Chương 1467: Long Phượng Vốn Không Thù, Đều Vì ...


Lần này hấp thụ đã vượt quá khỏi dự đoán của Sở Dương.

Trong tưởng tượng của hắn, thi thể long phượng này đã tồn tại mười vạn năm, cho dù năng lượng ban đầu có cường đại, nhưng mười vạn năm qua đi, có lẽ đã tiêu tan gần hết rồi.

Nhưng hắn vạn lần không ngờ tới, một rồng một phượng này trước khi chết đi đã tạo thành bất diệt thể. Hơn nữa khi thiên địa đại biến, biết mình không thoát khỏi cái chết, cho nên dùng thần thông đặc biệt, phong ấn năng lượng bản thân lại!

Cho nên đến hiện tại, đám người Sở Dương đã hấp thu tới năm ngày mà vẫn không được một nửa!

Thậm chí ngay cả một phần ba cũng không tới.

Mà công năng của trận pháp đã đạt tới hạn độ lớn nhất!

Mười một người Sở Dương đã gần chạm tới trạng thái bão hòa. Trong đan điền, lúc đầu chỉ xuất hiện sương mờ mù mịt, sau đó sương mờ lại dần dần trở nên dày đặc hơn, sương mờ dày đặc lại hóa thành chất lỏng giống như dòng chảy. Cứ thế bành trướng ra, chẳng bao lâu lại đột nhiên hóa thành từng điểm từng điểm tinh thể.

Tiếp đó, từng điểm từng điểm tinh thể cứ biến lớn, hiện tại đều lớn như quả trứng vịt rồi, tỏa ra quang mang chói mắt trong đan điền...

Tất cả mọi người đều cảm thấy đau đớn.

Bởi vì cứ án theo tốc độ như vậy, chúng huynh đệ sớm muộn gì cũng nổ tung thôi.

Sở Dương cũng có chút bất đắc dĩ.

Cửu Kiếp kiếm muốn hấp thụ, mình lại ngăn trở. Nhưng bây giờ xem tình huống, chẳng lẽ không nhờ tới Cửu Kiếp kiếm và Cửu Kiếp không gian sao?

Vạn bất đắc dĩ, Sở Dương cũng chỉ có thể hạ lệnh.

kiếm linh vội vàng chỉ huy Cửu Kiếp kiếm nhanh chóng hấp thụ.

Còn không quên chế nhạo một câu: "Kiếm chủ đại nhân, ngươi làm sao thế..."

Lời còn chưa nói xong đã bị Sở Dương trừng mắt nhìn một cái. Lập tức nuốt phần còn lại xuống.

Cửu Kiếp kiếm reo vang một tiếng, lập tức bổ nhào tới bám vào kinh mạch Sở Dương, toàn lực hấp thụ!

Có Cửu Kiếp kiếm gia nhập, tốc độ hấp thụ rõ ràng nhanh hơn, chẳng mấy chốc, tốc độ đã gia tăng gấp đôi rồi!

Trên thi thể long phượng, hào quang bắng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tốc độ lan rộng...

Trong động ầm một tiếng, tựa hồ dâng nên một cơn gió xoáy nhỏ...

ngoài động, Nguyệt Linh Tuyết tựa hồ phát hiện ra điều gì đó, kinh ngạc mở mắt, quay đầu nhìn vào trong động, cuối cùng quay đầu đi, tập trung hộ pháp, miệng lẩm bẩm: "Mấy tên tiểu tử này phúc duyên thật không nhỏ..."

Chừng tám ngày sau, Cửu Kiếp kiếm cũng hút đến no căng rồi. Hơn nữa, trong Cửu Kiếp không gian còn phải cất chứa một lượng lớn long phượng tinh nguyên, lúc này mới hấp thụ hết được.

Thân thể long phượng đều tỏa ra quang mang rực rỡ, cứ như muốn sống lại vậy.

Tiếp đó, mười một người cùng nhìn thấy một cảnh tượng trong ý thức của mình.

