Toàn thân Lệ Xuân Ba không chút đề phong, lộ ra trước mặt Tiêu Thần Vũ.
Hắn cứ làm việc, hoàn toàn không có một tia phòng bị như vậy, làm tới tự
nhiên cực điểm. Hoàn toàn không có nửa điểm miễn cưỡng, phảng phất như
tất cả vốn nên là như thế. Dưới tình huống như vậy, cho dù đối phương
không phải là chí tôn cửu phẩm như Tiêu Thần Vũ, chỉ cần là bát phẩm,
thậm chí là thất phẩm đỉnh phong, chỉ cần một kích thôi, cũng có thể lấy mạng Lệ Xuân Ba rồi.
Mạnh như Lệ Xuân Ba, cả đời này, có mấy lần không đề phòng như vậy chứ? Chẳng lẽ hắn không biết, Tiêu Thần Vũ giờ
phút này, đã là đạo bất đồng, bất tương mưu sao?
Con ngươi sắc
bén của Tiêu Thần Vũ vẫn một mực nhìn Lệ Xuân Ba bận rộn, ánh mắt càng
lúc càng thâm thúy, đến cuối cùng không hiểu sao lại bị một tầng hơi
nước che khuất. Tựa hồ lẽ khẽ thở dài một hơi, trên gương mặt bình thản
rốt cuộc cũng có mấy gợn sóng, ấm áp cười nói: "Chúng ta cùng làm cho
nhanh. Đã lâu lắm rồi ta không làm thứ này, hi vọng còn chưa quên mất
nên làm thế nào."
Nói xong liền ngồi xổm xuống, bắt đầy gảy củi
đốt. hai vị chí tôn cửu phẩm, hai vị hào cường số má đương đại, cứ như
vậy một người vặt lông trên chân gà, một người cho củi vào đốt, sau đó
điều chế gia vị, nướng chân gà...
Toàn bộ quá trình, hai người đều không sử dụng nửa điểm tu vi.
Mỗi người đều đi qua đi lại trước mắt đối phương. Hai người, bất cứ người
nào xuất thủ lúc này, cũng có nắm chắc tuyệt đối dồn người kia vào chỗ
chết, hoàn toàn không có khó khăn gì, hoàn toàn không có nguy hiểm gì
đáng nói!
Nhưng hai người thủy chung vẫn đang bận rộn, tựa hồ
hoàn toàn không chú ý tới điều gì khác. Toàn tâm toàn ý vùi đầu vào đại
công trình nấu nướng này.
Hơn nữa vẻ mặt đều rất nghiêm túc, rất trang trọng.
Đợi đến khi khói lửa rốt cuộc bay lên, hai đại hào cường đều bị khói bụi
hun cho đầy người. Khuôn mặt thường ngày vẫn uy nghiêm, cũng không thể
tránh được, có thêm mấy vết bẩn. Nhìn lẫn nhau, cùng cười ha ha.
Sau đó hai người lại hoàn toàn không để ý tới hình tượng, trực tiếp đặt
mông ngồi lên đống tuyết, nhẹ nhàng gảy đống lửa trước mặt, vai kề vai.
Hai người đều chuyên chú, không nói một lời, hết sức chăm chú lặt qua
lật lại chân gà, thỉnh thoảng lại cho thêm củi vào đống lửa.
Giống năm đó, là ngàn năm trước hay là vạn nước trước, cũng không nhớ rõ nữa, có hai thiếu niên cũng giống như lúc này, cả người bẩn thỉu, tự mình
nấu nướng. Có lẽ bởi vì không cẩn thận, cũng có lẽ bởi vì đối phương
trêu chọc, khiến cho cả mặt lem luốc vô cùng, giống như tiểu hoa miêu
vậy, nhưng trong lòng bọn họ chỉ có khoái hoạt, hoàn toàn không có khúc
mắc, khoái hoạt vô tư vô lự.
Tất cả đều tĩnh lặng, duy chỉ có những bông tuyết phía chân trời không ngừng rơi xuống, còn có thanh âm củi cháy tí tách.
