Chương 1610: Long Phượng Minh, Tam Tinh Động, Tinh ...


Sở Dương cười lớn đáp lại: "Nghe ngài nói kìa. Quyền lựa chọn đều nằm
trong tay Tiêu lão mà. Có phải chúng ta muốn làm khó xử ngài đâu, chúng
ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, những người này đều là gia quyến huynh đệ ngươi, hậu duệ tử tôn, ngài xác định muốn chém tận giết tuyệt gia tộc
huynh đệ mình? Hoàn toàn giết sạch thế giao của ngài sao?"

Tiêu
Thần Vũ lạnh lùng nói: "Thất bại thì nên có giác ngộ của thất bại. lại
nói... huynh đệ ta đã chết, thân quyến của hắn, nếu như rơi vào trong
tay người khác, trừ bị cướp sạch ra, có khi còn bị lăng nhục khi dễ.
Nhưng có lão phu ở nơi này, lại có thể bảo chứng các nàng chết một cách
thống khoái. Đây đã là cực hạn lão phu có thể làm được."

"Chẳng
lẽ thật phải khiến cho các nàng từ trên đỉnh phong, trực tiếp rơi xuống
vực sâu sao? Cửu Kiếp kiếm chủ, ngươi đừng lấy cái đại nhân đại nghĩa đó ra chụp mũ cho người khác. Cửu đại thế gia chúng ta, nhà nào mà không
có giác ngộ này? Cửu kiếp vạn năm tái hiện, vạn năm một lần thay đổi,
chính là minh chứng rõ ràng!"

Sở Dương cười lạnh nói: "Giác ngộ?
Minh chứng rõ ràng?! Quả thực là rắm thối! Tại sao ngươi không khỏi
những người trước mắt này, họ đều là hậu bối tử tôn huynh đệ ngươi đó,
ngươi hỏi một chút, các nàng muốn chết, hay là muốn sống?"

Tiêu
Thần Vũ nói: "Cho dù các nàng muốn sống, ta cũng tuyệt đối không thể mặc kệ các nàng sống mà nhận sỉ nhục khi dễ! Nếu như các nàng vì sinh tồn
mà không quan tâm tới mặt mũi Lệ gia, bọn họ sẽ không đủ tư cách mang họ Lệ nữa. Nếu không mang họ Lệ, ta còn cần phải nể mặt tình nghĩa huynh
đệ sao?"

Sở Dương hắc hắc cười lạnh: "Hoang đường, trái ngược
hoàn toàn với đạo lý của ngươi, với năng lực của ngươi, hoàn toàn có thể chiếu cố tốt cho các nàng. Tiêu gia gia lớn nghiệp đại, nuôi sống thêm
vài người như vậy căn bản không có vấn đề gì nhỉ? Làm sao nhất định phải giết?"

Kỷ Mặc và La Khắc Địch bên cạnh cũng ha ha cười.

Những lời này thật sự lột trần hết dối trá của Tiêu Thần Vũ.

Ngươi nói ngươi không muốn để cho gia quyến huynh đệ ngươi sống mà khuất
nhục, vậy, bằng vào gia nhiệp Tiêu gia ngươi, nuôi sống thêm vài người
thì đã làm sao? Lại nói, đây là thân quyến của huynh đệ ngươi, đối với
ngươi mà nói cũng không phải ngoại nhân.

Nhưng Tiêu Thần Vũ hiển nhiên không muốn.

Hắn dẫn người tới diệt Lệ gia, há có thể không diệt cỏ tận gốc, lại còn
nuôi sống nhiều người Lệ gia như vậy? Hơn nữa, đây đều là cừu nhân thâm
thù huyết hải, nói không chừng sau này lại trở thành hậu họa vô cùng.

Tiêu gia mặc dù lớn, nhưng làm sao có thể nuôi đám người này? Huống chỉ còn
phải phòng bị làm phản bất cứ lúc nào. Vô luận thế nào cũng không làm
được.

Ánh mắt Tiêu Thần Vũ lạnh lẽo: "Ý Cửu Kiếp kiếm chủ đại
nhân là muốn xuất thủ bảo vệ bọn họ sao? Là muốn đem bọn họ làm nô lệ?
Hay là vật hi sinh?"

"Ta bảo lưu, ta bảo hộ. Ngày khác cho dù ta
đưa bọn họ làm vật hi sinh, làm nô lệ, cũng không liên quan tới ngươi!
Bởi vì ta muốn giúp bọn họ sống sót! Cho bọn họ hi vọng!" Sở Dương trào
phúng nói: "Tối thiểu, cho dù ta làm tiểu nhân, thừa cơ giậu đổ bìm leo, nhưng cũng là làm quang minh chính đại, chứ không giống như ngươi,
miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, nhưng lại giấu dao trong tay, nhăm nhe
giết người."

"Rõ ràng là muốn giết người, muốn nhổ cỏ tận gốc,
xóa sạch hậu họa, nhưng hết lần này tới lần khác lại nói không muốn bọn
họ sống khuất nhục.... Tiêu Thần Vũ, ngươi còn chút liêm sỉ làm người
không?"

Tiêu Thần Vũ ngược lại không giận, nói: "Sở Dương, ngươi mới chính là tiểu nhân đệ tiện!"

Hắn nói không lại Sở Dương, thuần thúy là trả đũa....

Đột nhiên, một nữ tử Lệ gia vẻ mặt khinh bỉ, nhổ phi một bãi nước bọt, nói: "Tiêu Thần Vũ, ngươi thật khiến người ta ghê tởm! Bằng vào ngươi, có tư cách gì mà có thể ngang hàng với lão tổ tông nhà ta, làm sơ tổ cửu đại
thế gia?"

Có người mở đầu, tất cả nữ nhân lập tức ầm ỹ, một thanh âm bén nhọn nói: "Tiêu Thần Vũ, chúng ta có chết hay không, không sao
cả. Nhưng đám hài tử thế nào cũng phải sống... Ngươi trân trọng tình
huynh đệ với lão tổ tông như thế, nuôi sống mấy ngàn người cũng chỉ là
chuyện nhỏ thôi đúng không?"

"Tiêu Thần Vũ, chúng ta có thể tin
tưởng ngươi, chỉ cần ngươi nói một câu, mấy ngàn hài tử này có thể sống
sót... Tất cả những người trưởng thành chúng ta ở đây sẽ lập tức tự
tuyệt trước mặt ngươi! Chúng ta không cần ngươi gánh quá nặng, thế nào?
Cái gánh này có nặng lắm không?"

"Chúng ta không cần ngươi hứa
hẹn nhiều, cũng không cần cho bọn hắn tiền đồ, chỉ cần bọn hắn có thể
sống sót, có khẩu khí là được, thậm chí không cần giữ lại họ Lệ. Tiêu
Thần Vũ, ngươi dám đáp ứng không?"

Thanh âm liên tiếp vang lên,
có thỉnh cầu, có cầu xin, có châm chọc.... nhưng lại có một nguyện vọng
chung không cách nào che giấu. Những nữ nhân này vì hài tử mình sống
sót, có thể không tiếc tất cả.

Cho dù hận thù đã tới cực điểm, ân oán đã không thể hóa giải, nhưng giờ phút này vẫn bỏ qua tôn nghiêm mà
cầu xin, cho dù chỉ là hi vọng xa vời, vì một đường sinh cơ cuối cùng mà cố gắng....

Đối với đám người Sở Dương, các nàng cũng không ôm
hi vọng. Bởi vì nhân số đám người Sở Dương thật sự quá ít, người sáng
suốt vừa nhìn là biết, bọn họ không phải là đối thủ của liên quân.

Nhưng trong lòng các nàng vẫn tràn ngập cảm kích. Bởi vì dù sao bọn họ cũng tranh thủ một cơ hội cầu xin cho mình.

Bởi vì hai tử mình đến giờ khắc này vẫn chưa chết, có thể sống lâu thêm một chút cũng tốt.

Sắc mặt Tiêu Thần Vũ xanh mét, nhắm hai mắt lại.

Hắn làm sao dám đáp ứng? Làm sao có thể đáp ứng?

Mắt nhìn ánh mắt cừu hận của mấy ngàn thiếu niên, nếu bảy ngàn người tư
chất không tầm thường này quả thật lớn lên, không biết trong Tiêu gia sẽ dậy lên sóng gió cỡ nào. Cho dù có nô dịch làm bộc... nhưng ai biết quả bom này sẽ bạo phát khi nào?

Nguy cơ này, Tiêu Thần Vũ làm sao có thể gánh nổi?

Nhìn phản ứng này của Tiêu Thần Vũ, tất cả mọi người đều hiểu.

"Dối trá! Ghê tởm!" La Khắc Địch nhổ nước miếng xuống đất, khinh bỉ không thôi.

"Tiêu Thần Vũ, ngươi thật sự quá dối trá rồi!"

"Tiêu Thần Vũ, ngươi là đồ ngụy quân tử, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức nhưng
thực chất lại là kẻ ăn thịt không nhả xương, còn không biết xấu hổ khoác lác. Ngươi còn là người sao..."

Tiếng chửi rủa dâng lên như thủy triều.

Không thể không nói, đám phụ nữ mà tức giận chửi rủa, tuyệt đối ác độc hơn
nam nhân nhiều lắm. hơn nữa mồm miệng cũng vừa nhanh vừa linh oạt. Trong phút chốc, đời đời còn cháu Tiêu Thần Vũ đã bị nguyền rủa ít nhất một
lượt. Tám đời tổ tông cũng được ân cần hỏi thăm, tuyệt dối không có bỏ
sót một ai...

Cơ nhục trên mặt Tiêu Thần Vũ khẽ giật giật, cuối cùng phất tay, nói: "Mọi người động thủ, toàn lực xuất thủ, giết hết!"

"Vâng!" Trần Kiếm Long đã chờ đợi mệnh lệnh này từ lâu.

Vũ Tuyệt Thành giận dữ, thản nhiên nói: "Tiêu Thần Vũ, xem ra ngươi thật
sự không biết sống chết rồi. Một khi đã vậy, lão phu liền tiếp ngươi một lần! Xem độc của lão phu, rốt cuộc có thể giết được mấy người!"

Sở Nhạc Nhi ứng tiếng mà ra, thân ảnh yểu điệu xuất hiện trên mặt tuyết,
mỉm cười cười: "Đồ nhi ở đây cũng có chút độc..." Phất tay lên, lại một
đám khói màu lam bay ra.

Cùng dung hợp với đám khói của Vũ Tuyệt
Thành, một đám độc yên đột nhiên bạo trướng, dày tới mười trượng, biến
thành một bức thường khói, vắt ngang nhân mã song phương.

Sở Dương cười ha ha: "Mấy người huynh đệ chúng ta, đương nhiên cũng muốn lãnh giáo bát đại gia tộc một chút."

Tình thế đột nhiên trở nên cực kỳ căng thẳng!

Đồng tử Tiêu Thần Vũ co rụt lại, sát khí trong mắt càng nặng.

Đột nhiên một tiếng thét dài vang lên: ""Bát hoang lục hợp quân vi tôn, vạn thủy thiên sơn ta là vương!"

Thanh âm vừa vang lên, sắc mặt chúng huynh đệ cửu kiếp lập tức méo xệch,
không phải sợ hãi, không phải kiêng kỵ, mà là... có chút ghê tởm buồn
nôn.

Vị bằng hữu này... thật sự k đỡ được! Chẳng lẽ khi ngài xuất trướng, không thể không nói mấy câu này sao?

Ngay cơ nhục trên mặt Vũ Tuyệt Thành cũng giật giật.

