"Ha ha
ha...." Hoàng bào lão giả lạnh lẽo cười cười, nói: "Tính tình không tốt,
đây là bệnh có thể trị!"
Sở Dương thản nhiên nói: "Nếu đây là bệnh, vậy tiền bối, chúng ta coi như
đồng bệnh tương liên rồi, không bằng... cùng nhau trị?"
Hoàng bào lão giả điềm nhân nói: "Bệnh của ta, không ai trị được. Nhưng bệnh
của ngươi, ta lại trị được!"
Sở Dương cười hắc hắc: "Không phải thần y, không thể trị!"
Sắc mặt hoàng bào lão giả càng lúc càng âm trầm, lạnh lùng vung tay lên:
"Bắt tên cuồng này lại! Giáo huấn hắn!"
Lập tức sưu sưu mấy tiếng, mười hai truy phong thú cùng chủ nhân của chúng đồng
loạt xông tới.
"Chậm đã!" Sở Dương quát to một tiếng, cấp tốc lui lại hai bước.
Trong lúc Sở Dương lui về phía sau, ống tay của hắn đương nhiên cũng lay động,
một loại vật chất kỳ dị được kiếm linh trong Cửu Kiếp không gian điều khiển,
phát tán vào không trung, vô sắc vô vị!
Hắn nhìn như thất kinh lùi hai bước, tụ lại với đám người Ngụy Vô Nhan, đồng thời
truyền âm ra ngoài: "Một khi hành động, lập tức chạy! Lên sơn nhai, tới
bên kia núi."
Sắc mặt đám người Ngụy Vô Nhan bất động, đều đã nghe được.
Người của Trần gia rõ ràng là nhất thời nảy lòng tham, hơn nữa mục tiêu chủ yếu
của bọn họ là Tây Bắc, chỉ cần đám người mình chạy thoát... thậm chí là kéo dài
cự lỵ, bọn họ tuyệt đối sẽ không đuổi theo!
So sánh với năm người mình, phân lượng Cửu Kiếp kiếm chủ trong lòng Lệ gia bọn
hắn phải nặng hơn nhiều lắm.
"Chậm đã?" Hoàng bào lão giả nheo mắt lại: "Hiện tại hối hận,
cũng quá muộn rồi!"
Lập tức vung tay lên: "Bắt!"
Sở Dương kinh hãi nói: "Chạy!"
Năm người tung người bỏ chạy, hướng về phía triền núi mình vừa đứng mà nhanh
chóng vọt đi.
Phía dưới, trừ mười hai người đuổi theo ra, tất cả những người còn lại đều
không hề suy chuyển, hai tay đút trong tay áo, trên mặt lộ vẻ trào phúng nhìn
năm người này. Bị Truy phong đội truy đuổi. Không ngờ ngươi cũng muốn chạy trốn?
Từ trước tới giờ, chưa một ai có thể chạy thoát!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh!
Đám người Sở Dương vừa tung mình lên một cái, đã chạy tới trên triền núi.
Phía sau, mười con Truy phong thú gầm rống, mang theo chủ nhân mình nhảy vọt
lên.
Thân thể đám người Sở Dương lại một lần nữa tung lên, lúc này tốc độ nhanh hơn
hẳn! Hướng về phía đỉnh núi mà bay đi.
Nhưng cái tên truy phong cũng không phải là để không, cao thủ chí tôn trên người
cũng không phải hư danh, mười hai con truy phong thú bám sát không bỏ, không ngờ
phát sau mà đến trước, tới phía sau lưng đám người Sở Dương!
Mắt thấy mười vị chí tôn nhe răng cười. Trên tay, một tấm lưới lớn đang từ từ
tung ra.
Trong mắt mọi người phía dưới đều là ra một nụ cười sảng khoái.
Ánh mắt hung ác nham hiểm của hoàng bào lão giả cũng xẹt qua một tia hài lòng:
Dám cãi lão phu? Đợi lát nữa cho ngươi biết cái gì gọi là sinh tử lưỡng nan!
Mắt thấy ngay lập tức, đám người Sở Dương sẽ bị một lưới bắt sống...
