Chương 1360: Khí Tức Thiên Ma


Tình huống
thật sự đã vượt quá xa khỏi dự liệu.

Sức chiến đấu của Dạ Túy, tất cả mọi người đều rõ, đương nhiên minh bạch Dạ Túy
không dễ bắt giữ. Nhưng một kiếm trước ngực Dạ Túy, rõ ràng chính là kiếm khí tạo
ra, hơn nữa còn thương tổn tới huyết quản.

Dưới tình huống như thế, Dạ Túy không thể phát huy chiến lực tối cao, đó là khẳng
định!

Kiếm khí trước mắt của Dạ Túy đã chứng thực suy đoán của mọi người.

Nhưng thật sự không ngờ tới, tuyệt đối không phải Dạ Túy, mà là Sở Dương!

Người sáng suốt đều nhìn ra được, gia hỏa này khắp người là vết thương, tuyệt đối
không dưới năm mươi vết. Tuy đều thương da thịt, nhưng bị một vị kiếm trung chí
tôn như Dạ Túy đả thương thành như vậy, chỉ sợ cũng phải hấp hối rồi.

Huống chi dưới đùi còn bị một kiếm suýt chút nữa chém đứt. Điểm này ai cũng có
thể nhìn thấy.

Mà ngay cả mấy vị chí tôn tứ phẩm cũng nhất trí nhận định: Nếu có chiến đấu mạnh
mẽ, chiến lực lượng này tuyệt đối không phát huy ra được hai thành bình thường!

Nào dự đoán được, giờ phút này vừa xuất thủ, đã là chiến lực trên mười hai
thành!

Cho dù hoàn toàn không bị thương, muốn làm như vậy cũng cực kỳ khó khăn!

Hơn nữa, không chỉ như vậy, gia hỏa này vốn giống như bị thương vô cùng trầm trọng
mà gục xuống... Vậy mà chỉ trong chớp mắt đã quay giáo đâm lén rồi?

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh.

Trước mặt có Dạ Túy, phía sau có Sở Dương!

Hai vị kiếm trung chí tôn đồng thời toàn lực xuất thủ, chỉ trong thời gian mấy
cái nháy mắt đã dùng kiếm khí bao phủ toàn bộ mấy vị chí tôn này. Trong kiếm
khí tung hoành, ba vị chí tôn nhất phẩm ngay cả kêu thảm một tiếng cũng không kịp,
đã biến thành huyết nhục đầy trời.

Hai vị chí tôn tam phẩm bị hất tung ra ngoài, trên người vết kiếm chi chít.

Hai vị chí tôn tứ phẩm cuối cùng cũng ổn trụ được trận tuyến, phẫn nộ hét lớn một
tiếng, toàn lực phản công!

Bang bang hai tiếng!

Sở Dương cùng Dạ Túy hai người đồng thời trúng chưởng, cùng kêu lên một tiếng
đau đớn. Trên người Sở Dương rắc một tiếng, không biết là xương gì gãy, nhưng
hai người rốt cuộc cũng hội hợp lại một chỗ, trong phút chốc kiếm khí tăng vọt,
hai đạo đại giang hợp thành một dòng nước lũ! Cuồn cuộn oanh kích về phía Gia
Cát Hồn cùng Lan Mộng!

Gia Cát Hồn gầm lớn một tiếng, cùng hai người bên cạnh xuất thủ, toàn lực chống
cự!

Vị Gia Cát gia tộc đại công tử thoạt nhìn tao nhã này, không ngờ cũng có tu vi
chí tôn nhất phẩm!

Tứ phía, tất cả cao thủ cùng lúc công về phía này!

Sở Dương và Dạ Túy cùng hét lớn một tiếng, kiếm quang đột nhiên mạnh mẽ chuyển
hướng, liều mạng dùng thân thể thừa nhận một kích của mấy vị cao thủ, miệng
cùng cuồng phun máu tươi, rốt cuộc cũng đổi được phương hướng, lướt qua thân thể
Gia Cát Hồn, công thẳng về phía bên cạnh!

