"May mà ngươi không nỡ...." Sở Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười ngây ngô một tiếng: "Nếu ngươi nỡ thật, ta đây cũng xong rồi..."
"Sẽ không nỡ..." Mạc Khinh Vũ giấu khuôn mặt vào trong lòng hắn, lẩm bẩm nói: "Nếu như nỡ thì ta đã bỏ đi từ kiếp trước rồi. Nếu như kiếp trước không nỡ, vậy kiếp này cũng không nỡ, kiếp sau cũng không nỡ....."
Sở Dương cười thỏa mãn, đứng lên, yên lòng nói: "Ta càng không nỡ."
"Ta vốn suy nghĩ, nên hành hạ ngươi thế nào... Nhưng thấy ngươi vẫn một mực cố gắng bù đắp, lòng cũng dần dần mềm ra...." Mạc Khinh Vũ nói: "Ngươi biết không, Sở Dương, ta muốn, không phải là ngươi cố gắng bù đắp..."
"Ta hiểu!" Sở Dương cười cười, trong lòng đại định, tâm nhãn cũng dần dần linh hoạt trở lại, nói: "Nhưng...ngươi muốn cái gì đây?"
Khuôn mặt Mạc Khinh Vũ đỏ hồng, xùy một tiếng.
"Hơn nữa, ngươi hiện tại không còn vẫn còn nhiều vướng bận như vậy... ." Mạc Khinh Vũ chu miệng lên, oán hận nói: "Sở Dương, ngươi thực là phong lưu nha...."
Sở Dương trán nổi gân xanh, làm ra bộ dáng đáng thương nhìn nàng.
Mạc Khinh Vũ thản nhiên nói: "Ngươi nói, ngươi vì ta mà sống lại một kiếp... vì bù đắp cho ta mà ngươi mới từng bước đi tới hiện tại... chỉ là ngươi, ngươi bù đắp cho ta như vậy sao?"
Nàng ngẩng đầu, nhìn Sở Dương, trong ánh mắt có u oán, có chất vấn.
Sở Dương không phản bác được.
Suy nghĩ thật kỹ, hắn muốn nói: Bản thân ta trước đó không biết chuyện, ta vẫn giữ vững ước nguyện ban đầu của mình... Nhưng càng nghĩ, chung quy lại không nói gì.
Chỉ thở dài một hơi, nói: "Chuyện này, đều là ta không đúng."
Sự tình đã xảy ra như vậy, lý do cũng chỉ là lý do, ngươi có ngàn vạn lý do tiếp nhận, nhưng ngươi lại chỉ có một lý do cự tuyệt.
Ngươi đã không cự tuyệt, vậy bất kể là giải thích ra sao, cũng không còn ý nghĩa nữa. Kết quẳ cuối cùng vẫn là: ngươi không cự tuyệt.
Mạc Khinh Vũ hừ một tiếng, nói: "Coi như ngươi thức thời!"
Sở Dương ho khan hai tiếng.
"Chỉ là ngươi đừng tưởng chuyện này cứ như vậy mà bỏ qua...." Mạc Khinh Vũ chu miêng lên: "Ta còn phải khảo nghiệm ngươi... Nếu ngươi... hừ hừ...."
Sở Dương vội vàng mặt dày nói: "Ta nhất định thành khẩn tiếp nhận khảo nghiệm."
Những nời này, có chút ăn nói khép nép.
Nhìn một Sở Dương tâm cao khí ngạo, ở trước mặt mình lại có bộ dáng không dám thở gấp, đến rắm cũng không dám đánh, tuy biết hắn là đang giả bộ, nhưng trong lòng Mạc Khinh Vũ vẫn có chút không đành lòng, cố gắng khống chế bản thân, sẵng giọng: "Ngươi thật đúng là phong lưu, một sư tỷ quốc sắc thiên hương, một nữ hoàng đế phong hoa tuyệt địa, không ngờ còn có một nữ cao thủ tuyệt thế cái cổ lăng kim... Sở ngự tọa, bổn sự chiến đấu của ngươi cố nhiên khiến người ta không bằng, nhưng diễm phúc của ngươi, đúng là khiến người ta thúc ngựa cũng không theo kịp nha...."
