Chương 1602: Tây Bắc Quyết Chiến (Bốn)


Lan Mặc Phong nhíu mày, nói: "Mọi người đừng vọng động!" Những người còn sót lại của Lệ gia, đều nghe lệnh không manh động.

Đây là phân phó của Đệ Ngũ Khinh Nhu. Bất kể đánh đến thế nào, nhưng chuyện mạo hiểm cũng tuyệt đối không làm. Thà bỏ lỡ cơ hội, cũng không thể mạo hiểm vô vị. Đối với Lan gia hiện tại, bất cứ chút chiến lực nào cũng
quý giá.

Hơn nữa, hiện tại cũng không phải thuộc về Lan gia nữa
rồi, mà là thuộc về lực lượng dưới tay Đệ Ngũ Khinh Nhu, làm sao có thể
dễ dàng tổn thất?

Tiêu gia vùng Dạ gia vừa dẫn đầu xuất động,
Miêu Chấn Đông cùng đám cao thủ chấp pháp giả cũng lập tức hành động,
cùng vọt lên. Miêu Chấn Đông cũng có chút xấu hổ ngượng ngùng. Dù sao
mình cũng là người đầu tiên lui lại, lại tạo thành tổn thất lớn như thế, mà kết quả lại là đối phương phô trương thanh thế. Thứ hai, Tiêu Dạ hai nhà đều đã xông lên rồi, mình còn bất động thì đúng là không thể nào
nói nổi, lại nói mình cũng không phải đối đầu trực diện, phiêu lưu nhất
định nhỏ hơn không ít.

Trong nháy mắt, lại có hơn hai ngàn người bao vây tứ phía, hình thành thế bao vây.

"Phô trương thanh thế, chết đến nơi rồi còn muốn diễn trò?" Miêu Chấn Đông
cười lạnh: "Nhanh chóng làm thịt bọn hắn! Cho bọn hắn cùng nhau xuống
hoàng tuyền đi!"

"Diễn trò? Được, lão tử hôm nay liền diễn trò
cho các ngươi xem!" Vị chí tôn Lệ gia kia cười ha hả, mắt thấy đám người Tiêu Tránh Ngôn, Dạ Tiêu Diêu Miêu Chấn Đông đang cấp tốc lao về phía
mình, hét lớn: "Người của Lệ gia! người ta muốn xem kịch vui, mọi người
phải liều mạng biểu diễn. Kiếm lời kiếm lãi, chính là lúc này! Sinh tử
cùng đường!"

"Hống! Sinh tử cùng được!"

Đồng loạt rống giận, còn có một câu "Sinh tử cùng đường!"

Trong khi bên liên quân vẫn có kẻ đang cười nhạo đám cao thủ Lệ gia vậy mà
vẫn còn phô trương thanh thế, cố làm ra vẻ huyền bí, đột nhiên, truóc
mặt chợt bạo phát một vầng quang mang chói lọi, tiếp đó, một tiếng nổ
kinh thiên động địa, cứ như vậy bạo phát.

"Ầm!" Đinh tai nhức óc.

77 người Lệ gia, cùng nhau hóa thành năng lượng tình thuần nhất trong thiên địa, sau khi áp súc tới cực điểm, chợt nổ tung!

Không lùi bước chút nào! không do dự chút nào! Không chần chừ chút nào!"

Thời khắc cuối cùng, bọn họ thậm chí ngay cả khẩu cũng không hô, cũng chỉ vì muốn cho địch nhân một điều bất ngờ.

Hay cho một hồi trình diễn ngoạn mục, hay cho hành động quả cảm, hay cho một vở kịch vô tiền khoáng hậu!

Tiêu Tránh Ngôn là người xông tới nhanh nhất, gần như vừa mới lao tới, kiếm
khí của hắn đã sắp tiếp xúc với thân thể địch nhân, thậm chí là đã chạm
tới y phục địch nhân rồi, nhưng đúng vào khoảnh khắc đó, tất cả chợt nổ
tung!

Cho nên, hắn cũng là một trong những kẻ đầu tiên bỏ mạng của phe liên quân!

Tiêu Tránh Ngôn không có bất cứ chút năng lực phản kháng nào, đã bị thổi tan thành bụi phấn.