Bên kia, Lan Mộng vốn định xem náo nhiệt, kết quả là hai đạo kiếm quang nháy mắt
hợp thành một đạo, giống như bôn lôi, vọt thẳng về phía hắn.

Trong lúc nhất thời không khỏi hồn vía lên mây, cả người lạnh lẽo, gào lên một
tiếng gần như là khóc: "Mau cứu..."

Nhưng hộ vệ bên cạnh hắn vừa mới động, tiến lên ngăn cản, giờ phút này muốn trở
về cũng ko kịp nữa rồi.

Ngay sau đó!

Trước mắt tất cả mọi người, vị Lan gia nhị công tử này hét thảm một tiếng, toàn
thân đột nhiên nát tan thành từng mảnh nhỏ.

Vị Lan gia nhị công tử này cũng thật là bi thảm. Lúc trước vẫn một mực bị Lan
Nhược áp chế, hiện tại vất vả lắm mới không bị lão đại áp chế, đi ra ngoài đổi
gió một chút, lại bồi luôn cả mạng mình vào.

Gia tộc khác còn chưa bị sao, Lan thị gia tộc đại công tử Lan Nhược, nhị công tử
Lan Mộng, tam công tử Lan Xướng Ca đều chết sạch rồi.

Chính như lời Dạ Túy nói lúc trước: Không người kế tục rồi!

Sở Dương coi như độc ác: Cho tới hôm nay, Lan gia một trong cửu đại gia tộc, đã
có ba vị công tử chết trong tay một mình hắn!

Hơn nữa đều là những người đứng đầu.

Lan Mộng vừa chết, lập tức lộ ra một khoảng trống.

Sở Dương cùng Dạ Túy hai hóa thành một đạo điện quang, xông thẳng ra ngoài, lướt
đi như bay.

"Đuổi theo!" Gia Cát Hồn lạnh lùng quát một tiếng: "Phía đông bắc?
Chẳng lẽ ta không biết... nơi đó chính là nơi địa hình phức tạp sao? Bốn vị ngũ
phẩm chí tôn đang chờ hai tên tàn binh bại tướng các ngươi, xem các ngươi trốn
đi nơi nào?"

Mọi người gào thét một tiếng, đuổi theo hai gười

Chỉ có mấy vị chí tôn của Lan gia là đứng lại, nhìn thân thể nhị công tử biến
thành trăm ngàn mảnh, khóc không ra nước mắt.

Phốc một tiếng.

Đầu của Lan Mộng lúc này mới từ trên trời rơi xuống, vết kiếm chi chít, ước chừng
mấy trăm vết.

...

Sở Dương cùng Dạ Túy một đường chạy như điên.

Hiện giờ, hai người đều là thân thụ trọng thương chân chính! Sở Dương xuất thủ
trước, trong miệng ngậm hai viên Cửu Trọng đan bản không hoàn chỉnh, nhưng
trong thời gian chưa đầy một cái hô hấp, hai viên Cửu Trọng đan không ngờ đã
tiêu hao hết!

Hai viên Cửu Trọng đan, đại biểu cho hai lần ngăn cản trọng thương trí mạng,
khôi phục hai lần!

Hơn nữa cộng thêm một viên lúc ban đầu, chẳng khác nào, trong thời gian nửa nén
hương, đã hao phú ba viên Cửu Trọng đan bản không hoàn chỉnh!

Dạo qua cửa địa ngục, ba lượt!

Tần suất như vậy, quả thực là khiến bản thân Sở Dương cũng phải đổ mồ hôi lạnh,
hồn vía lên mây.

Theo đoạn đường này chạy như điên.

Sở Dương đột nhiên phát hiện, khí tức Dạ Túy đang chậm rãi phát sinh biến hóa.
Hắn bị thương từ đâu, lại còn bị chí tôn tứ phẩm hung hăng đánh hai chưởng,
xương sườn trước ngực gẫy lìa ba cái, vốn nên càng lúc càng suy yếu mới phải.
Nhưng hiên tại, hắn không những không suy yếu, mà còn càng lúc càng điên cuồng.

Tựa hồ liên tục bị thương, ngược lại còn dẫn phát nên một biến số điên cuồng
nào đó.