Mùi hương bắt đầu lan tỏa. Chân tuyết kê đã chín được một nửa rồi, tày nghề nướng chân gà của hai người, tựa hồ thật sự không tệ.
Hai người
chuyên chú vào nướng chân gà, vẫn không hề lên tiếng nói chuyện, giống
như rất có kiên nhẫn, lại giống như đang cố gắng hưởng thụ chút không
khí này.
Thật lâu sau, thật lâu sau.
Có một thanh âm phá vỡ im lặng: "Nhị ca, ngươi còn nhớ không, tay nghề nấu nướng của ta cũng là ngươi dạy ta. Năm đó, ngươi mười lăm, ta mười ba."
Trong ánh mắt xưa nay vẫn thâm thúy, tĩnh lặng của Tiêu Thần Vũ, lúc này lại
thoáng hiện một tia mê man, theo bản năng cười hắc hắc: "Đúng vậy, lúc
đó, phụ bối của chúng ta... đều không rõ nơi hạ lạc. Chín hài tử cùng
mất đi phụ thân. Lúc đó, chúng ta đều ở chung với nhau, khi đó... ha
ha...."
"Khi đó thật tốt... chúng ta đều coi nhau như thân huynh
đệ." trong mắt Lệ Xuân Ba lộ ra hồi ức ấm áp: "Ai có xung đột va chạm
một cái, chính chủ còn chưa lo lắng, những người khác đã gấp đến độ nhảy cẫng lên rồi. Còn nhớ lúc đó, ta bị tên Thiên Thủ Nhân Đồ kia truy sát, chính nhị ca ngươi dẫn người đi cứu ta. Huynh đệ liên thủ đại chiến...
ha ha... Khi đó, khi đó đại ca còn chưa mất tích...."
"Ừm... Khi đó đại ca còn chưa mất tích...." Tiêu Thần Vũ phụ họa một câu gần như là vô thức, đột nhiên hỏi: "Ngươi nói là...."
Lệ Xuân Ba nhẹ giọng nói: "Ta nói chính là... đại ca! Đại ca chân chính, chứ không phải Dạ Trầm Trầm!"
Trong mắt Tiêu Thần Vũ lộ ra vẻ hồi tưởng: "Nếu như đại ca vẫn còn, tin tưởng cửu đại gia tộc chúng ta, nhất định sẽ không tới nước này... Chỉ là cả
nhà đại ca đều mơ hồ mất tích...."
Lệ Xuân Ba cười ha hả: "Hiếm khi huynh đệ gặp nhau, tự dưng lại nói chuyện phiền lòng, nên phạt, nhị ca!"
Tiêu Thần Vũ cười ha ha: "Đúng là nhị ca không phải. Ta tự phạt một chén, một chén không đủ thì tự phạt ba chén."
Lệ Xuân Ba cười hắc hắc vui vẻ: "Hôm nay có đủ rượu, nhị ca không cần nhân cơ hội lừa uống rượu..."
Ánh mắt Tiêu Thần Vũ trợn lên: "Tiểu tử nhà ngươi, nhị ca ngươi là loại người đó sao?"
Lệ Xuân Ba cợt nhả nói: "Nhị ca đương nhiên không phải loại người như vậy, ngài từ trước tới giờ vẫn chỉ làm không nói..."
Hai người thao thao bất tuyệt, bắt đầu ôn lại những chuyện lý thú khi còn
nhỏ, hay là vạch trần tính xấu của đối phương. Thỉnh thoảng lại cười ha
ha. Ngươi lấy tay bẩn vỗ vỗ bờ vai ta, lại xoa xoa tóc ngươi. Hai lão
quái vật, cường giả tuyệt đỉnh hơn một vạn tuổi rồi, nhưng giờ khắc này, lại cười đến hồn nhiên như trẻ con, khoái hoạt giống như hai hài tử khờ dại vậy.
