( Thỏ trắng
và sói xám)
Ninh Thiên Nhai lập tức như bị sét đánh.
Hắn rất rõ ràng trạng thái thân thể của mình hiện giờ. Hiện tại mình căn bản
không phát nổi nửa điểm lực lượng, có thể nói, chỉ cần một người cực kỳ bình
thường cũng có thể chém đầu được.
Cứ như vậy... Mình sẽ biến thành cửu phẩm chí tôn đầu tiên bị chặt đầu sao?
Bị trói gô lại, sau đó chém đầu? Vừa nghĩ tới đây, Ninh Thiên Nhai gần như muốn
hôn mê bất tỉnh.
May mà hắn đã sớm nhìn thấu sinh tử, nhưng... cũng không thể chết như vậy chứ...
Quá mất mặt, quá uất ức....
Ninh Thiên Nhai liều mạng chớp mắt, đến một chút lực lượng cũng không có chứ đừng
nói là nói ra thanh âm...
Hai tên thị vệ nhào tới như hổ như lang, cầm một cái dây thừng, trói gô Ninh đại
chí tôn lại, bốn chi đều treo ngược lên, phốc một tiếng, miệng đã bị nhét một
cái giẻ rách.
Giờ khắc này, tâm tình Ninh chí tôn thật sự kỳ diêu vô cùng.
Hóa ra lão phu vội vàng xuống đây, chính là để bây giờ bị chém đầu?
Thiết Bổ Thiên khoát tay, ra hiệu áp giải ra ngoài.
Phong Kỳ Lương tổng quản đảo mắt một vòng, tiến lên một bước, cung kính nói:
"Khởi bẩm bệ hạ, lão đầu này có thể vô thanh vô tức lẻn vào hoàng cung, hiển
nhiên không phải kẻ đầu đường xó chợ. Nô tỳ lo lắng... có thể là ... bên trên...?"
Ánh mắt Thiết Bổ Thiên ngưng trọng.
Phong Kỳ Lương dè dặt nói: "Nếu như bệ hạ không ngại... Có thể giao lão đầu
này cho nô tỳ, Nô tỳ tuyệt đối có thể khiến hắn nôn ra tất cả. Hầu hạ hắn thật
'thư thái thoải mái'..."
Thiết Bổ Thiên nhíu mày: "Cũng được, ngươi giải hắn về thẩm vấn một chút.
Nếu như thật sự là... vậy giao cho ngươi xử lý."
Phong Kỳ Lương vui sướng vái lạy: "Đa tạ bệ hạ tín nhiệm! Nô tỳ nhất định
tận tâm tận lực...."
Nói xong liền đá một cước thật mạnh vào đít Ninh Thiên Nhai, nói: "Các vị,
giải lão bất tử này vào trong phòng bản tổng quản, bản tổng quản sẽ xử lý lão
hàng này... Rốt cuộc là ỷ vào cái gì, không ngờ dám xông vào hoàng cung giương
oai? Thật sự là mộ phần tổ tiên bốc lên khói đen rồi...."
Các vị thị vệ nào biết vị Phong tổng quản này là ai? Nhìn thấy bộ dạng đáng
khinh của con hàng này, trong lòng không khỏi lạnh lẽo: Rơi vào trong tay
ngươi, mới là phần mộ tổ tiên lão hàng này bốc lên khói đen....
Thiết Bổ Thiên nhíu mày nói: "Thất nương, chớ làm quá!"
Phong Kỳ Lương cúi đầu khom lưng: "Nô tỳ cẩn tuân thánh dụ."
Nói xong liền chỉ huy nhân mã, lôi Ninh Thiên Nhai đi.
Dọc đường đi còn xoa tay, nhe răng cười liên tục.
Đương nhiên, Thất Nương tuyệt đối không biết lần này mình khiêng về loại hàng
gì.... Nếu như biết được lão hàng này lại chính là Ninh Thiên Nhai đệ nhất cao
thủ Cửu Trọng Thiên, phỏng chừng Phong Kỳ Lương cũng sợ tới đái ra quần luôn rồi...
