Chương 1611: Thánh Tộc Xuất Thủ!


Phía sau đạo thân ảnh này, có mấy trăm bóng đen, chỉnh tề bay tới...
Đồng tử tất cả mọi người đều co rụt lại, chấn kinh không thôi!

Chỉnh tề bay tới, có nghĩa là...

Chí tôn cao giai! Chí tôn lục phẩm trở lên!

Chẳng lẽ... tất cả những người này đều là....?

Vậy... đúng là phiền toái rồi...

"Lăng không ngự phong! Những người này đều là chí tôn cao giai!" Đồng tử đám
người Tiêu Thần Vũ lập tức co rụt lại, đều bị phán đoán của mình dọa cho hoảng sợ.

Nếu như mấy trăm người này đều là chí tôn cao giai, vậy cỗ lực lượng này so với lực lượng liên quân hiện tại còn khủng bố hơn.

Chỉ là không biết, cỗ lực lượng đột nhiên xuất hiện này, là thuộc phương thế lực nào?

Tiêu Thần Vũ cùng các vị chí tôn cao giai liên quân đều nhíu mày, nghĩ rách
đầu cũng không ra, cỗ lực lượng này rốt cuộc là đến từ phương nào? Nhìn
khắp đại lục, chưa từng nghe qua có một lực lượng như vậy tồn tại...

Vũ Tuyệt Thành cũng đang nghi hoặc.

Chỉ có đám người Sở Dương, trong mắt lóe lên ý vui mừng.

Thậm chí còn có chút tức giận, buồn bực. Bà già nó! Tên hỗn trướng này cuối cùng cũng tới!

Đám hắc vụ kia chậm rãi bay tới, lắt léo mấy lần, cuối cùng cũng tới trước
mặt. Một cỗ sát khí trước nay chưa từng có đột nhiên tràn ngập toàn
trường!

Hắc vụ dần tiêu tán, một hắc ảnh nghiêm nghị xuất hiện
trên không trung, đón gió mà đứng, một bộ khí phái vương giả quân lâm
thiên hạ!

Phía sau hắn còn có một lão giả giống như cái trống. Cả người tròn vo, hai tay vừa lật, cũng không biết lấy từ đâu ra một cái
ghế, sau đó đặt cái ghế giữa hư không. mà cái ghế đó không ngờ cứ như
vậy vững vàng lơ lửng trên không trung rồi.

Đúng là "Ngự vật hư không" chi pháp!

Người vận hắc y kia ngông nghênh cười ha ha ha ba tiếng, cười một tiếng dừng
một lúc, cứ như là đang hát khúc vậy. Sau đó liền long hành hổ bộ đi hai bước, đi tới trước chiếc ghế nghênh ngang đặt mông ngồi xuống. Tiếp đó
lại vắt chéo chân, mặt hếch lên trời, không ngờ chỉ còn thấy lỗ mũi,
nói: "Cổ Nhất Cổ, hôm nay ta có đẹp trai không?"

Cổ Nhất Cổ bên cạnh mắt nhìn trời xanh, không biết là có biểu tình gì: "Ngài đẹp trai kinh người."

Người nọ cười ha ha, quát: "Bên dưới, lão nhân kia, các ngươi nói, lão tử hôm nay có đẹp trai không?"

Câu nói chiêu bài này vừa hiện, mấy người đám huynh đệ Sở Dương lập tức đau bụng... Đây không chỉ là chiêu bài nói chuyện của Đàm Đàm, mà còn là
phương pháp gây hấn có một không hai của hắn! Chỉ cần Đàm đại ma vương
muốn kiếm chuyện, những lời này vừa nói ra, thật đúng là không có chuyện không được...

Đàm Đàm duỗi ngón tay, mục tiêu ngón tay đúng là Trần Kiếm Long.

Dáng điệu khí thế của người vừa nói quả thực là ngang ngược càn rỡ tới cực
điểm, tin tưởng rất khó có người nào có thể ngang ngược càn rỡ hơn hắn!