Nhưng cho dù nhiều chuyện lý thú hơn nữa, cũng luôn có một khắc nói hết.
Rốt cuộc... có lẽ chính ta cũng không phát hiện ra là bắt đầu từ khi nào... chúng ta bắt đầu bế quan, cũng bắt đầu xung kích cảnh giới. Gia tăng tu vi đã biến thành mục tiêu quan trọng nhất trong mắt chúng ta..."
Lệ Xuân Ba cười hắc hắc: "Chờ đến khi chúng ta hoàn thành mục tiêu, xuất
quan, lại phát hiện gia tộc của mình, đã biến thành một đại quái vật.
Mục tiêu ban đầu không đủ nữa rồi, thế là chúng ta lại bế quan, tiếp tục thăng cấp. Lần sau xuất quan, cũng không biết rốt cuộc mình bế quan lần thứ mấy rồi. Các huynh đệ đều nhớ nhau, rồi đích thân Dạ Trầm Trầm phát thiệp mời, mời huynh đệ chúng ta tụ họp."
Ta vẫn tin tưởng, lần
đó, chính là lần duy nhất chúng ta tụ hợp mà không suy nghĩ gì tới công
lợi mục đích, nhị ca, ngươi tin tưởng không?"
Tiêu Thần Vũ ừ một
tiếng, thở dài: "Tin... ta cũng tin. Nhưng sau khi chúng tụ họp, lại
phát hiện tất cả đều thay đổi rồi. Đều trở nên rất khôn ngoan, có tâm
cơ. Những động tác vui đùa vốn đã thành thói quen, cũng không còn nữa.
Vì thế giao lưu lẫn nhau lại càng ít hơn. Bởi vì mọi người đều không
biết nên nói chuyện gì với huynh đệ. Nói chuyện lợi ích sao? Vậy không
bằng không nói..."
"Nhưng lần đó chúng ta vẫn uống tới say mèm,
vui vẻ mà về. Hết thảy đều diễn ra trong im lặng, nhưng cũng có chút thú vị." Lệ Xuân Ba khẽ nói.
"Mà lần thứ hai tụ họp, giao lưu tựa hồ nhiều hơn, nhưng không ái dám uống rượu nữa. Lần đó là ở nhà ta...."
Tiêu Thần Vũ lắc lắc đầu, khẽ thở dài.
"Lần thứ ba tụ họp, nhớ rõ là Lan Bất Hối cùng Trần Nghênh Phong đánh nhau. Lần đó là ở Lăng
gia... đánh cho Lăng gia tan nát. Lăng Mộ Dương nổi cơn nóng giận, đuổi
hai người bọn họ ra ngoài. Mọi người chia tay không vui. Đó cũng là lần
cuối cùng huynh đệ tề tụ đầy đủ..."
Lệ Xuân Ba có chút ngây
người, nói: "Đúng vậy, kể từ lúc đó, chưa bao giờ chín huynh đệ chúng ta cùng nhau họp mặt đầy đủ nữa rồi. Hiện giờ, Lan Bất Hối cũng chết
rồi...."
Tiêu Thần Vũ khẽ thở dài: "Cuối cùng không tụ họp được nữa rồi..."
Lệ Xuân Ba ngửa mặt lên trời thở dài: "Đúng vậy, rốt cuộc không tụ họp
được nữa rồi, cũng không còn cơ hội chín huynh đệ cùng gặp nhau nữa..."
Hai người cùng đình chỉ động tác trên tay, mắt chìn vào trời tuyết, suy nghĩ xuất thần.
"Cũng không biết bắt đầu từ bao giờ... Gia tộc chúng ta bắt đầu tính kế lẫn
nhau. Chuyện đó vốn rất khó tưởng tượng được. Ta thậm chí còn không tin, sẽ có một ngày như vậy, lại có một ngày như vậy...." Lệ Xuân Ba có chút khổ sở, nhíu mày: "Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào chứ? Nhị ca, ngươi
còn nhớ rõ không?"
