Chương 1613: Tiếp Quản Tây Bắc


Trần Kiếm Long cùng cao thủ còn sót lại của Trần gia trong lòng nhỏ máu, tuy tức giận nhưng không dám nói. Tên quỷ xấu vãi linh hồn này nói một
lời không hợp là động thủ, nếu chỉ đơn thuần là động thủ hay giỏi lắm là mất mạng thì cũng thôi, nhưng mà hắn mở miệng ngậm miệng là toàn trò
quái dị, nếu thật bị làm như lời hắn nói, cái này so với kết cục chết
còn đáng sợ hơn.

"Cửu Kiếp kiếm chủ!" Tiêu Thần Vũ quay đầu nhìn
Sở Dương một cái thật sâu, nói: "Tam Tinh thánh tộc này là trợ lực? Át
chủ bài của ngươi?"

Sở Dương thản nhiên nói: "Tiêu lão cảm thấy
Tam Tinh thánh tộc là trợ lực của ta? Ta có thể có át chủ bài cường đại
như vậy sao?"

Tiêu Thần Vũ cười lạnh nói: "Bằng vào ngươi, chỉ sợ không có bổn sự này!"

Sở Dương cười lạnh: "Vậy ngươi còn hỏi? Đầu ngươi bị lừa đá à?"

Tiêu Thần Vũ hừ lạnh một tiếng, phất tay áo mà đi, từ xa vọng lại: "Cửu Kiếp kiếm chủ! Ngày sau giang hồ, chúng ta lại tính nợ cũ!"

Sở Dương
hắc hắc cười lạnh, không hề lên tiếng nữa. Tiêu Thần Vũ hiện tại lửa
giận tràn ngập trong lòng rồi. Không nên chọc vào. Nếu thật sự chọc giận hắn, gây ra đại chiến, vậy thì không dễ xử lý chút nào.

Trong chớp mắt, nhân thủ phe liên quân đã đi không còn một mống.

"Tiêu lão, chúng ta cứ thế đi như vậy?" Trần Kiếm Long hiển nhiên mười vạn phần không cam lòng hỏi.

"Không đi, ở lại tử chiến sao? Cho tất cả mọi người chết tại đây? Nếu ngươi có dững khí như vậy, có thể lưu lại chiến một trận." Tiêu Thần Vũ lạnh
lùng liếc mắt nhìn hắn một cái.

Trần Kiếm Long nghẹn lời. Cổ Nhất Cổ kia thực lực kinh người, khiến trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, cho
tới giờ khắc này vẫn kinh hồn bất định.

"Sau khi mọi người trở
về, phải đem tin tức Tam Tinh thánh tộc tái hiện chiêu cáo thiên hạ.
Ngoài ra còn phải đem tin tức Cửu Kiếp kiếm chủ và cửu kiếp truyền báo
cho các đại gia tộc và chấp pháp giả!" Tiêu Thần Vũ thản nhiên nói: "Nếu như chúng ta đều chết ở chỗ này, mấy tin tức này do ai truyền báo?"

"Đệ Ngũ Khinh Nhu..."

"Ngu ngốc, nói ngươi ngu ngốc cũng là sỉ nhục những thằng ngu.... Đệ Ngũ
Khinh Nhu hiện giờ đã kéo nhân mã hồi Nam, muốn thừa dịp này thành lập
Đệ Ngũ thế gian. Cục diện càng hỗn loạn, đối với hắn càng có lợi, hắn
làm sao có thể truyền bá truyện này?" Tiêu Thần Vũ thở dài một tiếng.

Hắn ẩn ước cảm thấy, lần này bát đại gia tộc liên thủ tiêu diệt Lệ gia, ở
bề ngoài thì có vẻ thành công, dù sao lão tổ tông Lệ gia - Lệ Xuân Ba
ngã xuống, tất cả cao thủ chủ lực cũng mất mạng. Tuyệt đại đa số đều tự
bạo mà chết, thần hồn câu diệt, vĩnh viễn không siêu sinh.

Nhưng trên thực tế, lại là một hồi đại bại!