Đúng vào lúc này, chuyện tình khiến người ta không thể tin tưởng nổi đã phát
sinh. Mười hai con truy phong thú đang bay trên không trung cùng rên thảm một
tiếng, mười hai vị chí tôn bên trên cũng cùng kêu lên một tiếng đau đớn.
Tiếp đó... rầm rầm...
Mười hai con truy phong thú và mười hai vị chí tôn giống như hai mươi bốn tảng
đán, thi nhau rơi xuống.
Khụ, có người hỏi, vì sao là hai mươi bốn tảng? Một vị chí tôn cưỡi trên người
một truy phong thú, cũng chỉ tính là mười hai tảng đá lớn mà...
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ đó, truy phong thú rất nặng, nhưng đám chí tôn rất nhẹ.
Cho nên một trước một sau rơi xuống, chính là hai mươi bốn tảng đá lớn trên trời
rơi xuống!
Khụ, từ đó có thể thấy mật độ thân thể linh thú và ngươi là bất đồng... ( Lão
tác giả này học dốt vật lý rồi, gia tốc trọng lực giống nhau mà, rơi xuống cùng
lúc mới đúng =]] )
Mà đám người Sở Dương cấp tốc phóng lên cao, trước mắt đã sắp lên tới đỉnh núi,
thoát khỏi tầm mắt mọi người.
Tát cả đám người phía dưới gần như không kịp phản ứng: đây... đây là chuyện gì?
"Vô ảnh chi dộc!" Hoàng bào lão giả nổi giận gầm lên một tiếng, hai
chân phát lực vừa quát: "Các ngươi tiếp lấy bọn họ!" Ngay sau đó thân
thể hắn đã ở trên không trung hơn mười trượng, một chưởng đánh ra!"
Một chưởng này, ẩn chứa cơn giận khổng lồ..
Lập tức, trong không trung vang lên một tiếng nổ như sấm động.
Không khí bốn phía đột nhiên xuất hiện một vết rách hẹp dài, mấy đường vết nứt
không gian đen kịt lóe lên rồi biến mất.
Tiếp đó, mới phát ra tiếng gió giống như long ngâm!
Chưởng phong giống như đạn pháp bắn ra khỏi nòng súng, mãnh liệt lao tới! Trên
không trung, biến ảo thành một cự chưởng kim hoàng sắc, cực kỳ khổng lồ, khoảng
chừng hơn mười trượng phạm vi, tựa như muốn lu mờ ánh mặt trời, mãnh liệt vỗ tới!
Phát sau tới trước!
Đám người Sở Dương chỉ thiếu chút nữa là lên tới đỉnh núi, nhưng giờ khắc này,
trong lòng mỗi người đều đột nhiên dâng lên một cảm giác tử vong.
Một loại cảm giác áp bách giống như địa ngục, bỗng không tràn tới.
Khiến cho năm người không thở nổi!
"Đi mau!" Sở Dương hét lớn một tiếng, chỉ trong nháy mắt, kiếm linh
tiếp chưởng thân thể, một đạo kiếm quang bắn ra như một dải lụa, hóa thành nộ
long cuồng tiêu, nghênh đón cự chưởng kim hoàng sắc kia.
Kiếm cương!
Tuy không thể phát huy hoàn toàn lực lượng của kiếm cương, nhưng một kích đó,
cũng không phải là nhỏ!
Oanh!
Kiếm quang cùng cự chưởng va chạm giữa không trung!
Sở Dương oa một tiếng, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể không tự
chủ được bắn ngược về phía sau. Kiếm quang tiêu tán, kiếm linh trực tiếp mất đi
ý thức, quay trở lại Cửu Kiếp không gian. Ý thức Sở Dương lập tức tiếp quản lấy
thân thể, lại phát hiện ngũ tạng gần như lộn tùng phèo, vội vàng nuốt một viên
Cửu Trọng đan bản không hoàn chỉnh, cố gắng ổn định thân thể, hướng về đỉnh núi
mà bay đi.
Dư uy tỏa ra, khiến sắc mặt đám người Ngụy Vô Nhan cũng trắng bệch.
