Bốn vị hình
đường hình lại, cao thủ chí tôn lúc này đều ngây người.
Trừng mắt nhìn Sở Dương, nếu không phải thân đang ở trong hiểm canh, ngay cả với
định lực của chí tôn, bốn người này cũng suýt chút nữa kinh hô ra miệng!
Lần đầu tiên từ trước tới nay, Pháp Tôn chí cao vô thượng Cửu Trọng Thiên đích
thân hạ lệnh, xác định Sở Dương là vực ngoại thiên ma, đồng thời triệu tập tất
cả thiên hạ đối phó người này!
Nói một cách khác, cho dù Sở Dương không phải vực ngoại thiên ma thì cũng phải
là vực ngoại thiên ma!
Bởi vì Pháp Tôn nói thế nào thì ngươi là thế đó!
Trong khoảng thời gian này, chấp pháp giả ai nấy đều coi bắt giết vực ngoại
thiên ma là nhiệm vụ của mình. Hình lại của hình đường đương nhiên cũng không
ngoại lệ.
Thậm chí bọn họ còn từng nghĩ qua, nếu vị vực ngoại thiên ma này rơi vào trong
tay chấp pháp giả, mình nên trị hắn như thế nào... Có nên đem tất cả hình phạt
của hình đường ra, cho hắn nếm thử một lần không?
Nhưng tuyệt đối không thể ngờ tới, khi đám người mình lâm vào hiểm cảnh tất chết,
bị Lệ gia bao vây tiêu diệt, thủ tọa lại thân chịu trọng thương, sinh mệnh bị
đe dọa, động thân xuất hiện cứu giúp, lại là vị vực ngoại thiên ma này!
Sở Dương.
Trong lúc nhất thời, cường thù đại địch mà mình đang muốn tróc nã quy án,
nhoáng cái lại biến thành ân nhân cứu mạng của mình! Loại sự tình này, thật sự
là quá hoang đường?
Trong lúc nhất thời, bốn người đều có chút không biết nói gì: Trong lòng không
tự chủ được thở dài một tiếng. Trời xanh ơi, sao ngươi lại chơi ác ta như vậy?
Sở Dương quan sát phản ứng của bọn họ, lắc đầu cười khẽ, thản nhiên nói:
"Sở Dương ta cùng chấp pháp giả từ trước tới nay cũng không phải bằng hữu.
Hôm nay cứu giúp chư vị, cũng là vì bên trong có huynh đệ của ta, chứ không phải
vì các ngươi.
Ánh mắt hắn ấm áp đảo qua bốn người Ngụy Vô Nhan và Vạn Nhân Kiệt, nói:
"Cho dù không có các ngươi, ta cũng sẽ xuất thủ. Cho nên, cái này cũng
tính là ân cứu mạng gì. Nếu chư vị thật sự để trong lòng, không khỏi quá khinh
thường Sở Dương ta rồi!"
"Bất quá, mặc dù mọi người là địch nhân, nhưng hiện tại thân lâm hiểm cảnh,
cũng không phải thời điểm giao thủ. Chờ đến khi rời khỏi nơi này, nếu chư vị muốn
bắt tại hạ, chúng ta lại gặp nhau bằng đao quang kiếm ảnh. Đến lúc đó, cho dù
chư vị không tìm ta kiếm chuyện, chỉ sợ ta cũng chủ động tới cửa tìm chư vị gây
chuyện... Ha ha, bất quá hiện giờ ở đây, phải đồng tâm hiệp lực, trước tiên phải
vượt qua cửa ải này đã. Chư vị nghĩ thế nào?"
Trong mắt hắn chợt lóe quang mang, nặng nề nói: "Đương nhiên, nếu chư vị
muốn trở mặt ở nơi này, hoàn thành mệnh lệnh của Pháp Tôn, Sở Dương ta cũng vui
lòng tiếp đón. Nơi này tuy nằm trong lòng đất, nhưng chỉ cần lật bàn tay, đó là
trời cao đất động, cũng đủ để chúng ta tung hoành một phen!"
Sở Dương nói những lời này không kiêu ngạo không yếu thế, bộc lộ phong mang, ngạo
khí nghiêm nghị!
Trong mắt bốn người Ngụy Vô Nhan và Vạn Nhân Kiệt đều toát lên một vẻ kiêu ngạo,
không tự chủ được ưỡn ngực.
Một câu " Nếu các ngươi để trong lòng, không khỏi quá khinh thường Sở
Dương ta " của Sở Dương, thật sự là quá hoành tráng rồi!
Chính là như vậy!
Ta cứu các ngươi, thì sao? Nhưng ta không cần các ngươi cảm kích! Cho dù các
ngươi không muốn lĩnh tình, ta không sợ đắc tội các ngươi, cũng không muốn các
ngươi lĩnh ân huệ của ta!
