Chương 1600: Tây Bắc Quyết Chiến. (Hai)


Lệ Tương Tư bên này có thể nói là vững vàng nhất, cũng là an toàn nhất.
Nhưng chút vững vàng, an toàn này cũng chỉ là tương đối mà thôi.

Lệ Tả, Lệ Hữu hai vị cao thủ cửu phẩm sơ cấp bảo vệ bên cạnh hắn. Hai vị
thị vệ thiếp thân này là Lệ Xuân Ba phân phối cho nhi tử mình trước khi
quyết chiến, hộ vệ an toàn cho hắn!

Đây là một chút tâm lực cuối cùng là Lệ Xuân Ba có thể làm cho nhi tử!

Lệ gia xong rồi, mình lại từng tự tay hủy diệt hạnh phúc cả đời của nhi
tử. nếu đến cuối cùng, ngay cả tương tư của nhi tử cũng không thể thành
toàn, Lệ Xuân Ba thật sự cảm thấy mình có chết cũng không nhắm mắt!

Ba người Lệ Tương Tư thực lực cường hoành dị thường, hợp thành một thiết
tam giác vững vàng nhất. Xung phong liều chết qua lại trong trận địch.
Khuôn mặt Lệ Tả Lệ Hữu giống như thiết thạch, không động dung chút nào,
chỉ có chém giết!

Trước thực lực mạnh mẽ của ba người, cao thủ
liên quân chết dưới tay bọn họ đã vượt qua trăm người. Hơn nữa con số
này còn đang không ngừng tăng vọt.

Đám đông bỗng nhiên nhộn nhạo, mấy cỗ khí tức cường đại dị thường ập thẳng tới.

Trên mặt ba người lập tức lộ ra thần sắc thận trọng.

Chí tôn cấp bậc cửu phẩm ẩn náu trong trận địch, rốt cuộc cũng xuất thủ rồi!

Đám đông bỗng nhiên tách ra. Sáu người từ ba phương hướng xuất hiện, không
nói hai lời, phi thân lên, đao kiếm hình thành một hình rẻ quạt, tựa như đem trời và đất nối liền lại với nhau, điên cuồng áp xuống!

Ba gã chí tôn cửu phẩm phe chấp pháp giả, còn có ba vị chí tôn cửu phẩm sơ cấp trong các đại gia tộc, cùng nhau xuất thủ.

Ánh mắt ba người Lệ Tương Tư chợt đỏ lên, dứt khoát không tránh không né, trực tiếp nghênh đón!

Oanh một tiếng, trong miệng mũi chín người cũng chảy ra máu tươi. Trong vòng bán kính ba trăm trượng, tất cả cao thủ đều bị dư ba trùng kích chấn
ngã nhào, không một ai đứng vững nổi!

Tiếng kêu thảm thiết liên
tiếp vang lên. Đó là tiếng kêu la theo bản năng khi cao thủ tham chiến
song phương bị tàn sát. Trên dạng chiến trường này, tiếng kêu gào như
vậy lại là thứ không đáng tiền nhất. Còn có tiếng cười lớn tuyệt vọng mà oanh liệt thỉnh thoảng vang lên. Đó là khúc nhạc dạo khi cao thủ Lệ gia muốn tự bạo. Mỗi một lần tiếng cười dài vang lên, tiếp theo lại là một
tiếng nổ lớn. Cao thủ chí tôn rất hiếm khi tự bạo,nhưng hôm nay lại trở
nên rẻ mạt như củ cải trắng, một phân tiền cũng không thu, cho ngươi xem phát nghiền thì thôi.

Nếu như là bình thường, một vị chí tôn tự
bạo, đủ để phá hư toàn bộ địa hình địa thế nơi này, nhưng hiện giờ tự
bạo nhiều người như vậy, trên mặt đất đến một vết xước nho nhỏ cũng chưa từng xuất hiện!

Trơn nhẵn như gương!

Toàn bộ chiến trường đã biến thành một hải dương sôi trào, hải dương do máu tươi mà tạo thành!

