Chương 1537: Tinh Quái Cường Hãn


Theo một tiếng rống lớn của Úy công tử.

Toàn bộ núi rừng tựa hồ
đang lay động, vô số khí lưu lục sắc điên cuồng tràn tới, tụ tập vào
chính giữa chiến trường. Úy công tử khai thanh thổ khí, kình thôn hải
hấp, vừa điên cuồng chiến đấu vừa dùng thân thể chống cự công kích, vừa
hấp thu vô số tinh linh chi khí khôi phục thân thể.

Mỗi thời mỗi khắc đều bị thương, mỗi thời mỗi khắc đều đang khôi phục.

Ầm ầm ầm....

Miêu Chấn Đông cố lấy một hơi, đón đỡ mười bảy chưởng công kích. Úy công tử
đã bị phản chấn cho huyết khí nhộn nhạo, máu tươi từ trong miệng không
ngừng chảy ra. Chưởng lực binh khí của đám chí tôn xung quanh không
ngừng giáng xuống người hắn, nhưng hắn vẫn không hề cố kỵ.

Đánh
bừa một lúc, một hơi là Miêu Chấn Đông vừa cố lấy đã hao hết, rốt cuộc
không chống đỡ nổi nữa, trên mặt tràn ngập một màu sắc tím tái, hét thảm một tiếng, toàn bộ cánh tay phải gãy lìa, trong miệng phun ra huyết vụ
đỏ tươi. Toàn bộ thân hình kéo lê trên mặt đất tạo thành một cái rãnh
thật sâu, oanh một tiếng bay ra ngoài.

Mãi đến khi sau lưng phanh một tiếng, đập vào một gốc đại thụ, thế đi mới ngưng hẳn. Nhưng Miêu
Chấn Đông còn chưa kịp phục hồi tinh thần, rễ của cây đại thụ này không
ngờ đột nhiên từ dưới mặt đất phóng lên, cộng thêm cả dây leo bên cạnh,
trói chặt lấy hắn giống bánh tét.

Miêu Chấn Đông rống lớn một
tiếng, trên người phát ra một thứ rừng rực gần như chẳng khác nào hỏa
diễm đang bốc cháy. Tất cả rễ cây và dây leo xung quanh, nhoáng cái đều
bị đốt thành tro tàn.

Úy công tử còn đang định tiếp tục truy
kích, cuốn lấy Miêu Chấn Đông, nhưng tiếng gió lăng lệ đã vang lên sau
lưng, cùng với tiếng gầm thét giận dữ: "Nghiệt súc! Chết đi!"

Nhị cung phụng rốt cuộc cũng giết tới. Lần này, hắn đã toàn lực xuất thủ,
không tiếp tục cố kỵ nữa. Cố kỵ nữa, phỏng chừng cũng có kết cục giống
như đại cung phụng Miêu Chấn Đông thôi. Dù sao với thực lực mạnh mẽ như
Úy công tử, lại điên cuồng lấy mạng đổi mạng, sức uy hiếp quả thực là
đáng sợ.

Úy công tử thấy nhị cung phụng thế tới hung hãn, cũng
không tiếp chiêu, xoay người một cái, lộn nhào một cái, lăng không bay
lên, ở giữa không trung, thân hình khẽ lay động một cách quỷ dị, nhoáng
một cái đã xuất hiện trên cành một cây đại thụ. Lục quang chợt lóe, cành lá trên không trong phút chốc đã sinh trưởng rậm rạp, che phủ toàn bộ
không gian trên đỉnh đầu mọi người.

Nhị cung phụng hét lớn một
tiếng, đánh ra một chưởng, trăm trượng khoảng không lập tức quang đãng.
Nhưng tung tích Úy công tử đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một tiếng
cười khàn khàn truyền đến: "Chờ chết đi! Đám hỗn đản!"

Mọi người gần như cùng lao vụt lên ngọn cây, phóng mắt nhìn quanh, nhưng xung quanh đã không còn thân ảnh lục y kia.

