Chương 1550: Chiến Thư


Mạc Thiên Cơ nói: "Chiến đấu ban đầu, chỉ có bốn đội tiến lên. Bốn đội còn lại làm dự bị đội và cứu viện. Về phần Lệ Xuân Ba tiền bối độc lập một đội, chính là dự bị đội cuối cùng, cũng là một chi chiến lực sử dụng vào lúc mấu chốt nhất, cần kíp nhất. Vẫn xin tiền bối chuẩn bị tâm lý trước."

Lệ Xuân Ba gật đầu: "Ngươi vừa nói, lão phu cũng hiểu cả, yên tâm đi."

Mạc Thiên Cơ gật đầu, nói: "Một khi đã vậy, quyết chiến cứ như vậy quyết định."

Hắn khoanh tay bước đi thong thả hai bước, nói: "Ta có một phong thư, ai có thể đi thay ta, mang cho Đệ Ngũ Khinh Nhu?"

"Đưa cho Đệ Ngũ Khinh Nhu? Quân sư của đối phương?"

"Ta."

Lệ Tương Tư bước lên trước một bước: "Lão phu đích thân đi một lần vậy."

"Không thể!" Mạc Thiên Cơ nói: "Vị trí của ngài quá mức trọng yếu. nếu như ngài đích thân đi, Đệ Ngũ Khinh Nhu thế nào cũng không muốn để ngài trở về, nhất định sẽ lưu ngài lại... Người đưa phong thư này, tu vi không thể quá cao, cũng không thể quá thấp. Tu vi chí tôn ngũ lục phẩm là thích hợp nhất, như thế cơ hội trở ra mới lớn nhất."

"Lệ Thông Thiên, vậy ngươi đi chuyện náy đi." Lệ Xuân Ba trực tiếp điểm danh.

"Vâng! Trọng tôn tuân mệnh!" Lệ Thông Thiên tiến lên trước một bước, vẻ mặt nghiêm nghị, tiếp nhận phong thư từ tay Mạc Thiên Cơ, trực tiếp bay vút ra ngoài, biến mất trong bầy trời đầy tuyết giống như một cơn gió!

(*Trọng tôn = chắt trai )

"Ta có thể hỏi một câu, trong thư rốt cuộc quân sư viết cái gì?" Lệ Tương Tư có chút tò mò hỏi.

"Cũng không có gì, chỉ là một câu 'Mười ngày sau, sáng sớm quyết chiến! Ngươi có dám?!' Chỉ thế thôi." Mạc Thiên Cơ khẽ cười: "Chỉ là một câu này."

"Mười ngày sau quyết chiến?"

"Không sai."

"Mười ngày? Không khỏi có chút quá nhanh rồi. Nếu là ước chiến một tháng sau...." Lệ Tương Tư nhẹ hít một hơi.

"Mười ngày đã là cực hạn rồi. Tuyệt đối không thể kéo dài lâu hơn. Bởi vì tất cả viện binh của đối phương đều đến đông đủ rồi." Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: "Tin tưởng đối phương cũng đã chuẩn bị quyết chiến toàn diện. Nếu phong thư này của chúng ta không được kịp đưa tới, hoặc là chỉ chậm một ngày thôi, đối phương sẽ phát động tấn công toàn diện. Như vậy càng hỏng bét, hơn nữa trở tay không kịp."

Mạc Thiên Cơ khẽ cười: "Bởi vì ngươi không phải là Đệ Ngũ Khinh Nhu! Nếu hắn không tiếp nhận, cũng không phải là Đệ Ngũ Khinh Nhu rồi."

Hắn thản nhiên nói: "Mười ngày thời gian này, chính là mười ngày thời gian ta tranh thủ cho mười hai vạn huynh đệ, bảy mươi vạn phụ nữ hài tử lão nhân! Mười ngày cuối cùng."

"Kỳ thật, cho dù hiện tại có bắt đầu quyết chiến cũng không sao cả. Bất quá... đến lúc này, ở thởi khắc tối hậu của cuộc đời... Thế nào cũng nên hưởng thụ một chút tình cảm ấm áp lần cuối, như vậy mới bớt đi một chút tiếc nuối."

