Chương 1442: Có Việc Này Ư?


Sở Dương nghe mà trợn mắt há hốc miệng, đối với ông cậu Dương Nhược Hùng này càng bội phục! Cái tên này không ngờ lại thần kinh đến mức đó.

Sở Dương lập tức đưa ra quyết định: Về sau có sự kiện trọng đại gì thì tuyệt đối không thể để ông cậu này biết!

"Cái tên cậu gấu chó đó của ngươi, nào có phải là một người biết giữ bí mật. Lão phu thật sự là mù mắt mất rồi, lúc ấy hắn dập đầu bang bang, thề sống thề chết là sẽ không tiết lộ ra ngoài, kết quả bối tối hôm đó hắn uống rượu. Nếu giữ bí mật thì đã không nói ra, nhưng trong nhắt mắt cả thiên hạ đều biết. Mà đã thế thằng khốn nạn đó còn là con trai của ta."

Dương lão gia tử buồn bã không thôi, nước mắt nước mũi sụt sùi, dấm ngực giậm chân mắng chửi: "Ta dm nó. A Thằng nghiệp chướng!" Nói được một nửa thì nhìn thấy bộ mặt tối sầm của Dương lão phu nhân, lập tức nuốt những lời còn lại vào bụng.

Sở Dương triệt để phục rồi: Thế cũng được à? Còn có loại chuyện này ư?

Dương lão phu nhân khinh bỉ nói: "Nghe ông nói thì có vẻ vô tội quá nhỉ. Ông còn có mặt mũi mà trách móc con trai ư? Hai vị đại quản sự người ta chỉ sợ tiết lộ bí mật , còn ở trong đại viện của Dương gia không dám về nhà, bình thường cũng không gặp ai, giữ bí mật như tường đồng vách sắt! Còn không phải là tại bản thân ông ư?"

"Một người yêu cầu người khác giữ bí mật còn bản thân thì lại bô bô ra ngoài. Mặt ông là loại gì thế, còn dám nói này nói nọ con trai..."

"Lúc trước ông sau khi rượu lúc đó chẳng phải cũng giống như con trai của ông ư? Nhược Hùng à, nào nào nào, ghé tai vào đây, ta nói cho con một bí mật cực lớn, nhưng con chớ có nói với người ngoài đấy nhé..."

Lão phu nhân bắt chước giống y như thật, rồi lập tức phì một tiếng, chửi: "Thằng già thì là con lợn, thằng bé thì là gấu chó. Chẳng thằng nào hơn được thằng nào cả, đừng có mà nói ai!"

Dương Bạo cúi mặt, không nói gì.

Hắc tuyến từ trên trái Sở Dương chậm rãi chảy ra, từ trong hắc tuyến, mồ hôi chảy ròng ròng: không chỉ riêng cậu, về sau có chuyện gì quan trọng cũng không thể nói cho ông ngoại được.

Lão phu nhân tiếp tục đề tài, phẫn hận nói: "Thành lập gia nghiệp ở nơi Long phụng trình tường, đó là kỳ ngộ rất lớn! Ngay cả cửu đại gia tộc cũng không tốt số như vậy! Hiện giờ lại rơi xuống đầu Dương gia chúng ta. Chỉ cần chúng ta phát triển vững bước, mấy chục mấy trăm năm sau, Dương gia không phải là sẽ phát triển không ngừng phát triển không ngừng, Càng lúc càng ư? Có khi còn là chư hầu Một phương nữa ý chứ!"

"Chuyện tốt thiên thu muôn đời, con cháu liên miên như vậy, nếu nhà người khác có được, cho dù là chết cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài nửa câu. Thế nhưng nhà ta lại không bình thường!"

" Ngoại nhân còn chưa kịp dò la thì đã bị hai cha con đầu heo này bô bô ra ngoài! Mà khiến lão thân tức giận nhất là. Sau khi bí mật bị tiết lộ, hai cha con này còn cả đêm thương lượng xem là ai tiết lộ bí mật. Nghi ngờ người này người nọ, sau cùng mới nghe được từ miệng người khác. Chính là thằng cậu đầu lợn của ngươi trong lúc say rượu nói ra."

"Cứ nghĩ tới cái vẻ mặt vô tội của hai cha con ông lúc đó là lão thân lại muốn thổ huyết!"

"Dương Dương, lần đó tới thăm ngươi, chính là chuyện đó vừa phát sinh. Mượn chuyện đi thăm cháu ngoại để né tránh đầu sóng ngọn gió. Sau đó trở về chưa được mấy tháng thì Tiêu gia liền bắt đầu có động tác."

Dương lão gia tử mặt tối sầm nghe chửi, thỉnh thoảng lảng ngửa cổ lên lắc lắc rồi lại nhìn nóc nhà. Vẻ mặt rất là quẫn bách, nhưng cũng không phải là không thể chịu nổi.

Rất rõ ràng, đây không phải là lần đầu tiên. Có lẽ là bản thân lão gia tử gặp mãi đâm quen rồi.

