Chương 1381: Tử Tiêu Truyền Thừa


Sở Dương
quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở phía cuối động, nơi có đóa tiên hoa nâng đỡ kiếm
bính lúc trước, giờ phút này đã không còn thấy đóa hoa đâu nữa, nhưng lại xuất
hiện một cái đĩa tròn.

Bóng loáng như gương!

Cứ an tĩnh nằm ở đó, nhưng khi Sở Dương muốn đi, lại đột nhiên phát ra hào
quang yếu ớt.

Sở Dương ngẩn ra, sải bước đi tới.

Kiếm linh có chút khinh bỉ: Ở trong sơn động này, chạy đi đâu được. Ngươi
nghiêng mặt một cái là nhìn thấy, bước dăm ba bước cũng tới rồi. Con hàng này
không ngờ còn ra vẻ long hành hổ bộ sải bước chạy tới nữa!

Kiếm linh có chút không biết nói gì: Ngươi ra vẻ ở ngoài thì cũng không nói làm
gì... Chỉ là ở nơi này không có người ngoài, ngươi ra vẻ long hành hổ bộ trước
mặt ta để làm quái gì...

Nếu như Sở Dương biết trong lòng kiếm linh nghĩ gì, tuyệt đối có thể nổi giận lập
tức khai trừ kiếm linh!

Bà má nó! Ca ra vẻ bao giờ? Thật sự là bên đó có một cỗ hấp lực cực lớn, vừa thấy
ta muốn đi tới đã khẩn cấp hút ta tới... Ta mà không tiến nhanh, chỉ sợ ngay lập
tức sẽ biến thành tư thế chó đớp cứt rồi...

Ta cũng là bất đắc dĩ a.

Sở Dương càng tiến lại gần, cái đĩa kia lại càng chớp động sáng ngời, tựa hồ
đang hưng phấn. Hơn nữa cũng càng lúc càng biến lớn.

Đợi đến khi Sở Dương bước tới nơi, cái đĩa này đã lớn như một cái mặt bàn, nằm
an ổn trên mặt đất.

Sở Dương cúi đầu, thật sự không rõ một cái đĩa như vậy gọi mình lại làm gì.

Không khỏi hỏi: "Ngươi có việc gì?"

Kiếm linh phía sau suýt chút nữa thì bật cười, cho dù ngươi nói chuyện với một
con gà... ít nhất cũng còn là một vật sống, không ngờ bây giờ ngươi lại đi nói
chuyện với một cái đĩa?!

Nhưng ngay sau đó, kiếm linh lại đột nhiên trợn mắt há hốc miệng.

Chỉ thấy cái đĩa kia vù một tiếng, đứng lên, đứng vững vàng trước mặt Sở Dương!

Trên mặt đĩa chớp động quang mang, giống như nghe được câu hỏi của Sở Dương,
chào hỏi với Sở Dương.

Da đầu Sở Dương cũng run lên. Ta fuk, chuyện kỳ dị như vậy, mình đúng là lần đầu
tiên gặp phải...

Kiên trì hỏi: "Ngươi có thể nghe hiểu lời ta nói?"

Chiếc đĩa chớp động quang mang, chợt tắt chợt sáng một cái.

Sở Dương vuốt vuốt mũi, cảm thấy mình đúng là rảnh hơi thật rồi, xem ra cái đĩa
này cũng chỉ có thể phát sáng mà thôi, làm sao có thể trao đổi với mình.

Đang nghĩ như vậy, chiếc đĩa đột nhiên mạnh mẽ chớp động một cái, không ngờ lại
biến lớn hơn một chút.

Tiếp đó, trước ánh mắt không dám tin của Sở Dương, trên bề mặt chiếc đĩa đột
nhiên rung động, một gợn sóng tản mát ra tứ phía, trên mặt bỗng nhiên xuất hiện
ba chữ đỏ.

"Ngươi là ai?"

Sở Dương lập tức ngơ ngẩn, vì chuyện kỳ dị này, và cũng là vì vấn đề này.

Ta là ai?

Vấn đề này, nên trả lời thế nào?