Nhưng rất đáng tiếc, hắn không biết.
Ninh Thiên Nhai đương nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hiện tại hắn đã cảm
giác được nguyên khí trong đan điền chậm rãi vận chuyển trở lại. Trên đời này,
thứ có thể khiến một vị cửu phẩm chí tôn đỉnh phong tê dại trong thời gian dài,
không thể động, dù sao vẫn chưa từng xuất hiện!
Có thể tê dại trong chốc lát đã là không ngờ rồi....
Nếu không phải chém đầu đương trường, Ninh Thiên Nhai cũng không sợ. Chỉ là thầm
cắn răng: Tên thái giám chết bầm này đáng khinh ghê tởm như thế, không ngờ còn
đá mông ta một cước...
Có muốn nhẫn cũng không nhẫn được.
Mông của Cửu phẩm chí tôn đỉnh phong, đệ nhất cao thủ thiên hạ là thứ mà tên
thái giám như ngươi có thể đá?
Quả thực là ăn gan hùm tim báo rồi... Lão phu thật muốn xem xem, ngươi xử lý ta
thế nào...
Phong Kỳ Lương lại đang suy tính. Tuy miệng hắn nói thoải mái nhưng trong lòng
lại xác định chắc chắn lão nhân này là cao thủ Lan gia phái xuống!
Bằng không Hạ Tam Thiên này tuyệt đối không thể có người như thế, có thể lẻn
qua mặt mình chui vào hoàng cung!
Sự tình trọng đại, trước tiên phải cạy miệng lão hàng này ra đã, xem xem Lan gia
lần này rốt cuộc phái tớibao nhiêu người? Ai dẫn đội? Tính toán ra sao?
Là giết người hay là bắt người cướp của?
Nếu như thế, mình nên ứng phó thế nào? Hoàng đế thì làm sao, thái tử làm thế
nào? Làm thế nào mới có thể thoát được đại nạn?
Những vấn đề Phong Kỳ Lương đại tổng quản tính toán đều là vấn đề cấp bách quan
trọng.
Cho nên hắn xách Ninh Thiên Nhai vào phòng mình, quẳng ra đất, phất tay ra lệnh
thị vệ ra ngoài, sau đó chuẩn bị bắt đầu tra tấn bức cung.
"Lão hàng, ta biết lai lịch của ngươi!" Phong Kỳ Lương chậm rãi nói:
"Ngươi đừng tưởng ngươi không nói gì là ta không nhận ra ngươi... Mau mau
khai thật ra, chúng ta đều thoải mái."
Nói xong liền lôi miếng rẻ rách trong miệng Ninh Thiên Nhai ra, cúi người, hỏi
rất là uy thế.
Ninh Thiên Nhai trừng mắt nhìn lại, nhưng vẫn không thể nói chuyện.
Phong Kỳ Lương hừ hừ, thầm nghĩ, cái cây của tiểu tổ tông kia rõ ràng là bẫy rập.
Mình chạm vào một lần còn đơ mất một ngày trời... Xem ra lão gia hỏa này cũng
phải mất một ngày rồi?
Bất quá, không có nhiều thời gian như vậy.
Tròng mắt đảo một vòng đã cầm lấy một vò rượu, phịch một tiếng bóc nê phong ra,
thản nhiên như không nói: "Lão già kia, con mẹ ngươi cũng tới tình cảnh
này rồi, bản tổng quản tự mình chuốc ngươi uống rượu!"
Cồn ngấm huyết mạch, nhiệt huýet sôi trào là có thể dần dần cử động. Nếu không
được thì cũng có thể hòa tan thuốc tê. Đây chính là kiến thức cơ bản.
Một tay thô lỗ túm lấy cằm Ninh chí tôn, bắt hắn mở miệng ra, sau đó đổ rượu ồng
ộc vào miệng hắn.