Cửu kiếp bây giờ đã ẩn ước trưởng thành, lập trường Vũ Tuyệt Thành cũng từ
ám muội chuyển thành rõ ràng. Phong Nguyệt hai đại cao thủ hiện giờ đang tọa trấn trong gia tộc Sở Dương. Hiện giờ, Tam Tinh thánh tộc bởi vì
việc này mà rời núi, chiếm cứ một góc đại lục, Đệ Ngũ gia tộc không ngờ
cũng thừa dịp ngoi lên.. Đó là còn chưa kể tới hai lão bất tử Ninh Thiên Nhai và Bố Lưu Tình. nếu hai kẻ này xuất hiện, cục diện lại càng thêm
ác liệt.

Đại lục này... lâm vào trong một loạn cục ác liệt dị thường.

Mà tuyệt đại loạn cục này, cũng bởi vì trận chiến này mà ra.

"Quá hỗn loạn! Thật sự quá hỗn loạn!" Nghĩ cả nửa ngày vẫn không thể nghĩ ra rõ ràng, Tiêu Thần Vũ ngược lại cảm thấy đầu óc mình phảng phất như
loạn thành một mớ, hoàn toàn không nghe sai sử nữa, không khỏi ngửa mặt
lên trời thở dài. Mình thật sự không đủ trí lực suy nghĩ mấy việc này,
nếu như Đệ Ngũ Khinh Nhu ở đây....

"Tiêu lão, Thiên Đỉnh thịnh hội sắp bắt đầu rồi...." Trần Kiếm Long nói.

"Thiên Đỉnh thịnh hội?" Tiêu Thần Vũ nhíu mày, nói: "Đó... có lẽ là một cơ hội!"

"Tất cả tập hợp." Đàm Đàm trên không trung, quát lớn một tiếng.

Phụ nữ hài tử Lệ gia đều có chút sợ hãi, nhìn vị đại ma vương bất ngờ xuất
hiện này. Vị Ma vương Tam Tinh thánh tộc này sẽ thống trị Tây Bắc sao?

Nhưng hắn là tồn tại mà ngay cả Tiêu Thần Vũ cũng phải nhượng bộ lui binh.
Nghe lão tổ nói qua, thực lực Tiêu Thần Vũ cao hơn lão tổ, vậy thực lực
đại ma vương này phải cao tới mức nào?

Liệu có phải vừa ra khỏi miệng hổ lại rơi vào miệng sói?

Phụ nữ hài tử Lệ gia theo bảng năng nhìn về phía đám người Sở Dương và Mạc
Thiên Cơ. Ít nhất ở đó cũng có mấy người quen, có lẽ có thể dựa vào cũng không biết chừng. Dù sao tranh xa tên quỷ xấu vãi linh hồn này một chút mới tốt.

Sở Dương thở dài một tiếng nói: "Mọi người yên tâm, hắn sẽ không thương tổn các ngươi."

Cho dù có Sở Dương khuyên giải, nhưng người phe Lệ gia vẫn theo bản năng mà cảm thấy sợ hãi đám người Đàm Đàm.

"Mọi người không cần lo lắng, Tam Tinh thánh tộc chúng ta cũng là nhân
loại!" Đàm Đàm nghiêng đầu, lớn tiếng nói: "Hôm nay, ta trịnh trọng hứa
hẹn một điều với các ngươi. Người của Lệ gia, vĩnh viễn mang họ Lệ, các
ngươi có thể sống ở nơi này. Chúng ta sẽ không cậy thế ức hiếp , càng
không hãm hại các ngươi. Trước kia các ngươi làm gì, bây giờ cứ làm cái
đó là được."

"Sự hiện hữu của chúng ta, chính là để bảo hộ cho
các ngươi. Đương nhiên, nó không phải là không có ràng buộc. Trái lại,
chúng ta cũng cần các ngươi cung cấp cho chúng ta một số lao động, đổi
lấy một số tài nguyên sinh tồn thiết yếu. Điểm này tin tưởng các ngươi
có thể lý giải. Với khí khái của Lệ gia, sẽ không muốn nhận đồ của người khác bố thí phải không?"

