Lẽ ra, khoảng
cách từ Trần gia tới nơi này cũng xem như xa, không nghĩ tới lại là phe đuổi tới
đầu tiên.
Vạn Nhân Kiệt nói: "Đó là đương nhiên. Đối với kỵ mã mà nói, cho dù không
tiếc mã lực, một ngày một đêm,nhiều nhất cũng chỉ có thể đi 1300 dặm lộ
trình... Hơn nữa, còn phải là bảo mã lương câu ngàn dặm chọn một mới có thể làm
được. Nhưng Truy Phong thú này, thân là bát cấp linh thú, một ngày có thể phóng
nước đại năm ngàn dặm! Hơn nữa, trải qua một đêm nghỉ ngơi, ngày hôm sau có thể
hoàn toàn khôi phục."
"Thì ra là thế." Trong lòng Sở Dương suy nghĩ lại là nghĩ tới bí pháp
thuần hóa. Pháp môn này cũng không tệ nha.
Kiếm linh nói trong ý niệm: "Quả thực là pháp môn không tệ. Ta cũng không
biết Trần gia kiếm được công pháp như vậy từ khi nào."
Sở Dương hoàn toàn chán nản. Ta đang định hỏi ngươi, ngươi lại phun ra một câu
không biết.
"Bất quá, ở trên Thiên Khuyết lúc trước, vốn cũng có một Ngự Thú tông.
Nhưng đã bị diệt sạch từ mấy vạn năm trước rồi...." Lời kiếm linh nói kế
tiếp, rốt cuộc đánh trúng vào trọng điểm: "Vị tổ tiên củaTrần gia kia chắc
là chiếm được một chút truyền thừa của bọn hắn rồi... Khó trách hắn lại hao hết
thọ nguyên mà chết."
"Làm sao lại nói như vậy?" Sở Dương lập tức hứng thú.
"Pháp môn của Ngự Thú tông chính là của Thiên Khuyết. Ở Thiên Khuyết, có
vô cùng vô tận đại đạo linh khí duy trì, đương nhiên không cần lo lắng cái gì.
Nhưng ở Cửu Trọng Thiên, lại chỉ có thể dựa vào nguyên khí bản thân vất vả tu
luyện ra mà thôi."
"Số nguyên khí đó, hắn có thể thuần hóa mấy con tọa kỵ cho mình thì cũng
thôi. không ngờ nổi điên thuần hóa một đống như vậy... Hắn không chết thì ai chết?"
Kiếm linh khinh thường nói.
"Nói như vậy... Nếu sử dụng loại pháp môn này ở Thiên Khuyết, sẽ không có
hạn chế?" Ánh mắt Sở Dương sáng ngời.
Kiếm linh xùy một tiếng, nói: "Bằng không, ngươi cho rằng làm sao Ngự Thú
tông lại bị diệt? Bởi vì môn pháp môn này quá mức nghịch thiên... Ngươi nghĩ mà
xem, một người có thể sai khiến ngàn vạn linh thú... Thực lực như thế, hình
thành một tông phái? Sớm muộn gì cũng là tâm phúc đại họa... Cho nên diệt sớm
là tốt nhất."
"Đương nhiên, nếu nói không có hạn chế gì thì ta cũng không tin... Chẳng
qua không biết chỗ ảo diệu của nó, cho nên cũng không nói gì được...."
Lời kiếm linh nói, đã đến đoạn kết thúc.
Sở Dương rơi vào trầm tư.
Phương xa, bụi đất tung bay, giống như một đám mây đen nhanh chóng bay tới. Một
khắc trước còn ở cách đây hơn mười dặm. Nhưng không ngờ chỉ sau một cái chớp mắt.
Một lượng lớn hoàng y nhân đã rầm rầm lao tới!
Vừa thấy màu sắc thành chiêu bài này, mọi người lập tức đã biết, quả nhiên là
người của Trần gia.
Năm người Sở Dương cũng không muốn chọc vào phiền toái, dứt khoát phi thân lên
một sườn núi bên đường.