Hơn sáu trăm người đối kháng hơn chín ngàn người, song phương chênh lệch
lớn như vậy, hoàn toàn không có tính đối lập, lại có thể chiến đấu tới
khói lửa tứ phía, chiến hỏa ngập trời! Kịch liệt tới mức độ khiến người
ta không thể tin.

Một vị chí tôn Lệ gia đánh nhau hăng say, một
kiếm ngoan tuyệt hung hăng đâm vào tim địch nhân, đồng thời tả thủ đối
chưởng với một địch nhân khác. Phân lực mà đánh, va chạm chưởng kình
đương nhiên rơi xuống hạ phong, lập tức nội thương, một ngụm máu nóng
vọt lên tới miệng, nhưng hắn vẫn gắng gượng nuốt trở lại, cũng không lui lại phia sau giảm bớt áp lực, ngược lại còn tiến tới, dùng cái đầu phủ
đầy tóc hoa râm của mình, thế như hổ điên hung hăng đập vào đầu địch
nhân đối diện. Rốp một tiếng, hai người cùng vỡ đầu chảy máy, lảo đảo
lui về phía sau. Một đòn này quả nhiên dốc hết toàn lực, xương sọ đối
phương vỡ toang, ngay cả óc cũng bắn ra!

Trong lúc lui về phía
sau, lại có ba thanh kiếm từ phương hướng bất đồng, đâm sâu vào thân thể hắn. hắn cất tiếng điên cuồng, càng gia tốc lui về phía sau, huých vào
lồng ngực một gã địch nhân. Rắc rắc, trường kiếm của địch nhân phía sau
hung hăng đâm vào trong bụng hắn, nhưng lại bị hắn huých cho gãy mấy cái xương sườn.

Nội ngoại thương đều vô cùng trầm trọng, nhưng hắn
vẫn chiến đấu quên mình. Trường kiếm trong tay bắn ra, đâm thấu ngực một gã cao thủ liên quân trước mặt, hai cánh tay trống không phóng ra, nhe
răng cười, mạnh mẽ ôm lấy đầu một tên địch nhân, phát lực vặn một cái,
khiến bảo kiếm nằm trong thân thể hắn cũng bị một cái này mạnh mẽ bẻ
gãy!

Phốc phốc phốc, lại có bảy tám binh khí giống như chém dưa
chặt rau, khảm vào thân thể. Mình đầy thương tích, huyết nhục bay tán
loạn, nhưng hắn tựa hồ không có bất cứ cảm giác đau đớn nào, vẫn ra sức
xoay người, máu tươi da thịt xương cốt trên người đều rụng ra từng mảnh, bỏ người mà đi, nhưng hắn rốt cuộc vẫn vặn được đầu tên địch nhân kia
xuống!

Vị chí tôn Lệ gia kia xách đầu địch nhân trong tay, ngửa
mặt lên trời cười điên cuồng: "Ngươi muốn vong Lệ gia ta? Ta ăn ngươi!
Này thì vong Lệ gia ta, ta ăn ngươi! Ăn ngươi..."

Vậy mà thật sự đưa cái đầu người đó lên miệng, há mồm cắn xé,nhai ngấu nghiến!

Trong miệng đầm đìa máu tươi, có máu của địch nhân, càng có máu của chính hắn, hình dạng thê lương, giống như lệ quỷ!

Với thương thế của hắn mà nói, nội thương ngoại thương đều vô cùng trầm
trọng, lục phụ ngũ tạng không còn cái nào nguyên vẹn. Thương thế như
vậy, cho dù chết ba năm lần cũng không đủ. Nhưng hắn vẫn có thể kiên trì không chết, ý niệm trong lòng, duy chỉ có giết chết kẻ muốn vong Lệ gia ta, cắn xé địch nhân, bảo vệ gia viên của ta.

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, vô luận tu vi cao thấp đều không khỏi cả người lạnh như băng, rợn tóc gáy!

Lại một lượt kiếm quang phóng tới, vị cao thủ Lệ gia này cả người hóa thành thịt nát. Ngay cả đầu cũng không ngoại lệ, chỉ còn hàm răng trắng hếu
vẫn còn lành lặn, bắn lên không trung nhưng vẫn cắn chặt đầu người kia,
vĩnh viễn không nhả ra!

