Chương 162: Thuyết Phục Lần Đầu.


Nương theo quyền thế đánh ra, Sở Dương lao đến, tung mình lên không rồi đột nhiên thuận thế tung cước bổ xuống.

So với đám người Kỷ Mặc, tự nhiên công lực Sở Dương thấp hơn nhiều. Chính vì vậy, bọn họ mới có thể dựa vào ưu thế ấy mà nhìn rõ chiến lực của Sở Dương.

Điều khiến cả đám kinh hãi là, Sở Dương hắn chỉ dùng ba chiêu đã tiêu hao gần hết nguyên lực, đồng thời cũng lâm vào tình trạng kiệt sức.

Nhưng hắn vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, vẫn kiên trì bền bỉ xuất quyền, tinh khí thần kết hợp hài hòa, từng quyền đánh ra.

Quyền phong đầy trời miên man không dứt. Không tiếng động, lần lượt chớp mắt hắn đã đánh liên tục ba bốn mươi quyền không tiếng động, mà tư thế vẫn vững vàng, chỉ có tiếng thở hồng hộc nặng nề khiến ai nấy đều lo, tình trạng này cứ tiếp diễn, sợ rằng phổi hắn phải nổ tung hoặc phải nôn cả phổi ra ngoài mất!

Sau ba bốn chục quyền, bất chợt có một quyền xuất ra mang theo một tiếng “phựt…” khe khẽ.

“Đột phá cực hạn!” Bốn người Kỷ Mặc đồng thời trợn tròn mắt hô lên kinh ngạc. Không ai hiểu rõ cái cảm giác này hơn bọn hắn. Phá trước lập sau, thất bại rồi thành công, cảm giác giống như là phượng hoàng niết bàn trùng sinh, lập địa thành Phật!

Tiếng gió rít không ngừng vang lên, càng lúc càng lớn, lực lượng khi mạnh nhất của tiếng quyền đã vượt qua thời điểm đỉnh cao. Sau một thời gian, âm thanh dần biến mất. Tuy tư thế xuất quyền vẫn tập trung như trước nhưng đã trở nên vô lực.

“Lại một lần cực hạn!” Kỷ Mặc cùng Đổng Vô Thương kinh hãi nhìn nhau.

Sở Dương vẫn im lặng ra quyền không nghỉ, hơi thở càng lúc càng nặng nhọc, gân xanh ở huyệt Thái Dương giật từng đợt tựa như muốn xé rách da mặt bung ra. Sắc mặt Sở Dương càng lúc càng đỏ như máu.

Thời gian vẫn trôi, tiếng “phựt…” lại vang lên lần nữa. Đám người Kỷ Mặc đồng thời lại ngạc nhiên: “Đột phá tiếp!”

Vòng đi vòng lại, Sở Dương đã liên tục đột phá ba lần. Sau lần đột phá cuối cùng, thân thể hắn thoáng chậm lại, nhịp thở dần ổn định rồi vững vàng thu thế đứng sững giữa tràng.

Cả đám năm người Cố Độc Hành nhìn thấy rõ ràng, mồ hôi từ khắp người hắn tuôn ra dũng mãnh điên cuồng. Từ da đầu, trán, mặt, trước ngực, sau lưng… cả người hắn như tắm trong mồ hôi, mà cả vòi mồ hôi ấy cứ từng dòng thay nhau đổ xuống đất rồi đọng lại. Chỉ trong chốc lát, nơi Sở Dương đứng đã hình thành một bãi nước nhỏ, có xu hướng càng lúc càng lan rộng cho đến khi dần dần biến thành một cái vũng đầy nước…

Đứng yên một lúc, Sở Dương mở mắt, lắc đầu nói: “Vậy mà không có đột phá!”

Bốn người Kỷ Mặc thật muốn té sấp xuống ngay mà!

Không đến nửa canh giờ, đột phá cực hạn ba lần. Đây là số liệu khiến ai thấy cũng sợ hãi, mà thằng này còn ra vẻ buồn rầu còn than thở: “Không đột phá!”

Còn muốn đột phá thế chó nào nữa?