Tu vi Dạ Tiêu Diêu còn cao hơn cả Tiêu Tránh Ngôn, lại đuổi tới ngay sau
hắn, nhưng cũng lập tưc hóa thành tro bụi, tiên tán vào thiên địa. Đúng
là nan huynh nan đệ, huynh đệ đồng quy.

Còn có Miêu Chấn Đông bởi vì xấu hổ trong lòng, nóng lòng muốn thể hiện, vãn hồi mặt mũi, lần này xông tới quá gần, là người nhanh nhất trong đội ngũ chấp pháp giả xông
tới, đương nhiên cũng không may mắn thoát chết, biểu tình trào phúng
trên mặt còn chưa kịp tan biến, toàn thân đã hóa thành huyết nhục đầy
trời.

Một lần tự bạo, hai vị chí tôn bát phẩm đỉnh phong, ba bốn
vị chí tôn thất phẩm, bảy tám vị chí tôn lục phẩm còn có một đám chí tôn tam phẩm trở lên khác, tổng cộng 77 vị chí tôn Lệ gia, đồng loạt tự
bạo....

Số người tan xác trong vụ tự bạo này tuy kém xa tám ngàn
người lần trước, nhưng chất lượng lại lớn hơn gấp trăm gấp ngàn lần! Tự
bạo uy thế như vậy, chỉ cần khống chế trong phạm vi nhất định, cho dù là chí tôn cửu phẩm cũng chỉ có đường nuốt hận!

Huống chi chỉ là chí tôn bát phẩm?

Có thể không chết sao?

Liên quân có chừng một ngàn người xông tới, gần như nháy mắt đã bốc hơi,
biến mất không thấy tăm hơi.

Trong đó, bao gồm cả sáu vị cao thủ chí tôn bát phẩm của các đại gia tộc và chấp pháp giả.

Loại siêu cấp cao thủ này có thể hùng bá thiên hạ, ở trong chiến đấu lần
này, lại chết dễ dàng đơn giản như vaậ, thậm chí giống như một trò đùa
vậy....

Bên kia, Đổng Vô Thương nhìn mà hai mắt đỏ lên: "Đại ca, chúng ta thật sự không tham chiến sao?"

Tâm tình Sở Dương trầm trọng, khẽ nói: "Không! Trước khi Lệ gia chết hết,
chúng ta không tham chiến! Không phải bởi vì chúng ta lòng dạ độc ác, mà là vì.... đây là quang vinh của Lệ gia! Lệ Xuân Ba trịnh trọng giao
phó, chính là vì thành toàn quang vinh cuối cùng của Lệ gia!"

"Đây là cuộc chiến của anh hùng. Giờ khắc này chỉ thuộc về con cháu Lệ gia! Người khác không được phá hư!"

Đạo lý này, tất cả mọi người đều hiểu.

Cũng đều rõ ràng.

Nhưng chuyện cho tới bây giờ, chứng kiến chiến đấu oanh liệt như vậy, mọi
người vẫn cảm thấy cả người nóng rực, tựa hồ tất cả nhiệt huyết đều sôi
trào.

....

"Chung quy cũng chết hết rồi!" Khuôn mặt Lệ
Xuân Ba vẫn bình tĩnh, nói: "Nhị ca, lần này ngươi thật sự thất sách
rồi. ngươi vô thức thúc giục, lại biến thành truy hồn lệnh, lấy mạng con cháu ngươi. Hiện giờ, rốt cuộc tất cả đều chết sạch, ngươi có vui vẻ
không?"

"Chiến đến giờ khắc này, trên người hắn đã có hai vết
kiếm. Có thể khiến chí tôn cửu phẩm bị thương, cũng chỉ có chí tôn cửu
phẩm mới làm được!

Máu tươi thấm ướt bạch bào.

Trên người
Khúc Hướng Ca còn nhiều vết thương hơn. Mà Tiêu Thần Vũ, sắc mặt lại chỉ hơi trắng một chút, chứ không có thương thế gì. Hiển nhiên đã chiếm đại tiện nghi.