Trên không trung, cự chưởng kim hoàng sắc ảm đạm đi một chút. Phía dưới, sắc mặt
hoàng bào lão giả bỗng nhiên trắng bệch, thân hình lay động một chút, trong mắt
toát ra thần sắc không dám tin tưởng.
Nhưng cự chưởng kim hoàng sắc kia tuy đã ảm đạm đi, nhưng vẫn không hề dừng lại,
chỉ khựng lại một chút, lại một lần nữa vỗ tới.
Uy thế tuy thua xa lúc đầu, nhưng vẫn là thế không thể đỡ!
Hắn cũng đoán chắc Sở Dương chỉ cản được một lần, tuyệt đối không có năng lực
tiếp lần thứ hai!
Hoàng bào lão giả đã động sát cơ, thật sự nổi giận rồi!
Nhất định phải đập năm kẻ này nát nét trên đỉnh núi giống như đập năm con ruồi!
Trong lòng Sở Dương thở dài, lại rút ra Cửu Kiếp kiếm! Liều mạng cũng phải ngăn
cản một lần. Nếu không, cho dù mình có thể đào thoát, nhưng bốn người bọn Ngụy
Vô Nhan, cũng tất chết không thể nghi ngờ!
Mắt thấy chỉ còn ba trượng là có thể vượt qua đỉnh núi, trong lòng cảm thấy vô
lực.
Đúng vào lúc này, một tiếng gầm thét giống như dã thú sắp chết, bỗng nhiên vang
lên bên cạnh mình!
Một tiếng gầm thét này, tràn đầy một loại phẫn uất, tràn đầy tuyệt vọng!
Ngụy Vô Nhan!
Ngụy Vô Nhan gầm lên, cơ nhục khắp mặt cũng biến đổi hình dạng, khiến cho vết sẹo
trên mặt hắn đều méo mó quái dị. Hắn mạnh mẽ vận lực không trung, ầm ầm ầm, ba
chưởng đánh lên lưng đám người Vạn Nhân Kiệt. Chưởng lực mạnh mẽ khiến ba người
bắn đi càng nhanh hơn, tiếp đó hắn không ngờ mãnh liệt xoay người, nhảy về phía
sau, trong nháy mắt đã tới trước người Sở Dương, điên cuồng đá một cước vào tiểu
phúc Sở Dương!
Sở Dương gầm lên một tiếng, bất ngờ không kịp đề phòng, bị đá bay lên cao, vượt
qua đỉnh núi.
Mà Ngụy Vô Nhan lại dựa vào lực phản chấn, tru lên. Gào thét, toàn thân biến
thành một đạo hư ảnh hắc sắc, hướng về phía cự chưởng hoàng kim sắc mà vọt tới!
Hắn đã điên cuồng!
Đây là loại điên cuồng xuất phát từ đáy lòng, khiến cho thực lực Ngụy Vô Nhan bỗng
không giống như tăng lên mấy cấp bậc! Bộc phát uy lực không gì sánh kịp!
Thân hình cấp tốc lao đi, hắc sắc vụ khí trên người cũng càng lúc càng nồng đậm!
Không chút do dự lao về phía cự chưởng hoàng kim!
Ngụy Vô Nhan không thể không điên cuồng.
Trên đời này, phụ mẫu mà ta quý trọng nhất đã không còn! Bị gian nhân làm hại!
Tiếp đó, thê tử mà yêu thương nhất cũng không còn! Bị sự ngu xuẩn của ta hại chết!
Nhi tử chết oan chết uổng, thê thảm vô cùng!
Sau đó, ta dựa vào tình sư đồ mà gượng sống một đời. Nhưng rồi một ngày, ta đột
nhiên phát hiện, đó là một âm mưu khổng lồ!
Hiện giờ, ta chỉ còn hai bàn tay trắng! Ta chỉ còn lại mấy huynh đệ, băng fhữu
này thôi!
Nhưng... Bằng hữu huynh đệ mà ta quý trọng nhất, cũng sắp phải chết? Chết ngay
trước mặt ta?