Cái loại khí tức cuồng bạo, tàn ngược, muốn diệt sạch thế gian trên người hắn
càng lúc càng trầm trọng!

Loại khí tức này mỗi một lần nặng hơn, tốc độ của hắn lại có thể nhanh hơn một
chút, khí tức cũng càng thêm mạnh mẽ một chút...

Hơn nữa, trong lúc chạy điên cuồng dưới dạng cuồng bạo này, trên thân kiếm bên
người Dạ Túy, không ngờ còn chậm rãi toát ra từng tia từng kia hắc khí...

Hắc khí xuất hiện càng nhiều, Sở Dương kinh ngạc phát hiện, miệng vết thương
trước ngực Dạ Túy đang chậm rãi lành lại. cốt cách trong cơ thể hắn cũng vang
lên tiếng lục cục rất nhỏ, dần dần trở về vị trí cũ, sau đó khôi phục...

"Đây là chuyện gì?" Cho dù hai người đang hợp tác, Sở Dương cũng
không nhịn được có chút chấn kinh.

"Đây là ma khí!" kiếm linh chậm rãi nói trong ý niệm không gian:
"Khó trách Dạ Túy tu luyện nhanh như vậy, thì ra trên người hắn có thể sản
sinh ma khí. Chỉ là, hắn là một người bình thường, vì sao trên người lại có thể
sinh ra loại ma khí này?"

"Ma khí? Khí tức của vực ngoại thiên ma?" Trong lòng Sở Dương chấn động
hỏi. Lần này cả kinh không nhỏ, gần như dừng lại cước bộ.

"Ta cũng chưa từng thấy qua vực ngoại thiên ma..." Kiếm linh có chút
ngượng ngùng: "Bất quá, theo truyền thuyết, khí tức như vậy, rất giống...."

Sở Dương lập tức nghi hoặc trong lòng: Trên người Dạ Túy làm sao lại có thể có
khí tức thiên ma? Chẳng lẽ Cửu Trọng Thiên đại lục này có thể tiếp xúc tới vực
ngoại thiên ma?"

Nếu là như vậy, chỉ sợ đại lục này đã sớm bị diệt sạch rồi.

Còn có thể lưu tới bây giờ?

Kiếm linh tràm ngâm nói: "Không nhất định... Loiạ khí tức này có mấy loại
khả năng. Loại thứ nhất, chính là sau khi một vị thiên ma cường đại nổ tan xác,
truyền thừa xuyên qua không gian, đi tới Cửu Trọng Thiên đại lục, lại bị Dạ Túy
chiếm được. Nhưng nếu là như vậy, Dạ Túy không nên yếu như hiện tại."

Sở Dương nói: "Khả năng thứ hai thì sao?"

"Khả năng thứ hai, chính là một thứ tùy thân nào đó của vực ngoại thiên
ma, tỉ như ngọc bội, bội kiếm... vv... bị Dạ Túy chiếm được. Nhưng Dạ Túy còn
chưa chân chính khai mở được bí mật bên trong... hoặc giờ khắc này đang được
khai mở..."

"Loại khả năng thứ ba, chính là bị hồn phách vực ngoại thiên ma đoạt xá...
Bất quá nếu như đoạt xá, chỉ sợ Cửu Trọng Thiên giờ phút này đã sớm tan tành...
Cho nên khả năng thứ ba là không có....."

Kiếm linh nói một hơi.

Trong lòng Sở Dương có chút bừng tỉnh: "Vậy chỉ có khả năng thứ hai
thôi!"

Kiếm linh nặng nề gật đầu: "Dạ Túy nhất định có kỳ ngộ, hơn nữa, nhất định
có liên quan tới thiên ma!"

Kiếm quang xé không lao đi trên thảo nguyên. Tốc độ, không phải là tựa như một
đạo lưu quang nữa rồi, mà chính là một đạo lưu quang!

Phía sau, có mấy đạo thân ảnh giống như giòi bám trong xương, đuổi theo không bỏ.

Hơn mười dặm đương, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua.