"Lão ngũ! ha ha ha... chết hay lắm!" Một
vị chí tôn thất phẩm Lệ gia cuồng tiếu như sấm, thảm thiết rống lên:
"Không hổ là dòng giống của lão tử! Chết hay lắm! Chết hay lắm! Tiểu tử
ngươi không khiến lão tử mất mặt! Ngươi mang họ Lệ! Ha ha ha..."

Vị chí tôn vừa mới chết trận chính là nhi tử của hắn. Lão giả này vừa cười điên cuồng, chống đỡ thân thể thương thế chồng chất mà bước tới. Nơi
hắn đi, tất cả cao thủ liên quân đều thi nhau dạt sang hai bên, loại khí thế liều mạng kẻ nào cản đường phải chết này, khiến cho người ta căn
bản không dám đối đầu chính diện.

Kể cả cao thủ đỉnh cấp cũng không tự chủ được mà nhường lối!

Uy thế như vậy, kinh sợ toàn trường!

Lão giả này điên cuồng mà tới, ngang nhiên đứng trên huyết nhục nhi tử
mình, duỗi tay ra, cầm lấy hàm răng còn nguyên vẹn của nhi tử, cười ha
ha: "Đồ hỗn trướng này làm sao xứng ở cùng ngươi!"

"Ba một tiếng, đánh nát cái đầu trong miệng nhi tử, ném ra ngoài, lại thuận tay một
chưởng vỗ thành bột mịn. Tiếp đó thân hình xoay tròn, ngân quang toàn
thân chớp động, lại có vô số mảnh kiếm lưỡi đoa từ các bộ vị trên người
hắn bắn ra. Tứ phía thi nhau vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Thân hình đang xoay tròn của lão giả đột nhiên dừng lại, bắt dầu hít một hơi thật sâu!

Cả bụng nhanh chóng trướng lên!

Đó là dấu hiệu tự bạo!

"Hắn muốn tự bạo! Mau, mau giết hắn! Mọi người liên thủ cùng lên, nhất định
phải ngăn hắn lại!" Một vị chí tôn thất phẩm liên quân hét lớn, dẫn đầu
đánh tới.

Lão giả cười ha hả: "Lão tử muốn bạo là bạo! Các ngươi
có thể ngăn trở? Liên thủ cùng lên sao? Thế nào còn không qua đây, mau
qua đây, ha ha ha.... Mau tới đây cùng ta lên đường thôi." Đối diện với
vô số đao kiếm ập tới, không lùi mà tiến tới, tung người bay lên. Trên
đỉnh đầu là rừng đao mưa kiếm nhưng hắn cứ như vậy bay lên nghênh đón,
không hề né tránh chút nào, ngửa mặt lên trời rống lớn: "Hài nhi! Trên
đường Hoàng Tuyền chờ ta, chờ vi phụ mở đường cho các ngươi! Chúng ta
một nhà đoàn tụ Hoàng Tuyền, đi theo lão tổ, lại dựng nghiệp lớn Lệ gia! Con cháu Lệ gia, sinh tử cùng đường!"

Trong tiếng cười điên dại
vang vọng không dứt, lão giả ôm hàm răng nhi tử, thân hình giống như sao băng xông thẳng vào trong đám đông liên quân, ầm ầm nổ tung!


số tiếng kêu thảm lập tức vang lên, lão giả kia tự bạo, lấu hắn làm
trung tâm, không ngờ mạnh mẽ tạo thành một khoảng trống khổng lồ. Mà
tiếng cười điên cuồng của lão giả kia, tựa hồ vẫn còn vang vọng khắp
không trung, phiêu đãng không dứt!

"Hay! Tam thúc giết hay lắm!
Chất nhi cũng tới đây!" Một tiếng hét lớn khác vang lên, lại một người
toàn thân đãm máu nhảy vọt lên: "Bao nhiêu tội lỗi trên người ta, nếu có kiếp sau lại chuộc tội đi!"

"Ầm" một tiếng nổ lớn!