Trên một ngọn núi.

Một rồng một phượng đang thương nghị gì đó, đột nhiên trên bầu trời phong vân biến sắc, tiếp đó đại địa dưới chân cũng rung lên, một cỗ khí tức hủy diệt bạo ngược tràn ngập khắp mọi nơi.

Một rồng một phượng đều lộ ra thần sắc kinh hãi.

Chúng cảm thấy được, khí tức hủy diệt lần này, cho dù cả hai bọn chúng có liên thủ lại cũng tuyệt đối không thể ngăn cản được.

Sau đó bầu trời giống như sập xuống.

Đại địa cũng bắt đầu chấn động kịch liệt.

Kim long quay đầu, cùng phượng hoàng nhìn nhau.

"Phượng Vương, tận thế sắp đến! Xem ra ta và ngươi hôm nay khó tránh khỏi một kiếp." Thanh âm Kim Long thực nhu hòa.

"Hiện tại đừng nói những lời này nữa. Tra một chút vận số hai tộc ta và ngươi mới đúng." Thanh âm phượng hoàng rất bình tĩnh, rất nhẹ nhàng nói: "Ngàn vạn năm sau, liệu có còn long phượng?"

"Liên thủ đi!" Kim Long trầm giọng nói.

Phượng hoàng gật đầu, sau đó cả hai cùng vận lên thần công, trong khi đại địa thiên không chấn động, phượng hoàng cùng kim long đều nói: "Kỳ quái...."

"Còn có hi vọng, bất quá... phải xem cơ duyên rồi!" Kim long thở dài: "Thiên cơ tối nghĩa, không thể nhìn rõ."

"Một khi đã vậy, chúng ta cứ làm một chuyện cho tôn tử hậu nhân thôi." Phượng hoàng bình thản cười nói.

Kim long cũng tiêu sái mỉm cười: "Dù sao chúng ta lao ra, cho dù có tự bạo cũng không thể chống được ma đầu kia! ngươi nói câu này chính hợp ý ta."

"Một khi đã vậy, tới đi." Phượng hoàng nói: "Long phượng hợp nhất bất diệt thể?"

Kim long gật đầu: "Không sai, long phượng hợp nhất bất diệt thể!"

Phượng hoàng lắc đầu cười khổ: "Không thể tưởng được, ta và ngươi vì bá chủ vị mà chinh chiến vạn năm, hôm nay lại cùng nhau tạo thành bất diệt thể... Thật sự là buồn cười...."

Kim long cười ha hả: "Từ khi Ma vương xuất thế, thống nhất cửu trọng, bổn tọa đã không đấu với ngươi rồi."

Phượng hoàng chậm rãi gật đầu: "Cũng đúng."

Trong lúc một rồng một phượng đang nói chuyện thiên đjia đã chấn động tới mức không thể đứng vững, long phượng cùng nhìn nhau, đưa chân ra.

Trong một khắc hai chân giao nhau, trên bầu trời đột nhiên lóe sáng, trong khói bụi mù mịt vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng: Trên bầu trời, rõ ràng xuất hiện tám đạo quang mang, vẽ ra cái đuôi sáng ngời dài cả ngàn trượng, lao xuống đại lục này.

Sau đó chính là vô số khí tức hủy diệt ập xuống, vô số đất đá tạp vật bắn văng về phía một rồng một phượng. Nhưng một rồng một phượng mặt vẫn không đổi sắc, chỉ nhàn nhạt nhắm hai mắt lại, tùy ý để thân thể mình trầm xuống mặt đất.

Hình ảnh trở thành một màu tối đen.

"Ngươi có muốn lưu lại tên của ngươi?" Thanh âm kim long.

"Ha ha, ta cũng không muốn lưu lại tên đâu. Mất mặt." Phượng hoàng cười nhạt.

"Ta cũng vậy. Phượng Vương, nếu có kiếp sau, ta và ngươi lại là địch."