Đối với Sở Dương bên người, Dạ Túy cũng có chút buồn bực không thôi. Con hàng
này không phải đang hấp hối sao? Thế nào lại đột nhiên biến thành sinh long hoạt
hổ? Chẳng lẽ vừa rồi chiến đấu với ta, hắn vẫn luôn bảo lưu thực lực?

Nói như vậy... sau chuyện này, người này cũng không thể vội vã giết được, tốt
nhất là tái chiến thêm một hồi thì tốt hơn...

Kiếm quang mãnh liệt xông qua một cánh rừng rậm, phốc một tiếng, trực tiếp tạo
thành một cái thông đạo thẳng tắp. Trước mắt đã xuất hiện một ngọn núi khổng lồ.

Ngọn núi này quả thực có chút kỳ quái. Cả ngọn núi tựa như một tòa bảo tháp.

Từ dưới là lên, từng tầng từng tầng một chồng lên nhau. Từ tầng thứ hai đã ẩn
vào trong mây mù, như ẩn như hiện, từ tầng thứ tư trở đi, đã trực tiếp không
nhìn thấy gì nữa rồi.

Hơn nữa, đây là giữa ban ngày, bầu trời ngàn dặm không một áng mây.

Nếu như nhiều mây mù hoặc là có mưa.... ngọn núi này trực tiếp không nhìn thấy
gì từ chân núi luôn.

Bảo Tháp sơn, cũng có tính chất đặc biệt giống như Tinh Vân sơn của Gia Cát gia
tộc. Thậm chí chất liệu còn kiên cố hơn Tinh Vân sơn một chút.

Khắp nơi trên đại lục đều có một ngọn núi hoặc là một nơi kỳ dị. Tựa hồ là
trùng hợp, cũng tựa hồ là có người... cố ý an bài.

Nhưng luận tới trình bộ thần bí mà nói, Bảo Tháp sơn vẫn là đứng đầu.

Nơi này có một câu ca dao, nói chính là về Bảo Tháp sơn: Bảo Tháp sơn, tháp
đính tiêm, tiêm tiêm đích tháp đính trụ thần tiên, nhất cước thải trứ địa, nhất
thủ xanh trứ thiên. Thiên chính là Cửu Trọng Thiên này...

Trước Bảo Tháp sơn.

Từ phương hướng này tiến vào Bảo Tháp sơn, chỉ có bốn con đường này.

Hiện tại, bốn con đường này đều bị bốn người chiếm cứ.

Nhìn một đạo kiếm quang rực sáng phương xa đang cấp tốc lao tới, bốn người tự động
điều chỉnh, bỏ qua hai con đường bên rìa, gác ở hai sơn đạo chính giữa.

"Quả nhiên không ngoài sở liệu của đại công tử. Bọn họ quả nhiên xông ra,
hơn nữa thật sự xông tới nơi này." Một người trong đó lộ ra vẻ mỉm cười:
"Có lẽ Dạ Túy cũng không biết, nếu hắn thật sự đào tẩu về phía Dạ gia thì
lại chẳng có kẻ nào ngăn trở đâu!"

Tên còn lại cười nói: "Đại công tử thần cơ diệu toán, đã đạt tới cảnh giới
nhất định rồi!"

Người thứ ba trầm giọng nói: "Bọn họ sắp tới gần rồi. Chúng ta nhất định
phải nhất cử bắt gọn!"

Ba người kia cùng cười nhẹ: "Đã sớm chuẩn bị xong! Cho dù hai người kia đều
là Cửu Kiếp kiếm chủ, hôm nay cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay bốn người
ta và ngươi!"

Những lời này, thật sự không có nửa điểm khoác lác.

Bốn vị ngũ phẩm chí tôn, đấu với một vị kiếm trung chí tôn tứ phẩm đã trọng
thương, một kiếm trung chí tôn nhị phẩm, đây là tuyệt đối dễ như trở bàn tay,
tuyệt đối không có nửa điểm sai lầm.

Nếu như thế còn xuất hiện ngoài ý muốn nữa, bốn vị ngũ phẩm chí tôn này trực tiếp
cắt cổ tự sát đi cho rồi.

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1360