Hiệu quả phi thường rõ ràng!
Ninh Thiên Nhai vốn chỉ thiếu một chút ngoại lực. Rượu vừa vào bụng, tửu lực lập
tức xuyên suốt kinh mạch. Trong phút chốc, nguyên khí bị phong tỏa trong đan điền
đã bất ngờ bạo phát, tràn ngập toàn thân, lập tức khôi phục.
Phong Kỳ Lương sờ sờ cằm, nham hiểm nói: "Lão gia hỏa, ta xem con ngươi
ngươi chuyển động cũng rất linh hoạt rồi, đầu lưỡi cũng có thể động... Chớ nói
với ta là ngươi còn không thể nói chuyện. hắc hắc... tốt nhất là người thức thời
một chút, thành thật một chút. Nếu không... ha ha... Trong nội cung này cũng có
không ít thị vệ thích .. hắc hắc... ngươi biết đấy...!"
Ánh mắt Ninh Thiên Nhai quái dị nhìn hắn, khàn khàn giọng nói: "Ngươi muốn
ta nói gì?"
Phong Kỳ Lương a ha cười một tiếng, vỗ tay cái bốp: "Quả nhiên có thể nói
chuyện rồi, nào nào, nói ra mục đích thực sự các ngươi tới đây. Nếu như nói thống
khoái, đại gia ta còn có thể giúp ngươi...."
Ninh Thiên Nhai cổ quái nhìn hắn: "Hử?"
Phong Kỳ Lương dương dương đắc ý, ghé mặt tới: "Thức thời một chút, ngươi
hiện tại là một con tiểu bạch thố rơi vào trong tay đại hôi lang ...."
Nói xong chưa xong đã trợn mắt há hốc miệng.
Chỉ thấy ‘con tiểu bạch thố rơi vào tay đại hôi lang’ trước mắt này, ánh mắt đột
nhiên lộ ra thần sắc cổ quái, tiếp đó hai tay nhẹ nhàng nhích ra ngoài, dây thừng
to tướng đột nhiên vỡ vụn thành từng mảnh.
"Ta fuk! Còn là một cao thủ!" Phong Kỳ Lương cả kinh, hai tai giống
như ưng trảo vồ tới, tiên hạ thủ vi cường!
Cũng không biết là thế nào, Phong Kỳ Lương đã phát hiện tay mình bị đối phương
bắt được, sau đó nửa người không thể động đậy, cuối cùng ba một tiếng vang dội!
Trên mặt mình đã ăn một cái tát như trời giáng!
"Thằng thái giám chết bầm!" Ninh chí tôn phẫn hận thấp giọng chửi mắng:
"Lá gan ngươi đâu có nhỏ! Không ngờ còn biết tiểu bạch thố!"
Phong Kỳ Lương đã ngây dại.
Lúc này thật sự hối không kịp.
Vốn cho rằng mình chính là đại hôi lang bắt được một con tiểu bạch thố vào
trong ổ, làm sao biết được mình mới chính là tiểu bạch thố, lại bắt được một
con đại hôi lang sinh long hoạt hổ...
Sau một trận tát như mưa, Ninh chí tôn mới bắt đầu hỏi tới sự tình liên quan.
Bất quá, tuy công phu Phong tổng quản không bằng Ninh chí tôn, nhưng xương cốt
một thân lại cứng tới không ngờ, liều chết không nói. Khiến cho Ninh chí tôn rất
là căm tức!
Con hàng này cùng phe Sở Dương, cũng không thể đánh chết được.
"Ta là tới giúp các ngươi!" Ninh Thiên Nhai phẫn nộ gầm lên một tiếng,
chỉ cảm thấy bực bội gần chết: "Tên Sở Dương kia tới cầu lão phu, lão phu
mới tới đó!"
"Đám hỗn trướng các ngươi!" Ninh chí tôn ủy khuất cực kỳ: "Không
ngờ dám lợi dụng một đứa trẻ, bày ra bẫy rập âm độc khiến lão phu mắc
mưu...."