"Kỳ thật... Cuối cùng cả đời chúng ta, có bao giờ là địch chân chính." Phượng hoàng tựa hồ không muốn nói những lời này, nhưng vẫn nói ra: "Long và phượng, không phải địch nhân!"

Kim long khẽ mỉm cười: "Không sai, không là địch nhân, hai tộc chúng ta... đều quá kiêu ngạo thôi."

Bóng tối lại một lần nữa rơi vào im lặng.

"Truyền thừa kim long, ở long đan. Tiểu tử hậu bối nếu lấy được, nếu có chút huyết mạch kim long ta, hãy uống máu tươi của ta."

"Truyền thừa phượng hoàng, ở phượng tủy, hậu bối huyết mạch đời sau nếu lấy được, uống máu tươi của ta! cũng được!"

...

Hình ảnh tới đấy thì biến mất, không có bất cứ động tĩnh nào nữa.

Nhưng mọi người cũng biết được lai lịch của kim long và phượng hoàng.

Cả đám trong lòng đều cảm thấy trầm trọng, có chút bi ai, cũng có chút khâm phục.

Trong khi đối mặt với nguy cơ hủy diệt khổng lồ, hai vị tiền bối long phượng lưỡng tộc vẫn thà chọn hi sinh bản thân cũng phải vì hậu bối đời sau mà lưu lại tài phú.

Hơn nữa còn không để lộ tên mình.

Kiêu ngạo từ trong xương đã được biểu lộ không sót chút nào.

Mà nhìn thời thế rồi hạ quyết đoán như thế, lại càng khiến người ta phải bội phục. Trong thời khắc thiên địa kịch biến như vậy, có thể lập tức bình tĩnh trở lại, chế định đối sách, sau đó lập tức thực hiện..

Cho dù trễ một khắc, long phượng cũng có khả năng hoàn thành lần truyền thừa này.

Nhưng khi thân thể đang khỏe mạnh, bọn họ đã quyết định rồi.

Về phần tranh chấp của long phượng lưỡng tộc, hai vị này cũng nhận thức rõ ràng.

"Long phượng vốn không thù! Chỉ bởi vì hai tộc chúng ta quá kiêu ngạo."

Những lời này thật khiến người ta suy nghĩ sâu xa.

Mà mấy câu nói cuối cùng cũng thể hiện sự phóng khoáng của hai vị cường giả một rồng một phượng.

Uống máu ta! cũng được!

Tâm thân mấy người Sở Dương chấn động, nhưng chấn động trong lòng Ngạo Tà Vân và Nhuế Bất Thông, so với tất cả những người khác cộng lại còn cường liệt hơn!

Lần đầu tiên nhìn thấy tiền bối còn sống, mặc dù chỉ là một hình cản!

Nhưng dù sao cũng là còn sống, có thể nói chuyện...

Giờ phút này, trong lòng hai người đều kích động không gì sánh nổi.

...

Truyền thừa long phượng tinh nguyên đột nhiên đình chỉ!

Cửu Kiếp kiếm chấn động, thoát ly phạm vi hấp thu. Mà cùng lúc đó, trên thi thể long phượng cùng toát ra một cỗ chấn động, khiến cho mười một người nháy mắt thức tỉnh!

Sở Dương quyết định thật nhanh, đứng lên đá một cước vào trận nhãn tử tinh hồn, giải trừ trận thế.

Nhưng chỉ trì hoãn một chút như vậy thôi cũng khiến cho thiên địa linh khí bên ngoài sôi trào, rung chuyển một hồi.

Mười một người cùng mở mắt.

Thần sắc trong mắt đều có chút phức tạp, cảm kích, bội phục, kính ngưỡng....

Ba một tiếng, chân kim long và chân phượng hoàng cùng hạ xuống.

Sở Dương hít sâu một hơi, nói: "Ngạo Tà Vân, Nhuế Bất Thông, hai người các ngươi lập tức tiếp nhận truyền thừa! Lấy long đan phượng tủy, uống máu của bọn họ! Mau!"