Nửa canh giờ, cả đám bọn hắn cũng đều đột phá cực hạn, nhưng trong lòng bọn họ cũng hiểu đột phá là do cái tên quái thai này bức bách, mà Sở Dương lại tự bức mình đột phá.

Tự bức mình và để cho người khác bức mình! Chuyện này khác nhau thế nào làm sao bọn họ có thể không hiểu?

“Lão đ… lão đại!” Kỷ Mặc ngập ngừng hô lên: “Lão đại, sao ngươi làm được?”

Ba người La Khắc Địch mắt lóe sáng nhìn chòng chọc vào Sở Dương.

“Rất đơn giản thôi!” Sở Dương cười đến nhẹ nhàng: “Mỗi lần luyện công, ta đều suy nghĩ đến cảnh phơi thây chốn giang hồ hoang dã, chân cụt tay đứt. Ta tự nhủ nếu hiện giờ ta không đột phá, như vậy ngày mai kẻ nằm trên mặt đất thối tha đó chính là ta!”

“Ta không muốn, không nghĩ mình nằm trên mặt đất thối hoắc!” Sở Dương cười tiếp lời: “Vậy nên ta chỉ có thể đột phá!”

Đạo lý đơn giản nhưng lại làm đám người Kỷ Mặc trầm mặc suy tư. Dù có bức bản thân, cũng không cần phải tàn khốc đến thế nha.

“Nam nhân, luôn phải biết ngoan độc với bản thân!”

Sở Dương như đoán được suy nghĩ trong lòng bọn họ, nặng nề dạy bảo: “Chúng ta không tàn nhẫn với bản thân, như vậy kẻ địch cũng sẽ tàn nhẫn với chúng ta. Chúng ta không tàn nhẫn với bản thân một lần có thể chấp nhận được, nhưng địch nhân chỉ cần tàn nhẫn với chúng ta một lần… một lần là đủ rồi!”

“Về phần biện pháp đột phá cực hạn này bản thân các ngươi đã biết, nhưng ta muốn cảnh cáo các ngươi rằng: với cường độ thân thể của các ngươi, tuyệt đối không thể quá năm lần một ngày!” Sở Dương trịnh trọng nói tiếp: “Võ giả chúng ta, nhất là đã đến cảnh giới Võ Tông như các ngươi, năng lực chịu đựng tuy hơn rất xa người thường, nhưng các ngươi thực sự đang ở trong một thời kì mấu chốt, chính là luyện gân đoán cốt!”

“Đột phá được ‘Tông’ là đến cảnh giới Võ Tôn rèn luyện nội tạng, nhưng trước khi luyện tạng thì phải qua bước trụ cột là luyện cốt. Nếu một ngày các ngươi đột phá cực hạn năm lần trở lên thì xương khớp sẽ không cách nào chịu nổi. Những tình huống này tuy không quá rõ ràng nhưng đến thời điểm các ngươi phải chịu đựng chấn động lục phủ ngũ tạng thì sẽ phát hiện ngay cơ thể mình đã không còn thừa nhận nổi! Đến lúc đó, dù có luyện bản thân đến chết thì cả đời cũng không cách nào tiến thêm một bước nữa!”

“Chuyện này, phải một mực nhớ kĩ!”

Bốn người đồng thời trịnh trọng gật đầu.

“Tốt rồi, nghỉ ngơi đi!” Sở Dương cũng không nói gì thêm. Những tên gia hỏa này, từng thằng đều thuộc hạng thông minh tuyệt đỉnh, căn bản không cần nhiều lời.

Nhìn Sở Dương biến ra khỏi phòng, bốn người cùng lâm vào trầm tư. Chuyện một Võ giả nho nhỏ làm được thì lí nào những Võ Tông như bọn hắn lại làm không được?

Điều này làm lòng người sao chịu nổi? Quả thật xấu hổ vô cùng mà…!!!

“Ờ… còn một việc quên nói cho các ngươi. Sau này, cứ mỗi ngày tu luyện, các ngươi phải giữ cái sân nhỏ của ta cho bằng phẳng. Có chút không hợp cách, bốn người các ngươi cứ đồng thời giặt bít tất và áo lót cho ta!” Trong phòng vọng ra thanh âm nhàn nhạt của Sở Dương.

