Chương 151: Sở Ngự Tọa Chăm Chỉ Học Tập ...


Ngồi trong xe ngựa là Trình Vân Hạc. Trước lúc ra khỏi cửa thành, cảm xúc không biết từ đâu tới lại ùa về. Hắn vội từ trong xe ló đầu ra dõi về cửa Bắc Nhã Vĩ Thành đang dần nhỏ đi trong đôi mắt. Nghĩ đến nhà mình ở nơi đây, phụ mẫu thê nhi cũng đều ở nơi này, gia tộc đời đời đều là người Đại Triệu, mình sinh ra và lớn lên ở kinh đô này cũng đã được hơn bốn mươi năm.

Hắn bỗng nhớ tới một câu: sinh ở chốn này, lớn ở chốn này, chết cũng ở chốn này.

Đột nhiên trong lòng hắn thầm cười khổ, nghĩ : sống ở dây, chưa chắc lớn ở đây. Dù lớn ở đây chưa chắc có thể chết ở chốn này! Những lời này dường như hắn đang thầm nói với chính bản thân vậy. Hắn có dự cảm rằng mình chưa chắc sẽ chết ở chốn Đại Triệu này.

Đại trượng phu da ngựa bọc thây, hà tất quan tâm là sẽ chôn xác ở chốn nào?

Hắn không khỏi ngâm nga :

Thử khứ hoàng sa bát thiên lý

Không phụ thử thân tứ thập niên

Phong khởi thu lương bi bạch phát

Vân già thương quẫn tâm cộng hàn.

Dịch thơ (Người dịch: Vô Ưu)

Đến đi vạn dặm cát vàng,

Bốn mươi năm lẻ không màng tử sinh.

Phong sương tóc đã trắng tinh,

Muôn vàn dâu bể lòng sinh lạnh lùng.

Ngâm xong hắn lại cảm thấy cũng không hay lắm, tựa như chỉ thuận miệng mà làm. Cười khổ, thầm nghĩ: Sao câu cuối lại là “tâm cộng hàn” nhỉ? Ta được Tướng gia giao phó trọng trách, lần xuất quân này chính là thời cơ kiến công lập nghiệp của ta.

Hắn lắc lắc đầu, lại trở về trong xe, cũng không có chép lại bài thơ kia.

Lúc Trình Vân Hạc đi là vào cuối mùa thu, lá rụng đầy đất, gió thu nhè nhẹ thổi, bầu trời u ám tịch liêu. Trên cao mây đen lớp lớp không khỏi khiến cho người ta cảm thấy lòng nặng trĩu.

Trong Thiết Vân thành , Sở Dương đã hoàn thành ba lượt khiêu chiến, trở về Bổ Thiên Các. Cầm sách lên đọc.

Ô Thiến Thiến buồn bực nhìn chồng sách cao ngất trên bàn của Sở Dương, lông mày nhíu chặt, chả hiểu làm sao.

Không biết bắt đầu từ lúc nào vị Ngự Tọa của chúng ta lại chăm chỉ học tập, siêng năng đọc sách như thế! Cái loại chăm chú chuyên tâm, không hề ngơi nghỉ gần như là mất ăn mất ngủ của hắn đúng là khiến cho cái đám thư sinh ngày đêm hi vọng “danh đề kim bảng” kia phải xấu hổ đến chết mất!

À mà này…

Nếu vị Sở Ngự Tọa của chúng ta xem chính là sách về mưu lược binh pháp, hay là thuộc về cái dạng giống như Đại Lục Thông Sử thì Ô Thiến Thiến cũng không kỳ quái như vậy.

Nhưng tên này lại xem mấy loại sách mà mấy tên đọc sách đến vỡ đầu kia cho răng là bất nhập lưu. Nào là “Tình sử tài tử giai nhân” rồi mấy truyền thuyết ba xạo của mấy danh nhân, còn đọc cả mấy truyện thần ma chí dị nữa chứ!