Thân hình Ngạo Tà Vân và Nhuế Bất Thông đều run lên, ánh mắt rưng rưng, nói: "Lão đại... chỉ là... Hai vị tiền bối đã chết, lại phá hư thi thể bọn họ, chẳng phải... hai người chúng ta không bằng heo chó?"

"nếu hai người các ngươi lãng phí một phen khổ tâm của bọn họ, đó mới thực sự không bằng heo chó!" Thanh âm Sở Dương dồn dập: "Thân thể bọn họ đã bảo tồn hoàn mỹ mười vạn năm, hiện giờ tinh nguyên đã không còn, không bảo tồn được bao lâu, nhiều nhất chỉ mấy thời thần thôi là hoàn toàn hư thối, biến thành bạch cốt!"

"Nếu như hai người các ngươi lãng phí cơ hội lần này, vậy một phen khổ tâm của bọn họ lại uổng phí rồi, chẳng khác nào chết vô ích! Các ngươi còn do dự cái gì?" Sở Dương hét lớn: "Mau!"

Thân hình Ngạo Tà Vân cùng Nhuế Bất Thông đều run lên, cuối cùng xoay người lại, ánh mắt phức tạp.

...

Sau một thời gian một chén trà nhỏ...

Phốc!

Phốc!

Trước ánh mắt kinh hãi của mọi người, thi cốt một rồng một phượng đột nhiên cùng ngã xuống, còn chưa chạm đất đã hóa thành vô hình! Tựa hồ thành một làn gió, tan biến vào thiên địa!

Thậm chí ngay cả một khúc xương cũng không còn.

Tất cả mọi thứ vừa rồi cứ ly kỳ hoang đường như một giấc mộng vậy!

Nhưng long phượng tinh nguyên trong đan điền mọi người lại như chứng minh với mọi người, đó không phải nằm mơ!

Ngạo Tà Vân quát lớn một tiếng, trên người kim quang chớp động, thân hình đột nhiên co giật hai cái, mềm nhũn ngã vật xuống đất.

Bên kia, Nhuế Bất Thông cũng có tình trạng giống vậy, nháy mắt đã hôn mê bất tỉnh.

Sở Dương tiến tới, kiểm tra một phen, nói: "Không sao cả. bọn hắn chỉ đột nhiên tiếp nhận truyền thừa khổng lồ, có chút không thích ứng... Các ngươi trông coi bọn hắn, đừng để bọn hắn lộn xộn, chẳng mấy chốc là tỉnh lại thôi."

mấy huynh đệ gật đầu.

Kỷ Mặc có chút kỳ quái: "Hấp thụ nhiều long phượng tinh nguyên như vậy, ta thế nào vẫn không cảm nhận được tu vi tiến bộ?"

Loại cảm giác này, kỳ thật tất cả mọi người đều có, chẳng qua không nói ra thôi.

Sở Dương nhếch miệng, nói: "Tu vi mặc dù không tiến bộ, nhưng từ nay về sau trong cơ thể các ngươi lại có một tiểu càn khôn, có thể phát ra linh khí liên tục, giúp các ngươi tu luyện. Chờ đến khi hấp thu xong... đây mới thực sự là bảo bối!"

Nói xong giải thích tất cả mọi chuyện một lần.

Mọi người hiểu được, cả đám đều lộ vẻ vui mừng. Mọi người đều biết, trong cơ thể lại có một suối nguồn tự động sản sinh ra linh khí là chuyện hiếm thấy cỡ nào! cho dù là một tài trí bình thường, có điều kiện như vậy cũng có thể biến thành cái gọi là thiên tài.

Huống chi mọi người ai mà không phải là thể chất biến thái tới mức độ yêu nghiệt?

Sở Dương vội vàng dặn Mạc Thiên Cơ một tiếng: "Thiên Cơ, ngươi trông coi ở đây. Ta đi tìm vài thứ."

Ánh mắt Mạc Thiên Cơ sáng ngời, nói: "có cảm ứng rồi?"

...

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1467