Mấy câu nói đó giống như sấm màu xuân nổ vang trong đầu Phong Kỳ Lương.
Choáng váng đầu óc.
Chỉ từ một câu nói này cũng có thể chứng minh: Bởi vì Ninh Thiên Nhai vừa đứng
lên đã nói ra Sở Dương!
Người của Lan gia đâu biết Sở Dương!
Phong Kỳ Lương giống như bị thiên lôi đánh trúng đầu, ấp úng nói: "Cái
này.... ngươi cũng biết...."
Ninh Thiên Nhai tức giận hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu vương
bát đản kia chính là nhi tử Sở Dương phải không? Còn tên hoàng đế muốn chém lão
phu kia chính là nữ nhân hỗn đản thông đồng tới Sở Dương phải không? Ngươi còn
muốn biết nữa không?"
Phong Kỳ Lương lập tức thành thật rồi.
Ngay cả chuyện này cũng biết, vậy tuyệt đối không sai được rồi.
Rên rỉ hỏi: "Xin hỏi tôn tính đại danh tiền bối?"
Ninh Thiên Nhai trừng mắt nói: "Lão phu chính là Ninh...."
Nói tới đây đột nhiên ngậm miệng, thẹn quá hóa giận quát lớn một tiếng:
"Chẳng lẽ ngươi muốn biết tính danh lão phu để sau này đem chuyện này cười
lão phu hay sao?"
Phong Kỳ Lương cũng rối rắm: "Ngươi không nói tên, ta dẫn tiến ngươi gặp bệ
hạ thế nào?"
Ninh Thiên Nhai ngẩn ngơ, dùng một thanh âm chán nản nói: "Lão phu chính
là Ninh Thiên Nhai...." Lúc nói gần như muốn đập đầu vào bờ tường bên cạnh.
Phanh!
Phong Kỳ Lương ngồi phệt mông xuống đất, đầu óc choáng váng, trừng mắt, hai con
ngươi gần như muốn lồi ra, môi run run, cả người run rẩy, kích động giống như gặp
được thần tiên vậy.: "Ngươi ngươi ngươi ngài ngài... ngài chính là Ninh
Thiên Nhai chí tôn? Ninh tiền bối?"
Ninh Thiên Nhai không nói gì, gật đầu, ngửa mặt lên trời thở dài: "Hôm
nay... anh danh một đời lão phu... bị hủy trong chốc lát rồi!"
Phốc một tiếng, Phong Kỳ Lương cả người run rẩy lại nằm vật ra đất, kích động
muốn chết: "Trời của ta ơi... là Ninh Thiên Nhai... lão thiên gia của
ta... ta đá đít Ninh Thiên Nhai... Ôi trời ơi...."
Bịch một tiếng, lại bị Ninh Thiên Nhai hung hăng đá một cước vào đít:
"Ngươi tốt nhất là quên chuyện này đi, bằng không... hừ hừ...."
Phong Kỳ Lương gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
"Ngươi tên gì?" Ninh Thiên Nhai chán nản hỏi.
"Ta... ta tên là Phong Kỳ Lương..." Phong Kỳ Lương nơm nớp lo sợ:
"Ninh tiền bối có thể gọi ta là... Thất Nương...."
"n\Ngươi là thái giám thật à?" Ninh Thiên Nhai ôm chút hi vọng cuối
cùng. Dù sao bị thái giám đá đít và bị người thường đá đít cũng khác nhau rất
nhiều...
Phong Kỳ Lương bi ai gật đầu: "Trước mắt, vẫn là... Chuyện này thật sự một
lời khó nói hết...."
"Một lời khó hói hết...." Khuôn mặt Ninh Thiên Nhai méo xệch.
Sau một lát, Phong đại tổng quản mặt mũi bầm dập phấn chấn mừng rỡ dẫn Ninh
Thiên Nhai xuất hiện trước mặt Thiết Bổ Thiên.