Chương 1614: Tiếp Theo Ngươi Muốn Làm Gì?


Kỷ Mặc liên thanh đáp ứng, vỗ lực liên tục cam đoan, thề thốt mà đi. Với tu vi hiện giờ của Kỷ Mặc mà nói, chớ nói Lệ Hùng Đồ hiện giờ đang hôn
mê, cho dù khỏe mạnh như thường cũng không phải đối thủ của Kỷ Mặc.

Mọi người theo thứ tự ngồi xuống. Theo thứ tự là Sở Dương, Mạc Thiên Cơ,
Đàm Đàm, La Khắc Địch, Cố Độc Hành, Nhuế Bất Thông, Mạc Khinh Vũ, Sở
Nhạc Nhi, Mặc Lệ Nhi, Đổng Vô Thương, Vũ Tuyệt Thành, Cổ Nhất Cổ, Úy
công tử, còn có hai vị trưởng lão Tam Tinh thánh tộc. Trừ Ngạo Tà Vân Tạ Đan Quỳnh đang an bài mọi việc bên ngoài, còn có Kỷ Mặc đi khiêng người ở ngoài, nhân vật trọng yếu đều tề tựu ở đây rồi.

"Làm sao ngươi lại tới chậm như vậy? Làm sao không chậm thêm chút nữa, chờ chúng ta
sống mái với liên quân rồi hãy tới? Không phải ngươi càng đỡ phiền à?"
Sở Dương nhíu mày, chát vấn Đàm Đàm, há miệng ra một cái là khẩu khí
hưng sự vấn tội, bộ dáng còn giống như từ trên cao nhìn xuống, đầy vẻ
hung tợn.

Tam Tinh thánh tộc Nguyệt tộc trưởng lão một bên thấy
thái độ của Sở Dương, hết sức bất mãn, giận dữ quát: "Ngươi nói gì?
Ngươi nói với ai đấy? Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?
Nên tôn trọng một chút!"

Đừng thấy thánh vương nhà mình không ra
làm sao, đó thủy chung vẫn là chuyện nhà mình, người trong nhà, ngoại
nhân xen vào là không được.

Đàm Đàm giận dữ, nghiêng đầu quát:
"Ngươi nói cái gì đấy? ngươi nói chuyện với ai hả? ngươi có biết ngươi
đang nói chuyện với ai không?" Nói xong, đốp một cái, tát thẳng tới.

Chuyện của hai người bọn ca cần ngoại nhân như ngươi chen mồn vào sao? Chúng
ta nói thế nào là chuyện của chúng ta, cho dù chửi mẹ nó ngươi quản được sao? Ngươi không có việc gì lại chen mồn vào, mặc kệ ý định nguyên bản
của ngươi thế nào, cũng không được!

Vô tận nước bọt bắn tung tỏe
khắp mặt vị trưởng lão này. Vị trưởng lão này lập tức cứng họng, cũng
không hiểu làm sao, hồn nhiên không biết mình phạm phải chỗ nào kiêng kỵ của thánh vương. Không phải là mình muốn nói chuyện cho thánh vương
sao?!

Cổ Nhất Cổ ngồi bên cạnh hắn, thần sắc bất động, khóe miệng thoáng nhếch lên, thấp giọng truyền âm: "Ngu ngốc, vị này chính là vị
sư huynh mà thánh vương chúng ta thường nói tới, cũng chính là Sở thánh
vương! Đồ nhị hàng nhà ngươi còn không nhanh ngậm miệng! Dỏng lỗ tai lên nghe là được, còn dám lên tiếng, cẩn thận thánh vương đánh mặt ngươi
thành cái mông!"

"Sở thánh vương?!" Vị trưởng lão Nguyệt tộc kia
lập tức tỉnh ngộ, ngậm chặt miệng lại. Người ta thật sự không biết đây
là Sở thánh vương trong truyền thuyết, nếu đã biết, lại dám chen miệng
vào sao?

