Lệ Xuân Ba, Lệ Tương Tư cùng thở dài, không nói gì. Trong lòng không
phải không có cảm thán. Vì sao? Vì sao trước đây không ai nói như vậy
với chúng ta. Nếu như sớm nói với chúng ta, Lệ gia đã không có họa diệt
tộc hôm nay, có thể tiếp tục huy hoàng một vạn năm, thậm chí là nhiều
vạn năm nữa...
Coi trọng vũ lực, lại quên mất căn bản!
"Trước sống chết, cho dù người nhu nhược cũng có thể hóa thân thành dũng sĩ,
dũng sĩ cũng có thể tham sống sợ chết, tiểu nhân vị tất đã không thể
liều minh vượt khó, chính nhân quân tử cũng có thể hèn nhát sống trộm.
Biến hóa phút chốc, không ai có thể nói được rõ ràng. Có thể là thăng
hoa, cũng có thể là sa đọa...."
Sở Nhạc Nhi bên cạnh chậm rãi
nói: "Cho nên, cái này thật sự không đáng để thở dài nữa. Chỉ có kiêu
ngạo, bởi vì bọn họ đã không lựa chọn tham sống sợ chết, hèn nhát sống
trộm...."
"Trong những người này, ta chỉ bảo trì tôn trọng với
những người bình thường lương thiện, chính trực. Bởi vì bọn họ đáng để
Sở Nhạc Nhi ta tôn trọng. Nhưng còn kẻ khác..."
Sở Nhạc Nhi cười
lạnh một tiếng: "Lúc trước ta cũng nghe các ngươi nói qua, trong đó có
rất nhiều kẻ không phải quang minh chính đại gì, càng không phải chính
nhân quân tử... Trước khi chết mười ngày, đều tỉnh ngộ cả, cho nên đáng
cảm động. Nhưng... đáng suy nghĩ sâu xa là ở chỗ, vì sao phải tới lúc
sinh tử mới tỉnh ngộ?"
"Vì sao phải đến khi hoàn toàn không còn đường lui, mới cảm thấy mình ngu xuẩn và tiếc nuối?"
"Ngắn ngủi mười ngày bù đắp, làm sao có thể bù đắp lại thương tổn cả đời?"
"Trước đây bọn hắn làm cái gì?"
"Nếu nói như vậy, ta có phải có thể cho rằng, nếu không có áp lực sinh tử
lần này, lâm vào hoàn cảnh tất chết, những người này có lẽ cả đời cũng
không tỉnh ngộ, cho đến chết cũng chưa chắc tỉnh ngộ?"
Thanh âm
trong trẻo mà lạnh lùng của Sở Nhạc Nhi văng vẳng trên không trung, tất
cả mọi người, bao gồm cả Mạc Thiên Cơ, đều ngơ ngẩn.
Đúng vậy, Sở Nhạc Nhi nói thật vô tình, thật cay nghiệt, thậm chí là vô cùng lãnh huyết, lạnh lẽo thấu tim.
Nhưng lại nhất châm kiến huyết, vạch ra hạch tâm vấn đề.
Trong thời điểm mà lòng người dễ chịu cảm động, mềm ra nhất, Sở Nhạc Nhi lại
bảo trì thanh tỉnh cao độ. Cho dù nàng thân là người ngoài cuộc, nhưng
cũng rất khó có được.
Tuy là thanh tỉnh tới bình tĩnh, lãnh khốc, gần như là lãnh huyết, gần như là tàn nhẫn.
Nhưng tàn nhẫn như vậy, ở trên đời này lại chẳng có mấy người có thể làm, có thể dự đoán được.
Từ khi con nhỏ, Sở Nhạc Nhi đã bị tật bệnh quấn thân, mỗi đêm đều giống
như qua qua lại lại sinh tử chi môn hàng trăm lần. Điều này cũng khiến
Sở Nhạc Nhi có một tính cách độc đáo: Quý trọng nhất, chính là những gì
đang có!
Không thể nắm trong tay hiện tại, cho dù có tốt thế nào đi nữa, Sở Nhạc Nhi cũng không động tâm! Không coi trọng!
Sở Nhạc Nhi thản nhiên nói: "Tất cả quang vinh sau khi chết, không bằng một chút hiếu tâm còn sống."
Mạc Thiên Cơ nói: "Nhạc Nhi, lời này có chút sai lầm rồi. Có thể tỉnh ngộ vào thời khắc tối hậu, cũng là lương tâm trỗi dậy."
Sở Nhạc Nhi lạnh lùng nói: "Vậy sao? Ta nhìn loại hành vi đối diện với
sinh tử mới tỉnh ngộ này, lại cực kỳ không ưa mắt, ngược lại còn cảm
thấy, những người này tỉnh ngộ rồi mới chết, chẳng thà cứ tiếp tục gây
ra tội ác tày trời đi. Tội ác chồng chất ra rồi, người nhà cũng không
phải quá đau lòng, bởi vì hắn vốn chết chưa hết tội, cho nên chỉ thở dài vài tiếng rồi thôi. Còn như ác cả đời, cuối cùng tỉnh ngộ trước khi
chết, chỉ để lại cho thân nhân thương tâm vĩnh cửu mà thôi."
"Cho nên ta tuyệt không đồng ý!" Sở Nhạc Nhi nhướng mày, lạnh như băng nói:
"Nếu là ta, ta thà tồi tệ đến chết, cũng không để thân nhân thương tâm
vì ta chết!"
Mạc Thiên Cơ lập tức ngây người.
Tuyệt đối
không ngờ tới Sở Nhạc Nhi lại có cách giải thích như vậy. Mặc dù có chút đả kích, nhưng tuyệt đối có đạo lý. Hơn nữa, chỉ có một số lão nhân lâu năm lịch lãm sinh tử khám phá hồng trần mới có thể nói ra được. Nhưng
Sở Nhạc Nhi mới nhiêu tuổi?
Vì sao nàng lại có tư tưởng như vậy?
Sở Nhạc Nhi nói: "Người đã chết rồi!" Nhìn thoáng qua Mạc Thiên Cơ.
Mạc Thiên Cơ sợ hãi cả kinh, nhất thời trong lòng tỉnh ngộ, liếc mắt nhìn
Sở Nhạc Nhi một cái thật sâu, nói: "Không sai, hiện tại không phải thời
điểm thích hợp thở dài. Thông báo toàn quân, lập tức dùng tốc độ cao
nhất lui lại."
"Dùng tốc độ cao nhất lui lại?" Khóe mắt Lệ Xuân Ba còn chưa kịp khô nước mắt, có chút kinh ngạc nhìn Mạc Thiên Cơ.
Mạc Thiên Cơ tập trung toàn bộ nhân viên tham chiến ở nơi này, làm ra bộ
dáng dìm nồi dập thuyền. Hiện tại chiếm được đại tiện nghi, nên thừa
thắng xông lên, làm sao lại còn lui lại? Hơn nữa còn là dùng tốc độ cao
nhất lui lại? Thế là thế nào?
"Chiến trường quyết chiến cuối cùng của chúng ta không phải ở nơi này. Ở nơi này, chúng ta sẽ thiệt thòi
lớn...." Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: "Chiến trường của chúng ta, chính
là ở phía sau một ngàn dặm. Nơi đó núi non trùng điệp, quần sơn vô số,
mới là nơi có lợi nhất cho chúng ta."
"Vậy làm sao còn phải tới đây, đi tới đi lui?"
"Sở dĩ bày ra tư thế như vậy, đương nhiên là muốn Đệ Ngũ Khinh Nhu chui vào bẫy của ta. Nếu không như thế, với trí tuệ của Đệ Ngũ Khinh Nhu, làm
sao lại phái ra tám ngàn cao thủ vào trận như vậy..." Mạc Thiên Cơ thản
nhiên nói: "Hiện giờ tám ngàn người của đối phương đều hóa thành tro
bụi, mục tiêu lớn nhất của chúng ta đã đoạt được, đương nhiên phải lui
lại, hơn nữa còn phải rút lui với tốc độ nhanh nhất."
"Chính như
lời Tiêu Thần Vũ nói, trên đời này từ trước tới nay đều không có cái gọi là công bằng. Công bằng, là thứ mà chỉ cường giả mới có được."
"Đệ Ngũ Khinh Nhu bên kia không nhìn thấu kế sách của ta, cuối cùng mắc bẫy. Chịu thiệt là lý đương nhiên."
"Hiện tại đối phương đang lâm vào hỗn loạn, nếu như chúng ta xông lên quyết
chiến vào lúc này, cho dù không thể thắng..." Lệ Tương Tư nhìn đối
phương cả đám hỗn loạn, có chút động tâm.
"Nếu bây giờ chúng ta
xông lên, vậy chẳng khác nào tự chui đầu vào bẫy của Đệ Ngũ Khinh Nhu."
Mạc Thiên Cơ lạnh lùng nói: "Tuy đối phương tổn thất tám ngàn nhân thủ,
nhưng tám ngàn người này đối với bọn hắn mà nói, cũng chỉ là chiến lực
cấp thấp mà thôi. Trong khi đó, lực lượng cao cấp của đối phương lại
không tổn hại gì, càng mang theo phẫn nộ xấu hổ, muốn phục thù... Chúng
ta qua đó, chịu chết sao? Nếu các hạ nguyện ý, cứ đi đến đó chịu chết,
ta không ngăn cản!"
Mấy câu này đúng là không khách khí tới cực điểm, khiến Lệ Thông Thiên đỏ mặt tía tai.
"Một khi đã vậy, cứ theo ý quân sư, dùng tốc độ cao nhất rút lui!"
Lệ Xuân Ba lập tức hạ quyết định thật nhanh.
Tất cả nhân viên tham chiến của Lệ gia nhận được mệnh lệnh, cả đám không
lập tức hành động, không hẹn mà cùng nhìn về cái hố khổng lồ trước mặt.
Ngưng thần mà nhìn, tựa hồ nhìn thấy tám ngàn đệ tử liều mình tiến vào đại
trận, lại nghe được tiếng hò hét lẫy lừng: "Đệ tử Lệ gia, đồng quy đồng
tại!"
Mọi người nhìn thật sâu, cuối cùng kiên quyết quay đầu, đi theo đại quân nhanh chóng rút lui.
Trên chiến trường, chỉ còn lại một cái hố sâu không thấy đáy.
Mấy vạn năm sau, nơi này biến thành một hồ băng thiên nhiên, trải qua tang
thương biến hóa, dung mạo không thay đổi, được gọi là "Đồng Quy hồ!"
....
Đối diện.
Trong tràng chấn động kịch liệt giống như long trời lở đất, Đệ Ngũ Khinh Nhu
vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, chờ mong động tĩnh tiếp theo của đối
phương.
Mạc Thiên Cơ, thời cơ lúc này đối với các ngươi mà nói,
có thể nói là cơ hội trời ban. Chỉ cần xông tới, chiến quả nhất định
càng thêm huy hoàng, ngươi sẽ xông lên sao? Ngươi nhịn không được, xông
tới sao?
Chỉ cần ngươi xông tới, ta nhất định sẽ cho ngươi một
bài học cả đời khó quên! Đem tất cả bại quả mà ta vừa nhận được, trả lại cho ngươi!
Sau một hồi lâu.
Đối diện thủy chung vẫn không có động tĩnh gì.
Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ thở dài, xem ra chút bại quả hiếm có này, vẫn phải tạm thời lưu ở chỗ ta rồi.
Đối phương hiển nhiên đã rút lui. Rõ ràng, cho tới bây giờ, mục đích của
bọn hắn cũng chỉ là muốn chiếm tiện nghi. HIện giờ chiếm được tiện nghi
rồi, tất cả liền rút lui, tuyệt không tham công liều lĩnh.
Nơi này quả nhiên không phải chiến trường chính thức! Mà Mạc Thiên Cơ, hiển nhiên cũng không phải kẻ ham lợi nhỏ.
Trong lòng Đệ Ngũ Khinh Nhu ẩn ước dâng lên cảm giác bội phục. Lần này mình
đúng là bị đối phương tính kế từ đầu tới cuối một phen. Nhưng bị tính kế một cách tâm phục khẩu phục. Không ngờ đối phương lại nghĩ ra kế tuyệt
hậu thảm liệt như vậy, càng tính toán từng tấc nhân tâm, bố cục tuyệt
diệu. Mình bại trận này cũng là hợp tình hợp lý....
"Đệ tiện vô
sỉ! Thật sự quá hèn hạ!" Một vị chí tôn lục phẩm bên cạnh phun đất cát
trong miệng ra, phẫn nộ chửi ầm lên: "Thủ đoạn ti tiện như thế, há là
hành vi anh hùng?
"Thế mà dám nói quyết chiến ở nơi này, cuối
cùng chạy trốn như thỏ... Nói không giữ lời, tính là cửu kiếp trí nang
gì. Đồ khốn kiếp nhát gan sợ chết thì đúng hơn..." Một người đỏ mắt.
Giờ khắc này, phe liên quân đều giống như phát điên.
"Câm miệng! Tất cả câm miệng cho ta!" Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi đứng lên,
giờ phút này, chấn động trên núi đã dần dần bình ổn. Hắn lạnh lùng nhìn
chư vị chí tôn trước mắt: "Đối pương rốt cuộc vô sỉ đê tiện ở chỗ nào?
Đây là quyết chiến! Vốn là nơi thích hợp đê tiện vô sỉ nhất! Có gì không phục? Còn sủa loạn cái gì?"
Mọi người lập tức ngậm miệng không tiếng động.
Mọi người chưa bao giờ thấy qua Đệ Ngũ Khinh Nhu phát hỏa lớn như vậy.
"Chỉ cho phép các ngươi chiếm tiện nghi? Không tuân thủ quy tắc? Phá hư quy
củ? Lại không cho phép người khác dùng thủ đoạn? Đây là đạo lý gì?" Đệ
Ngũ Khinh Nhu trầm giọng nói: "Ôm tâm tính như vậy, cho dù có chiến đấu
một ngàn một vạn trận đi nữa, các ngươi cũng thua cả thôi! Cho dù các
ngươi may mắn chién thắng, cũng thắng chẳng vinh quang!"
"Cái gì gọi là bị hãm hại? Chúng ta
xong đời tám ngàn người, chẳng lẽ đối phương không phải cũng bỏ mình tám ngàn người? Cái này thì tính là hãm hại gì? Một mạng đổi một mạng! Chết rồi chỉ có thể trách bổn sự ngươi không đủ! Trách địch nhân cái gì? Nếu như ngươi là địch nhân, ngươi trách được sao?"
"Về phần hẹn
quyết chiến ở nơi này... Ai nói với ngươi như vậy? Chiến trường quyết
chiến, các ngươi nghĩ chính là quyết chiến giang hồ sao? Vớ vẩn!" Đệ Ngũ Khinh Nhu cả giận nói: "Tất cả trở về vị trí của mình cho ta! Hò hét
cái gì? Một đám ngu xuẩn!"
"Vụ bạo tạc này, chỉ là mở màn quyết chiến! Đây chỉ là một khởi đầu mà thôi!"
Trong khoảng thời gian này, uy quyền của Đệ Ngũ Khinh Nhu càng ngày càng
nặng. Lần này phẫn nộ chửi mắng, cả đám chí tôn đều câm như hến, không
ngờ không ai dám lên tiếng phản bác.
Tiêu Thần Vũ thở dài một
tiếng nói: "Đệ Ngũ tổng chỉ huy nói không sai. Đám người các ngươi, mấy
năm gần đây quá thuận lợi rồi... Một khi có sai lầm là thành bộ dáng như vậy... Khó thành châu báu!"
Tiêu Thần Vũ nói lời này, cũng là nói rõ lập trường rồi.
Kiên quyết ủng hộ Đệ Ngũ Khinh Nhu.
Hắn chân chính nhìn ra, lần này đối phương có thể lấy yếu thắng mạnh, dùng
ngựa hạ của mình phá ngựa trung đối phương, chính là nhờ cửu kiếp trí
nang! Lực lượng trí tuệ, ở nơi này đã được thể hiện hoàn mỹ!