Mấy truyện đó cũng không dài, đều là mấy truyện do mấy tên văn nhân rãnh rổi biên ra để đọc, mấy truyện đó chả có ý nghĩa gì, chắc chỉ dùng để dỗ trẻ con thì được…

Lại quả thực làm cho người phát rầu mà!

Nhìn vị Sở Ngự Tọa xem sách kìa, tinh thần tập trung đến cùng cực, miệng còn lẩm bẩm theo giống như là đang đọc thuộc lòng vậy.

Đúng là khiến cho Ô Thiến Thiến hết nói nổi rồi!

Quá quắt nhất là Sở Ngự Tọa có vẻ như nghiện rồi, thỉnh thoảng lại thấy hắn bật cười ngây ngô nữa chứ!

Ngẫm lại, một tên cả người mặc một bộ đò đen, mặt lại mang cái mặt nạ ghê người, là một tên quyền cao chức trọng lại bưng một quyển sách thiếu nhi, lâu lâu đọc còn bật cười!

Nghĩ đến còn nổi cả da gà chứ đừng nói là tận mắt nhìn thấy.

Da gà trên người Ô Thiến Thiến nổi lên cùng cục, hết lớp này tới lớp khác. Còn gã Sở Ngự Tọa vẫn luôn cười ngây ngô. Quá nhất chính là hắn thường xuyên ngẩn người, hai mắt ngốc trệ, sau đó là một dòng nước miếng trong suốt tứa ra từ miệng, ánh mắt của hắn vẫn mơ màng nghĩ về nơi xa lắm.

Đọc sách mà đạt đến cảnh giới hồn lìa khỏi xác như hắn, còn là sách báo thiếu nhi nữa thì đúng là đạt đến đẳng cấp bá đạo cmnr!

Ô Thiên Thiên thầm than: chừng nào mới qua được khoảng thời gian này đây?

Đang xử lý công vụ thì sau lưng nàng bỗng truyền đến một tràng cười dựng tóc gáy. Nếu không phải Ô Thiến Thiến là nữ hài tử, hơn nữa bản thân hàm dưỡng cũng không tệ thì nàng đã sớm đứng lên đem quyển sách đó vỗ vô mặt tên Sở Diêm Vương kia, rồi còn dội thêm một chén trà trên mặt, chỉ thẳng ra ngài hét lên một tiếng “Cút!” rồi!

Còn về lai lịch của những quyển sách này thì Ô Thiến Thiến lại càng thêm bó tay. Chính là do tên Sở Diêm Vương kia lợi dụng chức vị quyền hạn sai đám tiểu tử như hổ báo kia đi khăp nơi tìm về. Việc sai một đám sát thủ đi tìm sách thiếu nhi vị Sở Ngự Tọa của chúng ta đúng là ra tay cực kỳ nhuần nhuyễn: mỗi tên đem về cho ông ít nhất là hai mươi quyển! Cầm không được hả? Quân pháp hầu hạ!

Mỗi lần nhớ tới cái đám tiểu tử mặt này dữ tợ nhưng vẻ mặt bất đắc dĩ, buồn rười rượu tay ôm một chồng sách thiếu nhi đi tới, Ô Thiến Thiến xúc động tí nữa là tắt thở vì nhịn cười.

Niềm xúc động này đã “thăng hoa” khi cô ta nhìn thấy Thành Đường chủ tay bưng một chồng sách tiến vào.

Một lão đầu mặt mủi nhăn nheo, mặt mày ủ rũ, tay ôm một chồng sách nhi đồng.

Ô Thiến Thiến cười điên mất!

Từng có một lần, lúc Sở Ngự Tọa đang tập trung toàn bộ tinh thần, Thái tử tới thăm, đã đi vào nhưng gã vẫn vô cùng trấn định, vẫn đĩnh đạc ung dung xem sách. Thái tử Thiết Bổ Thiên liền há to miệng bất ngờ.

Sau đó Thái tử liền hỏi một câu khiến cho Ô Thiến Thiến mỗi lần nhớ tới đều không khỏi cười sặc sụa: “Ặc, Sở Ngự Tọa đang khai trí?”