Trần Kiếm Long theo thanh âm ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy người nọ nằm ngả
ngón trên chiếc ghế huyền phù giữa không trung, giống như một đống phân. Ngồi không ra ngồi, nằm không ra nằm. Bộ dạng lại càng kỳ quái, một
hàng lông mày hướng lên trời, một hàng lông mày hướng xuống đất, hai mắt thì cái to cái nhỏ, một cái tròn một cái hình tam giác. Mắt tam giác
thì vừa to vừa nhọn, mắt tròn thì vừa nhỏ vừa dẹp, ngay cả lỗ mũi không
ngờ cũng một vuông một tròn, còn có cái miệng đỏ lòm như chậu máu, méo
xèo xẹo.

Nói ngắn lại, tất cả hình tượng không cân xứng có thể
tìm được trên thế gian, đều xuất hiện trên mặt tên gia hỏa này. Chỉ nhìn vào mặt hắn thôi, cũng khiến cho người ta có cảm giác giống như có thể
tẩu hỏa nhập ma bất cứ lúc nào!

Người như vậy, không ngờ lại hỏi mình, hắn có đẹp trai hay không?!

Ta fuk, ngươi thế nào lại không biết xấu hổ hỏi một câu này. Tướng mạo
ngài như vậy, có liên qua gì tới chữ "đẹp" chứ? Không hề có...

Trần Kiếm Long thầm mắng như điên trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn cười dài nói: "Đẹp, ngài thật sự quá đẹp trai rồi, chỉ không biết các hạ là..."

Trần Kiếm Long là kẻ âm hiểm cuồng vọng, còn có mấy phần ranh ma, thấy cao
thì bái thấy thấp thì đạp, đừng nhìn người trước mắt khó coi tới cực
điểm, nhưng chỉ bằng vào thủ đoạn đám người này hiện thân, rồi lại còn
hư không ngự vật, còn có tên gia hỏa khó coi tới cực điểm này rõ ràng
chính là thủ lĩnh đám người kia, cho dù trong lòng không tình nguyện cỡ
nào cũng phải tươi cười nịnh bợ một câu, sau đó mới hỏi dò xuất thân đối phương!

Chúng ta có thể khinh bỉ một kẻ hành sự đê tiện, vô sỉ,
hạ lưu, nhưng lại không thể coi thường kinh nghiệm lịch duyệt của kẻ đó. Trần Kiếm Long cũng như vậy. Có lẽ hắn không có gì đáng khen, nhưng tâm tính nắm được thả được này của hắn vẫn đáng để tham khảo.

Bên cạnh, Tiêu Thần Vũ dã không nhịn được thấp giọng kêu lên: "Tam Tinh thánh tộc?!"

Cái tên từng chấn động Thượng Tam Thiên này, gần như là một loại cấm kỵ không được đề cập tới.

Đám người Trần Kiếm Long toàn thân chấn động, cũng biết Tiêu Thần Vũ sống
cả vạn năm rồi, có thể nhìn thấu một số manh mối. Mọi người đều ngưng
thần nhìn lại, chỉ thấy trên trán những người này đều có dấu hiệu rõ
ràng dị thường. Có thể là hình thái dương, có thể là hình trăm khuyết,
còn có một số là hình ngôi sao.

Những ấn ký này cũng là trời sinh trên trán bọn họ, chứ không phải hậu thiên tạo thành.

Những người khác cũng bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra đám người này chính là Tam
Tinh thánh tộc trong truyền thuyết. Nhưng bọn họ thế nào lại xuất hiện ở nơi này?

Đúng dịp? Đáp án này đánh chết cũng chẳng có ai tin.
Bọn họ đột nhiên tới chỗ này, muốn làm cái gì? Là muốn phân một chén
canh, hay là muốn đối đầu với liên quân. Với thực lực mà bọn họ hiển lộ
ra lúc này mà nói, nếu chỉ cần phân một chén canh, vậy còn dễ nói, cùng
lắm cho bọn hắn đôi ba thành. Nhưng nếu là đối đầu, vậy tình huống có
chút không ổn rồi. Trong cóCửu Kiếp kiếm chủ, cửu kiếp huynh đệ,thầy trò Vũ Tuyệt Thành. Ngoài có Tam Tinh thánh tộc, hai mặt giáp công, bên
mình cho dù ứng phó được, cũng tất phải trả một cái giá đắt.