Sở Dương mặt dày nói: " Đúng vậy đúng vậy. Diễm phúc của ta sâu vô cùng mà. Ngươi còn kể thiếu một người, còn có một Mạc Khinh Vũ - đệ nhất mỹ trên trời đưới đất từ trước tới nay, đồng thời cũng lão bà của ta nha...."
Khuôn mặt của Mạc Khinh Vũ lập tức đỏ bừng, dậm chân sẵng giọng: "Ai là lão bà của ngươi!"
Sở Dương ôm nàng, nói: "Là ngươi đó, Tiểu Vũ...."
Nói xong, hai cánh tay lại ngựa quen đường cũ, muốn làm loạn.
Cả người Mạc Khinh Vũ mềm nhũn, mạnh mẽ hất hai cánh tay hắn từ trong vạt áo mình ra, ai oán nói: "Ta là đệ nhất mỹ nhân gì chứ... ta là đệ nhất sửu nha đầu thì đúng hơn. Bị ngươi vứt bỏ, bị ngươi tùy ý chà đạp, khi dễ, cuối cùng vứt bỏ không thương tiếc..."
Hai cánh tay Sở Dương liên tục tấn công, khẽ cắn vành tai nàng, nhẹ giọng nói: "Vậy ngươi bị ta tùy ý khi dễ, tùy ý chà đạp thế nào? Ta lúc đó làm như thế nào?"
Mạc Khinh Vũ gắng gượng chống đỡ, nhưng chỉ cảm thấy thân thể mình như mềm nhũn ra, thở dốc nói: "Cầm thú! Ta mới chỉ mười lăm..."
Hai cánh tay Sở Dương lại bị đẩy ra khỏi vạt áp, nhưng vẫn bám riết không tha, lại tấn công chỗ khác, nói: "Ngươi mới mười lăm? Ta không tin, ta thấy ngươi thế nào cũng giống hai mươi lăm. Để ta kiểm tra một chút..."
Hắn biết, nếu Mạc Khinh Vũ lại bắt đầu lôi chuyện cũ ra thì mình tuyệt đối không dễ vượt qua cửa ải này.
Đã tới loại mức độ như thế này rồi, muốn buông tha cho người nào, đều khó tránh khỏi ăn năn suốt đời. Thế nào cũng phải qua cửa ải Mạc Khinh Vũ ở đây cái đã, thành ra cũng chỉ có dùng thủ đoạn đùa giỡn lưu manh, làm loạn suy nghĩ của Mạc Khinh Vũ đã rồi nói.
Trước kia khi Mạc Khinh Vũ còn chưa khôi phục trí nhớ, ở trong mắt Sở Dương, nàng đương nhiên chỉ là một tiểu nha đầu không đầy mười lăm tuổi. Nhưng hiện tại, Sở Dương lại có một loại cảm giác lão phu thê rõ ràng...
Chướng ngại tuổi tác, không ngờ vào giờ khắc lại biến mất vô tung.
"Chậm đã...." Mạc Khinh Vũ gắt gao chặn tay hắn lại, trên mặt đỏ hồng như hoa đào, cắn môi nói: "Không được... kiếp trước ta... ta chỉ ở hoang sơn dã lĩnh, cái gì cũng đều tùy ngươi... nhưng kiếp này không được... Nếu như, nếu như ngươi không nói rõ cho ta, ngươi... đừng mơ chạm vào ta!"
"Nói rõ?" Sở Dương hỏi.
"Ta muốn... ta muốn ngươi đường đường chính chính rước ta quá môn! Ta muốn ngươi dùng kiệu tám người rước ta! Ta muốn ngươi thiên địa minh thệ lấy ta làm thê. Ta muốn tất cả hồng nhan của ngươi phải xếp sau ta! Cả đám thành thành thật thật hô một tiếng đại tỷ. Ta muốn bọn họ, bất kể là tuyệt thế cao thủ hay là nữ hoàng đế... đều phải ngoan ngoãn trước mặt ta... hừ hừ..."
