“Sao không
ngăn cản chúng ta?”
Vấn đề này, hai người đều đang kỳ quái.
Gần như là cùng lúc thốt lên một câu này, hai người đều lộ vẻ nghi vấn nhìn về
phía đối phương.
Tiếp đó lại cùng cười khổ: "Thì ra ngươi cũng không biết."
Những lời này, hai người lại cùng phun ra một lúc.
Tiếp đó, hai người cùng cười ha ha.
Ngay tại vừa rồi, hai người đều thầm tính kễ lẫn nhau, nhưng giờ phút này, sau
khi trải qua một hồi chạy trốn sinh tử, lại đồng tâm hiệp lực thành công đào
thoát, trong nháy mắt này, trong lòng hai người đều có một loại cảm giác…
Tựa hồ địch ý trong lòng, đã giảm bớt một chút.
Con người là như vậy. Sau khi trải qua một hồi cực độ nguy hiểm, luôn theo bản
năng mà thấy người bên cạnh đều vô cùng thân thiết, cho dù đó là cừu nhân của
mình.
Mà thiện ý giờ khắc này, cũng là thứ quý giá nhất thế gian.
"Tuy không biết, bất quá, bọn họ không có bất cứ đạo lý nào buông tha cho
chúng ta." Sở Dương mỉm cười, phân tích: "Bọn họ đột nhiên dị thường
như vậy, chắc chắn là gặp phải một thứ gì đó không thể kháng cự. Dạ huynh, có
phải lão tổ tông nhà ngươi ở nơi này? Là lão nhân gia xuất thủ, ngăn trở bốn vị
ngũ phẩm chí tôn?"
Dạ Túy trầm ngâm một chút, nói: "Không có khả năng. Nếu thật sự là vô
thanh vô tức chế trụ bốn vị chí tôn ngũ phẩm đang súc thế chờ đợi, tinh khí thần
đều gần như tràn đầy... sắp công kích... Chỉ sợ tu vi lão tổ tông nhà ta cũng
không thể làm được nhẹ nhàng như vậy."
Sở Dương à một tiếng. Trong lòng càng lúc càng mê hoặc. Thế gian này có tu vi
như vậy, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, rốt cuộc là ai?
Nhớ tới câu nói trước khi đi của Tử Tà Tình: Cao thủ Cửu Trọng Thiên đã giao thủ
với ta...
Trong lòng Sở Dương vừa động: Chẳng lẽ nơi này còn có một vị cao nhân lánh đời?
Nhưng... vị cao nhân này vì sao lại trợ giúp chúng ta?
"Không nghĩ nữa, nếu thật sự người này đã cứu chúng ta, tất là có mục
đích, chúng ta cứ đợi là được." Dạ Túy cười ha hả, thoải mái duỗi thẳng
chân, ngồi xuống.
Trong lòng Sở Dương có chút tán thưởng: Gia hỏa này, trừ ngoan độc ra, phương
diện tâm tính thật ra cũng vô cùng phóng khoáng.
“Hai ta coi như không đánh không quen, nhưng ta còn không biết, ngươi tên
gì?" Trên khuôn mặt lạnh lùng của Dạ Túy lộ ra một nụ cười, đồng thời cũng
cúi đầu xử lý vết thương của mình, tay chân lưu loát vô cùng.
"Ta? Tên của ta, nói ra chỉ sợ dọa người nhảy dựng lên!" Sở Dương cười
hắc hắc.
"Dọa ta sợ nhảy dựng?" Dạ Túy không nhịn được phì cười: "Cho dù
ngươi là Pháp Tôn, ta cũng không giật mình!"
"Ta tên Sở Dương! Bọn họ cũng gọi ta là vực ngoại thiên ma!" Sở Dương
cười hắc hắc: "Cái tên này, có phải đặc biệt dọa người?"
Dạ Túy cười ha ha: "Nếu ngươi là vực ngoại thiên ma, vậy ta chính là người
cầm quyền cao nhất Cửu Trọng Thiên Khuyết rồi. Có cái rắm gì hay ho đâu."
