Lão giả ngây ngẩn một hồi: Nhảy mũi... Tu vi như chủ thượng, không ngờ còn nhảy mũi?
"Nha." Tuyết Lệ Hàn cười khổ một tiếng, tăng nhanh cước bộ rời đi, đột nhiên
mở miệng nói: "Chờ đến khi người nọ lên, an bài người tiếp dẫn, tiếp dẫn hắn tới Động Cực Thiên!"
"Vâng!" Lão giả vội vàng vâng dạ, lại hỏi: "Là trực tiếp tiếp dẫn tới Đông Hoàng Cung sao?"
Tuyết Lệ Hàn nói: "Trước khi hắn đủ lông đủ cánh, chớ cho hắn biết Đông Hoàng Cung nghĩa là gì!"
"Vâng, thuộc hạ hiểu rồi."
Tuyết Lệ Hàn phất tay áo một cái, bỗng nhiên biến mất không thấy tăm hơi, chỉ có một tiếng thở dài trầm thấp có chút chán nản: "....Haiz... Quên mất
còn có cái đó... Mà thôi kệ nó... Thật sự là phiền toái..."
Cứ như vậy hoàn toàn biến mất.
Lão giả trợn mắt há hốc miệng, trù trừ hồi lâu, rốt cuộc lắc đầu mà đi, vừa đi vừa thở dài, chỉ cảm thấy cả đời mình gặp bao nhiêu chuyện kỳ quặc
quái gở, nhưng đều không mơ hồ khó hiểu bằng một chuyến hạ giới thửa
ngày vừa rồi.
"Thì ra ý tứ ban đầu của chủ thượng không phải là
muốn đưa hắn tới Đông Cực Thiên, nhưng bây giờ lại thay đổi ý định...
Chẳng lẽ muốn tự mình chiếu cố gia hỏa kia?" Thừ tướng đại nhân vừa đi
vừa lẩm bẩm: "Tiểu tử này rốt cuộc là nhân vật nào..."
Trên đường, vô số người vừa nhìn thấy thân ảnh lão giả này liền vội vàng xoay người hành lễ từ xa, thần thái cung kính.
Lão giả lại giống như không hề phát giác ra bọn họ, miệng cứ lẩm bẩm, chân
cứ đi, vẻ mặt hoang mang biến mất...
Từ đó, Cửu Trọng Thiên Khuyết Đông Cực Thiên đột nhiên xuất hiện một lời đồn: Chẳng lẽ chủ thượng không vừa mắt thừa tướng đại
nhân, hung hăng giáo huấn cho một hồi? Không ngờ còn dọa cho vị siêu cấp cao thủ uy danh chấn động Cửu Trọng Thiên Khuyết này sợ tới mức ngơ
ngẩn đần độn, thần hồn bất phụ thể... Xem ra mẫu thuẫn rất không nhẹ
nha?
Thế là đồn đãi Đông Cực Thiên "quân thần không hợp" cứ như vậy lặng lẽ truyền ra ngoài, ảnh hưởng sâu xa....
Mười hai người cùng nhau tiến vào sâu trong rừng rậm, Úy công tử thân là chủ nhân đương nhiên là xe nhẹ đường quen, đi thẳng tới một nơi thoạt nhìn
cực kỳ hoang vắng.
Địa điểm này so với những nơi khác, quả thật
hoang vắng hơn nhiều lắm. Trong phạm vi mười trượng không có một ngọn
cỏ. Trên mặt đất chỉ tích một tầng lá khô thật dày.
Ánh mắt Úy
công tử lộ ra một tia thương cảm khó có thể che giấu được, vung tay lên, lá khô trên mặt đất rào một tiếng bay đi, lộ ra mặt đất trần trụi.
Nhìn bộ dáng nơi này, tựa hồ nó vốn là một con suối, nhưng hiện giờ đã khô
cạn không biết bao nhiêu năm rồi. Có lẽ một trăm năm, có lẽ một ngàn
năm, thậm chí một vạn năm, mười vạn năm...
