Lan Mặc Phong nghe vậy, vận hết thị lực nhìn tới. Nhưng cũng không phát
hiện được gì, nghi hoặc nói: "Thật sự không thiếu cái gì. Đệ Ngũ tổng
chỉ huy, ngươi rốt cuộc đang tìm kiếm cái gì...."
Đệ Ngũ Khinh
Nhu không đáp, ngưng thần quan sát, dụng tâm cảm ứng, sau một hồi lâu
rốt cuộc mỉm cười: "Thì ra là thế, đúng là thiếu mấy phần nhân khí..."
"Người có thể gia tăng can đảm, cũng có thể gia tăng uy thế." Đệ Ngũ Khinh Nhu thâm trầm nói: "Chiến trường này, bình thường chỉ là hoang sơn dã lĩnh, nhưng nếu như có đại quân mai phục chuẩn bị tác chiến bên trong, cho dù không thể nhìn thấy bất cứ thân ảnh nào của đại quân, nhưng nhìn từ
phía xa, khí tượng cũng khác biệt rất lớn."
"Cũng đạo lý đó, cho
dù chiến trường vừa mới trải qua chém giết thảm liệt, sau khi song
phương thu thập thi thể nhân mã địch ta rời đi, nơi này trở nên hoang vu như cũ, nhưng vẫn sẽ có thêm vài phần tử khí."
"Con người, thật
là tồn tại kỳ diệu. Tục nữ nói, chó cậy thế người. Trên thực tế, mấu
chốt câu này lại nằm ở hai chữ "thế người".
"Con người, ở trong rừng cây núi non, rừng cây núi non này cũng là 'thế người' có thể dựa vào."
"Trước mắt, đối diện thiếu khuyết, chính là thế người. Cho nên ta kết luận,
đại bản doanh của đối phương hiện giờ đã trống rỗng rồi." Đệ Ngũ Khinh
Nhu đưa ra kết luận, cũng không hề mừng rỡ, ngược lại còn lo lắng, lẳng
lặng rơi vào trầm tư.
Địa điểm quyết chiến không thể nghi ngờ
chính là nơi này. Điểm này không thể thay đổi. Nhưng nhân thủ của đối
phương lại đồng loạt biến mất. rốt cuộc là đi nơi nào? Cho dù ẩn nấp
dưới lớp tuyết đọng thì bọn hắn đang ẩn nấp chỗ nào?"
Rốt cuộc có mưu đồ gì?
Giờ khắc này, Đệ Ngũ Khinh Nhu có một loại cảm giác khó chịu giống như một quyền đánh vào khoảng không.
Dạng địch nhân gì đáng sợ nhất? Địch nhân có át chủ bài chưa lật, mới là đáng sợ nhất!
Dạng địch nhân gì khiến cho người ta sợ hãi nhất? Cũng là địch nhân không hình vô sắc khiến người ta sợ hãi nhất!
"Truyền lệnh xuống, phân công cao thủ kiểm tra bên dưới mặt tuyết một chút." Đệ Ngũ Khinh Nhu phân phó một tiếng, Lan Mặc Phong ứng tiếng mà đi.
Kiểm tra dưới tầng tuyết, quyết không thể để lộ ra ngoài được. Phải có
phương thức đưa tin dặc biệt. Chính là phải có một người chờ đợi đằng
xa, phụ trách nhận truyền âm, sau đó truyền âm lại cho mục tiêu cần
truyền.
"Trần gia không có phát hiện gì."
"Diệp gia cũng không có phát hiện gì."
"Tiêu gia cũng không có phát hiện gì."
"Thạch gia cũng không có phát hiện gì."
"Dạ gia cũng không có phát hiện gì."
"Gia Cát gia..."
....
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhíu chặt mày lại. Chỗ nào cũng không có phát hiện, nhưng đại bản doanh đối phương rõ ràng đã trống rỗng.
“Người đâu? Rốt cuộc đi đâu rồi? Không trốn dưới tuyết, chẳng lẽ có thể bay
sao? Cho dù thật sự cùng nhau bay lên trời rồi, cũng không thể không có
bóng dáng như vậy chứ?
Còn nữa, hai nhóm nhân mã Mạc Thiên Cơ phái ra lúc đầu, chẳng lẽ bỏ quên rồi sao?
Trước đó, Đệ Ngũ Khinh Nhu chỉ đứng trên mặt đất mà ra lệnh, tuy phe ta phái
ra ngoài bốn chi đội ngũ, phỏng chừng đố phương nhất định cũng có bố trí tương ứng, nhưng dù sao cũng không phải tận mắt nhìn thấy.
Hiện giờ nhìn thấy tình trạng quỷ dị nhu vậy, suy đoán đầu tiên chính là: Chẳng lẽ đối phương rút lui toàn bộ rồi?
Nếu như rút lui toàn bộ, vậy quả thật không thể có khả năng lại phái người ra... Cho nên cũng chỉ có hai đội nhân mã kia.
Nhưng Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn không hề thiếu cảnh giác, truyền lệnh nói: "Toàn
quân đề phòng, chớ có hành động thiếu suy nghĩ! Mạc Thiên Cơ tiêu phí
mười mấy ức tử tinh, tuyệt đối không thể nào chỉ là hư chiêu.... Bỏ qua
địa lợi ở đây, thời cơ hôm nay, ngày sau cho dù Mạc Thiên Cơ muốn quyết
chiến, muốn bày ra trận pháp thế này cũng không còn cơ hội nữa!"
"Nơi này nhất định là chủ chiến trường không thể nghi ngờ! Mạc Thiên Cơ muốn cùng chúng ta đọ nhẫn nại, vậy chúng ta cùng xem xem, xem ai là kẻ đầu
tiên mất kiên nhẫn trước." Ánh mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu chớp động tinh
quang: "Chuyển cáo Tiêu lão, nói ta kính nhờ hắn, ngàn vạn lần chớ hành
động thiếu suy nghĩ."
Phe liên quân án binh bất động, tập thể Lệ
gia trên dưới mất tích. Cái gọi là quyết chiến cuối cùng, lại giống như
đầu voi đuôi chuột, vẫn không thể chân chính khai hỏa! rõ ràng, song
phương đều so đấu kiên nhẫn, ai mất kiên nhẫn trước, người đó sẽ rơi
xuống hạ phong.
Đệ Ngũ Khinh Nhu vung tay lên, Lan Mặc Phong nháy mắt truyền lệnh. Hai đội nhân mã vốn phục trên mặt tuyết liền giống như hai làn khói trắng, nhanh chóng lướt lên đỉn núi. Đứng ở trên cao quan
sát hạp cốc, chú ý từng chút gió thổi cây lay.
Tất cả mọi người đều cầm chặt binh khí, như lâm đại địch, nói thần hồn nát thần tính, nhìn gà hóa cuốc cũng không sai biệt lắm.
Nhưng đợi đến khi chiếm lĩnh được đỉnh núi rồi, chặn đánh trong lo lắng cũng
không hề phát sinh. Đúng là hoàn toàn không có chút nguy hiểm nào đã
chiếm cứ được cao điểm quan trọng.
Vùng đất bằng phẳng phía vẫn như cũ, không hề có động tĩnh.
Nhưng ai nấy đều biết, đội ngũ hơn ba ngàn người phe mình, đang ẩn nấp dưới
lớp tuyết đọng này. Mà nhân mã của đối phương, cũng đang ẩn núp ở trong
tuyết!
Nhưng chính trong tầng tuyết đọng nói nhỏ không phải nhỏ,
nói lớn không phải lớn này, vì sao đến nửa điểm động tĩnh cũng không có? Tin tưởng tùy tiện một người, cũng có thể xới tung toàn bộ chỗ này lên?
Mạc Thiên Cơ đứng trên không, mỉm cười nhìn phía dưới, bộ dáng giống như đã định liệu từ trước.
Sở Nhạc Nhi có chút khó hiểu: "Mạc đại ca, lần này ta thật sự không rõ trong hồ lô của ngươi bán thuốc gì nữa rồi."
Mạc Thiên Cơ cười ha hả: "Không thể nói! Không thể nói."
"Hừ! Ai thèm chứ!" Sở Nhạc Nhi ngoảnh mặt đi, bĩu môi nói.
Trong lòng Mạc Thiên Cơ mềm ra, truyền âm nói: "Kỳ thật, ngươi cẩn thận suy
nghĩ một chút là sẽ biết được vì sao. Ảo thuật mỗi người một khác, đều
có ảo diệu bất đồng..."
Sở Nhạc Nhi nhíu mày suy nghĩ, điểm lại
một lượt tất cả tiền căn hậu quả một lần, nhưng vẫn không nghĩ ra được.
Đành bất mãn nhìn Mạc Thiên Cơ, hiển nhiên chờ hắn giải đáp.
Mạc Thiên Cơ cười khổ một tiếng, lực bất tòng tâm.
Phía sau không thể giải thích được!
Hiện tại khoảng cách song phương thật sự quá gần rồi. Chí tôn cửu phẩm vị
tất đã không thể nghe được truyền âm. Nguy hiểm này, Mạc Thiên Cơ không
dám thử. Lúc trước, quả thật là Vũ Tuyệt Thành can thiệp một tay, khiến
Mạc Thiên Cơ không phải tiếp tục lo lắng an nguy bản thân, nhưng người
ta không động vào người, thì vẫn có thể giám thị ngươi chứ?
Khuôn mặt trầm tĩnh có thừa, Mạc Thiên Cơ cũng không nhịn được có chút bội phục.
Giờ khắc này, cảm giác cũng giống Đệ Ngũ Khinh Nhu, một quyền đánh vào khoảng không!
Đệ Ngũ Khinh Nhu lựa chọn lấy bất biến ứng vạn biến, hoàn toàn không quan
tâm Mạc Thiên Cơ bên này giở trò gì, chỉ án binh bất động, bảo vệ tất cả những nơi yếu hại của mình. Một chiêu này, quả thật cũng khiến Mạc
Thiên Cơ đau đầu không thôi.
Tính toán ban đầu của Mạc Thiên Cơ
là, nếu như Đệ Ngũ Khinh Nhu mắc mưu, trực tiếp phái người ồ ạt giết
tới, vậy vừa vặn lợi dụng thủ đoạn sở trường của mình, đem nhân mã vu
hồi, vừa vặn cùng đối phương đổi vị trí.
Mà trọng tâm Mạc Thiên
Cơ bố trí quyết chiến chính là ở điểm này, địa phương có thể phát huy uy lực lớn nhất, cũng không phải chỗ Lệ gia đang đứng, ngược lại lại nằm ở chỗ phe liên quân trát trú.
Thử nghĩ một chút, ở bên này xây
doanh dựng trại, sau đó đột nhiên buông bỏ. Đối phương phát hiện dị
thường, há có thể không kiểm tra rốt cuộc vì sao? Một khi phát hiện nơi
này trống rỗng, vậy phản ứng đầu tiên chính là: Địch nhân chạy rồi! Ở
trong tình thế như thế này, Lệ gia vì kéo dài chút hơi tàn mà tập thể
lui lại, tuyệt đối là hợp tình hợp lý!
Một khi như vậy, hành động đầu tiên đương nhiên là thọc sâu khuếch trương. Người bên kia thuận lý
thành chương chuyển qua bên này, chiếm lĩnh đại bản doanh đối phương, có thể nói là chiếm được thắng lợi khổng lồ trên chiến lược.
Nhưng
đúng vào thời khắc đó lại bất ngờ phát hiện, đối phương căn bản không
đào tẩu, ngược lại còn chạy qua bên cạnh mình, chiếm cứ sào huyệt cũ của mình, há có thể không vồ ngược trở lại? nhưng chì cần xoay người đánh
trở về, bọn hắn sẽ lập tức rơi vào trong cái bẫy khổng lồ của Mạc Thiên
Cơ.
Đến lúc đó, các loại trận thế che giấu dưới tuyết sẽ phát động toàn diện!
Mạc Thiên Cơ có nắm chắc, ngay cả chí tôn bát phẩm của đối phương, cũng phải chết kha khá trong cái bẫy này.
Bất quá... hiện tại vấn đề là, ngươi tính toán xong xuôi tất cả rồi, nhưng
đối phương lại hoàn toàn không hành động theo kịch bản của ngươi, ngươi
hi vọng hắn thông minh một chút, vậy mà hắn lại ngu ngốc, bất động như
một con heo...
Nếu dùng cơ vây mà nói, chẳng khác gì Mạc Thiên Cơ cùng Đệ Ngũ Khinh Nhu đánh một ván cờ sinh tử. Ta trước tiên để ngươi
ăn ta một mảng, sau đó ta lại ăn ngươi một mảng,còn thuận tay bố trí bẫy rập đồ long. Chỉ cần ngươi tới đây, khẳng định sẽ bị ta làm thịt sạch
sẽ. Chỉ là Đệ Ngũ Khinh Nhu lại hoàn toàn không có phản ứng gì. Cho dù
ngươi có muôn vạn dụ hoặc, ta lại có quy tắc của ta. tuyệt đối không
qua, ngươi làm gì được ta!
Một chiêu không động mà động này của Đệ Ngũ Khinh Nhu, quả nhiên khó giải quyết phi thường.
Cái này có thể trách được sao?
Mạc Thiên Cơ đương nhiên biết, Đệ Ngũ Khinh Nhu tuyệt đối không phải heo.
hắn làm như vậy phỏng chừng cũng là nhìn thấy một nửa mưu đồ của mình.
Nhưng vấn đề là song phương đều vô kế khả thi!
"Sai lầm. Chuyện thế gian, hoặc là lợi nhiều hơn hại, hoặc là hại nhiều hơn
lợi. Tuyệt đối không có chuyện hoàn toàn lợi hại." Mạc Thiên Cơ thở dài
trong lòng: "Hết thảy kế hoạch, bao gồm cả cố định sơn thế, đều là không nên. Nếu như trước đó không cố định sơn thế, đối phương đã sớm xông qua bên này tàn phá tứ phía rồi. Nhưng hiện giờ cố định sơn thế rồi, đối
phương lại thuận lý thành chương tin tưởng, nơi này chính là địa điểm
quyết chiến cuối cùng."
"Ngược lại lại khiến đối phương nảy sinh hoài nghi."
"Phải thế nào mới có thể giải quyết khốn cảnh hiện tại?" Mạc Thiên Cơ nhíu
mày, hiện tại mình lại bị vậy trong thế cục lưỡng nan rồi.
Bên
kia, Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng nhíu mày, hắn suy nghĩ, rõ ràng cũng là vấn
đề mà Mạc Thiên Cơ nghĩ tới: "Như thế nào mới có thể giải quyết khốn
cảnh hiện tại?"
Hiện tại song phương đều ở trong khốn cảnh.
Ai cũng không dám phát động tấn công trước.
Hơn nữa Đệ Ngũ Khinh Nhu biết, Mạc Thiên Cơ nhất định có chuẩn bị hậu thủ,
mình lại chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu. Một khi chủ động xuất kích,
nhất định sẽ phải trả một cái giá lớn. Cho nên quyền chủ động, hơn phân
nửa đều nằm trong tay đối phương.
Cho nên Mạc Thiên Cơ bất động, hắn liều chết cũng không động trước.
Nhưng cứ như vậy, lại chính là điều Mạc Thiên Cơ khó chịu nhất: ngươi bất động, ta làm sao tiến hành bước tiêp stheo?
...
Song phương không ngờ lại lâm vào bế tắc!" Trên một ngọn núi phía bắc, Sở
đại kiếm chủ sách sách xưng kỳ: "Ta đún là lần dầu tiên nhìn thấy Mạc
Thiên Cơ khó xử như thế."
Càng nhìn tình huống này, Sở Dương càng thấy buồn cười.
Mạc Thiên Cơ có chút không vui: "Hiện tại song phương đều chờ đối phương
động trước. Nhưng ai cũng không dám đọng trớc. Nhị ở nở nơi này, rõ ràng có một số chỗ phạm sai lầm!"
"Cũng không thể coi là sai lầm. Nếu không làm như vậy, chỉ sợ song phương vừa đối đầu đã kết thúc rồi.
Nhưng... hiện tại cục diện thế này, quả thực khiến người ta rất khó
chịu."
"Nói thật, Mạc Thiên Cơ làm được nới nước này, đã rất xuất sắc rồi. Nguyên nhân căn bản vẫn là thực lực Lệ gia quá yếu." Vũ Tuyệt
Thành rất công bằng, nói.