Ba người Vạn Nhân Kiệt mới gặp Mạc Thiên Cơ lần đầu, đương nhiên không có quyền lên tiếng. Nhưng hai người Ngạo Tà Vân Nhuế Bất Thông có thể nói hiểu quá rõ Mạc Thiên Cơ rồi, ngay cả trên người hắn có nhiêu cái lông cũng biết được gần chính xác, nhưng nhìn Mạc Thiên Cơ trước mắt, cũng không khỏi mờ mịt trong lòng.
Đang định lên tiếng hỏi thăm, đã thấy Mạc Thiên Cơ khoát tay chặn lại rất có kiểu cách, chậm rãi nói: "Ta đang nghĩ kế sách khắc địch chế thắng. Các ngươi chớ có quấy rầy ta... Chớ có lên tiếng!" Mọi người cùng nhau tắt tiếng. Thật sự đang nghĩ kế sách khắc địch chế thắng sao? Không giống nha!
Thật sự có mùi vị bất thường!
Mạc Thiên Cơ hiện giờ đương nhiên đâu có suy nghĩ mưu đồ vĩ đại, khắc định chế thắng gì đó. Một tí tẹo cũng không có.
Bất quá cũng chẳng nghĩ cái khác. Trên thực thế, hiện tại trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, không chỉ người ngoài không biết, ngay cả chính hắn cũng không biết. Giờ phút này, thần bàn quỷ tính chỉ cảm thấy trong lòng ngàn câu vạn chữ, vô số ý niệm trong đầu mãnh liệt ập tới. Rồi lại cùng rút đi giống như thủy triều.
Đợi đến định thần lại, muốn thu dọn lại ý niệm hỗn loạn một chút, lại phát hiện trong lòng căn bản chẳng có chuyện gì, tất cả ý niệm trong đầu đều biến mất toàn bộ.
Loại tình huống cổ quái này, cả đời này Mạc Thiên Cơ chưa gặp qua bao giờ.
Chỉ là, hắn cảm thấy tình huống này thực mới mẻ, thực đáng kinh ngạc, thậm chí còn có một chút sợ hãi và chờ mong.
Khi tất cả tạp niệm trong lòng đều biến mất, trong lòng hắn chợt hiện ra một gương mặt vô cùng rõ ràng.
Đó là một khuôn mặt xinh đẹp, mảnh mai, thông minh, lại pha lẫn một chút kiên cường.
Ánh mắt linh động, mạnh mẽ quật cường, lại mang theo một tia nhu nhược khiến cho người ta không nhịn được mà thương tiếc.
Chủ nhân khuôn mặt này thật điềm đạm đáng yêu, lại có lẫn một chút ngạo nghễ không dựa dẫm vào bất luận kẻ nào.
Nữ hài tử như thế, rất đặc biệt, phi thường đăc biệt. ít nhất Mạc Thiên Cơ chưa từng gặp qua bao giờ.
Đặc biệt là, trong lòng Mạc Thiên Cơ lại dần dần sinh ra một loại khát vọng và tâm tình ôn nhu, muốn che chở cho nàng. ( sét đánh cmnr :]] )
Loại tâm tình muốn che chở này, trừ đối với muội muội Mạc Khinh Vũ của mình ra, đúng là lần đầu tiên xuất hiện trên người một nữ hài tử khác. Ngay cả hai nàng thiếp kia cũng không có.
Chỉ là, cảm giác đó lại có chút bất đồng.
Đối với muội muội mình, chỉ là toàn tâm che chở, hết lòng cưng chiều, hoàn toàn dung túng.
Nhưng đối với tiểu nữ hài tử đột ngột xuất hiện này, Mạc Thiên Cơ trừ cưng chiều dung túng ra, lại có một tia sở hữu bá đạo. Che chở ích kỷ...
Cũng chỉ khác biệt một tia, lại đem tới kết quả hoàn toàn bất đồng.
Mạc Thiên Cơ nghĩ tới, trong lòng lại thoáng mơ hồ, còn có một chút suy tính hơn thiệt...
Hắn cứ như vậy ngơ ngác xuất thần đứng đó. Cả người không hề nhúc nhích. Sau một lâu vẫn như vậy.
Ngạo Tà Vân Nhuế Bất Thông hai người lúc đầu còn đứng cùng hắn, cố gắng hoàn thành chức trách bảo tiêu của mình. Nhưng về sau vẫn dứt khoát mặc kệ hắn. hai người chuyển ra rất nhiều rượu và thức ăn, cùng đám người Vạn Nhân Kiệt đánh chén, ăn uống vô cùng thống khoái.
Bảo tiêu cũng là người, cũng phải ăn cơm, không thể vì bảo tiêu cho ngươi mà không ăn cơm được. Hơn nữa, chúng ta cũng đâu có bỏ đi, ăn ngay tại trước mặt ngươi nữa là dằng khác...
Lại nói... Bọn anh bị ngươi cho làm bảo tiêu không phải giả, nhưng... nếu không phải tình cảm huynh đệ, ngươi cũng không mướn nổi bảo tiêu như chúng ta đâu....
Trong lúc uống rượu, từng gọi Mạc Thiên Cơ mấy lần, nhưng Mạc Thiên Cơ cứ như là đang ở trên cõi thần tiên, hoàn toàn không nghe được gì. Mọi người chỉ nghĩ hắn đang suy nghĩ tới một vấn đề vô hạn sâu xa vô hạn nghiêm túc, cho nên chẳng ai dám tùy tiện quấy rầy nữa.
Thậm chí ngay cả thanh âm ba hoa khoác lác cũng nhỏ đi rất nhiều...
Theo Ngạo Nhuế hai người nói, Mạc đại thần côn một khi nghĩ tới vấn đề gì, nếu như không nghĩ ra kết quả, thì nhất định không bỏ qua.
Có một số lần, hắn cân nhắc một kế hoạch, thật lâu sau vẫn chưa thành hình, mấy đêm không ngủ, tiều tụy tới cực điểm, trạng thái cũng giống như rơi vào cõi tiên. Hai huynh đệ hảo tâm mang tới một chén trà sâm, bảo hắn nghỉ ngơi một chút đi. Nào ngờ lại nhận được một hồi chửi xa xả giống như lôi đình sét đánh, nói quấy rầy hắn suy nghĩ, rõ ràng sắp nghĩ ra thì bị hai tên các ngươi khiến cho mất tập trung.
Hảo tâm lại bị coi là đồ phá đám, Ngạo Tà Vân cùng Nhuế Bất Thông súyt chút nữa tức bể phổi.
Từ đó về sau, cứ thấy kẻ nào đó có trạng thái như đi vào cõi tiên là hai người đều không thèm hỏi tới, mệt chết cũng đáng kiếp!
Nhiều lắm thì cứ đúng giờ là mang tới một chút đồ bổ dưỡng như trà sâm, tổ yến, vân vân.... Bỏ ở đó rồi đi, ăn hay không thì tùy!
Mọi người uống được nửa cuộc thì Lệ Hùng Đồ cũng gia nhập, lại ngại cái chén quả nhỏ, hiếm khi thống khoái, dứt khoát trực tiếp ôm lấy một vò rượu cao tới gần nửa người, cùng Ngạo Tà Vân Nhuế Bất Thông cụng rượu.
Loại khí khái sảng khoái ăn to uống lớn này khiến cho Ngạo Tà Vân cùng Nhuế Bất Thông thoáng chấn kinh.
Không phải là chưa từng ôm vò rượu uống , mà là chưa từng ôm một vò rượu lớn như thế uống rượu bao giờ!
Giờ phút này, Lệ Hùng Đồ lộ ra hào tình khí thế ngút trời, khiến cho trong lòng Nhuế Bất Thông và Ngạo Tà Vân cũng nhiệt huyết sôi trào. Nào chịu yế thế, hai mắt đỏ lên lao tới, không uống chết con hàng này không được!
Nhuế Bất Thông dứt khoát đề nghị, nếu đã ăn to uống lớn thì phong bế tu vi của nhau mà uống. Dựa vào tu vi chống đỡ thì tính là tửu lượng gì. Hôm nay nhất định phải uống ra nhất nhị tam.
Đề nghị này lập tức được mọi người nhất trí đồng ý.
Vì thế, ngay cả ba huynh đệ Vạn Nhân Kiệt cũng tham gia, sáu người nhất tề cùng phong bế đan điền của mình. Thế là một đám kêu gào hò hét, đánh chén không ngừng.
Sở Nhạc Nhi lần này ngủ một giấc thật ngon lành. Khi mỹ mâu một lần nữa mở ra, đã là nửa đêm rồi.
Chỉ nghe thấy bên ngoài tiếng ngáy như sấm vang lên từng chặp. Thỉnh thoảng còn có tiếng lảm nhảm truyền đến. Vừa mới mở cửa ra, đã bị mùi rượu đằng trước xông tới, thiếu chút nữa là té ngã, vội vàng che mũi lại, định thần nhìn ra.
Chỉ thấy trên bậc thềm bên ngoài, nằm ngổn ngang sáu đại nam nhân. Đại đa số đều là người quen.
Trong đó năm người là Ngạo Tà Vân, Nhuế Bất Thông, Vạn Nhân Kiệt, Thành Độc Ảnh, Bao Bất Hoàn, về phần một tên mặt than đen thân hình cao lớn cuối cùng thì không nhận ra.
Sáu đại nam nhân đều nằm lăn quay trên mặt đất. Mỗi người đều có một tư thế nằm cực kỳ quái dị. Có vặn vẹo, có cuộn tròn, trong đó quái dị nhất lại chính là cái tên mặt than đen xa lạ kia. Hai chân vắt chéo, đặt lên sáu bậc thềm, đầu thì cắm thẳng vào trong đồng tuyết dưới thềm, bị tuyết rơi phủ kín cả nửa cái đầu rồi.
Theo tiếng thở phì phò không ngừng, trong miệng thỉnh hoảng lại ùng ục chảy ra một chút rượu, Xung quanh đầu hắn hiện giờ đã đóng băng bóng loáng, bao nhiêu rượu chảy ra đã đóng băng lại hết cả rồi, đem nửa cái đầu đều đông cứng trong băng. Vậy mà vẫn còn nghe được tiếng ngáy ngủ như sấm. Bổn sự này quả thực khiến người ta phải kinh ngạc.
Về phần tư thế năm người còn lại cũng chẳng kém là mấy. Coi như là thiên kỳ bách quái, mỗi người một vẻ đi.
Nhìn cảnh này, Sở Nhạc Nhi cũng chỉ có thể cười trừ thôi.
Sở Nhạc Nhi cực kỳ cẩn thận tung người, bay qua người sáu hán tử đang say như chết này, bước vào trong viện. Trong lòng không khỏi có chút kỳ quái. Mạc Thiên Cơ đi đâu rồi? Ngạo Tà Vân Nhuế Bất Thông hai người đều uống rượu ở đây, thậm chí là say bí tỉ, lẽ ra Mạc Thiên Cơ cũng không nên ở quá xa mới đúng.
Dưới tán cây mai, một đống tuyết lớn hình người đột nhiên rung lên. "Xoạt" một tiếng vỡ tan, lộ ra một người bên trong, thước cao ngọc lập, ôn văn nho ngã. Đúng là Mạc Thiên Cơ vừa không thấy: "Nhạc Nhi, ngươi làm sao lại dậy sớm như vậy? Mấy ngày nay lao tâm phí sức. làm sao không ngủ thêm lát nữa, dưỡng đỉ tinh thần?"
Sở Nhạc Nhi có chút kinh ngạc nhìn hắn: "Thì ra ngươi không uống rượu?"
Thầm nghĩ mấy huynh đệ này của đại ca đều là hàng tuyệt thế mà. Mấy người bên kia đều uống tới bất tỉnh nhân sự rồi, vậy mà người trước mắt này lại trực tiếp dùng tuyết giấu mình đi. Chẳng lẽ suy nghĩ trong đống tuyết lại càng dễ thông suốt hơn sao?
"Ừm, ta chẳng bao giờ để mình uống say." Mạc Thiên Cơ mỉm cười.
"Thói quen này rất tốt." Sở Nhạc Nhi khích lệ không chút che giấu: "Ta nhìn thấy ai uống say cũng đều đáng ghét. Cả người hôi hám, hơn nữa thần trí mơ mơ màng màng, thật chẳng còn nhận ra cái gì hết. Vậy mà vẫn cảm thấy mình rất nam nhân... Hừ đại ca ta trước giờ chẳng bao giờ như vậy!"
Hai mắt Mạc Thiên Cơ sáng lên, nói: "Đúng vậy, mấy kẻ uống say thật đáng ghét nha."
Hai mắt Sở Nhạc Nhi cũng sáng lên, nói: "Ngươi cũng nghĩ như thế..."
Hai người phảng phất như tìm được điểm giống nhau, thi nhau liệt kê ra tác hại của say rượu. Mạc Thiên Cơ nói có sách mách có chứng, ví dụ phong phú, tùy tiện cũng kể ra một đống. Chỉ trong chốc lát, chuyện nam nhân uống say đã được đề thăng tới độ cao nhân thần căm phẫn.
Nam nhân thường xuyên uống rượu không đáng tin.
Nam nhân thường xuyên uống rượu khiến cho người ta không cảm thấy an toàn.
Nam nhân thường xuyên uống rượu rất dễ làm hỏng việc.
Nam nhân thường xuyên uống rượu rất thô lỗ.
Nam nhân thường xuyên uống rượu không làm được đại sự.
Nam nhân thường xuyên uống rượu còn có khuynh hướng đánh lão bà, cũng không phải đối tượng lý tưởng.
Nam nhân thường xuyên uống rượu ....
Mạc Thiên Cơ rất có phong độ, kể ra rất có trật tự, cùng Sở Nhạc Nhi cười nói vui vẻ, càng lúc càng hợp ý. Trong vô hình không dấu vết, thông qua chuyện "uống say" này, lại vô tình hữu ý hạ thấp hai vị huynh đệ Ngạo Tà Vân và Nhuế Bất Thông này xuống vô hạn, sau đó tuy từ đầu tới cuối một chữ cũng không hề nói tới mình, nhưng trong vô hình lại đem hình tượng mình đề cao lên vô hạn...
Bởi vì ta không uống rượu!
Đơn giản hiệu quả cỡ nào, lý do chân thực xác đáng cỡ nào...
Nhưng rốt cuộc Mạc Thiên Cơ vẫn phạm phải sai lầm, sai lầm đối với hắn mà nói, thực sự rất cơ bản.
Sở Nhạc Nhi đang nói tới Sở Dương : "Đại ca ta tốt cỡ nào ... cỡ nào cỡ nào..."
Lúc đầu Mạc Thiên Cơ đương nhiên vẫn mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng còn phụ họa, khích lệ, khen thêm mấy câu...
Nhưng Sở Nhạc Nhi vừa nói tới Sở Dương thì quả thực là thao thao bất tuyệt, cái loại sùng bái đã nhiễm vào tận trong xương, cái loại tín nhiệm vô điều kiện, cái loại thân thiết vô hạn, quả thực là sùng bái, quả thực là .... thần rồi!
Mạc Thiên Cơ càng nghe càng cảm thấy chua chua trong lòng. hắn cũng không biết cái cảm giác chua chua này tại sao mà có. Lúc trước Mạc Khinh Vũ cũng từng nói qua vô số lời hay về Sở Dương với hắn, cũng sùng bái, cũng thân cận, nhưng Mạc Thiên Cơ tuy cảm thấy phẫn nộ, tuy khó chịu, nhưng cũng không hề có cảm giác chua chua thế này.
Chỉ là bị cái cảm giác chua chua khó hiểu này phá rối, hắn gần như theo bản năng thốt lên một câu: "Kỳ thật Sở Dương cũng không tốt như vậy. Tên hỗn đản này chính là quỷ đói trong sắc quỷ, một chân đạp mấy thuyền, lừa bao nhiêu nữ nhân đều quyết một lòng theo hắn... Ngay cả muội muội ta cũng bị lừa, quả thực chính là cầm thú...."
"Ngươi mới là cầm thú! Ngươi ngay cả cầm thú cũng không bằng!" Sở Nhạc Nhi lập tức giận tím mặt: "Ngươi dám mắng đại ca ta?"