Sở Dương rốt cuộc cũng nhìn rõ bộ dạng của Truy Phong thú. Loại linh thú này,
diện mạo na ná như la ngựa, nhưng so với ngựa thì lùn hơn một chút, thân hình lại
dài hơn một chút. Cả người hắc mao.
Bốn chân vừa ngắn lại vừa thô. Móng chân to lớn, ánh mắt dữ tợn
Ở trên lưng có một cái yên rộng rãi, người của Trần gia an tọa phía trên. Truy
Phong phú phóng nước đại, nhưng người ở phía trên lại không hề suy chuyển, hoàn
toàn không cảm thụ được chấn động. Thậm chí, có một số người kỵ thuật tốt, hoàn
toàn có thể ngủ trên lưng Truy Phong thú, bổ sung thể lực.
Quả thực là thứ tốt.
Sở Dương cảm thán trong lòng một tiếng. Khó trách có thể chạy tới trước các đại
gia tộc khác trong khi lộ trình lại là xa nhất!
Mắt thấy ngay lập tức, đoàn người của Trần gia có thể vượt qua.
Nhưng đúng vào lúc này, ánh mắt người cầm đầu đột nhiên liếc sang một cái, vung
tay lên, một tiếng huýt xông thẳng lên không trung!
Xoạt một tiếng, bụi đất hình thành một đám mây vàng bay đi. Nhưng hơn một trăm
người này lại đồng loạt dừng lại.
Người cầm đầu xoa xoa đầu Truy Phong thú của mình, Truy Phong thú xoay người, đối
diện với năm người Sở Dương.
Người này một thân hoàng bào, mặc dù cưỡi trên lưng Truy Phong thú, nhưng cũng
có thể nhìn ra được dáng người người này rất cao lớn. Ánh mắt sắc bén như chim
ưng, giờ phút này đang lạnh lùng nhìn năm người Sở Dương.
Quát: "xuống dưới!"
Sở Dương lập tức có chút buồn bực.
Sao lại thế này? Chúng ta đã nhường cả đường cho các ngươi rồi, thậm chí vì
tránh né mà chúng ta tránh lên tận cả sườn núi. Không ngờ còn bị đối phương chú
ý tới.
Còn nói đạo lý nữa ahy không.
Sở Dương nín nhịn, liếc mắt ra hiệu, ý bảo nhẫn nại, sau đó mới nhẹ nhàng bay
xuống.
Không nhịn cũng không được.
Đây là một kỵ đội 110 người. Kỵ sĩ yếu nhất cũng là nhất phẩm chí tôn đỉnh
phong! Mà người cầm đầu vừa lên tiếng, lại là một vị chí tôn bát phẩm đỉnh
phong!
Xem ra lần này Trần gia đã xuất động tới sức mạnh bí mật rồi.
Nghĩ tới điểm này, trong lòng Sở Dương lại có một chút đắc ý: Sở dĩ Trần gia xuất
động lực lượng bí mật, tất nhiên là bởi vì dị động của Lệ gia lần này có liên
quan tới Cửu Kiếp kiếm chủ rồi.
Mà những người này, thoạt nhìn như là tiếp viện người của Trần gia ở Tây Bắc, đối
phó Lệ gia, nhưng trên thực tế, lại là vì đối phó với Cửu Kiếp kiếm chủ...
Nhưng bất kể như thế nào, những người này đối đầu với Lệ gia, đã là chuyện như
ván đóng thuyền!
Trần gia cũng đưa ra quyết định như vậy... Còn những gia tộc khác thì sao? Nếu
đều đưa ra quyết định như vậy... thì thật tốt quá...
"Không biết tiền bối có chuyện gì?" Năm người Sở Dương đi tới. Căn bản
không cần lo lắng bị người ta nhận ra cái gì mà vực ngoại thiên ma... Cái chuyện
cứt chó vớ vẩn đó giờ phút này ngược lại còn rất bình thường.
