Chương 1594: Chung Cực Sát Trận Khủng Bố.



Một khắc trước vẫn chỉ tan chảy tầng ngoài, nhưng ngày sau đó đã hình thành nước lũ cuồn cuộn, tràn xuống chân núi, đổ vào hạp cốc ! Tất cả núi non xung quanh đều bị tan chảy mất mấy trượng bề mặt!

Bị nhiệt độ cực cao ảnh hưởng, không ngờ ở trên đỉnh núi, xuất hiện từng đạo từng đạo nham thạch nóng chảy, đổ vào hạp cốc!

Đối với kỳ tích biến hóa khó có thể tưởng tượng này, song phương bên dưới tầng tuyết vẫn còn đang chiến đấu kịch liệt, tất cả đều hoàn toàn không hay biết gì cả.

Nửa điểm cũng biết. Một thứ vô hạn kinh khủng đang cấp tốc tiếp cận mình.

Tốc độ tuyết đọng tan rã quá nhanh, tuyết đọng phía dưới vẫn còn là lạnh lẽo, bên trên đã biến thành nước sôi, gần như hoàn toàn bỏ qua giai đoạn nước lạnh, sau đó lại có nham thạch nóng chảy đổ xuống, nhưng cự ly ngàn trượng dưới mặt tuyết vẫn còn có một khoảng cách.

Chính bởi vì có đoạn khoảng cách này, người phía dưới lại chiến đấu quên cả sống chết, làm sao có thể phát giác ra điều gì.

Nhưng vật cách trở, cũng chỉ là tuyết đọng mà thôi.

Dưới nhiệt độ cao như vậy, tầng tuyết đọng ngàn trượng có thể duy trì bao lâu?

Thanh âm ầm ầm ầm chấn động không ngừng, nham thạch nóng chảy đã biến hóa thành một loại xích sắc đỏ rực, sớm lấp đầy toàn bộ hạp cốc. Trong sương mù nồng đậm bốc lên, chỉ thấy bên trong nham thạch nóng chảy không ngừng sủi bọt, chậm rãi trầm xuống phía dưới....

Lệ Tương Tư cùng Lệ Xuân Ba đều nhắm mắt lại.

Cứ như vậy, tất cả người phía dưới, vô luận địch ta, cũng bất luận tu vi cao thấp, tuyệt đối không có bất cứ một ai có thể chạy thoát!

Kết cục đã định, đồng vu quy tận!

Hơn nữa còn là tan thành tro bụi chân chính!

"Bọn họ vốn định đồng vu quy tận với địch nhân xâm phạm. Hiện tại sinh tử đều quyết định, cùng nhau hóa thành khói nhẹ, trở về với thiên địa, cũng không phải kết cục không thể chấp nhận." Tuy nói như vậy, nhưng Lệ Tương Tư vẫn thở dài một hơi thật sâu. Lời của hắn vừa là an ủi Lệ Xuân Ba, cũng vừa là an ủi chính hắn.

"Đời người một kiếp, cỏ cây một xuân, nào có bao nhiêu chân thực!" Lệ Xuân Ba xoay người, thanh âm nguội lạnh, nói: "Có thể cùng địch ra đi, đã là kết cục vinh diệu nhất của nam nhi chúng ta! Đệ tử Lệ gia, tuyệt không tham sống sợ chết. Ra đi trong thiên địa hùng tráng như thế! Lão phu chỉ có kiêu ngạo vô cùng, làm sao bi thương!"

Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: "Đây là chiến tranh!"

Hắn cười nhạt một tiếng, nói: "Đây là sát trận cuối cùng! Trận pháp này không thể kháng cự, nhưng muốn vận hành, lại cần quá nhiều thời gian. Địch nhân có thể chạy thoát dễ dàng. Ý đồ ban đầu của ta vốn là muốn dẫn phát quyết chiến trước, sau đó khởi động mai phục bên dưới, một khi chiến sự nổ ra, bố trí bên dưới tất nhiên sẽ chiếm hết tiên cơ, xông lên trên, chém giết, giam chân địch nhân, phát động quyết chiến chung cực ở nơi này! Sau đó cuốn tất cả địch vào trong, như vậy mới có đầy đủ thời gian giảm xóc, mai táng tất cả ở nơi này, vô luận địch ta, đồng vu quy tận."