Nơi này chính là cửa
vào Tinh Linh chi thành, nguyên bản nơi này chính là một miệng Thiên
Linh tuyền. Tuyền thủy chảy ra từ nơi này, sinh linh uống vào có thể kéo dài tuổi thọ, bách bệnh thối lui. Mà sở dĩ thiên linh tuyền có thể hình thành, lại bởi vì pha lẫn khí vụ của Sinh Mệnh chi tuyền trong Tinh
Linh chi thành phía dưới."
Thanh âm Úy công tử có chút bi thương: "Sau khi Tinh Linh chi thành biến mất, Thiên Linh tuyền miễn cưỡng duy
trì được ba năm, rốt cuộc dần dần khô cạn, cuối cùng biến thành bộ dáng
trước mắt."
"Tinh linh nhất tộc từng cường thịnh một thời, cứ như vậy mai một theo năm tháng. Giống như con suối khô cạn này, sinh cơ
không còn." Úy công tử ngửa mặt lên trời thở dài.
"Vậy bây giờ phải làm thế mới có thể khai mở Tinh Linh chi thành?" Sở Dương hỏi.
"Chỉ cần đem Sinh Mệnh chi tuyền tưới vào nơi này, Sinh Mệnh chi tuyền đương nhiên sẽ một đường chảy xuống phía dưới, một mực chảy vào trong lòng
đất, tiến vào tuyền nhãn Sinh Mệnh chi tuyền ban đầu, khôi phục lại sinh cơ bên trong, sau đó tiến tới ôn dưỡng tinh linh sinh mệnh thụ bên
cạnh. Sinh mệnh thụ vừa sống lại, nhất định sẽ dẫn động thiên tượng dị
biến, dẫn phát thiên tinh nguyệt hoa chiếu rọi nơi này, sau đó ba phương diện tuần hoàn không ngừng, dần dần có thể khiến cho Tinh Linh chi
thành khôi phục sinh mệnh lực, chậm rãi trở nên kiên cố."
Úy công tử nói: "Đợi đến khi bên trong có thể thừa nhận trọng áp nhất định, chúng có thể tiến vào."
Nói xong, hắn lại thở dài nói: "Nhưng quá trình này lại cần rất nhiều tuyền thủy của Sinh Mệnh chi tuyền mới có thể thành công... Ta và ngươi đều
biết, Sinh Mệnh chi tuyền chính là thiên hạ chí bảo... Nếu như ngươi...
nếu như ngươi phát hiện Sinh Mệnh chi tuyền của ngươi không đủ dùng, vậy cũng đừng lãng phí. Ta hoàn toàn hiểu được."
Sở Dương gật đầu,
tâm ý của Úy công tử hắn đương nhiên là hiểu. Bất quá hiện giờ, Sinh
Mệnh chi tuyền trong Cửu Kiếp không gian đã tiến vào mức độ hoàn toàn
đại thành. Thậm chí phẩm chất còn vượt xa Sinh Mệnh chi tuyền mà Tinh
Linh tộc cần. Hơn nữa còn có thể sinh sôi không ngừng, cuồn cuộn không
dứt. Cho dù hao tổn có lớn hơn nữa cũng chịu được, căn bản không cần lo
lắng tới băn khoăn của Úy công tử.
"Yêu cầu này của ngươi cũng
quá thấp nhỉ? Chẳng lẽ ngươi cầu khiến Tinh Linh chi thành có thể thừa
nhận được áp lực nhất định là thỏa mãn?" Sở Dương hỏi: "Không muốn khiến Tinh Linh chi thành lại thấy ánh mặt trời sao? Ngươi cũng quá bi quan
rồi?"
Úy công tử cười thảm một tiếng: "Tinh Linh chi thành lại
thấy ánh mặt trời, ta đương nhiên muốn, thậm chí vô cùng khát vọng. Chỉ
là... Trên đời này chỉ còn lại một mình ta là tinh linh thôi, lực lượng
thật sự quá có hạn. Nếu như Tinh Linh chi thành tái hiện cõi trần, nhất
định sẽ gây ra chấn động mãnh liệt: cao thủ thiên hạ nghe thấy liền nườm nượp kéo tới, một mình ta bảo hộ thế nào được? Thất phu vô tội, hoài
bích có tội, đạo lý này ta còn hiểu được. Cứ để nó ngủ say dưới lòng đất đi... Có thể giúp ta bảo toàn nó không đến mức hủy diệt, cũng đủ lắm
rồi!"