“Phắc! Ngươi ngoài việc giặt bít tất áo lót thì còn biết cái gì khác hử?” La Khắc Địch bất mãn la lên.

“Ta dám cá rằng lúc lão đại đi ra, nếu còn thấy trong viện vẫn lộn xộn thế này, tên nào trong các ngươi mà thoát được vụ giặt bít tất áo lót, ta liền phục hắn!” Cố Độc Hành cười đểu, chỉ lên trỏ xuống vào cả tiểu viện: “Ta còn một việc chưa nói cho các ngươi biết: lão đại chưa bao giờ nói giỡn, việc hắn đã nói thì nhất định hắn sẽ làm được!”

“Á…!!!” Bốn người cùng nhìn nhau, sau đó hú lên kinh dị rồi liền xông ngoài.

“Công cụ đâu?” Kỷ Mặc rống to: “Không có công cụ sao dọn hả?”

“Tay và chân của các ngươi… không phải công cụ?” Cố Độc Hành hỏi với vẻ ngây thơ kì quái : “Dùng công cụ thì sao các ngươi có thể tự rèn luyện đây?”

Bốn người tức thì ngửa mặt lên trời thở dài, cảm giác quái dị đến cực điểm: Tuy lão tử trong nhà không phải ở vị trí người thừa kế đệ nhất, nhưng thực sự cũng là thiếu gia a! Hiện giờ đến nơi này, sao biến thành thằng lao công rồi?

Nghĩ thì nghĩ nhưng một tên cũng không dám đứng yên. Tên nào cũng nháo nhào qua lại, dùng hết công phu tay chân nhanh chóng san phẳng chỉnh tề cái viện nhỏ. Có tên còn tranh thủ vận công đánh ra một lần, tranh thủ thời điểm ngày mai luyện tập có thể nổi bật một chút…

Hoặc do bọn họ không biết, hoặc do trong lòng vẫn còn mâu thuẫn với vị trí lão đại của Sở Dương, nhưng hiện giờ bọn hắn có một chuyện vẫn không tự ý thức được: bọn hắn chính đang làm theo những sự tình Sở Dương yêu cầu! Hơn nữa, còn rất quan tâm đến cách nhìn, đánh giá của Sở Dương. Thậm chí có thể nói là rất sợ hãi…

Đây chính là một khởi đầu tốt đẹp! Cố Độc Hành tiêu sái dựa vào khung cửa đóng vai đốc công giám sát mấy tên lao công mà thầm khoái chí, trong lòng càng thêm phần bội phục Sở Dương: Không hiểu tiểu gia hỏa còn nhỏ tí tuổi thế này làm sao có nhiều ý nghĩ kì dị hiếm lạ lẫn cổ quái trong đầu như vậy?!

“Con mẹ ngươi! Cô Độc, ngươi cứ đứng lõ mắt dòm chúng ông mà eo không thấy đau sao?” Kỷ Mặc điên máu hét rầm lên, mà ba tên kia cũng nháo nhào hùa theo công khai lên án…

Cố Độc Hành cười lớn, nhanh chóng gia nhập cuộc khẩu chiến.

Sở Dương đi thẳng xuống mật thất. Vừa tiến đến đã thấy Mạc Thành Vũ hấp tấp chạy ra đón hỏi: “Người của Hắc Ma tìm đến?”

“Ặc! Không có mà!” Sở Dương ngạc nhiên.

“Vừa rồi phía trên có chiến đấu?” Thần sắc Mạc Thành Vũ nghiêm trọng.

“Á à… đó là mấy tiểu huynh đệ của ta luận bàn thôi!” Sở Dương ra vẻ “giờ ca đã hiểu”.

Sở Dương đột nhiên nhớ tới một việc: Người bên Hắc Ma cơ bản đã yên, cũng nên để Mạc Khinh Vũ và Mạc Thành Vũ ra ngoài hít thở không khí rồi.