"Về phần đệ tử trẻ tuổi của Lệ gia, nếu như tư chất thượng giai, cũng có thể tới chỗ chúng ta tiếp thụ chân
truyền, học tập võ học. Tương lai, nếu có một ngày huyền công đại thành, vị tất đã không thể ra ngoài tìm cừu nhận của các ngươi báo thù rửa
hận. Lúc đó một trận rửa sạch thù nhàn, thậm chí uy chấn thiên hạ! Đây
đều là chuyện có thể thực hiện!"

Đàm Đàm nói: "Nhưng nói bây giờ
thì vân còn quá sớm. Trước mắt chúng ta trước hết phải tín nhiệm lẫn
nhau, chúng sống hòa thuận. Hiện tại, thời gian có rất nhiều, trước mắt
các ngươi có thể sử lý sự tình gia tộc, thương lượng mọi việc, để kẻ
sống an ổn, kẻ chết ngủ yên. Đây mới là chuyện trọng yếu nhất trước mắt.

Nói tới đây, tuy vị đại ma vương này nói còn có nhiều chỗ lộn xộn, nhưng người Lệ gia đã yên long rồi.

Xem ra, ít nhất cũng bảo vệ được tính mạng. Những hài tử này tạm thời không có nguy hiểm gì rồi. Chỉ một điểm này, cũng tốt hơn trước rất nhiều.

Trên dưới Lệ gia nhất thời hô bằng gọi hữu, gần như loạn thành một đám.
Những phụ nhân thì chạy về phía con mình như điên, nhất thời cảm khái
sống sót sau tai họa, thanh âm kêu góc liên tiếng vang lên rung trời.
Một đám phụ nhân lệ rơi đầy mặt, ôm chặt lấy hài tử của mình, nhất thời
vui quá mà khóc.

Còn có mười hai vạn đệ tử tu vi thấp kém của Lệ
gia đồng loạt quỳ xuống, hướng về phía vừa phát sinh đại chiến, dập đầu
thật sâu.

Lệ gia anh linh, hãy an nghỉ.

Nhất định sẽ có một ngày, chúng ta đích thân đòi lại nợ máu!

Không ngừng có người Lệ gia đi tới, nói lời cảm tạ Sở Dương và Mạc Thiên Cơ.
Địch nhân đã bỏ chạy rồi, từ thái đội Sở Dương nói chuyện với Tam Tinh
thánh tộc và Vũ Tuyệt Thành, người sáng suốt đều nhìn ra được, bọn họ
chính là viện binh Cửu Kiếp kiếm chủ mời tới.

Tuy hơi trễ, nhưng thủy chung vẫn cứu toàn tộc Lệ gia, nhất là đám đệ tử hậu bối này.

Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ ứng phó hồi lâu, rốt cuộc mới chuyển hết mọi
việc cho Tạ Đan Quỳnh và Ngạo Tà Vân xử lý. Còn hắn và đám người Mạc
Thiên Cơ Đàm Đàm lại tiến vào một căn đại viện trong Lệ gia.

Nói
đến xử lý loại sự tình này, Ngạo Tà Vân và Tạ Đan Quỳnh đều là đại hành
gia. Đương nhiên, hai người cũng lựa chọn một số trưởng lão Tam Tinh
thánh tộc hỗ trợ.

Còn có một số tộc nhân Tam Tinh thánh tộc lập
tức khởi hành, trở về nguyên địa của tộc đàn, chuẩn bị di chuyển toàn
tộc tới nơi này.

Dù sao, từ Đông Bắc tuyệt địa chuyển tới Tây
Bắc, đối với Tam Tinh thánh tộc mà nói, chính là việc vui lớn bằng trời
rồi. Nơi này tuy cũng là băng thiên tuyết địa, hoàn cảnh cũng không phải quá tốt, nhưng con người lại có thể sống ở nơi này.

Chỉ cần hoàn cảnh có thể sinh tồn, đã là tốt hơn gấp trăm ngàn rồi.

Căn đại viện này, cũng là nhà của Lệ Hùng Đồ.

Khi mọi người vào tới nơi, Mộng Hoan Hoan ra ngoài nghênh đón, tất cả mọi người lại hoảng sợ.

Chỉ thấy thiếu nữ mắt ngọc mày ngài này đang kề một thanh cương đao sáng
loáng trên cổ, nắm chặt chuôi đao trong tay, chỉ thò ra một cái đầu.

Rất hiển nhiên, nếu phát hiện người tới không phải người Lệ gia, nàng sẽ lập tức hoành đao tự sát, tránh khỏi chịu nhục.

Đợi đến khi xác nhận là đám người Mạc Thiên Cơ tới, rốt cuộc mới yên lòng,
choang một tiếng, cương đao rơi xuống đất, lập tức chạy tới trước mặt
Mạc Thiên Cơ, có chút không yên, có chút kinh nghi hỏi: "Mạc... Mạc quân sư.... Hùng Đồ đâu? hắn... hắn ở đâu? hắn... hắn nhất định còn sống
phải không?"

Càng nói, nước mắt càng tràn ngập hốc mắt, hi vọng
có thể nhận được một câu trả lời thuyết phục, nhưng lại chỉ e tin dữ
xuất hiện.

Mạc Thiên Cơ mỉm cười nói: "Yên tâm đi, hắn không việc gì.... lát nữa quay về rồi."

Nghe thấy "Hắn không việc gì "... Bốn chữ đó đối với Mộng Hoan Hoan mà
nói,quả thực chính là thanh âm tuyệt vời nhất, cẩ người nàng run lên,
gần như muốn lập tức ngã xuống đất, nỗ lực gắng gượng một chút nhưng rốt cuộc vẫn thoát lực ngồi ở đó, đột nhiên khóc lớn thành tiếng: "hắn
không việc gì... hắn không việc gì... ô ô..."

Đột nhiên vui quá mà khóc, khóc thật lớn. Vừa khóc, khóe miệng vửa lộ ra mọt ý cười hạnh phúc.

Tất cả mọi người đều hiểu tâm tình của nàng. Nhất tời cũng không khuyên giải, chỉ có thở dài.

Đàm Đàm than thở nói: "Haiz, nữ nhân thật là kỳ quái, nếu nói hắn xảy ra
chuyện, đương nhiên sẽ khóc. Nói hắn không việc gì, không ngờ lại càng
khóc... chỉ khóc thì cũng thôi, vậy mà vừa khóc lại vừa cười, rốt cuộc
là khóc hay cười đây. Thật sự chẳng thể nào hiểu nổi...."

Nói còn chưa xong, đã bị Tạ Đan Phượng hung hăng đạp một cước: "Lăn qua một
bên! Chưa thấy loại người nào như tên nhị hàng ngươi! Người ta khóc hay
cười, mắc mớ gì tới ngươi! cuốn xéo nhanh còn kịp!"

Dứt lời liền chạy tới an ủi Mộng Hoan Hoan.

Đàm Đàm lại đứng lên giống như không có việc gì, vỗ vỗ mông, nhìn thấy ánh
mắt khinh bỉ của đám người Mạc Thiên Cơ, không ngờ dương dương đắc ý:
"Thấy không? Đây là chỗ tốt của đẹp trai. Nàng sợ ta hái hoa ngắt cỏ...
Nhìn thấy đã khẩn trương rồi...."

"Ọa...." Mạc Thiên Cơ nghiêng đầu, mặt méo xệch, thật thiếu chút nữa là mửa ra.

Mọi người ngồi vào chỗ của mình trong đại sảnh, Mạc Thiên Cơ bảo Kỷ Mặc đi, khiêng Lệ Hùng Đồ đang hôn mê trở về, cố ý dặn dò: "Khiêng trở về là
được. Ngàn vạn lần đừng có cứu tỉnh hắn. Mặc dù lệ lão từng nói có thời
hạn ba ngày, nhưng cũng chưa chắc tuyệt đối, tuyệt đối không thể đại
ý... nếu như hắn tỉnh lại thật, lập tức táng một quyền đánh ngất luôn.
Bằng không...chỉ sợ có chuyện không hay. Tóm lại cẩn thận là tốt nhất."

Trong lòng tự nhủ, Lệ Hùng Đồ chính là tính con lừa, vạn nhất vừa tỉnh dậy
lại muốn làm kẻ sĩ chết vì tri kỷ, vậy đúng là hỏng bét rồi...

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1613