Mạc Thiên Cơ gật đầu nói: "Đúng vậy, hiện tại một mình Úy
huynh quả thật không thể bảo hộ Tinh Linh chi thành... Nếu bất chấp hậu
quả mà cường hành xuất thế, chỉ sợ lại là chuyện xấu, ngược lại còn
khiến Tinh Linh chi thành nhanh chóng bị hủy diệt."
"Nói cũng phải." Sở Dương trầm ngâm một chút, đồng tình nói.
Dưới chỉ huy của Mạc Thiên Cơ, mười người lập tức tản ra bốn phía, bao vây khu vực trăm trượng ở giữa, hộ pháp nghiêm mật.
Chỉ có Úy công tử và Sở Dương là đứng ở trung tâm.
"Bắt đầu chưa!" Sở Dương hỏi.
Sắc mặt Úy công tử đột nhiên trắng nhợt, thân thể cũng thoáng có chút run
rẩy, chờ đợi mười vạn năm, hôm nay giấc mộng cuối cùng cũng trở thành sự thật, kích động như vậy, bất luận kẻ nào cũng khó kìm chế được. Chậm
rãi nhắm hai mắt lại, hít mấy hơi thật sâu, cuối cùng nghiến răng nói:
"Bắt đầu đi!"
Trên quai hàm của hắn đã hiện rõ lên góc cạnh, rõ ràng là là dụng lực rất mạnh.
Đó là dấu hiệu của việc nghiến răng hạ quyết định.
Bởi vậy có thể thấy được, trong lòng Úy công tử đang giống như biển cả dậy sóng, tuyệt đối không bình thản như vẻ bề ngoài.
Sau khi nói ra một câu " Bắt đầu đi" Úy công tử lại lâm vào trầm mặc trong một khoảng thời gian ngắn.
Sở Dương hiểu rõ tâm tình Úy công tử hiện giờ, chỉ giữ im lặng, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng, hai tay Úy công tử chậm rãi giang rộng, lập tức vô số gợn sóng
lúc sắc từ trên người hắn chậm rãi tỏa ra. Từng vòng từng vòng lướt qua
vùng đất khô cạn này.
Xung quanh, vô số hoa cỏ cây cốt bắt đầu cấp tốc sinh trưởng, dị thường hung mãnh.
Vô số đại thụ năm sáu người ôm cũng không xuể, bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ sinh trưởng kinh người, rào rào vươn lên, thân cây
cũng nhanh chóng to thêm mấy vòng.
Về phần những cây nhỏ xung
quanh, sinh trưởng lại càng thêm rõ ràng. Một khắc trước vẫn còn nhỏ bé, ngay lập tức đã biến thành đại thụ một người ôm mới hết. Lại qua tiếp
một lát, đã lột xác biến thành đại thụ mấy người mới có thể ôm hết.
Đám người Cố Độc Hành vốn đang hộ pháp bên ngoài, kinh ngạc phát hiện, tất
cả cây cối ở vòng ngoài cùng không ngờ đều đang điên cuồng sinh trưởng,
chậm rãi giảm bớt không gian vốn có, dần dần... toàn bộ nối liền lại với nhau.
Ngăn cách mười người ra bên ngoài, hơn nữa xu thế còn đang không ngừng khuếch trương, tuy biên độ đã không còn quá lớn, nhưng
chúng vẫn đang khuếch trương liên tục không ngừng.
Trước mắt đã
không còn nhìn thấy bao nhiêu đại thụ che chời, trong tầm mắt có thể
nhìn thấy, cũng chỉ còn lại một gốc đại thủ đường kích ít nhất trăm
trượng trở lên!