"A!" Ngụy Vô Nhan gào thét, điên cuồng gầm rống: "Có ta ở đây!
Ai dám động tới bọn họ!"
Có ta ở đây! Ai dám động tới bọn họ!
Trong thanh âm, tràn đầy đau đớn, tràn đầy tuyệt vọng! Tràn đầy tiếc nuối! Tràn
đầy... phẫn uất!
Khi phụ mẫu chết, hắn đần độn u mê! Khi thê nhi chết, hắn vẫn đần độn, u mê!
Hắn từng ước, khi bọn họ gặp nguy hiểm, mình đuổi tới! Sau đó gầm lên một tiếng
như vậy, tung người mà tới, bảo hộ thân nhân của mình!
Chỉ là, cuối cùng mình cũng không làm được, thậm chí một lần gặp mặt cuối cùng
cũng không được!
Hiện giờ, tiếng gầm thét này lại như chiến thư hướng thẳng trời xanh! Chiến đấu
hịch văn đối mặt với vận mệnh, bất khuất.
Có ta ở đây! Ai dám động tới bọn họ?
Ngụy Vô Nhan hóa thành một đạo hắc vụ, xông ra ngoài!
Ngay sau đó ầm một tiếng!
Ngụy Vô Nhan liên tục đánh mười bảy chưởng vào cự chưởng kim hoàng sắc kia. Thời
gian quá nhắn, hắn chỉ kịp đánh mười bảy chưởng!
Ầm ầm ầm...
Tiếng nổ đinh tai nhức óc không ngừng nổ tung. Ngụy Vô Nhan máu tươi cuồng
phun, cả người làm vũ khí, mãnh liệt đụng vào cự chưởng kim sắc!
Không trung mãnh liệt xuất hiện một vùng vết nức không gian, tiếp đó biến mất.
Cự chưởng kim sắc cũng biến mất!
Trên mặt đất, thân hình hoàng bào lão giả chấn động mãnh liệt, khóe miệng không
ngờ rỉ ra một dòng máu tươi, sắc mặt trở nên phát tím, ngay sau đó lại biến
thành đỏ bừng!
Biến hóa năm sáu lần như thế, mới khôi phục lại màu sắc trắng bệch, oa một tiếng,
phun ra một ngụm máu tươi.
Lần này công kích, trước bị kiếm linh toàn lực ngự kiếm, kiếm cương một kích đã
hóa giải bảy tám phần mười lực lượng, lại bị Ngụy Vô Nhan dùng tính mạng và
linh hồn của mình chống đỡ, rốt cuộc cũng tiêu tán.
Toàn bộ đại sơn đại địa cũng lay động một chút.
Thân thể Ngụy Vô Nhan mất đi tri giác và ý thức bay ngược về phía sau. Dọc đường,
thân thể hắn giống như một cái bao tải rách nát, khắp nơi đều chảy ra máu tươi.
Hai chân Sở Dương vừa mới dẫm nát đỉnh núi, toàn bộ ngọn núi mạnh mẽ chấn động,
nhưng hắn hoàn toàn không để ý, mũi chân điểm một cái, bay vụt ra ngoài, tiếp lấy
thân thể Ngụy Vô Nhan.
Đám người Vạn Nhân Kiệt đã vượt qua đỉnh núi, nhưng giờ khắc này, cũng liều mạng
leo trở lại, lo lắng quan sát!
Thân hình Ngụy Vô Nhan rơi vào trong Sở Dương, lực trùng kích mãnh liệt, khiến
xương sườn Sở Dương kêu lên ken két, ba một tiếng, gãy lìa một cây. Sở Dương vẫn
không vuông tay, ôm chặt lấy, lực lượng khổng lồ mang theo thân thể Sở Dương,
bay ngược về phía sau.
Khóe miệng Sở Dương tràn ra máu tươi, cố gắng tập trung tâm thần kiểm tra
thương thế của Ngụy Vô Nhan, ngay sau đó, hắn đột nhiên sợ tới vỡ mật, phẫn hận
ngập trời, gào thét: "Trần gia!!!"
...