"Ai mà không có phụ mẫu? Ai mà không có con cái? Ai mà không có bạn lữ...." Mạc Thiên Cơ buồn bã nói: "Lệ gia các ngươi làm nghiệt, hiện giờ, nhân quả sắp tuần hoàn... Mặc dù nói báo ứng khó thoát, nhưng... bên trong có bao nhiêu người vô tội?"

"Với lực lượng bây giờ của chúng ta, cho dù chết một ngàn lần cũng không tránh được!"

Mọi người đều có chút ảm đạm.

Lệ Xuân Ba lại thở dài nặng nề.

....

Đại doanh liên quân.

Đệ Ngũ Khinh Nhu đang ngồi đối diện với Tiêu gia thủy tổ Tiêu Thần Vũ, mang theo một phần kính cẩn và cẩn thận từ đáy lòng, ứng phó vị đệ nhất lão tổ tông của Tiêu gia này.

"Lăng gia sao còn chưa tới?" Tiêu Thần Vũ trầm mặt.

"Còn chưa tới. Chắc là có biến cố ngoài ý muốn mà đến trễ rồi."

"Tuyệt đối không thể đến trễ! Lăng Mộ Dương tuyệt đối sẽ không cho phép... Nếu bây giờ bọn họ còn chưa tới, vậy nhất định là gặp biến cố. Chết hết rồi...." Tiêu Thần Vũ thản nhiên nói: "Không cần đợi nữa. Nhất định đợi không được...."

Đệ Ngũ Khinh Nhu nheo mắt, điểm này, ngược lại lại giống mình suy nghĩ.

"Phía chấp pháp giả cũng không có người tới?" Tiêu Thần Vũ nói.

"Không có, cũng bặt âm vô tín."

Lần này Tiêu Thần Vũ cũng không lập tức mở miệng nói chuyện, sau khi trầm mặc thật lâu, mới nói: "Ta nghĩ chấp pháp giả bên kia mới là chân chính gặp chuyện ngoài ý muốn.."

Quay đầu nói: "Hiện tại quyết chiến, liệu có nắm chắc?"

Đệ Ngũ Khinh Nhu nghĩ nghĩ, gật đầu khẳng định: "Trên cơ bản không có vấn đề quá lớn. Bất quá, nếu cầu ổn thỏa, vạn toàn, vậy chứ chờ chấp pháp giả một chút thì tốt hơn."

"Thực lực hiện tại đã đủ rồi!" Tiêu Thần Vũ nhàn nhạt nói.

"Vậy quyết chiến đi! Một trận công thành!" Đệ Ngũ Khinh Nhu nghe được khẩu khí thúc giục của Tiêu Thần Vũ, nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ, lập tức đáp ứng.

"Bẩm báo tổng chỉ hủy, Tiêu lão tiền bối, phía Lệ gia phái người đưa tới một phong thư. Nói rõ là quân sư thần bàn quỷ tính Mạc Thiên Cơ của đối phương, gửi cho Đệ Ngũ Khinh Nhu tổng chỉ huy." Bên ngoài có người bẩm báo.

"Đem vào đi." Tiêu Thần Vũ nhíu mày.

"Vâng."

Thư đã tới tay.

Đệ Ngũ Khinh Nhu liền trực tiếp mở ra, nhìn thoáng qua, nhưng không nhịn được lại mỉm cười.

"Nội dung ra sao?" Tiêu Thần Vũ hỏi.

Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười, nói: "Mười ngày sau, cùng ngươi quyết chiến. Thiên Cơ Khinh Nhu, một trận phân sinh tử. Xin hỏi Tiêu Thần Vũ tiền bối, có nên cho huynh đệ hắn mười ngày, nghỉ ngơi chỉnh đốn?"

Phong thư này, cũng ko phải đơn giản như Mạc Thiên Cơ nói với Lệ Tương Tư. Nội dung chân thực lại là cùng viết cho hai người, Đệ Ngũ Khinh Nhu và Tiêu Thần Vũ.

