"

"Đồ láo toét! Còn dám già mồm!" Bóng trắng nổi giận, tay lại ép xuống: "Nếu không quỳ, như vậy, tư vị tuyệt vời vừa rồi sẽ cho ngươi nếm tiếp!"

Chỉ cần là người, sẽ có tâm lý sợ hãi, ngươi có thể chịu được một lần thống khổ cực độ, nhưng chưa chắc có thể chịu được lần thứ hai, chỉ cần tâm chí thả lỏng, ý niệm sẽ tan vỡ, lòng kháng cự thống khổ cũng sẽ sụp đổ, đau đớn, sợ hãi vừa rồi tuyệt đối đã là cực hạn nhân loại có thể thừa nhận được, trải qua một lần, đã là khó lắm rồi, đối mặt với đau khổ đồng dạng lần thứ hai, mười phần có chín là khó chịu nổi!

" Người thích tranh khẩu khí à!" Sở Dương vẫn cười lạnh: "Nếm thử thì nếm thử! Đến đây đi, lão tử nếu xin một tiếng thì không phải là hảo hán!"

Bóng trắng cười lạnh: "Thế ư? Vậy thử thêm mấy lần, ngươi có phải hảo hán hay không hay không thì liên quan quái gì tới ta?"

Thứ như Thống khổ, khi lần đầu cảm giác thì luôn luôn có niệm tưởng, chịu thêm một chốc là sẽ xong, khiến người có hy vọng, tuyệt đại đa số cửa ải khó khăn đều có cơ hội xông qua, tình huống của Sở Dương cũng như vậy, hắn chắc chắn bóng trắng chỉ cần hắn quỳ thì sẽ không lấy đi tính mạng của hắn.

Nếu không với thực lực của bóng trắng, có thể không cần dùng tay, thổi một hơi hoặc là một ánh mắt cũng có thể dồn mình vào chỗ chết.

Nhưng mà đối với con người mà nói, thứ thực sự đáng sợ không phải là thống khổ, không ở nhục thể mà là ở ý chí, hoặc là nói thần hồn.

Ví dụ người người gặp tai nạng giao thông, bị đâm gẫy chân, như vậy trong toàn bộ quá trình tuy rằng thống khổ, sống không bằng chết, nhưng, chỉ cần qua được sự đau đớn lúc ban đầu thì nhất định có thể chịu được.

Nhưng chờ sau khi thân thể hắn khôi phục rồi, lần thứ hai hắn dưới tình huống có chuẩn bị lại bị đâm gãy chân. Tư vị đó chỉ có người phi thường có thể chịu được, tuy rằng là bị thương đồng dạng, nhưng đối với tâm lý mà nói thì lại gấp mấy lần.

Đối với một loại thống khổ nào đó, tất cả người đã trải qua đều nói: thà chết cũng không muốn chịu thêm lần nữa! Đó là bởi vì ý chí, thần hồn của hắn đã sợ hãi.

Hiện tại Bạch y nhân cũng dùng phương pháp tương tự để đối phó với Sở Dương.

Nhưng thần kinh của Sở Dương lúc này lại giống như biến thành thép đúc thành, hết lần này tới lần khác bị đè nén, nhưng chỉ tổ chắc chắn thêm.

Thống khổ Như vậy, chịu thêm một lần thống khổ sẽ tăng thêm nhiều lần. Nhưng hắn vẫn thủy chung gắng gượng, chịu đựng.

Sau sáu lần liên tục, ngay cả bóng trắng cũng không thể không cảm thán tiểu tử này đúng là bướng thật, không ngờ như vậy cũng không thu phục được hắn.

ở nơi xa.

Hắc y nhân vẫn đang nhìn, lúc này cũng không khỏi thở dài: "Thằng ôn này đúng là có gan!"

" Đích xác có gan! Mà không phải là gan bình thường." Thanh niên Áo trắng tràn đầy đồng cảm gật gật đầu.

" Hắc hắc, không ngờ trong thiên hạ còn có tên gia hỏa còn tà hơn ngươi!" Thanh niên áo đen hắc hắc cười to, không ngờ có chút hương vị hạnh tai nhạc họa.

" Nếu thân thể không chinh phục được. Như vậy thử biện pháp khác xem." Thanh niên Áo trắng thản nhiên nói: "Ví dụ như ... Thần hồn."

Thanh niên Áo đen ngẩn ra, làm bị thương thần hồn ư?

Hắn biết, làm bị hương thần hồn so với tra tấn thân thể thì tàn khốc hơn một trăm lần!

Sở Dương có thể thừa nhận được không?

Trong không gian Cửu kiếp.

Ở bên cạnh, kiếm linh cả người sợ run nhìn thần hồn của Sở Dương lần lượt vỡ nát, sau đó lần lượt trọng tổ, lại một lần nữa vỡ nát, bị cắt vụn, lần lượt khép lại, lần lượt hồn phi phách tán, sau đó trọng tổ, khôi phục, tròn trở lại.

Kiếm linh cũng không nhịn được cơ hồ xụi lơ.

Hắn không ngăn cản, bởi vì hắn không dám, thật sự không dám, hắn hoàn toàn không rõ thực lực của bóng trắng trước mắt, điều duy nhất hắn biết là bóng trắng trước mắt thật sự quá cường đại, cường đại đến mức hắn hoàn toàn không thể đánh giá, không thể nhận thức, thậm chí vượt qua chủ nhân cũ Tuyết Lệ Hàn của hắn, tuy rằng bóng trắng đó rõ ràng chỉ là một đạo phân hóa ảnh mà thôi."

Còn có cảm giác, chính là mỗi một lần Sở Dương đứng lên lại thì bóng trắng và Sở Dương sẽ lại lặp lại những lời đối thoại trước.

Mà sự kiên trì của Sở Dương cũng khiến kiếm linh cũng cảm thấy mao cốt tủng nhiên. Hắn chưa từng nghĩ tới, chủ nhân mới mình hiện tại đi theo này, không ngờ là trời sinh ngông nghênh! siêu cấp bướng bỉnh!

" Quỳ không?"

"Ngươi nói sao?"

" Quỳ không?"

" Nằm mơ!"

" Quỳ hay là không quỳ?"

" Quỳ thằng cha mày! Có bản lĩnh thì khiến lại tử đừng tỉnh lại nữa! Cứ lặp đi lặp lại như vậy con mẹ nó ngươi không thấy chán à!"

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1662