Tất cả đại thụ, phảng phất như tất cả đều hòa thành một thể.
Mà gốc đại thụ này còn đang không ngừng sinh trưởng, không ngừng khuếch trương ra ngoài.
"Thật... thần kỳ...." Mạc Khinh Vũ mở to mắt nhìn, than thở không thôi.
"Là thực, hay là giả? Đây mới là bí pháp chân chính của Tinh Linh nhất tộc sao?" Mạc Thiên Cơ trầm ngâm, như có điều suy nghĩ.
"Ai nha không xong, hỏng rồi hỏng rồi!" Mạc Khinh Vũ đột nhiên tỉnh ngộ:
"Sở Dương hiện tại vãn còn ở bên trong, không phải hắn cứ như vậy bị
nhốt trong thân cây chứ?"
"Ha ha ha...." Mọi người cười lớn:
"Điều này làm sao có thể? Yên tâm đi, tiểu nha đầu, Sở Dương ca ca của
ngươi tuyệt đối không bị nhốt trong thân cây đâu."
Bên trong, cây cối tứ phía vẫn đang không ngừng sinh trưởng. Theo vô số cây cối sinh
trưởng, không gian chậm rãi bị thu hẹp, chậm rãi hình thành một không
gian chu vi mười lăm trượng, thông thẳng lên trời.
Nhưng cành lá
sinh trưởng cũng phi thường rậm rạp, sớm bao phủ toàn bộ không gian phía trên, đến một điểm ánh sáng một trời cũng không nhìn thấy. Xung quanh
cũng chỉ có khí tức sinh mệnh thơm ngào ngạt, gần như ngưng thành thực
chất, khiến cho người ta dễ chịu thoải mái.
Trừ cây cối ra, tốc
độ hoa cỏ sinh trưởng cũng rất nhanh, thậm chí là dị thường khủng bố. Tứ phía xung quanh, tất cả hoa cỏ đều dùng một loại tốc độ dị thường khủng khiếp sinh trưởng, hướng về phía vị trí trung tâm mà tràn tới.
Nhưng chỉ cần chạm vào khoảnh đất khô cằn này, tất cả thực vật đều sẽ lập tức điêu linh.
Phảng phất nơi đó có một loại tà ác vô hình, chuyên môn thôn phệ tất cả sinh cơ của thực vật.
Nhưng Úy công tử lại không nhụt chí chút nào, tiếp tục không ngừng cố gắng,
không ngừng thôi động dị năng của mình, lục sắc quang hoàn trên người
tỏa ra từng vòng từng vòng, không ngừng khuếch trương.
Hoa cỏ
không ngừng sinh trưởng, chết héo, nhưng thế tiến lên vẫn không ngừng
phát triển, chỉ là tốc độ tiến lên thật sự quá chậm, gần như là tiến lên từng tấc từng tấc một, thậm chí đôi khi còn xuất hiện tình huống rút
lui một chút.
Bởi vì liên tục khu động dị năng, tren trán Úy công tử không ngừng rịn ra mồ hôi, sắc mặt cũng dần dần trở nên trắng bệch.
Rất rõ ràng, hiện tại hắn đã gần như rơi vào trạng thái kiệt sức rồi.
Nhưng hắn vẫn kiên trì, dốc hết tâm lực, nghị lực, kiên trì.
Đó là kiên trì với giấc mộng lớn nhất của một tộc đàn suốt mười vạn năm.
Sở Dương vô thanh vô tức tiến lên, vung tay lên, Úy công tử lập tức há
miệng, một viên Cửu Trọng đan bản không hoàn chỉnh rơi vào trong miệng
Úy công tử. Đan dược vừa vào miệng liền tan ra, nháy mắt đã bổ sung tất
cả tiêu hao của Úy công tử.
Tinh thần Úy công tử đột nhiên chấn
động, hai tay lại một lần nữa vẽ lên vô số hoa văn thần bí, tràn đầy ảo
diệu. Từng vòng từng vong lục sắc quang mang cuồn cuộn tràn ra, đẩy
nhanh tốc độ tiến lên phía trước....