"Nếu huynh đệ đã nói, làm sao lại cự tuyệt. Ta cho hắn mười ngày thì đã làm sao!" Ánh mắt Tiêu Thần Vũ thoáng xúc động, khẽ thở dài. Một câu nói 'Có cho huynh đệ hắn mười ngày thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn?" đã trực tiếp chạm tới nơi mềm yếu nhất trong lòng hắn.

Nhớ tới ngày đó uống say lần cuối, cuối cùng vật chứng cũng chẳng còn. Huynh đệ thê lương rời đi, thương tâm tuyệt vọng nản lòng thoái chí cười to, tựa hồ vẫn còn vang vọng bên tai.

Cho nên Tiêu Thần Vũ trực tiếp hạ quyết định.

Đừng nói mười ngày, cho dù ngươi muốn hai mươi ngày, ta cũng cho!

Đệ Ngũ Khinh Nhu gật đầu: "Ta không có ý kiến! Vừa vặn chờ đợi viện binh chấp pháp giả trong mười ngaỳ này. Ta lập tức hồi âm cho Mạc Thiên Cơ, cho người mang tin tức trở về."

....

"Quyết chiến quyết định vận mệnh sắp bắt đầu rồi." Sở Dương đứng trên vách núi trắng tuyết, tinh thần có chút trầm trọng, nói.

Bên kia, Mặc Lệ Nhi đang xoa bóp một cục máu ứ to tướng trên lương Đổng Vô Thương. Đổng Vô Thương nghiến răng, đau tới mức gân xanh nổi đầy mặt,co giật không ngừng.

Nói đến , con hàng này đúng là rảnh tới phát khùng. Mấy ngày nay không có chiến đấu, khiến hắn ngứa ngáy tay chân, nói như nghiện thuốc phiến thì hơi quá, nhưng nói như nghiện thuốc lá thì chẳng khác là mấy. Ngươi nói tay chân ngươi ngứa ngáy, muốn tìm người đánh cho đã nghiền. Cái này không thành vấn đề, có bao nhiêu người có thể đánh với ngươi. Sở Dương, Mặc Lệ Nhi, Mạc Khinh Vũ đều có thể đánh tới đã nghiền luôn.

Nhưng Đổng Vô Thương lại nói, đánh với các ngươi chẳng có thú gì cả, còn chưa đủ xả hơi. Thế là con hàng này trực tiếp tìm người tối cường - Vũ Tuyệt Thành luận bàn...

Mà Vũ Tuyệt Thành vừa vặn đang buồn vực, hậm hực vô hạn, lại gặp đúng con hàng không biết sống chết, chạy tới tìm tai vạ. Bao cát tự tìm tới cửa, đương nhiên ko thể khách khí được. Ba quyền hai cước đã đánh cho con hàng này sấp mặt, tâm tình sảng khoái vô cùng. Sau đó lại hài lòng vễ nhẹ lên lưng con hàng này một cái.

Chỉ là một cái vỗ nhẹ thôi, nhưng cũng đủ khiến Đổng Vô Thương quỵ luôn, khỏi đứng dậy nữa. Cho tới bây giờ đã nằm nhoài dưới chân mọi người ba canh giờ rồi. Xem tình tạng của hắn, tay chân cũng hết ngứa rồi, toàn bộ đều di dời lên sau lưng. Một cái vỗ của Vũ Tuyệt Thành dễ chịu vậy sao....

Cho dù là Pháp Tôn, trúng một chưởng của Vũ Tuyệt Thành cũng phải tĩnh dưỡng ba tháng... Chứ đừng nói là Đổng Vô Thương, đứng trước mặt Vũ Tuyệt Thành chẳng khác gì con sâu cái kiến.

Mặc Lệ Nhi đứng bên cạnh, ra sức xoa bóp, không biết nói gì tới cực điểm, nói: "Song phương đã bốn ngày rồi không có hành động. Xem ra song phương đã đạt thành hiệp nghị gì đó, muốn chơi lớn một trận rồi."