Sở Dương nhịn cười khuyên giải an ủi: "Mỗ mỗ bớt giận; đây chỉ là sơ ý nhất thời thôi. Khụ, cũng không trách được ngoại công và cậu."

Những lời này thực sự là có chút trái lương tâm.

Ngươi dặn dò người khác phải giữ bí mật, các thủ hạ đều thủ khẩu như bình, nhưng lại bản thân ngươi bô bô ra ngoài.

Chuyện kiểu này dù là ai nghe thấy cũng sẽ dở khóc dở cười?

Sở Dương cảm thấy nếu bản thân mình cũng tham dự vào trong chuyện ày thì chắc tuyệt đối có thể nôn ra máu tại đương trường! May mắn phát sinh phát sinh ở Dương gia. Nếu là gia tộc mà thần kinh không được to dầy như vậy, chỉ sợ xảy ra tai nạn chết người cũng có thể!

Dương lão phu nhân oán hận nói: "Không trách bọn họ thì chẳng lẽ trách ta ư!"

Thở hắt ra hai hơi, lão phu nhân nghiến răng kè kẹt nói: "Dương Dương, ngươi nói ngoại công ngươi, cậu ngươi ngu xuẩn cỡ này thì đúng là thiên lý cũng không tha, không ai chịu nổi, tới mức người người oán trách, hận đến tận xương tủy, ngu đến nổi heo chó cũng không bằng thì còn sống làm gì nữa!"

Sở Dương vội vàng che miệng lại, cúi đầu.

Phản ứng hơi chậm một chút thì chỉ sợ sẽ cười ra tiếng mất thôi.

Hắn Vội vàng chuyển đề tài: "Tiêu gia xuất thủ thế nào?"

Đây mới là trọng điểm.

Tiêu gia cũng không phải là người ngu ngốc. Vạn nhất bị bọn họ phát hiện ra cửu kiếp kiếm?

Tuy rằng biết rõ loại chuyện này không có khả năng phát sinh lắm, nhưng Sở Dương vẫn lo lắng.

Dương lão phu nhân thở dài: "Vốn loại sự tình này không có ai tự bô bô ra cả. Tuy rằng lời đồn bay đầy trời, bản thân chúng ta khẩn trương, nhưng kỳ thật Tiêu gia người ta cũng không thèm để ý, dù sao, có bí mật của gia tộc nào lại do gia chủ tự tiết lộ? Tuy rằng đã truyền ra ngoài, nhưng Tiêu gia ngay từ đầu lại chỉ coi là cho chúng ta đang cố lộng huyền hư."

" Nhưng về sau Tiêu gia phái người đến đây, tìm mấy người quen hẹn ngoại công ngươi đi uống rượu, vừa uống rượu đã nói tới chuyện này ngay." Dương lão phu nhân ngẩng mặt nhìn trời, bộ dáng bất lực.

Sở Dương nháy, hứng trí bừng bừng hỏi: "Ngoại công nói như thế nào?"

" Ngoại công ngươi lúc đầu đương nhiên không thừa nhận." Dương lão phu nhân mang theo vẻ mặt cơ hồ muốn hộc máu: "Hắn thề thốt phủ nhận! Hắn nếu ngay từ đầu nói có thì người ta có lẽ sẽ hoài nghi, chỉ cho là nói đùa thôi, nhưng hắn lại rất khẩn trương phủ nhận..."

Sở Dương thực sự là không biết nói gì.

Thật sự có vô số cách để có thể bù đắp, nhưng ngoại công của hắn lại lựa chọn cách ngu xuẩn nhất.

Giấu đầu hở đuôi!

" Khó nhất là, dưới tình huống đó, người khác mời rượu hắn, hắn còn uống như điên... cuối cùng say như chết..." Dương lão phu nhân dở khóc dở cười nói: "Đến về sau say rồi, thì vỗ ngực, dùng danh nghĩa tám đời tổ tông ra để cam đoan với người ta: Dương Bạo ta cả đời đã nói nào nói dối chưa! Ta nói có là có!"

Sở Dương ôm mặt.

Có thể làm tới mức này, ngoại công Dương Bạo của hắn tuyệt đối là hiếm thấy! Đáng ngưỡng mộ!

Bối cảnh nhược trí, quang hoàn não tàn!

"Hiện tại lão già này không ngờ còn mặt dày đổ lỗi cho cậu của ngươi. hắn mới là tên đầu sỏ!" Dương lão phu nhân nổi giận gầm lên một tiếng.

Dương lão gia tử cúi đầu, tựa hồ đang ngủ.

"Về sau Tiêu gia phái người âm thầm điều trong, vì thế, chuyện khiến lão thân thực sự dở khóc dở cười còn ở phía sau!" Dương lão phu nhân thở dài một tiếng.

Sở Dương cũng kỳ quái, đã tới loại tình trạng này rồi không ngờ còn có chuyện dở khóc dở cười gì nữa ư?

"Lúc ấy sau khi phát hiện long trảo và phượng trảo, lão già ngu xuẩn này không ngờ không lập tức xử lý. Gọi một số người mang về nhà cũng được, hoặc là trực tiếp cho nổ tung mỏ quặng cũng được, chôn nó dưới đất, chúng ta chỉ cần phong thủy là được rồi; nhưng lão già ngu ngốc này không ngờ lại không làm gì!"

Dương lão phu nhân vẻ mặt:: "Cử để dựng như vậy dưới đất. Người của Người của Tiêu gia cơ hồ là tới cái thấy ngay!"

Sở Dương có một cỗ xung động muốn phun huyết, nếu cho phép thì hắn cảm thấy mình có thể phun ra toàn bộ máu tươi trên người.

Còn có loại chuyện này ư?

"Sau đó Tiêu gia liền bắt đầu hành động, cuối cùng cái tên bằng hữu của ngoại công ngươi còn có chút lương tâm, lén lút nói với ngoại công ngươi rằng: Mau đi đi, đại quan nhà chúng ta sắp tới rồi."

Dương lão phu nhân thở dài thật mạnh: "Ngoại công ngươi khi đó đột nhiên rất quyết đoán, lập tức thu thâp một chút rồi dẫn theo cả nhà, ù một cái bỏ chạy. Vứt hết cả mặt mũi của lão thân đi!"

"Việc thì không biết làm, nhưng lão già này chạy trốn lại rất nhanh!"

Lão phu nhân hung hăng chống quải trượng đầu rồng, hô hấp dồn dập, mặt đỏ bừng.

Lão gia tử than thở: "Thì cũng không phải là là thời gian không còn lâu nữa ư. Chỉ khoảng mặt năm nữa, thương lượng với ngoại sanh, có lẽ còn có thể cướp lại."

"Một năm còn không lâu à? Sinh con trai cũng chỉ cần có mười tháng mà thôi!" Lão phu nhân hừ một tiếng.

Sở Dương hít sâu một hơi rồi nói: "Chuyện này, ta cần thương lượng bảo mọi người đã. Cướp thì nhất định phải phải cướp về rồi! Có điều cụ thể nên cướp như thế nào thì phải tính toán cho kỹ."

Nói đùa, cướp về ư? Đó là chắc chắn rồi!

Không cướp về thì chương thứ bảy của Cửu Kiếp kiếm của ta biết chạy đi đâu mà tìm?

Sở Dương cơ hồ là lòng như lửa đốt muốn đi ngay.

Dương Bạo lão gia tử thở phào nhẹ nhõm, khích lệ: "Không hổ là ngoại tôn của ta, đối với gia sự luôn rất quan tâm."

Dương lão phu nhân trừng mắt lườ lão một cái: "Còn không mau cút về đi? Còn chưa đủ mất mặt à?"

Lão gia tử chạy trối chết.

Hai huynh muội Mạc Thiên Cơ và Mạc Khinh Vũ đang nói chuyện trong phòng, hai hai người sau khi giải trừ hiểu lầm thì cảm tình tựa hồ trong nháy mắt đã trở về như lúc đầu.

Đương nhiên khiến Mạc Thiên Cơ bất mãn là, mình trong lòng muội muội đã lui về tuyến hai rồi.

Ở tuyến đầu rõ ràng là chính là tên Sở Dương giậu đổ bìm leo!

Điểm này khiến Mạc quân sư cực kỳ bất mãn.

Đang vắt hết óc nghĩ biện pháp thì đột nhiên rầm một tiếng, Sở Dương cạy vào: "Ta nói này, Mạc Thiên Cơ ngươi không ở trong phòng, chạy tới chỗ tiểu Vũ làm gì?"

Sở Dương có chút giận dữ.

Tên hỗn đản này nếu không phải nể mặt ngươi là nhị ca của tiểu Vũ thì ta đã một quyền đấm bay ngươi rồi.

"Đây là thân muội muội của ta!" Mạc Thiên Cơ cũng khó chịu: "Ngoại nhân như ngươi vào đây làm gì?"

"Nhị ca!" Mạc Khinh Vũ không vui giậm chân: "Ngươi sao có thể nói chuyện bất lịch sự với Sở Dương ca ca như vậy!"

Mạc Thiên Cơ bi phẫn không hiểu.

Ngươi chỉ có thấy ta không lịch sự với hắn? Nhưng khi hắn vừa tiến vào đã nói năng vô lễ với ta rồi.

"Ta tìm ngươi có việc gấp!" Sở Dương kéo áo Mạc Thiên Cơ rồi xoay người bước đi.

Mạc Thiên Cơ bị kẹp cổ, không thể nhúc nhích, nghẹn tới đỏ mặt, nhưng con cháu bị người ta lôi ra ngoài, mơ hồ nghe thấy Mạc Khinh Vũ hai mắt tỏa sáng nói: "Sở Dương ca ca đẹp zai quá! Rất khí phách!"

Mạc Thiên Cơ cơ hồ muốn thổ huyết.

Không bao lâu sau, ở trong phòng Mạc Thiên Cơ, một tiếng kinh hô không thể kìm nén được truyền ra, chính là thanh âm thanh âm của Mạc Thiên Cơ: "Có việc này ư!"

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1442