Ta là người? Ta là nam nhân? Hay là ta là Sở Dương? Ta là Cửu Kiếp kiếm chủ?...

Tựa hồ cái nào, cũng không liên quan gì tới cái đĩa này nhỉ?

Sở Dương vuốt vuốt mũi, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Chỉ thấy trên đĩa lại xuất hiện mấy chữ.

"Ngươi có biết Tử Tiêu thiên khuyết không?"

Ánh mắt Sở Dương đột nhiên trừng lớn.

Tử Tiêu thiên khuyết!

Tử Tiêu thiên đế!

Tử Hào!

Sở Dương đột nhiên trở nên nghiêm nghị!

Vị cái thế anh hùng vì chống lại vực ngoại thiên ma mà mãi cho tới lúc thân vẫn
đạo tiêu, vẫn chưa từng quên lưu lại dị ngôn!

Tiểu tử hậu bối lấy được truyền thừa, chớ quên vực ngoại chiến thiên ma!

Chẳng lẽ cái đĩa này, lại có quan hệ với Tử Tiêu thiên đế?

Sở Dương kinh ngạc đứng đó, chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân đều sôi trào lên.

Lúc này, trên đĩa lại có chữ viết, vẫn lặp đi lặp lại hai câu nói đó.

"Ngươi là ai?"

"Ngươi có biết Tử Tiêu thiên khuyết không?"

"Ngươi là ai?"

"Ngươi có biết Tử Tiêu thiên khuyết không?"

....

Hai câu hỏi đó chỉ đơn giản như vậy, lặp đi lặp lại....

Sở Dương hít sâu một hơi, ý thức tiến vào Cửu Kiếp không gian, vừa mới tiến
vào, hắn liền lắp bắp kinh hãi.

Chỉ thấy 99 viên thánh tinh cùng một viên thần tinh kia, hợp thành một vòng
tròn khổng lồ trong Cửu Kiếp không gian, huyền phù giữa không trung, tỏa ra thần
quang tử sắc rực rỡ.

Vừa nhìn thấy Sở Dương tiến vào, 99 viên thánh tinh cùng một viên thần tinh đó
đột nhiên vù một tiếng, bay tới trước mặt hắn!

Sở Dương kinh ngạc nhìn, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên có liên quan tới các
ngươi."

Đúng lúc này, phía sau Sở Dương, chiếc đĩa tựa hồ cảm nhận được gì đó, đột
nhiên hô một tiếng, mạnh mẽ biến lớn, đỉnh thiên lập địa chống đỡ toàn bộ cái động!

Chậm rãi biến thành một thứ giống như đại môn.

Một đạo tử quang thoáng hiện, từng hàng từng hàng chữ bằng máu, không ngừng hiện
lên phía trên.

Đầu tiên là hiện lên một lời giải thích: "Thiên ma tiến Tử Tiêu, chỉ có tử
chiến. Trăm vạn huynh đệ, huyết chiến sáu năm, hôm nay quyết chiến thệ sư xuất
chinh! Một là vì huynh đệ tụ hợp lần cuối, hai là dốc lòng giết địch. Nhưng lần
này đi tất phải chết! Phàm là người thệ sư lần này, đều là hảo nam tử thiết cốt!
Tiểu bối đời sau biết được, hãy lưu lại tính danh chúng ta! Để vạn cổ sau này,
anh danh huynh đệ ta vĩnh viễn không phai mờ. Tử Tiêu thiên đế Tử Hào dập đầu
kính nhờ!" (Thệ sư: Tuyên thệ trước cuộc chiến)

Trong lòng Sở Dương đại chấn.

Nơi này, không ngờ lại ghi lại tràng diện Tử Tiêu thiên đế thệ sư xuất chinh lần
cuối cùng năm xưa?

Hơn nữa, Tử Hào lúc đó không ngờ cũng lấy thân phạn Tử Tiêu thiên đế cao quý vô
cùng, nói ra bốn chữ "Dập đầu kính nhờ"! Đây là phân lượng trầm trọng
cỡ nào!