"Khụ khụ, sư huynh, ngươi đại nhân đại lượng nghe tiểu
đệ giải thích. Kỳ thật, chúng ta cũng không phải tới chậm, phải nói là
chúng ta tới từ rất sớm mới đúng." Đàm Đàm vuốt vuốt mũi, nói: "Đén đây
rồi... vẫn một mực chờ đợi. nếu không phải sư huynh ngài lộ diện liều
mạng với Tiêu lão đầu kia, chúng ta có lẽ còn chờ thêm một lát nữa..."

Sở Dương nhíu mày, thở dài

Hắn đương nhiên biết Đàm Đàm nói gần ý xa. Tình cảm đối với huynh đệ mình, mình làm sao có thể không biết.

Trừ khi mình lộ diện, Tam Tinh thánh tộc hoàn toàn có lập trường riêng, có
lý do nhìn Lệ gia trên dưới chết sạch, sau đó mới tới hái quả. Khi đó
trực tiếp tiếp nhận toàn bộ địa bản của Lệ gia, đó mới kết quả lý tưởng
nhất đối với Tam Tinh thánh tộc.

Nói thật, Sở Dương cũng tán thành. Lệ gia trên dưới trừ một vài người rất hữu hạn
ra, người khác thật không đáng cứu cái mẹ gì hết. Nhưng một vài người đó lại khiến Sở Dương cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Nhất là Lệ gia thủy tổ Lệ Xuân Ba, khiến cho Sở Dương cảm thấy một loại kính ý phát ra từ nội tâm.

Trong cửu đại gia tộc thủy tổ, thật không biết có người thứ hai có thể khiến
mình cảm thấy như vậy không? Người như vậy mà chết đi, thật sự quá đáng
tiếc.

Tiếp theo, chính là hoàn cnahr hiện tại của Tam Tinh thánh
tộc, rất cần một nơi sinh sống an ổn. Nếu như Lệ gia vẫn còn thực lực,
cho dù chỉ là một phần nhỏ, Tam Tinh thánh tộc muốn đứng vững trên vùng
đất này, vẫn là điều không thể nào.

Cứ như vậy, song phương nhất
định phải có một hồi chém giết. Bị thua đương nhiên nhất định là Lệ gia, không thể nào có cơ hội hòa bình kết thúc.

Thật đến lúc đó, kết cục của phụ nữ hài tử Lệ gia, nhất định là bị giết chó gà không tha.

"Ta hiểu ý tứ của ngươi, chỉ tiếc Lệ Xuân Ba một đời anh hùng. Thật sự đáng tiếc." Sở Dương thở dài một tiếng, có chút mất mát.

"Ta làm sao không rõ." Đàm Đàm lộ vẻ trịnh trọng hiếm thấy: "Cho nên ta sẽ
không làm khó tử tôn hắn. Còn nữa, chúng ta bảo trì thái độ hợp tác với
bọn hắn, cũng không coi bọn họ là hạ nhân, nộ lệ gì gì đó. Kỳ thật giữ
bọn họ lại mới có lợi, dù sao muốn sinh tồn lâu dài trên đại lục này,
chúng ta cũng phải học tập bọn họ. Trong đám tử tôn bọn họ, nếu như có
người thành khí, chúng ta cũng dốc lòng bồi dưỡng. Lúc trước ta từng hứa hẹn, sẽ giữ lại thân phận độc lập cho Lệ gia. Điểm này vĩnh viễn sẽ
không thay đổi."

Đàm Đàm nói: "Đây coi như là lời xin lỗi của ta đối với vị anh hùng Lệ Xuân Ba kia đi."

Hắn cười lạnh một tiéng: "Tuy đám người Lệ gia kia căn bản không đáng để ta làm vậy!"

Mạc Thiên Cơ nói: "Làm như vậy đã là tốt lắm rồi! Tuyệt đối đã vượt ra khỏi dự liệu mọi người!"