Phía trưới truyền đến tiếng rên rỉ thống khổ, đúng là do đại cung phụng Miêu Chấn Đông phát ra.

"Thật sự là quá cường hãn!" Bản mặt già của Miêu Chấn Đông nhăn như quả táo
tàu, căm giận nói: "Không nghĩ tới cái bảo bối này lại hung hãn như
thế... khụ khụ khụ...." Theo tiếng ho khan, hốc ra mấy búng máu."

Lúc đầu giao thủ với Úy công tử, hắn lui về phía sau, ý đồ chính là để hóa
giải kình khí khổng lồ do song phương xung đột tạo ra. Điều này đối với
chiến đấu bình thường mà nói, tuyệt đối là hợp tình hợp lý, thậm chí là
chí tôn cửu phẩm đỉnh phong, sau một chiêu toàn lực sống mái với mình,
bình thường cũng phải lui về phía sau hóa giải lực phản chấn.

Nếu không, cứ cường ngạnh dùng thân thể chống đỡ trùng kích khổng lồ cho
lực lượng phản chấn tạo ra, tám chín phần mười sẽ tạo thành chấn động
nội phủ. Tuy vẫn thường nói rằng cao thủ chí tôn không dễ bị thương, mà
thương tổn bình thường cũng có thể nhanh chóng khôi phục. Nhưng đối với
thương tổn do cao thủ đồng cấp tạo thành, lại không phải dễ dàng chữa
khỏi như vậy.

Hắn thế nào cũng không ngờ tới, hôm nay lại gặp
phải một quái vật như thế! Một gia hỏa thực lực đạt tới chí tôn bát phẩm đỉnh phong, lại mặc kệ an nguy bản thân, xuất thủ liền liều mạng .

Cái này đúng là trần đời chưa gặp bao giờ.

Trước đó đối một chưởng với nhị cung phụng, không những không lui mà còn tìm
tới mình, điên cuồng liều mạng, bất chấp lưỡng câu thương, thậm chí còn
càng lúc càng điên cuồng!

Bên cạnh đao kiếm như mưa quyền cước
như phong, bất cứ một đòn công kích nào cũng không phải đùa giỡn, nhưng
hắn không ngờ không thèm quan tâm, chỉ nhắm chuẩn một mình mình rồi
giống như phát điên, đánh liên tiếp hai mươi chưởng! Đánh cho mình từ
không trung rơi xuống, lún vào mặt đất. Nhưng thế rồi hắn vẫn chưa dừng
lại, vẫn đánh mình điên cuồng, không ngừng nghỉ một hơi!

Miêu
Chấn Đông có thể lấy mạng mình ra cam đoan: Thương thế tên hỗn đản này
tuyệt đối nặng hơn cả mình, hơn nữa ít nhất cũng phải nặng hơn gấp đôi!

Nhưng hắn vẫn đánh, đánh tới bất chấp tất cả, đánh tới hoàn toàn không cố kỵ!

Mà khiến Miêu Chấn Đông uất nghẹn chính là, con mẹ nó, đâu phải chỉ có
mình ta muốn ăn ngươi, sao ngươi cứ nhè một mình ta mà liều mạng thế?

Cẩn thận kiểm ta lại thương thế của mình, nộ hỏa của Miêu Chấn Đông lại
càng bốc lên. Ngũ tạng mình chấn thương nghiêm trọng, gần như đều có dấu hiệu lệch khỏi vị trí, cánh tay phải gãy lìa, toàn bộ gỡ vụn, gần như
bán tàn, xương sườn gãy ba cái, ngay cả hít thở cũng cảm thấy đau đớn!

Cho tới bây giờ, còn có một cảm giác muốn hộc máu khó kìm chế nổi. Con mẹ nó, đây là chuyện gì.

"Thật sự là... thật sự là vượt ra ngoài thường quy võ học. Không ngờ lại có
một quái vật như vậy...." Đại cung phụng cảm thấy mình thực mất mặt. Đã
bao lâu rồi mình không có bị thương nặng nề như thế này rồi.