Trên đãi cuối cùng cũng không hiện lên những hình ảnh hùng vĩ đồ sộ mà thảm thiết,
chỉ có từng hàng từng hàng chữ xuất hiện, chính là di ngôn cuối của tất cả mọi
người!

"Tử Tiêu thiên, Tử Tiêu thiên, vực ngoại đồ ma ta đi đầu. Đám tôn tử tham
sống sợ chết lui lại, tắm máu chém giết lão tử lên! Tử Tiêu hộ pháp, Lãnh Nguyệt
quyết chiến thệ sư!"

Sở Dương trong lòng nhớ tới một câu: Thất đệ Lãnh Nguyệt quyết chiến thiên ma,
không địch lại bị giết!

Nhiệt huyết Sở Dương sôi trào, tán thán một tiếng: "Hảo hán tử! Đám tôn tử
tham sống sợ chết lui lại, tắm máu chém giết lão tử lên! Hay!"

"Tử Tiêu thiên ngoại chiến thiên ma, huynh đệ cùng ta hơn trăm vạn, chỉ
đem thân này cho đất nóng, ai quản đời sau bình luận thế nào! Tử tiêu hộ pháp,
Hàn Thương quyết chiến thệ sư!"

Nhớ rõ Tử Hào từng nói: "Lục đệ Hàn Thương một mình khốn thủ Thiên Lang
quan, chiến tới người cuối cùng, bạo thể mà chết!

Tâm thần Sở Dương chấn động, vị Hàn Thương đại nhân này, chết thật tráng liệt,
nhưng xem một câu này, hẳn cũng là một người tiêu sái.

"Hôm nay liều mạng ma hồn, không phụ tấm thân này. Lần này đi nếu không chết,
trở về tàn sát Thánh Quân! Cửu Trọng Thánh Quân, con mẹ ngươi! Tử Tiêu hộ pháp,
Cuồng Đao, quyết chiến thệ sư!"

Vị Cuồng Đao đại nhân này ngược lại thực đáng yêu, tính cách ngay thẳng, hơn nữa
to gan lớn mật. "Lần này đi nếu không chết, trở về tàn sát Thánh
Quân!" Lại chửi một câu thô lỗ tới cực điểm, càng khiến chongười ta vừa có
chút buồn cười vừa có chút bi ai.

Nếu như vị Thánh Quân này xuất quân cứu viện Tử Tiêu Thiên thì Tử Tiêu thiên
làm sao rơi vào tay giặc? Nhiều hảo hán tử như vậy, làm sao phải bỏ mình?

"Ta danh Bích Lạc, nếu có kiếp sau, tái chiến thiên ma! Tử Tiêu hộ pháp,
Bích Lạc quyết chiến thệ sư."

"Cầm chiến đao chém ma thủ, lần này đi sống chết không quay đầu. Ai dám nhục
Tử Tiêu chúng ta, đời đời kiếp kiếp không dứt thù! Tử Tiêu hộ pháp, Tuyết Ca
quyết chiến thệ sư!"

Sở Dương than thở một tiếng. Trong lòng lại nhớ tới một câu Tử Hào từng nói.

"Nhị đệ Tuyết ca trấn thủ Tử Tiêu môn, thân hóa bích huyết!"

Vị Tuyết Ca đại nhân này, chắc hẳn là người rất có trách nhiệm. Hơn nữa vô cùng
yêu quý Tử Tiêu thiên, ngay cả quyết chiến thệ sư cũng cảnh cáo. Ai dám nhục Tử
Tiêu chúng ta, đời đời kiếp kiếp không dứt thù!

Mà nhiệm vụ cuối cùng của hắn cũng chính là trấn thủ Tử Tiêu môn, vì bảo bộ
ngàn dặm Tử Tiêu dân chúng môn nội mà chết!

"Một thân tiêu dao làm thiên kiêu, một đao một kiếm nhất chi tiêu. Lần này
đi tan xương nát thịt, có thể mộng về Tử Tiêu ta? Tử Tiêu hộ pháp Mộng Hồi quyết
chiến thệ sư!"

...

“Thánh quân đại nhân, chúng ta chết trận thì chết trận, sau khi chúng ta chết
trận, xin ngươi xuất binh Tử Tiêu thiên đi...."