Trên mặt bốn người Ngụy Vô Nhan cùng Vạn Nhân Kiệt đều lộ một nụ cười, nhìn bốn
vị hình lại, thần sắc trong mắt, toát lên một vẻ ngạo nghễ.
Nếu các ngươi động, chúng ta liền động!
Các ngươi bất động, vậy ngoan ngoãn đi!
Bốn vị hình lại sửng sốt một hồi, một người trong đó cảm khái nói: "Tuy đều
vì chủ mình, bất quá... Chính như lời Sở huynh nói, hiện tại là thời khắc phi
thường, theo lý nên đồng tâm hiệp lực. Còn chuyện sau này thế nào... Cứ chờ đến
lúc đó hẵng hay."
Hắn ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Bất quá, bất kể thế nào, ân cứu mạng của Sở
huynh, chúng ta sẽ nhớ kỹ. Cho dù tương lai là địch, cũng phải báo đáp ân cứu mạng
của Sở huynh. Có lẽ Sở huynh không phải vì chúng ta, bất quá mạng mấy người
chúng ta, ở trong mắt người khác có lẽ không đáng tiền, nhưng trong lòng chúng
ta, vẫn có chút trọng yếu."
Sở Dương cười ha ha: "Không tệ! Hảo hán tử!"
Không khí trong động lập tức dịu xuống.
Đúng vào lúc này, thanh âm Lãng Nhất Lang vốn nên chìm trong hôn mê chợt vô lực
truyền tới: "Sở Dương... không phải vực ngoại thiên ma!"
Thì ra hắn đã tỉnh từ lúc nào rồi!
Mọi người cùng quay đầu, bốn vị hình lại mừng rỡ, vội vàng bò tới: "Thủ tọa,
ngài thế nào?"
Lãng Nhất Lang kiểm tra thân thể mình một chút, trong mắt lộ ra thần sắc kỳ
quái, lắc lắc đầu nói: "Thân thể ta đã được vị Sở huynh đệ trị liệu gần hết
rồi. Bất quá, Tử Tinh Hồi Thiên bí pháp của ta đã rút sạch sinh mệnh lực của ta
rồi... Chỉ sợ ngay trong mấy ngày này, sẽ phải nói một tiếng hẹn kiếp sau gặp lại
với các vị huynh đệ."
Lãng Nhất Lang nói tới vấn đề sinh tử của mình, khẩu khí lại lạnh nhạt tới cực
điểm, nhưng trong mơ hồ, lại có một loại cảm giác giống như thở phào nhẹ nhõm một
hơi...
Thậm chí, ngay cả loại ý vị mệt mỏi trong ánh mắt và khẩu khí ban đầu, cũng
tiêu tan đi rất nhiều.
Bốn vị hình lại lập tức buồn bã cúi đầu.
Lãng Nhất Lang dừng lại một chút, ánh mắt đánh giá mọi người, cau mày nói:
"Thế nào chỉ có bốn người các ngươi? Những người khác đâu?"
"Những người khác...." Bốn vị hình lại ảm đạm không nói.
Lãng Nhất Lang hít thật sâu một hơi, ảm đạm cười: "Bọn họ đi trước rồi?
Cũng tốt, ta đi lần này cũng có thể đồng hành với bọn họ... Hình đường chúng ta
siêu độ không ít vong hồn, trong thế giới âm u đó, cừu địch khắp nơi cũng không
thể tránh... Ta đi lần này, cũng có thể chiếu cố cho bọn họ một chút."
Nói xong câu đó, hắn liền quay đầu, mỉm cười nhìn Sở Dương: "Đa tạ! Đa tạ
ngươi đã cứu huynh đệ ta."
Sở Dương mỉm cười: "Tiện thể thôi! Lãng thủ tọa nói như vậy thật khiến ta
ngượng ngùng."
Lãng Nhất Lang khẽ nở một nụ cười, nói: "Vực ngoại thiên ma chỉ là thứ giả
dối. Bất quá, ngươi đắc tội Pháp Tôn, từ nay về sau, chỉ sợ sẽ rất khó khăn.
Chông gai khắp chốn không phải cường điệu, bước bước sinh tử cũng là thật."
Sở Dương cười ha ha: "Xông qua sinh tử, mới có thể thành anh hùng!" Hắn
như vô tình hữu ý nói.
Lãng Nhất Lang cũng cười, nói: "Ngươi hà tất muốn khuyên ta. Người nhà nào
biết việc nhà nấy, lần này ta thật sự không thể sống tiếp nữa rồi..."
Sở Dương nói: "Kỳ thật, ngươi có thể không chết!"
Lời vừa nói ra, bốn vị hình lại đều vừa mừng vừa sợ, ngẩng đầu nhìn.