Đám
cao thủ liên quân còn đang cân nhắc, lại nghe thấy tên quỷ xấu hãi linh
hồn phía trên, cũng chính là tên thủ lĩnh Tam Tinh thánh tộ đột nhiên
giận tím mặt, chỉ vào mặt Trần Kiếm Long mà rít gào: "Lão hàng hỗn
trướng kia! Ngươi có phải muốn chết hay không? Lại dám như vậy với bản
vương?"

Trần Kiếm Long ngạc nhiên: "Hả, làm sao vậy? Ta nói cái
gì sao?" Trong lòng không khỏi bừng bừng tức giận. Tên quỷ xấu vãi linh
hồn nhà ngươi hỏi ta ngươi có đẹp trai không, ta còn không muốn rách
việc, trái lương tâm nói ngươi đẹp trai, không ngờ ngươi lại tức giận?
Chẳng lẽ muốn ta nói thật sao? Thật sự là buồn cười!"

"Ngươi là
đồ khốn kiếp!" Đàm Đàm giận dữ nói: "Bổn vương thân phận tôn quý, lại hạ thấp thân phận thành tâm thành ý hỏi ngươi bổn vương có đẹp trai hay
không, chính là cho ngươi mặt mũi lắm rồi. Không ngờ ngươi không biến
tiến thối, chỉ trả lời qua loa cho xong! Câu vừa rồi, rõ ràng là nói
trái lương tâm! Hiện tại ta cho ngươi thêm một cơ hội, ta hỏi ngươi, bổn vương có đẹp trai hay không?!"

Trần Kiếm Long nghe vậy liền sửng sốt, chẳng lẽ gia hảo này thật tự biết mình, muốn nghe lời nói thật?

Cho nên khen đẹp trai, hắn ngược lại không vui? Vậy thì tốt thôi!

Thế là nhẹ nhàng thở ra, nói: "Ta vừa rồi chỉ khách khí thôi. Các hạ đích xác không đẹp trai. Một điểm cũng ko!"

Đàm Đàm nghe vậy liền tức điên, nổi giận lôi đình: "Hay cho lão hỗn đản
vương bát đản nhà ngươi. Ngươi dám nói ta không đẹp trai! Thật sự là to
gan lớn mất, đổi trắng thay đen, không biết trời cao đất rộng, người
đâu, lột sạch đồ, cắt chim lắp lên mặt hắn cho ta!"

Tất cả mọi người choáng váng, kể cả Tam Tinh tộc nhân, có lẽ phải nói, hiện tại sắc mặt khó coi nhất kỳ thật chính là bọn họ.

Đại vương không bình thường, mọi người đều biết từ trước. Nhưng giờ phút này, trong hoàn cảnh này, thật sự là quá mất mặt rồi!

Nói ngài đẹp trai thì ngài nói là ngươi trái lương tâm. Nói không đẹp trai, ngài lại nổi giận lôi đình... Vậy thế nào mới có thể khiến ngìa cảm
thấy hài lòng...

Một khối thịt bên hông Đàm Đàm lập tức bị một
bàn tay ngọc hung hăng nhéo một cái, xoắn một vòng, ước chừng 360 độ,
nửa điểm cũng không nhẹ nhàng.

Đàm đại ma vương đang hạ lệnh, khuôn mặt lập tức méo xẹo gần như sắp biến thành bộ dáng người bình thường....

Cổ Nhất Cổ lăn lên phía trước một bước: "Tuân lệnh!"

Lập tức, chỉ thấy một thân hình tròn xoe từ trên không trung cấp tốc lao xuống, mục tiêu chính là Trần Kiếm Long!