"Thánh Quân! DKM cả nhà ngươi! Kiếp này ta không thể chăm sóc nữ tính cả
nhà ngươi, kiếp sau ta tiếp tục!"

"Tử Tiêu thiên vô địch! Tử Tiêu thiên vạn tế!"

"Chết thì chết, nói cái rắm gì nữa!"

"Ta cảm thấy ta sẽ không chết! nghe nói bên thiên ma mắc ôn dịch rồi...."

"Ai bảo vệ Tử Tiêu thiên ta?"

"Thật sự là tâm tàn tro lạnh. Chết cũng tốt, mắt không thấy tâm không phiền!
Mấy ngàn ức dân chúng Cửu Trọng Thiên, các ngươi đều chết sạch sao?"

"Lão tử chết cũng là đại gia! Ít nhất cũng ngon hơn mấy thằng tham sống sợ
chết!"

"Ta hận Thánh Quân! Kiếp sau nhất định phải ***!"

"Thánh Quân, ngươi chết sớm thôi. nghe nói ngươi còn có nữ nhi...."

"Đám rác rưởi các ngươi! Đây là đại hội quyết chiến thệ sư! Đừng có viết
linh tinh. Phải sống sót trở về rồi lại nói, đến lúc đó chúng ta cùng nhau tổ
chức thành hội đi!"

Đời này đi theo Tử Hào đại nhân, cho dù chết trạn cũng không uổng."

"Thằng bên trên nói chuyện thực có văn hóa. Không ngờ còn "chết trận
cũng không uổng" Chậc chậc, ta không có văn hóa, chỉ nói một câu: DKM
thiên ma!"

"Ta bổ sung thêm một câu: Cả Thánh Quân nữa!"

"Nghe nói Tuyết đại nhân xuất binh bị ngăn cản. Ta chỉ hận mình không phải
là Thánh Quân!"

"Chiến chiến chiến!"

"Đến chết mới thôi!"

“Các anh em, tất cả mọi người chết rồi đừng quên mất hồn phách ta nhé, ta một
mình sợ lắm."

"Nằm mơ đi cưng, chết ở nơi này rồi, chim mới còn hồn phách ấy?"

"Chim còn hồn phách càng tốt!"..

....

Những dòng chũ bên trên di chuyển càng lúc càng nhanh, bắt đầu tuôn xuống như
thác nước, Sở Dương nhìn từng câu từng câu, đôi lúc cắn chặt răng, đột lúc lại
khẽ mỉm cười.

Đây là những hán tử tốt cỡ nào, quân nhân đáng yêu cỡ nào. Những người này đại
đa số đều ăn nói thô lỗ trực tiếp, thậm chí còn có chút khó nghe, nhưng... Đây
mới là anh hùng đáng để người ta tôn kính!

Tiếu ngạo sinh tử, trực diện cường địch. Cho dù di ngôn cũng mỗi người một vẻ,
hoặc là tiêu sái, hoặc là phẫn nộ, hoặc là khôi hài... Chỉ dựa vào một câu ngắn
ngủi ở đây cũng có thể phóng đoán ra tính tình từng người!

Nhưng bọn họ đều có một mục tiêu, cũng vì một mục tiêu mà chết: "Quyết chiến
thiên ma!

Tin tức rất nhiều, nhưng như vậy cũng trôi qua rất nhanh.

Thật lâu sau, rốt cuộc khôi phục lịa bình thường.

Tất cả chữ viết biến mất vô tung, để lộ ra một cái đĩa khổng lồ.

Trên đĩa lẳng lặng xuất hiện một trăm lỗ hổng, 99 cái nhỏ, vây xung quanh một
cái lớn. Sâu không thấy đáy, lấp lóe tử khí mờ ảo, bắt đầu chớp động sáng sáng
tối tối.

Sở Dương nhìn, đột nhiên có cảm giác quen thuộc.

Vừa nhìn vị trí 99 viên thánh tinh cùng một viên thần tinh trong Cửu Kiếp không
gian, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ. Những lỗ hổng này vừa vặn đối ứng với vị trí
thánh tinh và thần tinh....

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1381