Chương 1623: Thạch Gia Diệt Môn


Sở Dương nhíu mày, vung tay lên,ba một tiếng, tên gia hỏa vừa kêu gào to nhất, nói " ta vừa ở hiện trường" lập tức miệng phun máu tươi, cả người bay ra ngoài cửa sổ, bùm một tiếng rơi xuống đường, sau đó từ bên ngoài mới truyền đến một tiếng kêu thảm thiết cực kỳ bi thảm.

"Vừa rồi tại hạ có thể chưa nói rõ ràng, ta muốn biết chính là tin tức thật,
không hi vọng nghe kẻ nào nói dối, dù sao thời gian của tại hạ cũng rất
quý giá."

Sở Dương mỉm cười, tựa hồ người vừa xuất thủ không phải là hắn: "Tử tinh thì ai chẳng thích, nhưng ta có thể xuất ra nhiều tử
tinh như vậy để hỏi tin tức này. Thứ nhất, ta có. Thứ hai: Ta coi trọng
tin tức này."

"Từ Thạch gia tới nơi này, cho dù là chí tôn cũng
phải mất ít nhất mười ngày. Ta vừa rồi chỉ thử một chưởng, vốn tưởng
rằng cao thủ thâm tàng bất lộ thế nào, không ngờ lại chịu nổi một kích
như thế. Gia hỏa này nhiều nhất cũng chỉ có tu vi vương giả, không ngờ
dám khoác lác không biết ngượng trước mắt ta! Hành vi như thế, lưu lại
một mạng cho hắn đã là khai ân rồi. Vừa rồi ta còn chưa nói rõ quy củ
của ta, nhưng lần này sẽ không có lí do này nữa. Nếu như có kẻ dám ăn
nói lung tung, khoác lác lừa dối ta, vậy hắn cũng ko cần sống trên đời
này nữa. Lời của ta, chư vị ở đây đều nghe rõ ràng rồi chứ? Hiện tại, ai biết rõ chuyện Thạch gia bị diệt từ đầu tới cuối, mời tiến lên nói
chuyện." Sở Dương cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.

Trong lúc
nhất thời, tất cả mọi người trong tửu lâu đều câm như hến, lập tức trầm
mặc xuống. Tiền tại động nhân tâm không phải giả, nhưng phải có mạng mới hưởng được. Nếu cứ tham lam, chẳng những không lấy được lợi ích mà còn
phải bồi cả mạng nhỏ của mình vào.

Sau một hồi im lặng, một trung niên nhân đứng dậy, thanh âm cung kính nói: "Vị công tử này muốn biết
điều gì. Có lẽ tại hạ có biết một số tin tức hữu dụng. Nếu công tử muốn, ta sẽ nói hết tất cả những gì ta biết. Đương nhiên, nếu công tử cho
rằng tin tức của ta vô dụng, cũng không cần tặng tử tinh cho ta."

Sở Dương ngưng thần nhìn hắn một hồi, nói: "Một khi đã vậy thì xin mời ngồi xuống, chậm rãi nói!"

"Đa tạ!" Trung niên nhân cảm tạ một tiếng, dứt khoát đi tới.

"Mọi người tiếp tục ăn uống đi. Lời ta nói vừa rồi vẫn có hiệu lực. Hôm nay ta mời khách." Sở Dương chắp tay mời bốn phía.

Không khí vốn nặng nề trong tửu lâu dần dần trở nên náo nhiệt trở lại. Dù sao không tốn tiền lại có thể uống rượu ăn ngon, vẫn là tiện nghi rồi.

Có tiện nghi... cho dù nơi này có hung hiểm thì chiếm tiện nghi trước rồi nói sau.

"Sự tình rốt cuộc như thế nào, kỳ thật vẫn chưa xác thực được. Bởi vì tin
tức này truyền ra ngoài mới chỉ được hai ngày thời gian mà thôi." Trung
niên nhân kia nói: "Tự giới thiệu một chút, ta tên là Đào Phong, trên
giang hồ có ngoại hiệu là "Bao Đả Thính" ( người giỏi săn tin), đối với
thu thập tin tức có chút thủ đoạn. Ta quy nạp tổng kết toàn bộ tin tức
lại, cuối cùng đưa ra được một vài kết luận, tuy vị tất đã hoàn toàn
đúng, nhưng tự tin tại thời điểm hiện giờ, đã là tin tức toàn diện nhất
rồi."

Sở Dương gật dầu, nghe hắn nói tiếp.

Chúng huynh đệ
cả đám đều dỏng lỗ tai lên nghe ngóng. Dù sao Thạch gia chính là một
trong cửu đại gia tộc Thượng Tam Thiên, cứ như vậy bị diệt một cách vô
thanh vô tức, chuyện này thật sự quá ly kỳ, hơn nữa cũng quá trọng đại
rồi.

Lan gia bị diệt là bởi vì nhân vật trọng yếu trong gia tộc
đều bỏ mình, chiến lực chủ thể không còn, không còn là thế gia tối cường nữa, cho nên mới bị xóa tên khỏi cửu đại gia tộc. Chứ gia quyến cũng
chưa bị họa tới. Còn Lệ gia, cũng trải qua một năm dài chiến đấu kịch
liệt, nam đinh có chiến lực cường đại đều chết sạch, nhưng nữ quyến bọn
họ không sao cả, còn có rất nhiều tử tôn hậu bối tư chất không tầm
thường may mắn thoát nạn...

Nhưng Thạch gia chỉ trong một đêm, lại bị diệt sạch không còn một người, thậm chí chó gà không tha, sinh linh chết sạch!

Đây quả thực là chuyện khiến người ta không dám tin, thật sự quá ly kỳ, thật sự quá quỷ dị.

"Hai ngày trước, từ Thạch gia đột nhiên truyền ra tin tức đầu tiên, nói
Thạch gia toàn gia bị diệt. Ban đầu tin tức này chỉ có thượng tầng các
đại thế gia biết. Nhưng tin tức này quả thực khiến người ta quá mức chấn động, dần dần truyền ra ngoài. Trên giang hồ phong thanh nổi lên, càng
truyền càng rộng, phiên bản cũng càng lúc càng nhiều. Ta đã tập hợp một
chút, tạm thời có thể xác nhận một số điểm." Đào Phong nói: "Thứ nhất,
Thạch gia quả thật đã không còn, trừ một bộ phận nhỏ viễn chinh ra, thế
gian không còn cao thủ Thạch gia. Thứ hai, Thạch gia toàn gia chó gà
không còn, sinh linh chết sạch, một chút sinh cơ cũng không tồn tại. Bị
diệt có thể nói là triệt để."

Hai ngày trước.

Sở Dương
cùng Mạc Thiên Cơ nhìn nhau, khi đó dám người mình còn đang bôn ba trên
băng tuyết hoang nguyên. Nhưng tính toán một chút, hai ngày trước hẳn
cũng chính là lúc đám người Thạch gia vừa về tới nhà. Xem ra chuyện này, phát sinh trước khi đám người tham gia liên quân của Thạch gia trở về.

"Tiếp đó, lại lục tục có tin tức truyền ra, mấy tin tức này cũng là do đám
người Thạch gia chinh chiến trở về truyền ra. Bọn họ kính nhờ các đại
thế lực xuất viện thủ, đồng thời cung cấp một chút manh mối. Chủ yếu là
đề cập tới tình huống thi thể người thạch gia. Nghe nói những người
chết, toàn thân đều biến thành màu đen, tựa hồ trúng độc mà chết, nhưng
sau khi kiểm tra cẩn thận một phen, lại không có nửa điểm dấu hiệu trúng độc, tất cả thi thể đều như vậy, kỳ dị cực điểm!"

Hắn nói tới đây, Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ lại liếc mắt nhìn nhau, ngưng trọng hẳn lên.

"Ngoài ra, sau khi cẩn thận kiểm tra thực hư, lại có một chút phát hiện, đó
chính là biểu hiện trên mặt của mọi người tùy theo tu vi mà bất đồng.
Tất cả người có tu vi dưới thánh cấp đều nở một nụ cười trên mặt, tựa hồ đang mơ một giấc mộng đẹp thì đột nhiên mất mạng. Nhưng quần áo trên
người bọn họ đều rất chỉnh tề, vô số người cùng nhau bỏ mình, trên mặt
chỉ nở một nụ cười, có thể nói là vô cùng quỷ dị."

"Mà võ giả
trên thánh cấp, trên mặt lại mang theo vẻ sợ hãi, có một số người đồng
tử nở rộng. Loại tử trạng này cho thấy, trước khi chết bọn họ đã bị chấn động rất lớn."

"Còn võ giả chí tôn trở lên, biểu tình tất cả bọn họ đều là vẻ mặt phẫn nộ và khủng hoảng.

Chỉ có một số ít võ giả chí tôn lục phẩm trở lên, mới có chút dấu vết chiến đấu trên người, có nặng có nhẹ bất đồng."

"Thạch gia toàn gia trên dưới, cộng cả già trẻ tổng cộng bốn mươi vạn năm ngàn sáu trăm tám mươi bốn người, trừ sơ đại lão tổ Thạch Bào Hao không biết tung tích ra, những người khác đều được xác nhận chết toàn bộ. Theo
thời gian mà tính, Thạch gia bị diệt còn trước cả Lệ gia!"

"Thậm
chí không chỉ có một mình Thạch gia, tất cả gia tộc phụ thuộc xung quanh Thạch gia, chỉ cần nằm trong bán kính ngàn dặm tính từ đại bản doanh
Thạch gia, bao gồm cả người thường, toàn bộ chó gà không còn, sinh linh
tuyệt diệt!"

"Trong biến cố lần này, người chết tuyệt đối không
chỉ có bốn mươi vạn người Lệ gia, ít nhất cũng phải có trăm vạn dân
chúng chết theo. Đây đã là suy đoán bảo thủ nhất!"

Đào Phong nói xong, đám người Sở Dương chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, trong khoảnh khắc, yên tĩnh không một tiếng động.

"Vị công tử này, tất cả những gì tại hạ biết, chỉ có như vậy thôi." Đào Phong nói.

"Không có suy đoán về người hạ thủ?" Sở Dương hỏi.

"Có, nhưng những suy đoán đó chỉ là đồn đãi, căn bản không có nửa điểm căn
cứ. Cho dù ta cũng không tin, cho nên ta không dám nói." Đào Phong thành thật nói.

"Ừm, không tệ. Đào tiên sinh đem tử tinh đi thôi." Sở Dương nhíu mày, có chút không yên lòng.

"Không dám."

"Cái gì mà dám với không dám. Bảo ngươi lấy thì ngươi lấy." Kỷ Mặc trợn trừng mắt, cầm tử tinh ném vào lòng hắn.

"Ách... Vậy, đa tạ quản gia! Tại hạ cáo từ!" Sở Dương ôm tư tinh trong lòng, đi xuống tửu lâu, chỉ trong nháy mắt dã biến mất vào trong đám đông. Chẳng biết là đi đâu. Nhiều người như vậy đều thấy hắn cầm tử tinh rời đi,
hắn lại đơn độc một mình, tu vi cũng không phải xuất chúng cỡ nào, nếu
như còn ở lại chỗ này, chỉ sợ khoảng cách tới cái chết cũng không còn xa nữa...

"Quản gia? Ta ta xxxx... ta lại biến thành nô tài?" Quản
gia há không phải gia nô? Kỷ Mặc trợn mắt há hốc miệng, sửng sốt hồi
lâu, đột nhiên phẫn nộ rít gào: "Ta có chỗ nào giống quản gia! Ta...
ngươi đứng lại nói rõ ràng cho ta!"

Cho dù tất cả mọi người đang tâm sự nặng nề, cũng không nhịn được mà ôm bụng cười lớn.

Không bao lâu sau, rượu và thức ăn dâng lên, mọi người vùi đầu ăn uống, không có chút không khí vui vẻ nào nữa. Tất cả đều tâm sự nặng nề. ăn xong,
Sở Dương mới ném hai khối tử tinh tính tiền, đám người rời không tửu
lâu, không dừng lại một khắc.

"Thiên Cơ, ngươi nghĩ tới điều gì?" Sở Dương nhíu mày hỏi. Mặc dù hắn đã sớm mơ hồ đoán được đáp án, nhưng
vẫn không hi vọng suy đoán của mình trở thành sự thật,mong Mạc Thiên Cơ
có thể đưa ra một đáp án khác, bởi vì hắn suy đoán của hắn thật sự quá
nghiêm trọng.

"Xem ra ngươi cũng nghĩ tới rồi. Ngươi nghĩ tới
chính là đáp án ta nghĩ tới. Không có gì khác biệt." Mạc Thiên Cơ thở
dài, dựa theo tình huống bây giờ mà phán đoán, cũng chỉ có một loại khả
năng... đó chính là Thiên ma xuất thủ, tàn sát tất cả sinh linh, sinh cơ không còn."

Sở Dương tâm sự nặng nề gật đầu: "Quả nhiên! Trừ vực ngoại thiên ma ra, không ai có thể diệt sạch sinh cơ trong một sớm một
chiều như thế! Cho dù Pháp Tôn có Thiên ma khí, cũng không thể cường đại tới mức này."

"Thành thật mà nói, trước đây ta đã tận lực đánh
giá cao năng lực của vực ngoại thiên ma, nhưng thật sự không ngờ tới,
vực ngoại thiên ma lại cường đại như vậy. Tin tưởng cho dù Vũ Tuyệt
Thành dốc hết thủ đoạn, cũng không thể tạo thành chiến quả thế này."

Mạc Thiên Cơ hít một hơi.

Sở Dương thở dài: "Hai người căn bản không thể nào so sánh. vực ngoại
thiên ma vốn là tồn tại trên Cửu Trọng Thiên Khuyết, không phải sinh
mệnh thuộc địa giới Cửu Trọng Thiên đại lục, có thể công thủ với người
Cửu Trọng Thiên Khuyết, đối với vị diện thấp hơn một tầng như chúng ta,
đương nhiên lại càng không thể chống đỡ!"

"Trăm vạn dân chúng!
Một đêm chết sạch!" Thanh âm Sở Dương trầm trọng tới cực điểm: "Chớ nói
một Vũ Tuyệt Thành, cho dù là mươi Vũ Tuyệt Thành toàn lực xuất thủ cũng không làm được. Thậm chí cho dù Tử Tà Tình tới đây, cũng chưa chắc
thành công!"

"Sự đáng sợ của vực ngoại thiên ma có thể thấy được."

Hai người nói chuyện tuy kiêng dè ngoại nhân, nhưng các huynh đệ vẫn có thể nghe thấy được.

Nhất thời, mọi người đều cảm thấy trong lòng nặng nề giống như đeo chì, dị thường trầm lắng.

"Thực lực! vẫn là chênh lệch thực lực!" Sở Dương trầm trọng nói: "Tất cả mấu
chốt vẫn bị quyết định bởi thực lực! Mọi người cũng nghe được rồi, đối
diện với Thiên ma, cũng chỉ có chí tôn lục phẩm trở lên mới có thể để
lại dấu vết chống cự, phản kích,. Nói cách khác, chỉ có chí tôn lục phẩm trở nên mới có tư cách đối kháng! Hơn nữa cũng chỉ có một chút tư cách, bởi vì bọn họ phản kháng cũng chỉ có chết mà thôi!"

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1623