Nghĩ sao làm vậy. Hắn quen tay bế Mạc Khinh Vũ đang thè lưỡi hếch mũi lên, cười nói: “Tiểu Vũ, ca ca bế muội ra ngoài vui chơi một chút nha?”

“Tốt! Hay quá!” Mạc Khinh Vũ vui vẻ ra mặt. Mấy hôm nay thật quá sức ngột ngạt rồi. Điều tối kinh hoàng là Sở Dương chỉ mở một nhà vệ sinh tạm dưới này, mà Mạc Khinh Vũ lại còn nhỏ tuổi, là một thiên sứ tinh khiết…

Mạc Khinh Vũ bụm mũi lắc đầu : “Sở Dương ca ca, người huynh thối quá!”

Sở Dương cười xấu hổ. Vừa rồi gấp quá, hắn chỉ kịp thay quần áo, vẫn chưa tắm rửa sạch sẽ đã tranh thủ thời gian chạy vào…

Thời điểm Mạc Thành Vũ ra ngoài, vừa liếc nhìn tình huống trong viện thì vô cùng chấn động, suýt nữa không thể tin vào mắt mình.

Trong sân, năm người đang làm việc khí thế ngút trời, tay chống chân nhún ra sức đầm đất cho phẳng, tên nào tên nấy bùn đất đầy mình, trông giống như mấy con khỉ nghịch đất. Nhìn kỹ, Mạc Thành Vũ cố gắng ra sức vả miệng nhưng vẫn không tài nào khép lại cho nổi.

Cái tên đang chổng mông nhịp nhàng dốc sức liều mạng dùng tay đẩy đất, chẳng phải là La thị gia tộc La Khắc Địch, nhị thiếu gia nổi tiếng ăn chơi lêu lổng? Ngoại hiệu chính là cái gì Tiểu Lang kia ư?

Còn tên… đang vẫy chân cẩn thận đạp đất, chẳng phải là là nhị thiếu gia Mặc Đao gia tộc – Đổng Vô Thương à?

Tên nằm rạp trên mặt đất, đang lé mắt đo đạc mặt đất có phẳng hay không trước mặt mình, nếu chả phải là Nhị thiếu gia kỷ thị gia tộc, Kỷ Mặc thì còn ai vào đây?

Còn… còn… còn nữa! Thằng nhóc đang dùng chân chà đất cho láng đấy, không phải đệ nhất thiên tài Cố thị gia tộc, Cố Độc Hành sao? Tên còm nhom tuy mình không biết nhưng… nhìn khí thế cũng không yếu hơn là mấy so với những tiểu tử kia…

Chẳng lẽ… rõ ràng… Sở Dương lại gom góp hết đám Nhị thế tổ của Trung Tam Thiên về đây làm lao công cả rồi ư?

Đây… chuyện này… điều này quá quá quá trâu bò mà?!

Theo Mạc thành Vũ biết, mấy tên gia hỏa này dù có bị cha đẻ sai khiến làm những chuyện lặt vặt như vậy, thì đổi lấy chỉ là một tiếng “phì…”, mà rõ ràng Sở Dương lại có thể khiến chúng hiền lành ngoan ngoãn ở đây làm lao công…

Đây chứng tỏ bổn sự thật lớn nha!

Chẳng lẽ Sở Dương không sợ những gia tộc kia biết chuyện này có thể giết luôn dù hắn đang sống sờ sờ?

Mạc Thành Vũ thân là cao thủ Vương cấp trọng yếu của Mạc thị gia tộc, lại là thủ hộ giả kiêm người dẫn đường cho tiểu thư Mạc Khinh Vũ, dĩ nhiên là nhận biết mấy tên nhân tài mới nổi này! Những tên này tương lai có thể là minh hữu, cũng có thể là đối thủ của Mạc Thị gia tộc, hắn không nhớ tuyệt đối không được!

Mà mấy tên nhị thiếu gia này tuy không có quyền thừa kế gia tộc, nhưng chỉ cần bọn hắn giữ nguyên vị trí Nhị thiếu gia kia, như vậy tương lai bọn chúng chắc chắn là nhân vật quan trọng trong tộc mình!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #162