Chương 1556: Được Lý Không Buông Tha Người!


Sắc mặt Lệ Tuyệt trắng bệch, ngay cả chút run rẩy cũng không còn nữa rồi. Hai mắt trắng dã từng chặp, vừa nín thở, vừa uất nghẹn, vừa phẫn nộ mà không dám phát tác, còn có chút oan uổng... gần như muốn ngất luôn đương trường.

"Ngươi không ngờ dám đụng vào ta...." Sở Nhạc Nhi từ trước đến nay đều không phải người hay nhẫn nhịn tỳ khí. Nàng bị sư phụ Vũ Tuyệt Thành ảnh hưởng khá lớn, bằng không vừa rồi cũng sẽ không vì ghê tởm mà xử lý Lệ Tuyệt như thế.

Đánh người thì phải đánh cho chết! Làm người thì phải cho người ta sợ! Đây là lời sư phụ dạy.

Hiền thì bị thắng khác khinh. Đối với những kẻ có mưu đồ, khiêu khích thì phải đập chết! Tiêu trừ hậu họa!... Đây là lời đại ca dạy bảo.

Giờ phút này làm sao có thể buông tha Lệ Tuyệt? Lại tiến lên một bước, cười nói: "Đúng rồi, sư phụ ta là Độc Y Vũ Tuyệt Thành! Ngươi dám động vào ta?"

Các vị chí tôn Lệ gia tập thể hóa đá!

Mẹ nó, thì ra hậu trường nhau đầu này vẫn còn chưa kết thúc... Tên sau cường đại hơn tên trước!

Lúc này đây, ngay cả Lệ Xuân Ba cũng có chút động dung rồi.

Không ngờ còn là đồ đệ Vũ Tuyệt Thành. Đúng rồi, nghe nói Vũ Tuyệt Thành từng thu một cô gái họ Sở làm đồ đệ, hình như cũng tên là Sở Nhạc Nhi...

Đây chính là siêu cấp đại nhân vật uy chấn thiên hạ bốn vạn năm... Nếu quả thật luận tới bối phận, tiểu nha đầu trước mắt này, gần như đương thời không ai sánh kịp, hình như so với ta còn cao hơn ít nhất hai ba bối phận nữa...

Giờ phút này, Lệ Tuyệt đã tiếp cận ranh giới sụp đổ rồi. Ngay cả ý nghĩ cũng dại ra...

Sở Nhạc Nhi hừ hừ hai tiếng, hếch mũi lên, nói: "Sư phụ muội muội ta chính là Ninh Thiên Nhai và Bố Lưu Tình! Ngươi dám động vào ta?!" Trong lòng vô hạn khoái hoạt. Tiểu nha đầu kia cũng muốn làm tẩu tử ta? Ngoan ngoan lãm muội muội ta đi!

Ngay cả Lệ Xuân Ba cũng bắt đầu choáng váng.

Nếu quả thật đắc tội tiểu nha đầu này... Đừng nói cái gì mà đại binh liên quân áp sát bên ngoài, chỉ cần những người mà tiểu nha đầu này vừa kể cùng kéo nhau tới đây... Lệ gia chỉ sợ cũng chỉ có đường tập thể cắt cổ tự sát đương trường thôi...

Một đám người đó, đều là loại người gì chứ...

Toàn bộ Cửu Trọng Thiên tổng cộng mới có mấy cao thủ đỉnh phong không thể chọc vào? Tiểu nha đầu này báo danh ra một đám, hình như trừ Pháp Tôn ra, những người khác gần như đều tập hợp đủ cả. Nếu như nói vừa rồi Lệ Tuyệt hãm hại cha, vậy hiện tại chính là hãm hại tổ tông, hại toàn bộ Lệ gia rồi...

Lệ Tuyệt vốn đang đứng bên bờ vực sụp đổ, lúc này cũng hoàn toàn sụp đổ, sụp đổ hoàn toàn!

Phốc một tiếng, phệt mông ngồi xuống đất.

Hắn cứ như vậy ngơ ngác ngồi trên mặt đất, hai mắt dại ra, hiển nhiên không biết đang suy nghĩ gì!

Lệ Xuân Ba thở dài thật sâu: "Thứ không thành khí, thật xấu hổ!" Một chưởng đánh ra, phách cho Lệ Tuyệt cả người đâm đầu vào góc đại sảnh.

Hiện tại, ngay cả tâm giết Lệ Tuyệt, Lệ Xuân Ba cũng bị ghê tởm cho không có, thật sự là...

Giết chỉ bẩn tay...

Hắn thậm chí ngay cả một lệnh trừng phạt cũng chẳng có. Nhưng tất cả mọi người đều biết rõ ràng, hai phụ tử Lệ Vô Ba, Lệ Tuyệt từ giờ trở đi, ở trong Lệ gia, đã không còn chỗ cho bọn họ đứng nữa.

"Gia môn bất hạnh, sinh ra tử tôn chẳng ra gì như vậy, để cô nương chê cười rồi." Lệ Xuân Ba thở dài một hơi, mở miệng nói.

Khuôn mặt Sở Nhạc Nhi giãn ra, cười nói: "Lệ lão quá khách khí, đại gia tộc, sinh ra mấy bại gia tử cũng là chuyện thường tình." Nàng khẽ cười, nói: "Việc này đại để cũng là tiểu nữ thiếu hàm dưỡng, nhưng mà tính tình trời sinh đã vậy, xin Lệ lão chớ trách."

"Ta không ưa mấy tên gia hỏa sắc dục xộc lên não như hắn, gặp được một tên là trừng trị một tên." Sở Nhạc Nhi nói: "Lệ gia đang trong thời điểm sinh tử, vậy mà còn có kẻ ôm sắc tâm, động tà niệm, vậy càng khiến người ta khó có thể chịu nổi!"

"Cô nương nói không sai." Trong lòng Lệ Xuân Ba sách sách xưng kỳ.

Nhìn tiểu nha đầu này tối đa cũng chỉ trên dưới mười bốn mười lăm tuổi, nhưng làm việc, ngay cả lão giang hồ cũng khó mà hơn được.

Sở Nhạc Nhi thản nhiên cười nói: "Lão gia tử quá khách khí rồi. Nếu vị tôn nhi này của ngày thật có thể khiến đại ca, thúc thúc thẩm thẩm sư phụ ta đều không dám lên tiếng, ta liền cho hắn làm tiểu thiếp cũng không sao cả..."

Lời vừa nói ra. khóe miệng Lệ Xuân Ba liền khẽ run rẩy. Mấy vị chí tôn còn lại của Lệ gia cũng có cảm giác muốn ngất tập thẻ.

Vị tiểu cô nãi nãi này thật đúng là không nể nang gì cả, tác phong làm việc cũng quá bưu hãn rồi!

Nói thật nhẹ nhàng, khiến cho Cửu Kiếp kiếm chủ, cộng thêm cửu kiếp, tính cả Nguyệt Linh Tuyết Phong Vũ Nhu Vũ Tuyệt Thành, tất cả đều không dám lên tiếng...

Má nó, đương kim hiện giờ, cho dù là cửu đại gia tộc liên thủ lại, cộng thêm chấp pháp giả nữa cũng không làm được!

Lệ Xuân Ba cười khổ, nói: "Cô nương nói đùa... Nhưng không biết lệnh sư... cùng, lệnh thúc thúc thẩm thẩm hiện đang ở nơi nào?"

Lệ lão vừa hỏi như vậy, mọi người đều sáng mắt lên. Đúng vậy, hiện giờ tiểu nha đầu xuất hiện ở đây, nếu như ba vị cao nhân Thượng Tam Thiên chẳng có ai dám chọc vào cũng đến... Vậy nguy cơ của Lệ gia không phải liền dễ dàng biến mất sao? Ít nhất cũng không còn nguy cơ vong gia diệt tộc rồi?

"Thúc thúc thẩm thẩm ta đương nhiên là ở Đông Nam Sở gia tọa trấn. Trong nhà không thiếu bọn họ được...." Sở Nhạc Nhi thông minh lanh lợi, há lại không biết bọn họ đang tính toán gì, thản nhiên cười nói: "Sư phụ ta cũng không ở đây, nói thật, ta cũng không biết lão nhân gia đang ở chỗ nào. Chỉ là ta nghe nói chỗ này đánh nhau rất náo nhiệt, cho nên mới tìm Mạc Thiên Cơ chơi một chút..."

Rất náo nhiệt, đến chơi một chút....

Lúc này, đừng nói đám chi tôn của Lệ gia, cho dù là Lệ Xuân Ba cũng hết chỗ nói rồi.

Toàn gia chúng ta đều sắp đi đời nhà ma rồi, vị tổ cô nãi nãi ngài không ngờ còn cảm thấy náo nhiệt, muốn tói chơi...

Lệ Xuân Ba bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nói: "Thì ra là thế, vậy ta phái người đưa cô nương tới chỗ Mạc quân sư."

"Đa tạ lão gia tử." Sở Nhạc Nhi cười hi hi, cũng khôi phục lại nụ cười của nữ hài tử thuần chân nhất, vốn nên xuất hiện ở độ tuổi của nàng.

Ấn tượng của Nhạc Nhi đối với lão nhân Lệ Xuân Ba này vẫn tương đối tốt. Bởi vì, ánh mắt tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc hi vọng, hi vọng sư phụ mình có thể giúp Lệ gia một tay. Duy chỉ có trong mắt Lệ Xuân Ba là không có bất cứ sắc thái công lợi nào.

Nhìn đám người Sở Nhạc Nhi đi ra ngoài, Lệ Xuân Ba thở thật dài: Trước sinh tử lộ khí khái. Trước lợi ích lộ kiên trì, trước giường bệnh lộ hiếu thuận, trước tuyệt sắc lộ nhân phẩm...

"Lệ gia chúng ta kéo dài vạn năm, cuối cùng lâm vào hoàn cảnh sơn cùng thủy tận, há không phải không có nguyên nhân... Gia chủ đương thời là hạng người khi sư diệt tổ, đệ nhất thừa kế giả lại lỗ mãng trác táng, tham dâm háo sắc, dám làm chẳng dám nhận... Gia tộc như thế, có thể tiếp tục tồn tại, mới là thiên hạ đệ nhất kỳ!"

Tất cả mọi người Lệ gia đều không dám mở miệng nói chuyện.

Lệ Xuân Ba nhìn Lệ Vô Ba, Lệ Tuyệt, chán ghét vạn phần nói: "Trục xuất hai kẻ này ra khỏi dự bị đội của ta. Nhập vào đội hình nghênh chiến đầu tiên! Nếu sớm muộn gì cũng phải chết, vậy để bọn hắn xuất chút khí lực cuối cùng cho gia tộc đi. Vậy cũng không cần chết trên tay ta nữa..."

Mọi người còn muốn nói gì đó, Lệ Xuân Ba đã quát lớn một tiếng: "Lôi xuống! Đừng để lão phu nhìn thấy bọn hắn nữa! Bọn hắn không xứng!"

Hai vị trưởng lão nâng Lệ Tuyệt và Lệ Vô Ba mặt cắt không còn hột máu lên, dìu đi ra ngoài.

Lục này phụ tử hai người đều cúi đầu, không ai có thể nhìn thấy vẻ oán độc khắc cốt trong mắt hai kẻ này lúc đó.

....

Mạc Thiên Cơ đang đứng dưới tán cây một gốc hoa mai trong viện, hai mắt khẽ híp lại, nhìn tuyết rơi trên trời.

"Tà Vân, tuyết hoa này, thật nên để cho Tạ Đan Quỳnh quan sát." Mạc Thiên Cơ đột nhiên đột phá ý tưởng,

"Hả? cái gì? Ngươi nói gì, tuyết hoa này có gì đẹp, còn không phải đều giống nhau sao." Ngạo Tà Vân có chút mơ hồ, không hiểu gì: "Tạ Đan Quỳnh hiện giờ ngày nào cũng ngắm quỳnh hoa, chẳng lẽ còn không đáng xem hơn cái này."

"Giống nhau? Không hề. hoàn toàn là không giống nhau. Vừa rồi trong đầu ta chợt thanh minh, cùng lúc quan sát chừng hơn ba vạn bông tuyết, phát hiện một việc, một chuyện rất thú vị: "Mạc Thiên Cơ cười ha ha nói: "Ta quan sát hơn ba vạn bông tuyết, không ngờ không có bất kỳ hai bông nào hoàn toàn giống nhau!"

Ngạo Tà Vân cảm thấy rất hứng thú: "Thật sao? Có chuyện thú vị như vậy!"

Dứt lời cũng ngưng thần lại nhìn.

Mạc Thiên Cơ nói: "Bởi vậy có thể suy ra, khắp Tây Bắc này, tuyết rơi không ngừng mấy vạn năm, mỗi một giây đều phải có ít nhất mấy vạn ức bông tuyết cùng rơi xuống. Nhưng từ xưa tới nay, lại không có hai bông tuyết nào hoàn toàn giống nhau! Nói cách khác, bông tuyết có vô cùng vô tận, muôn hình vạn trạng!"

"Thiên địa tạo vật kỳ lạ, quả nhiên khiến người ta phải tán thán!" Ánh mắt Mạc Thiên Cơ lộ vẻ suy tư thật sâu, khẽ thở dài.

Ngạo Tà Vân nhìn một hồi, quả nhiên phát hiện không hề giống nhau, nói: "Đúng là vậy. Bất quá cái này thì có to tát? Cũng chỉ là những bông tuyết mà thôi. Tùy tiện phất một cái cũng biến thành hư ảo."

Mạc Thiên Cơ mỉm cười: "Ngươi còn không hiểu ý tứ ta. Bông tuyết trong mắt chúng ta, đúng là phất tay là biến thành hư ảo, nhưng ngươi nên biết, đại lục Cửu Trọng Thiên chúng ta, ở mắt những người khác, vị tất không phải thứ nhỏ bé, bọn hắn chỉ cần phất tay một cái cũng biến thành hư ảo..."

Vẻ mặt Ngạo Tà Vân có chút mê hoặc: "ặc, lần này ta thật sự không hiểu ngươi nói gì nữa rồi."

Mạc Thiên Cơ cười hắc hắc: "Ta chỉ đang nghĩ, Cửu Trọng Thiên đại lục của chúng ta, ở trong mắt người khác, liệu có phải cũng chỉ là một bông tuyết đang rơi hay không".

"Từ trên cao rơi xuống, mãi cho tới đến khi chạm đất, xem như chấm dứt. Quá trình này có lẽ rất lâu, cũng có thể lẽ rất ngắn. Ở trong mắt chúng ta, là vô số vạn năm, nhưng ở trong mắt một số đại năng, có thể cũng chỉ là một cái chớp mắt hay không?"

"Mà trong một cái chớp mắt của chúng, trên thân bông tuyết nhỏ bé này đang rơi xuống này, vẫn đang tiến hành một loại đấu sinh đấu tử - thứ mà ở trong mắt người khác, chỉ là chuyện buồn cười tới cực điểm..."

Ngạo Tà Vân càng lúc càng hồ đồ, chỉ cảm thấy Mạc Thiên Cơ quả thực là đang phát điên, nói mê sảng: "Được rồi được rồi, lý luận của ngươi quá cao thâm mạt trắc rồi. Ta thật sự khiến ta nhìn với ánh mắt khác! Làm sao có loại chuyện này! Cho dù là lúc trước Cửu Trọng Thiên bị gấp, cũng không phải là bông tuyết gì..."

Mạc Thiên Cơ cười ha hả, cũng không phản bác, giải thích. Vẻ mặt chỉ càng thêm âm trầm.

Như có điều suy nghĩ.

Không phải một bông tuyết? Một khi Cửu Trọng Thiên sụp đổ, ở trong vũ trụ này, so với một bông tuyết thì có gì khác biệt?

Trong yên tĩnh tuyệt đối, bỗng có tiếng bước chân từ xa tới gần.

"Có người đến." Mạc Thiên Cơ khẽ nói, cùng Ngạo Tà Vân xoay người.

Đúng vào lúc này, Sở Nhạc Nhi ở phía trước, một chân bước qua cửa...

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1556