Sở Dương khẽ gật đầu: "Kết quả này cũng không có gì bất ngờ, ta thậm chí có thể khẳng định, biến hóa này chính là do Thiên Cơ tạo ra."

Mạc Khinh Vũ khó hiểu, nói: "Vì sao nhất định là nhị ca ta tạo ra? Đệ Ngũ Khinh Nhu không được sao?"

"Không phải nói Đệ Ngũ Khinh Nhu không có trí tuệ này, mà là bởi vì phe Đệ Ngũ Khinh Nhu hiện giờ đang đứng ở thế thượng phong tuyệt đối. nếu như là hắn chủ đạo, giờ khắc này song phương khẳng định đã là chiến hỏa tứ tung rồi. Thậm chí có thể phân thắng bại xong rồi cũng không nói chừng." Sở Dương mỉm cười: "Tuyệt đối không thể nào an tĩnh, bình thản như vậy được. Đây hẳn là một chút tường hòa cuối cùng trước đại chiến rồi."

"Mạc Khinh Vũ à một tiếng, nói: "Sở Dương, chúng ta bên này phải làm thế nào đây? Mấy cuộc chiến trước, chúng ta bên này cũng chẳng có ai tham gia."

"Ai nói không có người tham gia?" Đổng Vô Thương nằm trên mặt đất hừ hừ: "Tiểu nha đầu đừng có nói lung tung. Các ngươi không tham gia, nhưng ta đến một trận cũng không bỏ. Trận nào cũng đánh tới lúc kết thúc mới thôi."

Mặc Lệ Nhi cả giận nói: "Ngươi còn dám nói. Lần này không phải chỉ còn nửa cái mạng trở về? Chẳng hiểu sao loại cuồng nhân các ngươi vừa nghe nói tới chiến đấu là giống như ruồi bu lấy mật. Thật sự không còn gì để nói." Khi nói chuyện, ngọc chưởng xoa bóp lại mạnh hơn mấy phần, oán hận nói: "Chính là trời sinh có khiếu ăn đòn!"

Đổng Vô Thương đau tới mức nhe răng nhếch miệng, nhưng thủy chung vẫn không kêu đau. Nữ nhân của mình đau lòng, có đau một chút cũng phải nhịn.

"Thật khó có dịp hai bên đình chiến. Không tranh thủ nghỉ ngơi, thì thôi, không ngờ còn không biết sống chết đi tìm Vũ tiền bối luận bàn...." Vừa nhắc tới chuyện này, Mặc Lệ Nhi lại tức không có chỗ đánh: "Vũ tiền bối người ta là thiên hạ đỉnh phong, lần này hạ thủ cũng là lưu tình rồi. Nếu như thật tức giận, một chưởng có thể đánh cho ngươi đến chết cũng không biết chết như thê snào."

"Không ngờ vừa nhắc tới chuyện này, Đổng Vô Thương lại tinh thần phấn chấn. Nói với Sở Dương: "Lão đại, ngươi không biết đâu, lần này luận bàn với Vũ tiền bối, ta lại lĩnh ngộ được một chút đao ý, ngươi còn nhớ rõ câu ngươi nói với ta khi ở Hạ Tam Thiên không? Chính là đao khí gấp khúc đó..."

Sở Dương nhướng mày: "Hả? Chẳng lẽ ngươi đã lĩnh ngộ ra?"

"Bây giờ còn chưa thể nói là lĩnh ngộ ra, chỉ là hơi chạm tới da lông mà thôi." Đổng Vô Thương tùy nằm trên mặt đất, không thể động đậy, nhưng mặt mày hớn hở: "Chờ đến lúc ta có thể đứng lên, nhất định sẽ đi tìm Vũ tiền bối luận bàn một chút, tin tưởng...."

Vừa nghe nói con hàng này dám còn đi tìm Vũ Tuyệt Thành luận bàn, Mặc Lệ Nhi lập tức không nói gì, lửa giật xộc lên não, dứt khoát vận chân lực, hung hăng day hai cái, nói: "Đi đi, đánh chết ngươi luôn cho rồi... Bị đánh cho đến bán thân bất toại rồi, không ngờ... còn muốn đi!"

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1550