Mạc Khinh Vũ tức giận nghiến răng nói: "Về phần... cái khác, ngươi cũng đừng mơ tưởng tới, phải tới đêm động phòng hoa chúc... Cả kiếp trước ta bị ngươi lừa rồi, kiếp này... ngươi ngươi ngươi... ngươi đừng mơ!"
Sở Dương đầu lớn như cái đấu, tiểu nha đầu người tuy nhỏ, nhưng dã tâm không nhỏ nha.
Cửu Trọng Thiên đại lục vốn là nam quyền tối thượng. Nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường. Các đại thế gia, lại càng như thế. Mạc Khinh Vũ từ nhỏ đã lớn lên trong gia tộc, đối với chuyện này quả thật là tai hun mắt nhuộm, cũng cảm thấy nam nhân tam thê tứ thiếp có cái gì không đúng.
Tuy trong lòng rất không thoải mái, ghen tuông không vui, nhưng cũng không thể không tiếp nhận.
Tranh đoạt một danh phận, cũng là cách giáo dục của thế gia đại tộc. Ai là đại phụ đương gia, huyết mạch sau này chính là dòng chính! Mà huyết mạch của những nữ nhân khác, lại thuộc về phân nhánh. Chênh lệch như trời với đất.
Mạc Khinh Vũ cũng là học theo Mạc Thiên Cơ, phòng ngừa chu đáo rồi.
Sở Dương cảm thấy mình đã bị ép ký kết điều ước bất đắc dĩ rồi.
"Thế nào... ngươi tức giận rồi sao?" Mạc Khinh Vũ híp mắt nhìn hắn, thần sắc có chút giảo hoạt.
"Không...." Sở Dương ho khan mấy tiếng.
"Hừ, ta không làm khó dễ ngươi... Đến lúc đó, tự dựa vào bổn sự!" Mạc Khinh Vũ hừ một tiếng, nói: "Nhiều nhất không phân biệt lớn nhỏ, về sau đám hài tử tự mình tranh là được."
Sở Dương nói: "Mới mười lăm... đã nghĩ tới hài tử sau này rồi...."
Mạc Khinh Vũ xấu hổ, tức giận quay mặt đi.
Sở Dương vội vàng an ủi khuyên giải, mất một hồi lâu mới dỗ cho tiểu la lỵ không tức giận nữa.
Hai người cũng biết đối phương có ý tứ gì. Ai cũng không coi những lời vừa rồi là thật, chẳng qua là mượn câu chuyện này, tiêu trừ sạch sẽ một chút cảm giác xa lạ kiếp tước kiếp này mà thôi.
Hai người đều hiểu nhau quá sâu, đương nhiên biết dùng biện pháp gì để tiêu từ phiền muộn trong lòng đối phương.
Thật lâu sau, Mạc Khinh Vũ buồn bã nói: "Sở Dương, nếu là kiếp này, ngươi phải lựa chọn giữa ta và Cửu Kiếp kiếm.... ngươi sẽ làm thế nào?"
Gút mắc kiếp trước kiếp này, Mạc Khinh Vũ thủy chung vẫn không thể quên đi. Mình là một đại mỹ nữ quốc sắc thiên hương, không ngờ lại bại bởi một thanh kiếm!
Điều này thật sự là gút mắc lớn nhất trong lòng nàng.
Nhớ mãi không quên.
"Ta chỉ cần ngươi!" Sở Dương nói những lời này, tuyệt đối là là xuất phát từ chân tâm: "Chỉ cần có ngươi, Cửu Kiếp kiếm đối với ta mà nói, không hề quan trọng! Nếu như thật sự phải lựa chọn, ta hiện tại sẽ lập tức ném nó đi."
Cửu Kiếp kiếm ở trong đan điền Sở Dương ủy khuất, lòng vòng mấy vòng, phát ra tiếng kiếm ngâm giống như muốn khóc.
Mạc Khinh Vũ thỏa mãn, nói: "Quên đi, ta tha cho ngươi đấy."
Những lời này, lại lập tức khôi phục lại bản sắc tiểu nha đầu kiếp này. Sở Dương nhìn mà sửng sốt vô cùng.
Đột nhiên có một ý nghĩ: Cho dù chỉ có được một Mạc Khinh Vũ, cũng tựa hồ cưới được hai lão bà... Một tiểu la lỵ thanh thuần vô địch, một nữ nhân điềm đạm đáng yêu.
Hoàn toàn bất đồng.
"Ta còn phải dung hợp...." Mạc Khinh Vũ cười khổ một tiếng, nói với Sở Dương : "hai tính cách căn bản là trốn dánh xuôi, kèm thổi ngược... Bản thân ta đôi khi cũng đau đầu...."
"Không việc gì, không dung hợp cũng được." Sở Dương cười cười tà ác, ghé miêng nói vào tai nàng: "Chờ sau này... đêm nay ngươi có tính cách này, đêm mai lại mang tính cách kia... ta không ngại...."
"Cút!" Mạc Khinh Vũ nổi bão rồi. Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nhủ quả hồng chín, xấu hổ tức giạn, một cước đá ra: "Đăng đồ tử không biết xấu hổ!" (Đăng đồ tử: Đồ dê cụ, dâm đãng)
Sở Dương cười ha ha, xoay người đứng lên, nói: "Khinh Vũ, ta đi thăm Vũ tiền bối."
Mạc Khinh Vũ vùi mặt mình trong chăn, thanh âm nhỏ xíu như muỗi kêu: "Ừm...."
Sở Dương cười, xoay người mà đi.
Hai người cũng biết, trí nhớ mang tới trùng kích, cũng không phải một buổi nói chuyện đêm nay mà có thể tiêu trừ toàn bộ. Cho dù nói tới trời sáng, cũng không thể. Nhất định phải có một chuyện giảm xóc, khiến cho trong lòng hai người đều dần dần bình tĩnh lại, mới có thể chậm rãi từng bước tiếp nhận, tập thành thói quen.
Đêm nay, tủy dùng một chút thủ đoạn lưu manh, lại nói giỡn làm loạn một chút, nhưng... còn xa mới dủ!
Cái này trong lòng hai người đều hiểu rõ.
Nhưng chung quy vẫn bỏ xuống được một tâm sự.
....
Sở Dương đi ra khỏi cửa động. Nghênh đón một làn gió lạnh gào thét và những bông tuyết lạnh như băng. Lửa nóng kiều diễm đầy đầu lập tức thu liễm hơn phân nửa, đi trong gió tuyết một hồi, khi nhìn thấy một thân ảnh đã biến thành người tuyết trong đêm, tâm tình không hiểu sao lại trở nên trầm trọng.
Vũ Tuyệt Thành.
So sánh mà nói, Mạc Khinh Vũ chỉ là một cửa ải tương đối dễ qua. Bởi vì Mạc Khinh Vũ bất kể kiếp trước hay kiếp này, đều có tình căn thâm chủng với mình. Sở Dương không cần phí nhiều lời lẽ.
Trên thực tếc ũng là như vậy.
Nhưng Vũ Tuyệt Thành, lại khó nói rồi. Nói? hay không nói?
Không nói, Vũ Tuyệt Thành có thể buồn bực không vui. Mãi cho đến khi chết già, cũng không thể vui vẻ. Nếu như nói... vị độc y này có thể lập tức tự sát hay không.... Với tính cách cương liệt của Vũ Tuyệt Thành, loại khả năng này cũng phải lên tới tám thành!
Sở Dương có chút không dám mạo hiểm.
Nhưng quả thật như lời Mặc Lệ Nhi nói: Kéo dài càng lâu, Vũ Tuyệt Thành càng không thể tiếp nhận! Sở Dương nói cho hắn biết, còn đỡ hơn một chút. Nếu chờ đến sau này, Vũ Tuyệt Thành tự mình biết được thì đúng là không còn nửa điểm khả năng cứu vãn.
"Ngươi đã tới rồi." Vũ Tuyệt Thành đứng trong gió tuyết, khẽ xoay người, bông tuyết trên người rơi xuống, ánh mắt nhìn Sở Dương chằm chằm, rất nghiêm túc, rất bình tĩnh, nói: "Đêm nay, ta muốn biết tất cả chân tướng!"....