Hoàng y lão nhân hai mắt khẽ mở, điện quang chớp động, lạnh nhạt nói: "Mấy
người các ngươi tên là gì? Từ đâu tới đây? Thuộc nhà nào?"
Liên tục hỏi ba câu, một mùi vị hất hàm sai khiến phả thẳng vào mặt.
Tựa như hắn chính là chúa tể, đang đối diện với con kiến, muốn làm gì thì làm!
Bốn người Ngụy Vô Nhan chỉ cảm thấy một ngọn lửa giận bốc lên trong lòng.
Sở Dương phất tay ra hiệu mọi người không nên nóng nảy, nói: "Tiền bối đã
hỏi, vãn bối đương nhiên phải phụng cáo."
Nói xong liền giới thiệu tên đám người mình, đương nhiên đều là tên giả.
Về phần từ đâu đến, đương nhiên là từ Tây Bắc mà đến.
"Các ngươi đến Tây Bắc?" Hai mắt hoàng bào lão giả khép hờ, hờ hững hỏi:
"Bên đó thế nào?"
Lập tức, hơn hai trăm đạo mục quang sắc bén đều đâm thẳng vào mặt mọi người.
Đám người Sở Dương lập tức cảm thấy giống như trên mặt trúng hơn hai trăm tiễn,
da thịt không ngờ ẩn ước phát đau.
"Tây Bắc đại loạn!" Sở Dương cười khổ một tiếng: "Huynh đệ chúng
ta vốn đi chấp hành nhiệm vụ, nhưng căn bản không thể xâm nhập, đành phải quay
trở về. Chỉ sợ đại chiến có thể bùng phát bất cứ lúc nào... Vạn nhất bị tai họa
rơi xuống đầu thì đúng là oan uổng..."
"Các ngươi là Huyết Thù?" Hai mắt Hoàng bào lão giả sáng lên.
"Đúng."
"Không thuộc về thế gia nào?"
"Vâng."
Ánh mắt hung ác nham hiểm của hoàng bào lão giả liếc nhìn năm người một cái, thản
nhiên nói: "Năm chí tôn nhị phẩm... Ừm, năm chí tôn nhị phẩm... Tiểu tử,
trước tiên ngươi nói cho ta thế cục Tây Bắc một chút."
"Thế cục Tây Bắc là như vậy... Lệ gia phát điên rồi...." Sở Dương ra
vẻ trong lòng vẫn còn sợ hãi, cực lực thổi phồng thế lực căng thẳng ở Tây Bắc.
"Thì ra tình huống đã ác liệt như thế...." Hoàng bào lão già thì thào
tự nói.
"Vâng. Lệ gia cuối cùng dùng máu tươi của cao thủ các đại gia tộc tạo
thành một đường huyết tuyến, nói rõ: Còn dám vượt qua huyết tuyến, giết không
tha!" Sở Dương nói: "Trước mắt, đúng là can qua ẩn hiện, hết sức căng
thẳng. nếu như một khi giao chiến, hậu quả thiết tưởng không tưởng tượng nổi!"
Trong miệng hoàng bào lão giả à một tiếng, trong mắt lộ ra một tia khinh thường,
lẩm bẩm nói: "Chỉ là Lệ gia... cũng dám kiêu ngạo như thế!"
"Nếu như tiền bối không có chuyện gì quan trọng khác. Đám vãn bối xin cáo
từ." Sở Dương nói đã chạm tới điểm hỏa. Phải nhanh chóng bứt ra, tránh dẫn
hỏa thiêu thân.
"Không vội!" Ánh mắt hoàng bào lão giả chợt lóe, nói: "Năm người
các ngươi làm huyết thù thì có tiền đồ gì? Chẳng lẽ không có tính toán gì với
tương lai sao?"
Trong lòng Sở Dương lập tức hô không ổn, chẳng lẽ lão hàng này lại muốn thu nạp
chúng ta? Mỉm cười nói: "Năm huynh đệ chúng ta tự tung tự tác quen rồi.