Với tư cách một đầu lĩnh của một mạng lưới tình báo, một thủ lĩnh của tổ chức sát thủ, một kẻ chủ trì tổ chức gián điệp mà sự tình như thế thật sự, thật là làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Quá quắt nhất chính là, mỗi sáng sớm đi vào, hắn luôn ảo não nói một câu: Ta quên mất chuyện kia rồi! Ô Thiến Thiến chả biết nói gì nữa!

Loại người gì thế này?

Đừng nói tới số sách mà Sở Dương đã xem qua, Ô Thiến Thiến tính ra cũng đã ném đi mấy rương lớn rồi đấy!

Hơn nữa, hơn nữa, hơn nữa là : cái tên này không chỉ thích sách thiếu nhi, mà còn thích đồ chơi cả đồ trẻ em nữa! Mà hắn cũng không thích đồ chơi con trai lại thích đồ chơi của con gái mới đau!

Chứng kiến cảnh tên này ôm một con búp bê mà ánh mắt lại đắm đuối mơ màng, miệng thốt lên: “Tối nay phải mang về mới được!”.

Cơ ác mộng mỗi ngày của Ô Thiến Thiến là mỗi khi Sở Ngự Tọa sắp rời đi lúc nào cũng nói một câu với nàng: “Tỷ có rãnh rỗi thì ra ngoài mua cho đệ một cái đồ chơi nhé!”

Mỗi lần nghe được câu này Ô Thiến Thiến liền tim đập chân run.

Niếm tự hào duy nhất của nàng chính là:

Mấy người có ai đã chứng kiến Sở Diêm Vương đọc một quyển sách mà cười ngây ngô bao giờ chưa?

Chỉ ta !

Các ngươi có ai chứng kiến qua cảnh Sở Diêm Vương tay cầm một cái lục lạc của con gái mà mơ màng chưa?

Cũng chỉ ta!

Tuy mấy câu này Ô Thiến Thiến cũng không có nói ra, nhưng trong lòng nàng cũng được mở mang một phen nha!

“Bẩm Ngự Tọa, có người cầu kiến!” Tiếng Thành Tử Ngang vang lên. Nghe giọng hắn như vừa nhổ răng vậy, không lớn như bình thường.

Phàm là ai biết vị Sở Ngự Tọa của bọn họ đang làm gì mà xin gặp thì vẻ mặt cũng giống như thế!

“Là ai? Không rảnh!” Sở Ngự Tọa trong lúc “nghiên cứu, khổ công cầu học” phải ngừng lại, không kiên nhẫn đáp.

“Dạ, là mấy người hôm đó đến ạ!” Mặt Thành Tử Ngang lúc này đã nhăn lại thành trái khổ qua. Đã từ chối được thì tôi đã sớm từ chối rồi, nhưng mấy tên này không thể từ chối a! Đó là đám người Hắc Ma, hơn nữa là một tên Vương tọa đấy!

“ Là mấy người hôm ấy?“ Sở Dương nghi hoặc hỏi.

Bỗng vang lên một thanh âm lạnh tanh: “Sở Ngự Tọa, mặt mũi của ông cũng lớn thật!”

Thanh âm kia còn chưa dứt thì một Hắc y nhân đã xuất hiện tại cửa ra vào. Thân pháp của hắn cực nhanh, giống hệt như ma quỷ.

Sở Dương liền ngẩng đầu nhìn, lập tức kinh hỉ hô lên: ”Ha ha, tôi còn tưởng là ai, nguyên lai là Ngài! Mời ngồi, mời ngồi! Hèn chi sáng sớm nay có chim khách kêu trước cửa, nguyên lai có Ngài đại giá quang lâm đến đây! Thiến Thiến, dâng trà mau lên, trà thượng hạng đấy! Mau lấy trà quý nhất của ta ra đây!”

Lời nói thân mật nhiệt tình khiến cho gã Đao Vương Hắc Ma còn tưởng là mình đang gặp bà con thân thích lâu năm không thấy nữa.