Tu vi Lệ Xuân Ba đại để là cửu phẩm trung cấp, Khúc
Hướng Ca lại chỉ là chí tôn cửu phẩm sơ cấp, nhưng Tiêu Thần Vũ lại là
chí tôn cửu phẩm cao cấp, cách cảnh giới đỉnh phong rất gần rồi.

Tuy chỉ hơn kém một cấp bậc nhỏ như vậy, nhưng ở trong chiến đấu cấp bậc
này, cũng đã là rạch trời không thể vượt qua rồi!

Võ học chi đạo, càng đến cấp bậc cao thâm, khác biệt giữa các tầng thứ cũng càng lớn.

Tiêu Thần Vũ tuy chỉ cao hơn Lệ Xuân Ba một tầng nhỏ, nhưng trong chiến đấu, một mình độc chiến Lệ Xuân Ba và Khúc Hướng cũng ko phải nói chơi, thậm chí là chiếm cứ thượng phong.

Thậm chí cho dù có thêm một cao thủ chí tôn cửu phẩm nữa gia nhập chiến cuộc, cũng có thể thong dong ứng phó!

Cho nên vừa mới khai chiến, Lệ Xuân Ba đã nói: "Nhị ca, phiền ngài đưa tiễn!"

Đó là bởi vì hắn tự biết, mình không phải là đối thủ của Tiêu Thần Vũ! nếu như thật muốn hắn chết, trong địch nhân khắp Tây Bắc này, trừ Tiêu Thần Vũ ra, thật sự không có bất cứ người nào đủ tư cách giết hắn, có năng
lực giết chết được.

Cho nên, chết dưới tay Tiêu Thần Vũ, cũng coi như chết có ý nghĩa.

Điểm này, Tiêu Thần Vũ bên kia đương nhiên cũng hiểu rõ.

Giờ phút này, Tiêu Thần Vũ rõ ràng loạn rồi. Vừa rồi mình quát lớn một
tiếng, lại đẩy đám người Tiêu Tránh Ngôn và Dạ Tiêu Diêu đi vào chỗ
chết! Chỉ trong nháy mắt thôi, hơn một ngàn người ở đó, đều chết sạch
chỉ vì một mệnh lệnh của mình.

Giờ phút này, nghe Lệ Xuân Ba nói, không khỏi đỏ mặt lên, cố nén đau lòng, trấn định lại, lạnh lùng nói:
"Ngươi tự lo cho mình đi!" Lập tức đâm ra một kiếm bá sát, đương giả phi mỹ! ( Kẻ ngăn cản tất tan tác )

Lệ Xuân Ba lại không hề né
tránh, một kiếm hoành không, mạnh mẽ chống đỡ trường kiếm của Tiêu Thần
Vũ. Đương một tiếng chấn động trời cao, cười ha ha: "Tiểu đệ vốn muốn
nhị ca tiễn ta, còn lo lắng gì chứ? Nếu thật lo lắng, chẳng lẽ không
phải tự mâu thuẫn sao?"

Tiêu Thần Vũ rốt cuộc không nhịn được:
"Nếu đã vậy, ta thành toàn cho ngươi! Trên đường hoàng tuyền, thay ta
vấn an Lệ thúc thúc!"

Trong lòng Lệ Xuân Ba đau xót, giận dữ nói: "Tiêu Thần Vũ, mọi người vốn là thế giao, vạn năm tuế nguyệt trở mặt
thành thù thì cũng thôi, bây giờ ngươi lại dám nhục tới trưởng bối?"

Tiêu Thần Vũ nói ra cũng cảm thấy không đúng, trong lóng hối hận. Nhưng
trước mắt địch ta sinh tử, có giải thích cũng vô nghĩa, dứt khoát ngậm
miệng không nói nữa, nhưng trường kiếm trong tay càng lúc càng thêm cấp
bách, ép cho Lệ Xuân Ba và Khúc Hướng Ca thở không nổi.

...

Đến lúc này, người của phe Lệ gia đã chết gần hết rồi. Phía dưới chỉ vẻn
vẹn còn lại hai chiến trường. Chính là Lệ Tuyệt và Lệ Tả Lệ Hữu, còn có
hai vị chí tôn bát phẩm khác đang bị địch nhân vây không.