“Chỉ là ta vạn lần không nghĩ tới Lệ Tuyệt lại tự tiện chủ trương, hành động thiếu suy nghĩ, dẫn tới tình thế hỗn loạn, cũng phế luôn lực lượng mai phục. Nếu đã không thể chiếm tiên cơ ở dưới đó, đương nhiên không thể tạo nên nguy cơ cho đối phương. Đệ Ngũ Khinh Nhu tuyệt đối sẽ không tăng thêm tiếp viện. Cho nên ta chỉ có phát động sớm sát trận này. Mong muốn ban đầu là mai táng tất cả hơn vạn người ở nơi này... Nhưng bây giờ chỉ chôn vùi không tới hai ngàn, so với mong muốn còn kém nhiều lắm....!"

"Quả nhiên.... người tính không bằng trời tính!" Mạc Thiên Cơ thở dài một tiếng: "Dựa theo tính toán lý tưởng nhất của ta, nếu như tất cả mọi người cùng xong đời ở nơi này, chi viện địch nhân tiếp tục kéo tới, Lệ gia đương nhiên có dư địa xoay xở. Có lẽ còn có thể lưu lại chút lừa tàn, ít nhất phụ nữ hài tử lão nhân, đến một người cũng không cần hi sinh, còn có gốc rễ... Nhưng hiện tại, tất cả đều là nói suông rồi..."

"Tuy đồng uy vu tận ở nơi này có chút tàn khốc, cũng thương hại tới thiên hòa nhân đạo, nhưng dù sao cũng là vì bảo toàn mấy chục vạn phụ nữ hài tử... vẫn đáng giá. Bất quá không ngờ..."

Mạc Thiên Cơ cười lạnh một tiếng: "Hắc hắc, cho dù tính toán tường tận thiên cơ thì sao? Một điểm ngoài ý muốn lại trở thành nhân tố quyết định kết cục. Một Lệ Tuyệt, ngu ngốc như heo! Phá hủy toàn bộ đại kế của ta, cũng khiến Lệ gia ngươi kể từ khoảnh khắc này trở đi, chân chính lâm vào tuyệt cảnh! Một đường sinh cơ? Hoàn toàn không có, ta đã không còn sinh cơ cho Lệ gia các ngươi nữa rồi! Chỉ cần cầu nguyện, đại trận cuối cùng kia có thể tạo ra tác dụng."

Mọi người cùng nhau im lặng, tuyệt vọng nhìn nhau.

Tất cả Lệ gia đều cúi đầu. Lúc trước còn có hi vọng, mình hi sinh nhưng còn có hi vọng giúp phụ nữ hài tử trong nhà tồn tại. Vậy mà hiện giờ, đến một chút hi vọng cuối cùng cũng biến mất, làm sao có thể không tuyệt vọng, nhưng cho dù tuyệt vọng, cũng không biết nên nói gì cả, chỉ biết im lặng.

Sau một hồi lâu, Lệ Xuân Ba nghiến răng nghiến lợi: "Lệ Tuyệt, tên súc sinh này, cho dù chết một vạn lần cũng không thể bù đắp lại tổn thất lần này! Chết ở đó, thật tiện nghi cho hắn!"

Giờ phút này, Lệ Xuân Ba lại không biết, Lệ Tuyệt mà song phương đều muốn giết, kỳ thật vẫn còn sống. Người duy nhất sống sót trong quyết chiến dưới mặt tuyết lần này.

....