Không chịu nổi ước thúc, huyết thù tuy một đường nguy hiểm, nhưng cũng có nhiều
màu sắc, tự do tự tại. Đa tạ tiền bối quan tâm, đám vãn bối cáo từ."
Hai mắt hoàng bào lão giả hé ra, hai đạo mục quang lạnh lùng bắn tới: "Ai
nói... cho các ngươi đi?"
Sở Dương cùng đám người Ngụy Vô Nhan đều ngạc nhiên.
"Cho các ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất, gia nhập Trần gia, trở thành gia thần
của Trần gia. Thứ hai: Chết!” Thanh âm hoàng bào lão giả thực thản nhiên, tựa
như đang nói một chuyên vớ vẩn không đáng kể tới: "Nếu không phải thời buổi
hỗn loạn, cần dùng người, lão nhân gia ta thật đúng là chướng mắt năm tên vớ vẩn
các ngươi. Hiện giờ, còn không nhanh tới cảm tạ đại ân đại đức của lão nhân gia
ta?"
Phía sau lập tức có người cười rộ lên: "Hiếm thấy lão tổ có hứng thú với mấy
người các ngươi, còn không quỳ xuống dập đầu tạ ơn, còn chờ gì nữa?"
Lửa giận trong lòng năm người Sở Dương rốt cuộc cũng không khống chế được nữa.
Mẹ nó, chưa thấy qua kẻ nào ngang ngược như vậy, ta đã nói rõ ràng rồi, không
thích bị ước thúc, lão tiểu tử đó không ngờ trực tiếp bá vương ngạnh thương
cung luôn!
....
"Nhạc Nhi, có lạnh không?" Vũ Tuyệt Thành chắp hai tay sau lưng, đi
trên sơn đạo như hành vân lưu thủy. Khi dừng chân ở Dạ gia, vẫn là cảnh tượng
mùa hè, nhưng khi tới nơi này, cây cối hai bên đã rơi đầy lá rồi. Phảng phất
như cuối mùa thu.
Mấy ngàn dặm đường, đó là hàn nhiệt lưỡng trọng thiên.
"Bình thường." Sở Nhạc Nhi bất mãn nói: "Sư phụ, ta chính là cao
thủ thánh cấp! Sớm hàn nhiệt bất xâm.... Ngươi đừng lúc nào cũng xem ta như tiểu
hài tử!"
Vũ Tuyệt Thành cười ha ha nói: "Ở trong mắt sư phụ, ngươi chính là tiểu
hài tử. Ừm, ta thấy lĩnh ngộ của ngươi về độc công mấy ngày nay hình như lại
sâu thêm một tầng?"
"Đúng vậy, sư phụ." Sở Dương có chút cao hứng, lại lập tức chuyển đề
tài: "Sư phụ... Còn mất bao lâu nữa mới tới được Tây Bắc? Đại ca của ta
cũng không biết thế nào... :
"Vượt qua ngọn núi này, đi thêm hai ngàn dặm nữa chính là Tây Bắc rồi!"
Vũ Tuyệt Thành mỉm cười, nói: "Đại ca ngươi sẽ không sao đâu... hơn nữa, nếu
như có chuyện, ngươi tới vẫn còn kịp... Cho nên, không cần gấp."
"Hừ!" Sở Nhạc Nhi mất hứng quay đầu, lẩm bẩm nói: "Nếu đại ca ta
có chuyện gì... Toàn bộ Tây Bắc đừng mong có một người sống! Còn có đám chấp
pháp giả... Đừng nghĩ chạy thoát một người!"
Vũ Tuyệt Thành vui mừng trong lòng, nói: "Vậy mới là đệ tử Độc y!"
Sở Nhạc Nhi oán hận nói: "Nhất là tên Pháp Tôn kia, ta muốn bắt hắn! Mỗi
ngày đều tra tấn hắn sống không bằng chết một trăm lần, tra tấn cả một trăm
năm..."
Lưng Vũ Tuyệt Thành lập tức phát lạnh, khụ, phương pháp hành hạ như vậy... đúng
là trò giỏi hơn thầy rồi...