Sở Dương cười ha hả: "Xem ra thiên hạ này, ngươi biết chuyện đúng là không
ít."
Dạ Túy hừ một tiếng: "Kỳ thật cuộc đời chính là như vậy. Ai bảo ngươi đắc
tội người cầm quyền chú? Pháp Tôn nói ngươi là vực ngoại thiên ma, trừ một số kẻ
ngu ngốc mới tin ra, ngươi thử hỏi cửu đại gia tộc và người trong chấp pháp giả
một chút, xem có ai tin không? Nhưng không tin thì không tin, ngoài miệng vẫn
phải hô hào đuổi bắt ngươi!"
"Cái này cũng giống như quốc gia, ngươi đắc tội hoàng đế, hoàng đế thuận
miệng nói ngươi là phản tặc, khắp thiên hạ bao vây đuổi giết, ngươi làm gì được?"
"Chúng ta không tin ngươi là vực ngoại thiên ma, nhưng Pháp Tôn nói phải,
thì ngươi chính là vực ngoại thiên ma. Không chấp nhận cũng không được! Cửu đại
gia tộc chúng ta cũng không muốn đắc tội Pháp Tôn, cho nên cũng chỉ có thể đi
lùng bắt ngươi, không hơn!"
"Hôm nay ta và ngươi cùng chung hoạn nạn, ta không đối phó ngươi, nhưng
sau khi ta về tới gia tộc, tái kiến ngươi, ta vẫn sẽ dùng tội danh vực ngoại
thiên ma mà bắt ngươi, sau đó tranh thủ ưu đãi của Pháp Tôn đối với Dạ gia
chúng ta! Ngươi hiểu không?"
Dạ Túy tràn đầy trào phúng nói.
"Pháp Tôn có thể cho ngươi ưu đãi gì?" Sở Dương buồn bực nói.
Dạ Túy nở nụ cười âm lãnh: "Huynh đệ,ngươi tuổi còn rất trẻ, thế giới này,
không phải chỉ có vũ lực là có thể vô địch thiên hạ. Quyền lực, mới chân chính
là thứ có thể vô địch thiên hạ."
"Dạ thị gia tộc vạn năm phát triển, không ngừng xuất hiện chi nhánh, không
ngừng đào thải, Dần dần, cho tới hiện tại, chỉ họ Dạ, đã có tới một trăm mười vạn
người. Trong 110 vạn người này, thích hợp tu luyện, không nhiều hơn mười vạn
người. Mười vạn người này, ta là chỉ... Võ tông võ sỉ coi như là tu luyện giả."
"Tính cả thân quyến nữa, Dạ thị gia tộc cũng phải có dân số tới 4-500 vạn
người. Những ngươiì này ăn cái gì? Uống cái gì? Dùng cái gì? Dạ thị gia tộc
chúng ta tuy gia nghiệp to lớn, nhưng cũng không thể vứt bỏ bọn họ, không lý tới
được. Cho nên, chỉ có không ngừng gia tăng các loại sản nghiệp, để duy trì toàn
tộc."
"Gia tăng sản nghiệp, cũng không thể tự cung tự cấp được. Thế nào cũng phải
thông qua một số con đường, mới có thể đem sản nghiệp của nhà mình, đổi thành
thứ mình cần. Mà những con đường này, đều ở trong tay chấp pháp giả."
"Dạ thị gia tộc thật là trâu bò, Cửu Trọng Thiên đệ nhất chúa tể gia tộc.