Giờ phút này, cao thủ Lệ gia phảng phất như đều nổi điên rồi!

Dùng đao chém, dùng kiếm đâm, đến khi vũ khí không còn nữa thì dùng tay đấm, dùng chân đá, cuối cùng thậm chí còn dùng răng cắn. Bọn họ giống như
một đám mãnh thú bị vây khốn. Trong thời khắc gia tộc sắp tan biến, tất
cả mọi người đều liều mạng, dùng tính mạng của mình, tận hết khả năng đổ lấy thương vong của địch nhân!

Lệ gia bị diệt, kết cục đã định!

Đây là chuyện cả địch lẫn ta đều sớm biết rõ!

Nhưng bị diệt thì bị diệt, kết cục đã định thì kết cục đã định. Chết như thế nào, chết ra làm sao, lại là một chuyện khác!

Oanh liệt chết trận, cùng địch xuống âm phủ, chính là cách chết vinh diệt
nhất, cũng là vinh diệu cuối cùng có thể hưởng cùng Lệ gia!

Vinh diệu này, bọn họ muốn có được.

Tuyệt không vứt khỏ!

Tuyệt không buông bỏ!

Chân chính không thể hiểu được là ở trong trận chiến này, biểu hiện nhát
gan, lùi bước, không ngờ tất cả lại là cao thủ liên quân - lực lượng
chiếm cứ ưu thế tuyệt đối trên bất cứ phương diện nào, từ nhân số cho
tới thực lực.

Kỳ thật nói khó tin cũng chưa chắc đã đúng. Tất cả
cao thủ Lệ gia đều không sợ chết, thậm chí còn vì muốn chết mà đến. Tử
vong đối với bọn họ mà nói chính là kết cục tất yếu hôm nay!

Bất
quá, đám cao thủ liên quân lại sợ chết, hơn nữa thường thường, càng là
cao thủ lại càng sợ chết. Bọn họ trải qua bao nhiêu năm tháng, sống càng lâu đương nhiên lại càng sợ chết. Người sợ chết làm sao có thể tranh
phong với người không sợ chết. Cho dù nhân số hơn xa, thực lực hơn xa,
nhưng khí thế lại hoàn toàn không thể đánh đồng!

Nhìn khắp chiến
tranh lớn nhỏ mấy vạn năm qua, vô luận nổi danh hay không có tên tuổi,
cũng chưa từng thấy qua trường chiến tranh nào thảm liệt như vậy.

Vào giờ khắc cuối cùng của tính mạng, cao thủ Lệ gia giống như mãnh thú
nhập thân, ác quỷ chiếm cứ, đối diện với tử vong lúc trước nhắc tới là
biến sắc, hiện giờ lại trở nên tầm thường như thế, thậm chí phảng phất
còn khiến người ta mong đợi.

Dĩ vãng, chết một người là toàn gia
tộc ai điếu, khóc tiễn đưa. Nhưng hiện tại, mỗi một người chết, những
người còn sống của Lệ gia không ngờ lại kích động giống như vừa ăn được
thuốc kích thích, vừa đạt được vinh quang vô thượng !

Không ngừng có người gào thét: "Chết hay lắm! Người của Lệ gia ta nên chết như vậy! Đồng tông đi thong thả, ta lập tức theo ngươi đây!"

"Thống khoái! Đây mới là nam nhi lg!"

"Người Lệ gia! Hồn Lệ gia!"

Tới cuối cùng, người Lệ gia càng lúc càng hưng phấn, cùng nhau gào thét,
liều chết xông về phía địch nhân! Trên nhân số bọn họ chiếm cứ yếu thế
tuyệt đối, Đối diện với thế công cuồng mãnh của địch nhân, lại hoan hô
nhảy nhót giống như kẻ chiến thắng, xông về phía địch nhân, xông về phía tử vong!

Không hề sợ hãi!

"Người Lệ gia! Hồn Lệ gia!"

Mỗi một tiếng tiếng gầm thét này vang lên, nhất định lại có một người hóa thành một vụ bạo tạc đinh tai nhức óc!

"Lão tử họ Lệ!"

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1600