Xa xa đối diện, đám người Tiêu Thần Vũ đều đang phiêu phù trong không trung. Phương pháp tốt nhất trốn tránh thiên tai như thế này, chính là tránh xa các loại tai họa. Mà nơi đi tốt nhất, chính là chân trời. Người thực lực yếu nhất phe liên quân cũng có khả năng ngự không. Giờ phút này nhìn thấy toàn hạp cốc đều là nham thạch nóng chảy, tuy bọn họ đã chạy ra ngoài hơn mười dặm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng phả vào mặt, râu tóc đều xoăn tít lên.

Tầng tuyết đọng bên dưới, càng lúc tan chảy càng nhanh. Nơi bọn hắn vốn dừng chân, giờ phút này đã biến thành một biển nước.

Mắt thấy sương mù bốc lên vạn trượng, ai nấy đều lộ sắc mặt trắng bệch.

Có mấy người tâm chí không kiên định, càng kinh hoảng, cả người run rẩy.

Ai cũng thật không ngờ tới, Mạc Thiên Cơ không ngờ còn giấu một đòn độc địa như thế!

Ý đồ thật sự của Tam Quang đại trận cố định sơn hà, thì ra là biến toàn bộ nơi này thành một cái nồi sắt khổng lồ.

Cuối cùng đem tất cả mọi người, nấu chín!

Trên trán Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng toát mồ hôi hột, hít sâu một hơi, nói: "May mắn!"

"May mắn?" Mọi người đều trợn trừng. hiển nhiên thập phần buồn bực, còn có chút khó chịu.

Phe chúng ta bị chết bao nhiêu người như vậy, không ngờ ngươi vẫn còn hô may mắn?

Vậy cũng cho mà may mắn. Thế cái mới coi là không may mắn đây.

"Ta nghĩ lại cẩn thận, hiện giờ có thể kết luận, đây nhất định sát cục chung cực mà Mạc Thiên Cơ bày ra! Một chiêu bá tuyệt đồng vu quy tận, địch ta cùng chết."

Đệ Ngũ Khinh Nhu lau lau mồ hôi trên trán, nói: "Ta thấy, bên dưới nhất định xảy ra biến cố đặc biệt nào đó, không còn đủ hấp dẫn để chúng dồn toàn bộ lực lượng xuống đó, cho nên mới khiến Mạc Thiên Cơ sớm phát động kế hoạch này."

"Bởi vì nếu hắn kiến trì không phát động, biến cố dưới đó có thể khiến hắn ngay cả đến một chút tiện nghi cuối cùng cũng không lấy được. Dù có sát chiêu cũng không có chỗ dùng..."

Đệ Ngũ Khinh Nhu cười khổ: "Chư vị, mọi người có thể thử nghĩ một chút. Nếu không phải dưới đó phát sinh biến cố, một khi quyết chiến bắt đầu, bên ta lúc đầu bị tập kích, rơi xuống hạ phong, chúng ta sẽ làm thế nào? Đương nhiên là lực chi viện. Thậm chí nếu như đối phương dồn toàn quân ở dưới hạp cốc, chúng ta liệu có xuống đó quyết chiến không? Vô luận là lý do nào, chỉ cần chúng ta xuống đó, triển khai hỗn chiến, sau đó lại phát động kế hoạch này, ai có thể chạy thoát được? Ai đủ tự tin có thể chạy thoát đây?"

Mọi người tưởng tượng, không khỏi sợ đến run cả người.

Sắc mặt cả đám đều biến thành sắc mặt người chết, ánh mắt nhìn người bên cạnh cũng tràn đầu sợ hãi. Chỉ cảm thấy một hơi lạnh bốc lên trong lòng. Trong không khi nóng bức vô cùng như vậy, lại vẫn cảm thấy vô hạn âm lãnh, rợn tóc gáy.

Đúng vậy. Nếu đúng là nhu vậy cho dù là Tiêu Thần Vũ, bị Lệ Xuân Ba liều chết giữ chân là vô cùng có khả năng. Một khi như vậy, Tiêu Thần Vũ tuyệt đối không thể đào thoát, cuối cùng chỉ có nuốt hận đương trường!

May mắn, quả nhiên là may mắn, thật sự là may mắn, thật quá quá may mắn rồi!

"Không tưởng được, Mạc Thiên Cơ lại có thể bố trí ra sát cục độc địa như thế!" Môi Tiêu Thần Vũ run rẩy, sắc mặt trắng bệch nói.

"Cái này cũng không thể nói là ác độc. Chúng ta tới đây làm gì? Mục đích là cái gì?" Đệ Ngũ Khinh Nhu có chút mỉa mai , nói: "Chúng ta tới đây vốn là để diệt sạch Lệ gia, cho dù thủ đoạn đối phương có ác độc hơn thế này trăm lần, cũng đúng thôi. Dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào mới là chính đạo."

"Ta chỉ có thể nói Mạc Thiên Cơ quả thật là học thức thâm sâu, chạm được tới chân lý trận pháp thế gian như vậy, ta cũng không bằng!" Trong mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu có chút hâm mộ: "Nếu có thể lấy được truyền thừa trận pháp tuyệt diệu kia, ta cũng có thể...."

Đệ Ngũ Khinh Nhu cụp mắt xuống, tán thưởng rất nhiều, nhưng trong lòng cũng nghĩ: "Nếu như ta là Mạc Thiên Cơ, tuyệt đối sẽ không dùng tới thế cục tuyệt sát này. Cho dù là trên dưới Lệ gia chết hết, cho dù mình có thua một trận cũng không sao cả.

Đại trận này, nếu như dùng ở Thiên Đỉnh Thịnh Hội, tuyệt đối có thể một lưới bắt hết tất cả cao thủ của cửu đại gia tộc và chấp pháp giả! Nếu như có thể đem mấy trăm vạn cao thủ ở đó biến thành khói nhẹ, chẳng phải ta càng dễ dàng thống nhất Cửu Trọng Thiên ư?

Mạc Thiên Cơ, ngươi vẫn không đủ độc! Nói về độc, ngươi không bằng ta, Mạc Thiên Cơ ngươi không bằng Đệ Ngũ Khinh Nhu ta!

...

Dưới tầng tuyết đọng.

Cao thủ song phương đang chiến đấu kịch liệt cũng bắt đầu cảm nhận được nóng bức, giống như đang ở trong lồng chưng cách thủy vậy. Mọi người vừa chiến đấu vừa có chút kinh ngạc, đây là chuyện gì?

Trải qua khoảng thời gian điên cuồng chiến đấu giết chóc này, người phe Lệ gia cũng chết gần hết rồi, cho dù may mắn còn sống sót thì đa số cũng bị trọng thương. Ít kẻ nào còn hoàn hảo.

Thanh thế cao thủ phe liên quân đương nhiên càng cao ngất, Đã có người bắt đầu thảnh thơi quan sát hoàn cảnh xung quanh.

"Không đúng lắm, nơi này thế nào lại nóng như vậy. Nhiệt độ rất bất thường...." Một người có chút buồn bực: "Đây chính là dưới mặt tuyết ngàn trượng, thế nào lại nóng như vậy? Nóng tới toát hết cả mồ hôi rồi..."

"Đúng vậy, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra...?"

"A, ta thế nào lại cảm thấy phía trên hình như có màu đỏ?" Một người lớn tiếng nói.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được không khí dị thường, không hẹn mà cùng dừng tay, ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy tầng tuyết hắc ám vốn chẳng nhìn thấy gì trên đỉnh đầu, lúc này đã tỏa ra ánh sáng đỏ sậm.

Đồng thời, một cỗ nhiệt lượng đủ khiến người ta nổi điên phả xuống! Thậm chí, nhiệt độ còn đang không ngừng tăng lên.

"Sao lại thế?" Xảy ra chuyện gì rồi?" Một vị thất phẩm chí tôn quát lớn một tiếng: "Rốt cuộc là chuyện gì?" Vừa nói vừa đưa tay đánh một chưởng lên trên.

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1594