Hắn nói những lời này, chính là nói với Sở Dương. Sở Dương gật đầu: Đàm Đàm có thể làm nhu vậy, quả thực là đã chí nhân chí nghĩa rồi. Dù sao Đàm
Đàm và Lệ Xuân Ba cũng không có giao tình gì. Thật sự không cần cho hắn
ân tình.

Nói cho cùng, có thể làm tới như thế này, thực chất chỉ là nể mặt Sở Dương mà thôi.

Đàm Đàm vo luận làm thế nào, dùng phương thưucs gì tiến hành, kết quả cuối cùng là có thể thuận lợi tiếp quả Tây Bắc!

Có thể làm tới thế này, đối với Lệ gia mà nói, đã là phúc lợi trên trời rơi xuống rồi.

Về phần, hành động này vượt ra khỏi dự liệu mọi người, nói tới cũng không
phải chỉ Lệ gia, mà bao gồm cả chấp pháp giả và các thế gia khác. Tin
tưởng trong suy nghĩ bọn họ, Tam Tinh thánh tộc tiếp quản Tây Bắc, cho
dù Lệ gia còn tồn tại, cũng phải hoàn toàn phụ thuộc vào Tam Tinh thánh
tộc, rơi xuống hạ nhân, thậm chí là nô lệ cũng hợp tình hợp lệ.

"Đối với các ngươi mà nói, trận chiến Tây Bắc này đã trở thành quá khứ,
nhưng mấu chốt là, bước tiếp theo các ngươi nên làm gì?" Vũ Tuyệt Thành
vừa nói xong, cũng không đợi Sở Dương Mạc Thiên Cơ trả lờ, trực tiếp dẫn theo Sở Nhạc Nhi đi ra ngoài.

Hai thầy trò đi thưởng thức phong cảnh cũng được, đi truyền thụ kinh nghiêm cũng tốt, nhưng chung quy vẫn rời khỏi nơi này rồi.

Vũ Tuyệt Thành muốn làm, chính là dùng thân phận tiền bồi cứu kiếp của hắn, kéo đề tài trở về con đường ban đầu.

Dù sao, cuộc chiến Lệ gia ít nhiều cũng khiến mọi người cảm thấy có chút
áy náy. Nhưng mọi người lợi dụng thì cũng lợi dụng rồi, chết hết thì
cũng chết hết rồi....

Chỉ có vấn đề ở chỗ, Lệ Xuân Ba chết đi lại khiến người ta kính trọng, sinh ra một chút tiếc nuối trong lòng.

Đây là bi ai của anh hùng, bọn họ không thể nào chiến thắng lương tâm của
mình. Duy chỉ có không thẹn với lương tâm, mới có thể ngạo nghễ thế
gian.

Bất kể là Sở Dương hay là Mạc Thiên Cơ, đều ít nhiều có thêm một tâm bệnh, đó là tâm bệnh về Lệ gia.

Cái này không có cách nào bù lại, có thể nói là một bế tắc. Nếu cứ tiếp tục tranh cãi vấn đề này, tất cả mọi người đều không thoải mái.

Cho
nên Vũ Tuyệt Thành ra mặt, mạnh mẽ phá tan cục diện. Về phần đám tiểu tử này có cảm kích nhận ân tình hay không, cũng không phải chuyện Vũ Tuyệt Thành muốn cân nhắc. Người ta cũng không cần.

Không thể không nói, nhà có người già, giống như có bảo. Tác dụng quá lớn.

Vũ Tuyệt Thành một câu cắt đứt tranh luận về an bài Lệ gia, mọi người đều ngầm hiểu, dứt khoát không nói tới chuyện này nữa.

An bài người Lệ gia thế nào, đó là chuyện riêng của Đàm Đàm, hay là chuyện của Tam Tinh thánh tộc, dù sao cũng không liên quân tới cửu kiếp.