Nhưng chấp pháp giả lại chưởng quản toàn bộ Cửu Trọng Thiên, bao gồm cả lãnh địa
Dạ thị gia tộc. Chúng ta có thể dàn xếp tất cả mọi chuyện, nhưng nếu ngươi khiến
Pháp Tôn đại nhân không hài lòng, hắn có thể tùy ý khấu lưu hàng hóa của ngươi,
người của ngươi ở bất cứ một nơi nào không thuộc lãnh địa Dạ thị gia tộc. Đợi đến
khi ngươi tìm người, dùng quan hệ, giải cứu ra được thì khoảng thời gian trì
hoãn cũng đủ để khiến chuyến hàng đó không chỉ trắng tay hơn nữa còn thâm hụt
vào tiền vốn, không còn một xu."
"Nhưng ngươi lại không thể không làm, đường đường Dạ thị gia tộc, chẳng lẽ
lại vứt bỏ tộc nhân không lý tới? Tổn thất.. cũng không thể tìm chấp pháp giả.
Chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Cũng từ gia tộc phụ thuộc, từ huyết thù, từ đạo tặc
mà kiếm thêm chút thu nhập chỉ là trong thiên hạ có nhiều đạo tặc để ngươi tiêu
diệt như vậy? Gia tộc phụ thuộc lại càng ko cần phải nói, ngươi bòn rút gia tộc
phụ thuộc, trên thực tế chính là bòn rút bản thân…”
"Nhưng chỉ cần Pháp Tôn mở kim khẩu, lại có thể khiến toàn bộ gia tộc
chúng ta, tất cả những người không thích hợp tu luyện, ít nhất trong mấy năm có
thể cơm no áo đủ."
Dạ Túy cười khổ một tiếng: "Các đại gia tộc đều như vậy. hiện tại, vàng bạc
ở Cửu Trọng Thiên không đáng tiền, nhưng dù không đáng tiền, cũng phải đi kiếm.
Những thứ đó đâu thể từ trên trời rơi xuống chứ?"
"Nhà nào cũng cực kỳ rối rắm." Dạ Túy có chút trào phúng cười:
"Vạn năm truyền thừa, khổng lồ cỡ nào? Mỗi một vạn năm lại xuất hiện một vị
Cửu Kiếp kiếm chủ, ngược lại lại chuyện tốt. Nếu tiếp tục truyền thừa tiếp, nói
không ngừng lại tự mình tranh đấu nội bộ, người mình giết sạch người mình... Chết
trong tay người khác, so với chết trong tay người mình, ít nhất cũng không nghẹn
khuất."
"Đây là quyền lợi của chấp pháp giả! Loại quyền lợi này, cũng đủ khiến cửu
đại gia tộc điên cuồng!"
"Cho nên, Pháp Tôn nói đối phó ngươi, cửu địa gia tộc không một ai dám phản
đối. Ồ, đương nhiên trừ Lệ gia hiện tại. Lệ gia tự hiểu được, cho dù bọn họ
nghe lời Pháp Tôn, Pháp Tôn hiện tại cũng không chào đón bọn họ. Cho nên bọn hắn
dứt khoát được ăn cả ngã về không. Nếu bọn họ trở thành gia tộc cửu kiếp đời kế
tiếp, liền chứng mình Pháp Tôn và chúng ta hoàn toàn thất bại. Ngược lại, nếu
không thể, trái phải đều là chết, chết thế nào cũng là chết thôi."
Sắc mặt Sở Dương âm trầm, nói: "Ngươi nhìn... rất thấu triệt."
"Thấu triệt thì có lợi ích gì?" Dạ Túy cười trào phúng: "Kỳ thật,
thế giới này, tệ đoan lớn nhất chính là quá nhiều người. Cho nên ta có cơ hội
là giết, giết một kẻ bớt được một người!"
Sở Dương vuốt vuốt mũi, cười khổ không thôi.
Hắn xem như nhìn chuẩn rồi, vị Dạ đại công tử không nên khen ngợi, Ngươi không
khen hắn, hắn còn có thể nói ra mấy lời hiểu biết, nhưng nếu khen một câu, ma
tính của hắn lập tức sẽ bị câu dẫn ra.
"Làm sao ngươi lại hữu dụng với Gia Cát gia tộc?" Dạ Túy chợt nhớ tới
một chuyện.