Thân hình tròn xoe đó vừa mới động, chỉ cảm thấy một cảm giác mơ hồ hình
thành. Tất cả mọi người cùng có một loại cảm giác, vùng trời này đột
nhiên biến thành một cái phễu, úp xuống mặt đất. Mà Cổ Nhất Cổ, chính là đầu nhọn của cái phễu.

Một cỗ hấp lực mạnh mẽ huyền ảo dị thường hình thành. Oanh một tiếng, cái phễu vô hình chụp xuống nhanh như chớp, mãnh liệt giãng xuống đại địa. Lại nghe thấy oanh một tiếng, tất cả
những người xung quanh Trần Kiếm Long đều bị lực lượng mạnh mẽ này chấn
bay ra ngoài.

Đám đông vốn chật chội dị thường, đột nhiên lại chỉ còn một mình Trần Kiếm Long lẻ loi đứng ở đó!

Cổ Nhất Cổ thế tới không đổi, thân hình nhào tới nhanh như chớp. Trần Kiếm Long gặp phải biến cố, ngược lại vẫn bình tĩnh, bảo trì tâm thần bất
loạn. Quát lớn một tiếng, ầm ầm một chưởng toàn lực vỗ ra, đối kháng đối phương. Chỉ cần có thể chặn đối phương lại, viện thủ bên mình sẽ lập
tức xông tới. Khi đó đương nhiên sẽ an toàn rồi.

Cổ Nhất Cổ cười
lạnh một tiếng, tay phải khẽ lật, phát sau mà tới trước, chuẩn xác nắm
lấy cổ tay Trần Kiếm Long. Tay phải Trần Kiếm Long đâm ra một kiếm, ý đồ giải trừ nguy cơ cho tay trái, nhưng trong chớp mắt kiếm quang còn chưa kịp hình thành, Cổ Nhất Cổ đột nhiên há miệng, không ngờ rắc một tiếng, cắn rụng một đoạn của trường kiếm kia! Tiếp đó tay vừa phát lực, dựng
ngược Trần Kiếm Long trên không trung, đầu dưới chân trên, cứ thế định
hình trên không trung! Đến lúc này, Trần Kiếm Long không còn đường phản
kháng nữa, chỉ có thể mặc người mổ xẻ.

Sau đó, bi kịch của Trần Kiếm Long đã bắt đầu rồi.

Cổ Nhất Cổ hiển nhiên rất tuân thủ ngự lệnh của Thánh Vương, cũng mặc kệ
tất cả, vung tay phải lên, xuy một tiếng, đã xé rách trường bào của Trần Kiếm Long, cười khằng khắc quái dị: "Thánh Vương! Ngài bảo thuộc lột
sạch đồ tên gia hỏa này, cắt chim lắp lên mặt có phải thế không? Theo
trường bào tan nát, cánh tay đã dị truyển tới vị trung tâm thân thể, mắt thấy sắp có động tác tiếp theo.

Lúc này, Tiêu Thần Vũ đã ngự kiếm xông tới, hét lớn một tiếng: "Buông tay!"

Nếu như để thằng béo này thật sự lột sạch Trần Kiếm Long trước mặt bao
người, có khi chẳng cần phải động thủ tiếp, Trần Kiếm Long từ nay về sau cũng chẳng còn mặt mũi gặp người khác. Chứ càng đừng nói tới cái gì
mà... cắt chim, lắp lên mặt.

Cổ Nhất Cổ hừ lạnh một tiếng, tay
trái liên tục huy vũ, chỉ dựa vào đôi tay trần liên tiếp va chạm với
trường kiếm của Tiêu Thần Vũ, hoa lửa bắn văng khắp nơi, không ngờ không lùi nửa bước, cũng không rơi xuống hạ phong.

Tiêu Thần Vũ lộn nhào một vòng, đáp xuống đất, sắc mặt ngừn trọng: "Các hạ lại là cửu phẩm đỉnh phong?"

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1611