"Chuyện kế tiếp...." Sở Dương cẩn thận tính toán lại, nói: "Đàm Đàm, chỉ sợ tạm thời ngươi không thể nào thoát ra được? Tam Tinh thánh tộc lần đầu tiên rời khỏi tuyệt địa sau mấy chục vạn năm, an cư Cửu Trọng Thiên đại lục. Ngươi không tự mình tọa trấn không được."

Đàm Đàm nhức dầu nói:
"Đây chẳng phải là buồn bực chết ta sao? Nếu không ta chuyển giao toàn
quyền nơi này cho Cổ Nhất Cổ, sau đó mấy huynh đệ chúng ta cùng xông xáo giang hồ, thế nào?"

Khuôn mặt Cổ Nhất Cổ lập tức méo xệch.

Ngươi không ở đây, ai có thể trấn áp mấy lão gia hỏa trong tộc chứ? Tuy tu vi mấy lão gia hỏa này không bằng ta, nhưng cả đám cậy già lên mặt, trừ
thánh vương ra ai cũng không phục. Đối phó với mấy lão gia hỏa này, cũng không phải nắm tay lớn là có thể giải quyết vấn đề....

Sở Dương
tinh mắt nhìn ra khó xử của Cổ Nhất Cổ. cười lớn: "Huynh đệ chúng ta còn nhiều thời gian... Tộc đàn ngươi mấy trăm vạn người di chuyển, một khi
xảy ra điều gì, chính là đại sự kinh thiên. Đó là chuyện liên quan tới
tử tôn truyền thừa sau này, không có ngươi tọa trấn không được."

Đàm Đàm phi thường không tình nguyện, nhưng cũng chẳng có cách nào khác:
"Được rồi, chờ ta xử lý xong chuyện ở chỗ này, ta sẽ đi tìm ngươi. Huynh đệ chún ta ở chung thì ít xa cách thì nhiều, mới gặp mặt đã phải chia
tay. Con mẹ nó, đây là chuyện gì chứ?"

"Ngàn vạn lần không nên
quên... người Lệ gia bên này, từ phương diện nào đó mà nói, chính là căn bản để Tam Tinh thánh tộc các ngươi đứng vững nhân gian! Tuyệt đối
không thể khinh thường. tốt người lợi mình." Sở Dương dặn dò.

"Nhớ rõ rồi." Đàm Đàm có chút không kiên nhãn: "Ngươi hiện tại thế nào lại
đàn bà hơn cả đàn bà! Lảm nhà lảm nhảm không thấy phiền sao."

Cổ Nhất Cổ cùng hai vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, như có điều suy nghĩ.

Nguyên bản bọn họ cũng không coi trọng người Lệ gia, nhưng Sở Dương nói một
câu " căn bản để đứng vững nhân gian" lại nhắc nhở bọn hắn.

Tam
Tinh thánh tộc đã trải qua mười vạn năm chưa xuất hiện trên Cửu Trọng
Thiên. Đối với vùng đại địa này quá xa lạ, nếu hiện tại muốn sống yên
ổn, sinh sôi truyền thừa ở nơi này, thì nhất định phải giao tiếp, kết
giao với người địa phương.

Thông thương mậu dịch, nhân tình phong tục vân vân... những cái này đều cần có người hiệp trợ, chỉ dạy.

Mà đối với mấy vấn đề này, đám người thánh tộc lại dốt đặc cán mai! Xem ra không coi trọng Lệ gia đúng là không được, dù sao người ta cũng là địa
đầu xà sống ở nơi này cả vạn năm...

Một câu của Sở Dương, đã cho
Lệ gia một vị trí an ổn. Nhìn biểu tình đám người Cổ Nhất Cổ là biết lời nói của mình có tác dụng rồi. Trong lòng thở phào một hơi. Lệ Xuân Ba,
ta chỉ có thể làm tới bước này, hậ nhân của ngươi muốn phát triển tới
mức nào thì phải xem cố gắng của bản thân bọn hắn rồi. Dựa vào ngoại
nhân trợ giúp chỉ có thể an ổn nhất thời thôi...

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1614