"Đại cung phụng, thuộc hạ nghĩ thế này... Thứ kia vốn nên như vậy mới
đúng...." Một vị chí tôn lục phẩm cười khổ nói: "Nói cho cùng đối phương căn bản là tồn tại khác với chúng ta... Nó chính là tinh quái mà."

"Nói cũng có lý." Miêu Chấn Đông nghe vậy trong lòng liền thoải mái, cố gắng khoanh chân ngồi xuống, vận công chữa thương. Bây giờ nói gì cũng vô
nghĩa, nhanh chóng bình ổn thương thế mới là chính đạo. Nhị cung phụng
vội vàng bước lên phía trước, truyền tu vi hỗ trợ chữa thương. Mọi người ở đây, chỉ có nhị cung phụng mới có năng lực này. Những người khác đi
hỗ trợ, nếu không phải là muối bỏ bể thì cũng là càng giúp càng rối.

Theo vị "tinh quái" kia rời đi, hoàn cảnh nơi này tựa hồ cũng khôi phục lại không khí bình thường.

Nhớ tới trận chiến ù ù cạc cạc vừa rồi, tổng cộng đi với nhau có tám mươi
người, bây giờ không ngờ chỉ lại hơn một nửa! Trong lòng mọi người đều
có chút trầm trọng.

"Mọi người tiếp tục đi." Miêu Chấn Đông khôi
phục lại một chút nguyên khí, vung tay lên, nói: "Mọi người không cần
nản lòng. Tinh quái này đã bị thương không nhẹ, thương thế của ta như
vậy, thương thể của hắn tuyệt đối càng nghiêm trọng hơn. Càng quan trọng là nó đã hận chúng ta thấu xương. Thứ dị loại hóa hình đó lòng dạ hẹp
hỏi, có thù tất báo, tuyệt đối không từ bỏ dễ dàng. Mà nó trả thù, lại
chính là cơ hội cho chúng ta. Cho nên mọi người phải giữ vững tinh thần, chú ý động tĩnh xung quanh..."

Nếu cơ cơ duyên đã tới tay, vậy ngàn vạn lần dứng để nó lọt qua kẽ tay chạy mất."

"Đại cung phụng nói phải lắm!"

Mọi người đồng thanh nói.

Chết vài người tính là gì? Có bỏ mới có được, nếu muốn đạt được, nhất định
phải trả giá! Không có hi sinh làm sao có thành công? Huống chi thứ kia
đã trọng thương, thương thế so với đại cung phụng còn nặng hơn. đại cung phụng tốt xấu gì cũng được nhị cung phụng giúp đỡ chữa thương. Còn tinh quái kia, đi đâu tìm đồng loại giúp chữa thương đây?

"Đại ca,
trong lòng ta ẩn ước có chút bất an, thế nào cũng cảm thấy chuyện hôm
nay có cái gì đó không ổn." Nhị cung phụng nhíu mày: "Cái kia... thật là một tinh quái sao?"

Đại cung phụng quay đầu: "Hả? Ngươi thấy thế nào?"

"Ý ta là, phong cách chiến đấu của người nọ tuy cường hãn điên cuồng dị
thương, toàn thân dị dạng, nhưng ta vẫn cảm thấy... chiến đấu với chúng
ta vẫn là một người, ko phải là tinh quái!" Nhị cung phụng có chút sầu
lo: "Cảm giác nói cho ta biết, lần này chúng ta gặp phải, chính là một
địch nhân cực kỳ cường đại và khó chơi... chứ không phải... tinh quái!"

"Ha ha ha...." đại cung phụng cười lớn: "Nhị đệ, ngươi thấy tu vi người kia, rốt cuộc bị vây ở cảnh giới nào?"

"Bát phẩm chí tôn đỉnh phong! Tuyệt đối không yếu hơn ta và ngươi. Nhưng nếu nói cường đại hơn chúng ta thì cũng không phải. Đại khại là sàn sàn
nhau thôi." Nhị cung phụng căn bản không cần nghĩ ngợi nói. Đối với điểm này, hai người đều có suy nghĩ giống nhau.,

"Ờ, ta lại hỏi
ngươi, nhị đệ, ngươi nói có tu vi như vậy, toàn bộ đại lục có bao nhiêu
người?" đại cung phụng xuy một tiếng, nói: "Những người có tu vi như
thế, có ai là không nằm trong tư liệu của chúng ta? Có ai mà chúng ta
không biết chứ?"