Vừa nói, Sở Ngự Tọa liền nhanh rời chổ, lon ton ra đón.

“Hừ!”Hắc Ma Đao Vương đang muốn nói thì mắt liếc thấy quyển sách thiếu nhi đang ở trong tay Sở Diêm Vương đang bị gió thổi lật lên vài tờ.

Cái tên đứng đầu Bổ Thiên Các này rõ ràng đang xem một quyển “Chuyện con trâu và chó dữ”. Mắt lại nhìn trên bàn, mấy loại sách như thế tùy tiện đều thấy, cái gì “Chuyện tình bí mật trong cung cấm” rồi ”Tình sử của con cóc ba đầu và con ngựa hai chân”, rồi có cả ”Bạch Tuyết và bảy chú lùn” nữa chứ! (Thua thằng tác giả này rồi!s)

Đao vương muốn phát điên rồi. Trong chốc lát hai mắt gã đăm đăm nhìn Sở Ngự Tọa. Nhìn xuống mu bàn tay thì thấy da gà đã nổi lên một tầng dày cộm rồi!

Ô Thiến Thiến đang đứng bên cạnh liền xấu hổ gục đầu, quay mặt đi nhịn cười.

“Sặc…khụ khụ! Hắc hắc… “ Sở Ngự Tọa cũng có chút xấu hổ, quát lên chữa thẹn: “Thiến Thiến, còn không đem sách của ngươi đi nữa sao? Để cho khách thì thì ra bộ dáng gì hả?”

Nói xong, vẫn bình thản ung dung nhìn Hắc Ma Đao Vương: “Chê cười, chê cười rồi! Khụ..khụ, tiểu cô nương đều là thế! Hắc hắc…”

Ô Thiến Thiến mặt xanh mét vì tức. Sao lại thành ta xem rồi? Ngươi muốn giữ thể diện nhưng cũng đừng đổ cả lên người ta chứ! Nhưng nàng chỉ có thể trừng mắt nhìn gã Sở Diêm Vương, tuy vị đại tiểu thư này vô cùng bực mình nhưng lại chẳng dám nói ra, thầm nén giận bắt đầu sắp xếp lại “sách của mình”.

Hắc Ma Đao Vương miệng méo xệch, loạng choạng ngồi xuống. Thầm mắng tên này vô sỉ: “Rõ ràng mấy cuốn sách này đều ở cả bên phía của ngươi, trên tay còn đang cầm một cuốn mà lại vu hãm cho con gái nhà người ta!”. Nhưng ngoài miệng gã lại cười ha hả đáp: “Không sao, không sao! Mấy nữ oa oa đều thích mấy truyện như thế..!!”

Khi nói ra mấy lời này ngay cả chính Đao Vương cũng có chút đỏ mặt. Nữ oa oa là chỉ bảy tám tuổi, còn cái nữ oa oa trước mặt đã mười bảy mười tám tuổi rồi!

Bất quá hôm nay đến đây cầu người ta, đành phải nói mát vài câu vậy!

“Xoạt…xoạt” Ô Thiến Thiến đã đem tất cả sách ném lại vào trong rương, ôm lên chiếc rương, đi đến chỗ Sở Ngự Tọa, bĩu môi: “Ngự Tọa đại nhân, đưa cả sách trong tay ngài cho tôi. Sách của tôi thì trả lại cho tôi nha! Ngài cầm quạt gió cũng đủ rồi!”

“Ặc… Sở Dương lúc này mới phát hiện trong tay mình vẫn còn cầm một quyển, nhanh như chớp ném vào chiếc rương trên tay Ô Thiến Thiến, cười ha ha: “Trời đúng là nóng quá!”

Miệng Hắc Ma Đao Vương giật giật, thầm nghĩ: “Mẹ nó, bây giờ đã là cuối thu, lá cũng đã rụng hết, tuyết cũng sắp rơi cmnr. Lão nhân gia ngươi còn cầm lấy quạt gió, sức khỏe đúng là tốt nha!”

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #151