Chương 1359: Còn Sống Là Vận, Chết Rồi Là ...


Trong lòng Sở
Dương chấn động vô cùng.

Gia Cát gia tộc dự đoán thiên cơ, quả nhiên là cực kỳ lợi hại. Trong thời điểm
thiên cơ hỗn độn, căn bản không thể nhìn thấu như hiện tại, không ngờ có thể
tính toán tinh chuẩn tới mức độ này.

Kỳ thật, cho dù Gia Cát Hồn đối diện cũng không dám xác định ý tứ chân chính
trong mấy câu nói này, cũng không nắm chắc, đến rốt cuộc có phải hay không.

Nhưng Sở Dương lại biết, Gia Cát gia tộc đã đúng rồi.

Chỉ cần mình bị giam giữ trong Gia Cát gia tộc, hoặc là bị Gia Cát gia tộc đồng
hóa, vậy Gia Cát gia tộc thật sự không còn sơ hở chút nào!

Hoàn toàn chính xác! Bởi vì mình chính Cửu Kiếp kiếm chủ.

Cửu Trọng Thiên trung nhất dạ gian, hổ tại bình nguyên long tại thiên.

Hai câu này, câu đầu tiên tói nới vị trí, câu thứ hai nói tới hai người mình
cùng Dạ Túy? Đều là hổ lạc bình nguyên? Hay là Dạ Túy chính là hổ lạc bình
nguyên? Mình là long tại thiên?

Vừa nghĩ như vậy, trên mặt Sở Dương có chút phát nóng.

Túy trong hữu mộng duy thương thống. Chính là Dạ Túy bị thương? Lạc nhập thiên
cơ an tự nhiên... Hẳn chính là mục đích lớn nhất của Gia Cát Hồn lần này? Nhưng
những lời này có chút mơ hồ.

Là mình lạc nhập thiên cơ hay là cả mình và Dạ Túy đều lạc nhập thiên cơ... Mới
có thể bình an?

Trong lòng Sở Dương thở dài.

Gia Cát gia tộc cũng thật dám bỏ tiền vốn, không ngờ sử dụng tính mạng ba vị
lão tổ tông, để đối lấy một lần thiên cơ dự đoán!

Nhưng hắn không biết, Gia Cát gia tộc lại càng thêm bất đắc dĩ tới cực điểm!

Trước là một Vạn Dược đại điển, khiến cho toàn bộ gia tộc long trời lở đất, tiếp
đó lại là một Đồ Đạo chi chiến, chỉnh thể lực lượng đỉnh phong của Gia Cát gia
tộc còn không tới một nửa.

Hơn nữa còn có chuyện Cửu Kiếp kiếm chủ sắp tiến quân Thượng Tam Thiên, Gia Cát
gia tộc sứt đầu mẻ trán, ứng phó không xuể.

Tất cả cao thủ cao tầng đều bế quan, chuẩn bị cho đại chiến sắp tới, có thể gia
tăng bao nhiêu thực lực thì gia tăng bấy nhiêu thực lực.

Không ngờ trong thời điểm khó khăn như vậy, Thánh tộc Tam trưởng lão vốn đang hấp
hối đột nhiên trở nên sinh long hoạt hổ, vượt ngục đào thoát! Tất cả nhân vật
cao tầng đều đang bế quan, căn bản không có nửa điểm phong fbị.

Không ngờ để cho Tam trưởng lão chạy một mạch hối hợp với người Thánh tộc tiếp ứng,
chạy ra khỏi Gia Cát gia tộc.

Gia Cát gia tộc thật sự luống cuống rồi.

Một khi Tam trưởng lão trở về, Thánh tộc trả thù quy mô, cũng không phải dễ chịu
đựng gì.

Chính đang chuẩn bị đuổi bắt, đột nhiên lại nhận được tin tức: Lệ gia xuất động
quy mô, có hành động lớn! Nghi là Cửu Kiếp kiếm chủ xuất thế!

Cái này đúng là phải gọi là tai bay vạ gió, nhà dột gặp mưa rào.

Gia Cát gia tộc nhất thời có chút không biết ứng phó ra sao.

Vì thế Gia Cát Thương Khung mới liều mạng thiên cơ phản phệ, bói được một quẻ.
Quẻ nói rằng: Trong ba năm Gia Cát vong!

Thế là Gia Cát gia tộc càng thêm luống cuống. Vì cứu vớt gia tộc, ba vị lão tổ
tông lục phẩm chí tôn đã cống hiến tu vi siêu việt ranh giới tiên phàm của
mình, cống hiến tánh mạng của mình, dùng linh hồn máy tươi của mình làm dẫn,
phá tan thiên cơ phong tỏa, muốn tìm được một đường sống.

Nhưng chỉ tìm được một con đường mờ mịt như vậy.... ba vị lão tổ tông đều vĩnh
biệt cõi đời.

Gia cát gia tộc cũng đần độn, u mê, đây là chuyện gì?

Chỉ mấy câu nói khó hiểu, mơ hồ như vậy, một người không quan trọng như vậy, lại
có thể quyết định sinh tử Gia Cát gia tộc?

Nhưng cho dù bán tính bán nghi, cũng chỉ có thể thà tin còn hơn không.

Thế là Gia Cát gia tộc bố trí quy mô, tổng động viên toàn bộ phương vị, biến
Thánh tộc trưởng lão đang bị tróc nã quy án biến thành một con mồi, đuổi vào
trong lãnh địa Dạ thị gia tộc, mà cùng thời gian đó, Gia Cát Hồn cũng gánh
trách nhiệm nặng nề, tiến vào Dạ gia, sau đó lại làm bộ như không cẩn thận, để
lộ ra một chút phong thanh.

Dạ Túy thân là đại công tử Dạ gia, là tài trí bậc nào? Chỉ cần một chút phong
thanh, liền phỏng đoán ra được chân tướng sự tình.

Sau đó tranh trước Gia Cát Hồn, đuổi bắt Thánh tộc Tam trưởng lão.

Dự đoán được tất cả sự tình, trong vô thanh vô tức, Gia Cát gia tộc đã sắp đặt
mọi chuyện đâu vào đấy, cho tới bây giờ.

Ở ngay trong thời khắc mấu chốt này, Sở Dương bị Vũ Tuyệt Thành đuổi ra khỏi
khách điếm, một đường lao đi, cực kỳ gấp gáp.... Mà theo như lời tiên đoán của
Gia Cát gia tộc, Sở Dương rốt cuộc cũng thành công trở thành một nhân cực kỳ trọng
yếu kia...

Hiện giờ Dạ Túy muốn chạy trốn, Sở Dương cũng muốn rời đi, Gia Cát Hồn lại muốn
cùng bắt hai người này trở về... Thiên cơ nói " Lạc nhập thiên cơ tự bình
an" Cũng không nói rõ chính là tên gia hỏa trước mắt này.

Biện pháp ổn thỏa nhất đương nhiên cùng bắt hai người này trở về!

Đổng thị gia tộc đương nhiên là thế lớn, bình thường Gia Cát gia tộc tuyệt đối
không dám trêu trọc, nhưng hiện tại, Gia Cát gia tộc chỉ còn ba năm là xong đời....
Còn quan tâm tới Dạ gia sao?

Cho nên, hạ thủ với Dạ Túy có gì là không được?

Tiền căn hậu quả sự tình chính là như vậy. Cứ phát triển như thế, ban đầu vốn
còn vô cùng xem trọng Thánh tộc tam trưởng lão, giờ phút này... lại không còn
ai chú ý tới nữa!

Thế giới thật sự kỳ diệu vô cùng!

Về phần Lan gia, hiên tại chính là minh hữu tuyệt đối của Gia Cát gia tộc. Lan
gia hiên tại đang dần dần suy yếu, cao thủ tổn thất so với bất cứ gia tộc nào
cũng nhiều hơn, bất đắc dĩ, đành phải toàn diện liên hợp với Gia Cát gia tộc.

Ánh mắt Gia Cát Hồn nhìn Sở Dương cũng có chút phức tạp: Tên gia hỏa này rốt cuộc
là ai? Thoạt nhìn không chỉ lôi thôi, hơn nữa còn bẩn muốn chết. Nhất lại hiện
tại, trừ bỏ hai chân ra, toàn thân bị đả thương, thoạt nhìn như chỉ còn lại một
hơi...

Sở Dương hiện tại khắp mặt là ghét bẩn, cả người bê bết máu...

Gia Cát Hồn đương nhiên không nhận ra, tên gia hỏa trước mắt này, chính là Sở
Dương, Sở ngự tọa từng khiến cho Thiên Cơ thành gà bay chó chạy.

Lại nói, lúc đó hắn cũng chưa từng tiếp xúc với Sở Dương bao giờ.

"Các hạ, ngươi là ai?" Gia Cát Hồn nói.

Sở Dương trầm mặc một chút, lại không trả lời hắn, chỉ thản nhiên nói:
"Gia Cát đại công tử, ta nghe được, bốn câu này của ngươi hình như là giống
như một bài thơ. Kệ ngữ thiên cơ này tựa hồ không được đầy đủ? Hẳn là còn mấy
câu chưa được nói ra?"

Sắc mặt Gia Cát Hồn lập tức thay đổi, há miệng cười: "Đúng là không được đầy
đủ, các hạ tới Thiên Cơ thành rồi, đương nhiên sẽ biết được toàn bộ!"

Sở Dương trầm ngâm một chút, thành khẩn nói: "Đi Gia Cát gia tộc, không phải
lo nghĩ về tính mạng... Đương nhiên cũng không phải việc gì khó... Nhưng có thể
để ta suy nghĩ một chút?"

Gia Cát Hồn có chút kinh ngạc, nhưng vẫn ra vẻ hào phóng: "Đương nhiên có
thể!"

Sở Dương cúi đầu xuống.

Bởi vì ngay tại vừa rồi, trong lỗ tai hắn chợt nghe thấy thanh âm như muỗi kêu:
"Chúng ta cùng nhau xông ra!" Chính là thanh âm Dạ Túy.

Sở Dương nhìn lên, đã thấy Dạ Túy mím chặt môi, căn bản không nhúc nhích, thật
không biết hắn làm thế nào mà phát ra thanh âm, hơn nữa còn có thể ngưng thành
tuyến, truyền âm tới.

Sở Dương không có bổn sự như vậy, đành phải cúi đầu, nhìn như đang trầm tư,
nhưng lại là lén hỏi: "Xông hướng bên nào? Xông ra sao? Bên nào địa thế phức
tạp?"

Thanh âm Dạ Túy tiếp tục truyền tới: "Bọn họ còn có mấy vị ngũ phẩm chí
tôn, nhưng không phát hiện ở đây, chắc chắn là đang chờ ở bên ngoài.... Chúng
ta chỉ có thể đánh cược."

Sở Dương nói: "Phương hướng Dạ gia là không thể đi."

Dạ Túy nói: "Từ nơi này xông về hướng đông bắc, đó chính là đệ nhất thần
sơn đại lục - Bảo Tháp sơn. Nơi đó địa thế phức tạp, chỉ cần vào núi là có thể
lạc đường. Cho dù là người quen thuộc địa hình cũng không nhất định tìm được đường
ra. Chúng ta bây giờ chỉ có nơi này an toàn một chút, về phần chuyện sau này có
ra được hay không.... sau này rồi nói."

Sở Dương đồng ý: "Không sai, trước giữ mạng rồi nói tiếp!"

"Thương thế của ngươi sao rồi?" Dạ Túy hỏi.

"Ta đang lo lắng thương thế của ngươi đó!" Thanh âm Sở Dương có ý cười,.

Dạ Túy cũng cười rộ lên: "Một khi đã vậy, xem thủ thế của ta, chúng ta
cùng nhau động thủ, không cầu giết địch, trước xông ra đã!"

"Nếu bên kia địa thế phúc tạp, nhất định có cao thủ mai phục." Sở
Dương nói.

Dạ Túy nói: "Nếu có thì cũng chỉ có thể dốc sức đánh một trận, xông qua là
vận, xông không qua là mệnh!"

Trong lòng Sở Dương dâng lên một ý tán thưởng.

Dạ Túy thân là đại công tử Dạ gia, tuy người này không phải người tốt gì, nhưng
tâm tính nắm được thả được này, đích thật là nhất lưu thế gian!

Nhưng Sở Dương biết, bên kia chỉ sợ là xông không qua. Với thủ đoạn của Gia Cát
Hồn này, một khi đã xuất hiện, tuyệt đối nắm chắc vạn phần trăm!

Ở trên người đối phương, Sở Dương thậm chí còn phát hiện một loại khí chất đặc
biệt, giống như Đệ Ngũ Khinh Nhu và Mạc Thiên Cơ vậy.

Đương nhiên, so với hai người kia, Gia Cát Hồn rõ ràng có một nhược điểm. Đó
chính là: Nói quá nhiều.

Một khi đã như vậy, khi chạy tới trước ngọn núi kia, mình sẽ tìm cơ hội tốt, ít
nhất sau khi thoát khỏi trùng vây, chính là trời cao biển rộng.

Bọn họ bắt Dạ Túy có lẽ dễ dàng, nhưng nếu muốn bắt mình... thật đúng không phải
là đơn giản như vậy.

"Ta đã suy nghĩ kỹ!" Sở Dương ngẩng đầu.

Gia Cát Hồn mỉm cười nhàn nhạt: "Ồ?"

"Ta có thể đáp ứng đi Gia Cát gia tộc, nhưng ta có một điều kiện." Sở
Dương nghiêm túc nói.

"Điều kiện gì?" Cho dù Gia Cát Hồn khôn ngoan âm trầm, nhưng trong
lòng cũng không nhịn được vui vẻ.

"Ta không đồng ý!" Dạ Túy quát lớn một tiếng: "Ngươi muốn đi Gia
Cát gia tộc, ta trước tiên giết ngươi! Gia Cát gia tộc muốn đối phó ta, ta làm
sao cho phép ngươi đi trợ giúp bọn hắn! Nếu muốn chết thì mọi người cùng chết!"

Gia Cát Hồn giận dữ, quát: "Bắt Dạ Túy lại!"

Ra lệnh một tiếng, bảy tám thân ảnh cùng nhau phi thân đánh tới.

Dạ Túy kêu to một tiếng, kiếm quang chợt lóe, không tránh không né, đâm thẳng
vào lưng Sở Dương.

Sở Dương kinh hãi, giận dữ, lắc mình né tránh, hét lớn một tiếng: "Ngươi
điên rồi?"

Dạ Túy hừ lạnh một tiếng, gầm thét cuồng bạo: "Tất cả cùng chết đi!"

Lại vọt tới! Tung người lên, xoay tròn, ngưng tụ thành một đạo kiếm quang tròn
xoe giữa không trung, giống như trường hồng, hung hăng phóng thẳng về phía Sở
Dương.

Sở Dương đổ mồ hôi lạnh, cái chân trọng thương lúc trước tựa hồ còn chưa thể
linh hoạt, cực kỳ chật vật, hét lớn: "Ngươi....ngươi là đồ điên... các
ngươi còn không lên...."

Lời còn chưa dứt, kiêm quang của Dạ Túy đã bắn tới.

Sở Dương hoành kiếm đỡ lấy, nhưng không thể ngăn nổi, ngực bụng máu tươi đầm
đìa, kêu lên đau đớn một tiếng, ngã vật ra phía sau.

Dạ Túy rống lên như sấm, tiếp tục đánh tới, tựa hồ không băm tên gia hỏa này
thành thịt vụn, thề không bỏ qua!

"Ngăn hắn lại!" Trong lòng Gia Cát Hồn hơi nghi hoặc, lại thêm một
câu: "Cẩn thận!"

Nhưng tuy Gia Cát Hồn nghĩ tới đối phương có thể dùng khổ nhục kế, nhưng mấy vị
chí tôn xuất thủ đâu có đầu óc như Gia Cát Hồn. Bọn họ chỉ biết là, người trước
mắt này rất trọng yếu.

Dạ Túy muốn giết hắn, mình nhất định phải bảo hộ hắn.

Thân hình nhoáng lên một cái, chắn trước mặt Dạ Túy.

Đúng vào lúc này, trước người sau lưng cùng xuất hiện kiếm khí trùng thiên!

Hai vị kiếm trung chí tôn đồng thời xuất thủ!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1359