"Ta còn không phải bị ngươi kéo xuống bùn sao?" Nhắc tới chuyện này,
Sở Dương lại bực mình, cả giận nói: "Nếu ngươi không kéo ta ra, không ép
ta quyết chiến với người, ngươi nói bây giờ làm gì có chuyện của ta?"
Dạ Túy trợn trắng mắt: "Vị tất."
Cũng không truy hỏi vấn đề này nữa, mà đổi thành một vấn đề khác: "Bất
quá, nếu ngươi thật sự là Sở Dương thì tiến cảnh của ngươi đúng là rất nhanh
đó."
Trong mắt Sở Dương lóe lên vẻ ngoan độc, giảo hoạt giống như độc xà:
"Ngươi quá trẻ tuổi."
Sở Dương cười khổ: "Một thân tu vi của ta, nói thật là ta cũng chẳng hiểu
gì hết... Có một lần bị người ta đuổi giết, ngã xuống vách núi, vừa vặn dưới
vách núi có một độc giác đại xà đang ngửa đầu, ta rơi trúng đầu nó, khiến nó
gãy sừng vỡ đầu chết tươi, sau đó ta liền hôn mê. Từ bên trong cái sừng gãy rỉ
ra một thứ gì đó, chảy vào miệng ta. Sau khi ta hôn mê mấy tháng, tỉnh lại liền
cảm thấy mình có cái gì đó rất khác. Sau đó... Cứ vài ngày lại thăng một cấp,
vài ngày thăng một cấp... cho tới bây giờ."
"Xem như vận khí." Vẻ mặt Sở Dương cười khổ.
Đoạn khoác lác này cũng là kiếm linh trong Cửu Kiếp không gian cố ý biên ra, dụ
ra Dạ Túy tiết lộ bí mật. Thiên ma chi khí trên người Dạ Túy, tất có lý do! Đó
cũng lá chuyện Sở Dương lo lắng nhất.
Tục ngữ nói rồi, muốn người khác công bằng với ngươi, ngươi phải thành thật với
người ta trước đã.
Nhưng Dạ Túy lại lâm vào trầm tư: "Nhưng ngươi rơi chết thứ gì? Chẳng lẽ...
Hitzz.." Đột nhiên hít một hơi lạnh thật sâu.
"Ta cũng không biết là cái thứ gì." Sở Dương nói xong, dựa theo lời
kiếm linh, chậm rãi miêu tả cái thứ mình đè chết.
"Ngươi lại đè chết con thần long cuối cùng của Cửu Trọng Thiên!" Ánh
mắt Dạ Túy trợn lên như chuông đồng, tràn đầy hâm mộ và ghen tị.
"Ặc?" Sở Dương có chút choáng váng.
"Truyền thuyết, thần long chỉ còn một quan cuối cùng thì toàn thân thoái
hóa, chỉ có thể nằm chơ thiên địa tinh hoa gột rửa, sau đó lại xông lên Cửu Trọng
Thiên Khuyết... Mà đoạn thời gian đó, chính là lúc thần long yếu ớt nhất, cho
nên bình thường đều trốn rất kỹ. Không nghĩ tới người ta lại đánh ngươi rơi xuống
vách núi, may mắn thế nào lại rơi trúng độc giác long nguyên của thần long...
Mà cực kỳ may mắn chính là, long nguyên không ngờ lại tự động chảy vào miệng
ngươi... Vận cứt chó như vậy... thật sự là... Long nguyên này, chính là thiên hạ
chí bảo có thể cải thiện thân thể kinh mạch tinh thần linh hồn nhân loại
đó...."
Dạ Túy chẹp miệng, vẻ mặt hâm mộ không thể tưởng tượng được, đột nhiên túm lấy
tay Sở Dương, hung hăng cắn một cái.
Sở Dương kêu đau một tiếng, giận dữ nói: "Ngươi làm gì?" Đã thấy trên
cánh tay chảy ra máu tươi.