Tiêu Thần Vũ vỗ vỗ bờ vai hắn: "Làm sao có thể không nhớ rõ. Lần đó là tám ngàn bốn trăm năm trước? Lần đó Dạ Trầm
Trầm xin lỗi ngươi. Chuyện đó từ đầu tới cuối ta đều biết toàn bộ. Chỉ
là.. ta không quản."
Lệ Xuân Ba nhoẻn miệng cười nói: "Nhị ca,
ngươi nhớ sai rồi. Không phải 8400 năm trước, là 8539 năm trước. Mùng
năm tháng mười! Nhị ca, hôm đó chính là sinh nhật ta!"
Tiêu Thần
Vũ im lặng, tiếp đó lấy tay lật chân gà, thản nhiên nói: "Chân gà còn
chưa nướng chín, đừng nói chuyện cũ năm xưa nữa."
Lệ Xuân Ba cười hắc hắc, nói: "Nếu là chuyện cũ năm xưa, nói một chút có làm sao. Cũng
chính bắt đầu từ ngày đó, mọi người liền phát hiện... thì ra mình cũng
có thể tính kế, có thể ức hiếp huynh đệ... Kết quả là loạn cục, cuối
cùng cũng xuất hiện..."
Tiêu Thần Vũ lại nói: "Đừng nói nữa, ta nói đừng nói nữa."
Lệ Xuân Ba mỉm cuiờ: "Nhị ca giao hảo với Dạ Trầm Trầm, không muốn ta nói
nữa thì ta không nói nữa." Tiếp đó cười hắc hắc, nói: "Chân gà chín rồi, rốt cuộc cũng chín rồi, rốt cuộc cũng có thể thưởng thức tay nghề của
nhị ca rồi. Ta vốn còn hoài nghi, liệu còn có một ngày thế này không
đó."
Tiêu Thần Vũ ngẩng mặt lên, hung hăng há miệng, há rộng hết
mức có thẻ, nghênh đón bông tuyết từ trên không trung rơi xuống. Con
ngươi đóng chặt lại. Trên mặt vẫn là một vẻ bình tĩnh giống như đại hải.
Cổ họng của hắn cứ như vậy ngửa ra, giống như một con gà đợi làm thịt. Tựa hồ bất luận kẻ nào cũng có thể vung lưỡi đao, đoạt mạng hắn.
Lệ Xuân Ba nhìn cỏ họng hắn, mỉm cười: "Nhị ca, ngươi vẫn là nhị ca của ta. Điểm này vĩnh viễn không thay đổi."
Yết hầu Tiêu Thần Vũ khẽ nhúc nhích lên xuống, nuốt một ngụm nước miếng, nở nụ cười có chút thê lương: "Ngươi chẳng phải cũng là huynh đệ của ta
sao?"
Chân gà nướng thơm cay mềm đã được đặt lên mặt bàn, tỏa ra mùi thơm nồng đậm.
Nhưng chén rượu vừa rồi đã sớm lạnh, thậm chí đã đóng băng trong chén rồi.
Tiêu Thần Vũ có chút ngây người, nói: "Rượu lạnh, chờ ta hâm nóng."
Lệ Xuân Ba có chút buồn bã, lắc đầu, nói: "Rượu lạnh có thể hâm, tâm lạnh có thể nóng sao?"
Tiêu Thần Vũ giật mình, theo bản năng nói: "Không thể."
Lệ Xuân Ba cười cười, giống như không muốn nói lại đề tài này nữa, ôn hòa
nói: "Đây là Tây Bắc, cứ để ta hâm rượu." Đưa tay, cầm hai chén rượu
trong lòng bàn tay, không ngờ khẽ run rẩy: "Thật lạnh!"
Cứu phẩm chí tôn lại quan tâm một khối băng sao? Có thể lạnh bao nhiêu?
Nhưng Tiêu Thần Vũ cũng trầm trọng tiếp lời: "Thật sự rất lạnh."
Trong thanh âm càng tràn ngập vô tận than thở.