"Mà quan trọng nhất chính là, ngươi có biết
người nào tồn tại như thế? Một người tu luyện tới chí tôn bát phẩm, nói
thế nào cũng phải lịch lãm trên giang hồ chứ? Ngươi thấy người kia có
chút quen thuộc nào sao? Tướng mạo quái dị như thế, còn điên cuồng giống như dã thú, tồn tại như vậy còn ko phải là cường giả dị loại sao?

"Không có, trong ấn tượng của ta thì không có. ."

"Vậy đấy, nếu hắn thật là người chứ không phải tinh quái.... Vậy hắn từ trên trời rơi xuống à? Hay là từ dưới đất chui lên?" Đại cung phụng cười
lạnh.

"Cái này...." Nhị cung phụng không phản bác được.

"Trước tạm không nói tới bộ dạng quái dị và đấu pháp liều mạng gần như không
hề có chương pháp của hắn. ngươi có chú ý tới một chuyện rất quan trọng
khác hay không? Hai tay hắn vừa phất lên một cái, một thứ lục sắc lập
tức tỏa ra. Nơi lục sắc đi qua, toàn bộ hoa cỏ cây cối đều cấp tốc sinh
trưởng. ngươi từng thấy dạng năng lực đặc biệt nhu vậy sao ?" Đại cung
phụng hừ một tiếng: "Thậm chí toàn bộ rừng cây đều biến thành lực lượng
để hắn điều khiển, công kích! Ngươi cảm thấy "người"... có bổn sự như
vậy sao?"

Nói tới đây, đại cung phụng mỉm cười.,

Nhị cung phụng gật đầu: "Đại ca nói có lý, là ta không nghĩ thấu đáo!"

đại cung phụng cười ha hả: "Nhị đệ, thả lỏng đi... Có lẽ là ngươi nghĩ
nhiều quá rồi. Chờ đến khi chúng ta tóm được bảo bối này, chúng ta có
thể thu được rất nhiều lợi ích đó. Ha ha ha, nghĩ thoáng một chút đi!"

Úy công tử mang theo thương thế trầm trọng, cấp tốc trốn vào rừng rậm,
chớp mắt đã chạy một mạch không dưới mấy trăm dặm, lúc này mới an tâm
kiểm tra lại thương thế trên người. Không kìm được nhe răng nhếch miệng.

Con mẹ nó, thật sự là ức chết thôi.

Thật sự là chưa từng thấy qua, cũng chưa từng gặp phải chiếm đấu vớ vẩn như
thế. Thậm chí cho tới bây giờ, Úy công tử còn không biết đám gia hỏa
biến thái này muốn gì? Rốt cuộc thuộc thế lực nào?

Cứ như vậy binh binh bốp bốp đánh nhau tới sống đi chết lại.

Lại nhìn thương thế trên người, Úy công tử miệng co giật, đau quá.

Thật ác độc mà.

Vừa rồi mới chiến đấu trong chốc lát như vậy, mình một lòng một dạ chỉ lo
đuổi giết tên đại cung phụng biến thái kia, hoàn toàn mặc kệ công kích
khác. Bây giờ kiểm tra lại, thật sự là nhìn đã ghê người, vừa rồi không
đánh rơi cái mạng nhỏ đã là may mắn lắm rồi.

Chừng hơn ba trăm
chưởng, hơn một trăm cước, bảy tám chục chỉ, còn có hơn mười đao hai
mươi kiếm, tin tưởng, trăm chưởng triển thân và thiên đao vạn quả trong
truyền thuyết cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Nếu không phải mình dẫn động lực lượng sinh linh liên tục khôi phục, chỉ sợ mình bây giờ đã sớm gục xuống rồi.

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1537