Nhìn
thấy 77 người tự bạo, hóa thành khói nhẹ, hai mắt Lệ Tương Tư rưng rưng, miệng điên cuồng cười lớn: "Hay! Người Lệ gia! Hồn Lệ gia! Chính là như thế! Chính là như thế!

Lệ Tả Lệ Hữu cùng lớn tiếng ủng hộ, cười ha ha, phóng khoáng vô cùng.

Ba người cuồng tiếu, vẻ mặt càngngày càng điên cuồng. Nhìn tử tôn hậu đại
xung quanh lần lượt anh dũng tự bạo, ba người cũng dần dần sinh tử chí.

"Phanh" một tiếng, Lệ Tương Tư lại một lần trúng chiêu, cảm thấy ngũ tạng lục
phủ giống như hỏa thiêu, đau thấu linh hồn,khó khăn lắm mới chống đỡ
được.

Nhưng đến một tiếng cũng không phát ra....

Lại có hai tiếng nổ đinh tai nhức óc, gần như lần lượt vang lên.

Lệ Tương Tư quay đầu nhìn lại, không khỏi trợn trừng mắt: "A..."

Hét lên một tiếng điên cuồng, máu tươi gắng gượng kìm nét rốt cuộc phun ra.

Hai người tự bạo chính là hai vị chí tôn bát phẩm còn sống sót của Lệ gia!

Thấy đối phương kéo tới hơn mười vị chí tôn bát phẩm, còn có chí tôn cửu
phẩm vây công, hai người kia không muốn để địch nhân tuyệt sát, không do dự nữa, dứt khoát cùng nhau tự bạo, dùng sinh mệnh đổi lấy thương vong
của địch nhân!

Trong đám huyết nhục bay tán loạn, mặc dù có tới
hơn hai vị chí tôn cao giai liên thủ bố trí phòng ngự, nhưng xung quanh
vẫn có hơn ba trăm người chết oan chết uổng trong vụ tự bạo này.

Thậm chí, có ba vị chí tôn bát phẩm, bởi vì khoảng cách quá gần, trực tiếp
bị nổ cho tàn phế, ba cánh tay, bốn cái chân, cùng rời khỏi người mà đi!

Đến tận lúc này, toàn bộ chiến trường cũng chỉ còn lại hai nơi đang chiến đấu.

Một địa điểm quyết chiến ở giữa không trung, Khúc Hướng Ca liên thủ Lệ Xuân Ba chiến Tiêu Thần Vũ.

Một chỗ khác, là ở phía dưới, Lệ Tả Lệ Hữu cùng ba người Lệ Tương Tư bị trùng trùng bao vây!

Tình thế ba người phái dưới rõ ràng không ổn, đằng trước đằng sau lúc này
tất cả đều là cao thủ chí tôn cao giai! Trong đó, thấp nhất cũng là chí
tôn thất phẩm, đếm sơ sơ, ước chừng năm sáu chục người!

Hình thành một vòng vây như thùng sắt. Thế vây đã thành, phá vây tuyệt đối không có khả năng.

Về phần võ giả tu vi hơi thấp khác, đều đi dọn dẹp chiến trường, sơ cứu người bị thương.

Hai chiến trường này, đều không có chỗ cho bọn họ nhúng tay.

Chiến đấu, chiến tới giờ phút này, cơ bản đã xem như kết thúc.

Cái gọi là dọn dẹp chiến trường, kỳ thật cũng phải dọn dẹp bao nhiêu. Trừ
những người hấp hối trọng thương ra, những người khác đều đã hóa thành
tro bụi.

Toàn bộ chiến trường, đến một bộ thi thể nguyên vẹn cũng không thấy!

Chiến đấu tàn khốc máu tanh như vậy đấy!

Đao kiếm như mưa, vô số thanh âm "sưu sưu" vang lên, cùng lúc lại có chín
vị chí tôn bát phẩm ngự kiếm mà đến, kiếm quang thiểm điện chớp động,
tràn ngập trường không, bất ngờ đâm thẳng về phía đám người Lệ Tương Tư.

Đột nhiên, khí tức tử vong bao phủ toàn bộ không gian!

Lệ Tương Tư đột nhiên cảm thấy, vạn năm tương tư của mình, vào giờ khắc này đã hóa thành hư vô!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1602