Một đạo lục sắc bỗng nhiên bay lên, Úy công tử tiêu tiêu sái sái xuất hiện, ở giữa băng thiên tuyết địa đạp lên dây leo lục sắc, bộ bộ sinh liên đi tới, một đường đi tới giữa hai quân đang giằng co, bật cười lớn: "Chư
vị huynh đệ, đã lâu không gặp."

Sở Dương dở khóc dở cười, Đổng Vô Thương liên thanh thở dài, Mạc Thiên Cơ sắc mặt phát đắng, Kỷ Mặc hô to gọi nhỏ: "Ủy huynh, hai câu kia thật sự rất uy phong ha ha..."

Úy công tử ba một tiếng, không ngờ xòe ra một cái quạt giữa băng thiên
tuyết địa thiên hàn địa đống ( đống: đóng băng ), lại còn phe phẩy hai
cái, rất là phong độ nói: "lại còn phải nói!"

Ngạo Tà Vân và Nhuế Bất Thông chỉ cảm thấy lực lượng trong huyết mạch tựa hồ bị cái gì đó
dẫn dắt, đột nhiên cùng ngửa đầu thét dài. Nhất thời, long ngậm phương
minh cùng hòa vào lẫn nhau trên không trung, phong vân biến sắc!

Đối diện, ánh mắt Tiêu Thần Vũ lộ vẻ trịnh trọng, trầm giọng hỏi: "Ngươi rốt cuộc là thứ gì biến thành tinh quái?"

Úy công tử giận tím mặt, xoay phát người lại chửi ầm lên: "Tinh quái? Tinh quái cái mả cha ngươi! Ngươi mới là tinh quái! Cả nhà ngươi đều là tinh quái! Lão tử là tinh linh! Tinh linh tộc! Ngươi đúng là hai lúa, cô lậu quả văn!"

"Tinh linh...." Tiêu Thần Vũ khẽ giật mình, nhất thời cảm thấy da mặt nóng rát vô cùng.

Mình không ngờ lại coi một tinh linh là tinh quái....

Cái này truyền ra ngoài, thanh danh của mình đúng là vang khắp Cửu Trọng Thiên rồi... hơn nữa còn là nổi tiếng vì ngu!

Trong lòng thở dài, dù sao tinh linh tộc mười vạn năm không xuất hiện, ai có thể đoán ra là tinh linh? Mười vạn năm đó...

"Thì ra là một tinh linh...." Vẻ buồn bực và phẫn nộ trong mắt Tiêu Thần Vũ
càng lúc càng nồng đậm, thản nhiên nói: "Mặc kệ các ngươi là thứ gì...
nếu muốn bảo toàn cừu nhân của chúng ta, vậy chính là lựa chọn đối đầu
với chúng ta... Tất cả lưu lại nơi này đi !"

Tất cả người Lệ gia đều phấn chấn tinh thần, bỗng nhiên, đều ưỡn lồng ngực, tuyệt vọng vừa rồi đã biến hư không!

Chúng ta còn có viện binh!

Chúng ta, dù sao vẫn còn chỗ dựa!

Mắt thấy đại chiến hết sức căng thẳng...

Đột nhiên một thanh âm đột nhiên cười ha ha: "Nơi này thế nào lại náo nhiệt như vậy? Bổn vương ra ngoài đổi gió, chơi bời một chút, không ngờ lại
có thể gặp trò vui thế này. Không tệ không tệ, thật sự không tệ. Các
con, qua đây xem xem, để cho nhân loại vô tri này chiêm ngưỡng một chút
diện mạo anh vĩ của bản đại ma vương!"

"Thánh vương uy vũ!" Một tràng nịnh bợ thi nhau vang lên, kinh thiên động địa.

Mọi người ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ở phía chân trời xa xa,
một thân ảnh đen như mặc, đột nhiên thoáng hiện, tiếp đó cả người lại
lập tức hóa thành một đám hắc vụ, phiêu đãng bay tới.

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1610