Tử Tinh Hồi Thiên, sinh cơ hao hết! Nó cũng tương đương với loại tử vong bình
thường, chết già. Có thể nói là không thuốc nào cứu được. Hiện giờ Sở Dương lại
nói có biện pháp?
Một vị hình lại đứng phắt lên, nghiêm mặt nói: "Nếu Sở huynh có thể cứu
lão đại của ta, ta lập tức phát thệ, cái mạng này từ nay về sau sẽ là của
ngươi!" Hắn khẽ cắn môi: "Cho dù bắt ta phản bội, đối phó chấp pháp
giả, ta cũng không tiếc!"
Ba người còn lại cũng kêu lên: "Chúng ta cúng vậy!"
Sở Dương cười khổ: "Bản thân ta cũng muốn... Hơn nữa quả thực cũng có biện
pháp. Chư vị cũng biết, ta tham gia Vạn Dược đại điển, đoạt được một khối Bổ
Thiên ngọc, mặc dù phần lớn đã bị cướp đi, nhưng lúc đó ta cũng cẩn thận, sớm
giấu đi một chút... Cho tới giờ vẫn chưa dùng."
Ánh mắt bốn người lập tức sáng lên: Bổ THiên ngọc!
Thủ tọa được cứu rồi!
Sở Dương cũng bất đắc dĩ. Bổ Thiên ngọc bị đoạt, cả thiên hạ này đều biết, Sở
Dương cũng không thể nói: Đó là do ta diễn trò đấy...
Sở Dương nói: "Bổ Thiên ngọc có thể bổ sung lực lượng thần hồn... Đủ để
khôi phục một chút sinh cơ của Lãng thủ tọa. Chỉ cần vượt qua cửa ải sinh tử
trước mắt, từ nay về sau an dưỡng là có thể chậm rãi khôi phục... Lãng thủ tọa,
trời đất bao la, Cửu Trọng Thiên muồn màu muôn vẻ... Ha ha, ngươi đã trải qua
không ít, nhưng thật sự lại chẳng đáng là bao. Về phần phía trên Cửu Trọng
Thiên là cái gì, chẳng lẽ... ngươii không muốn lên nhìn một cái?"
"Ngươi hiện tại là chí tôn lục phẩm, vượt qua ranh giới tiên phàm! Với tốc
độ của ngươi, chỉ cần một ngàn năm là ngươi có thể đạt tới chí tôn cửu phẩm! Đến
lúc đó... Cửu Trọng Thiên Khuyết phong quang...." Sở Dương cười ha hả.
Trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có hắn và Ngụy Vô Nhan hai người là có thể cảm
nhận được tâm tình lúc này của Lãng Nhất Lang.
Đây là một loại cực đoan, muốn buông thả tất cả, không còn thiết tha gì nữa...
Trong cuộc sống, không còn thứ gì có thể khiến hắn lưu luyến, có thể khiến hắn
sinh ra hứng thú!
Chính như tâm tính Lãng Nhất Lang hiện giờ. Hắn không phải là tâm chết, mà
là... không còn có tâm!
Cho nên Sở Dương mới vẽ ra vô tận viễn cảnh, chỉ cần trong lòng Lãng Nhất Lang
khẽ động, là có thể thoát chết!
Lãng Nhất Lang lắc đầu, cười cười: "Sở Dương, dụng tâm của ngươi, thật
đúng là lương khổ."
Hắn mỉm cười, trong mắt chỉ có một vẻ bình tĩnh, run rẩy đứng lên. Nội ngoại
thương của hắn, sau khi phục dùng Cửu Trọng đan bản không hoàn chỉnh đã được chữa
khỏi hơn phân nữa, trước mắt hành động đã không còn trở ngại.
Hắn hít thật sâu một hơi, nói: "Lãng Nhất Lang ta, từ nhỏ đã gặp đại biến,
nhà tan cửa nát, lưu lạc giang hồ, hăng hái phấn đấu, leo lên từ dưới cùng xã hội...."
Cả đời này, ta đã từng khóc, từng khổ, từng yêu, từng hận, từng phong quang, từng
khuất nhục..."
"Ta từng bước từng bước tiến lên, cho tới địa vị hình đường thù tọa hiện
giờ. Ở Cửu Trọng Thiên này, cũng coi như quyền cao chức trọng! Nhưng cái ta muốn,
không phải là địa vị, cũng không phải quyền thế, lại càng không phải phong
quang. Ta muốn chỉ là báo thù!"
"Tầm nhìn hạn hẹp. Ta thừa nhận, nhưng đó chính là động lực lớn nhất để ta
sống sót tới bây giờ!"
"Hồng Vô Lượng hủy đi cả đời ta, nhưng nếu không có Hồng Vô Lượng, cả đời
này ta tuyệt đối không thể đạt tới thành tựu bây giờ. Hắn là cừu địch khiến ta
nghiến răng nghiến lợi, cho dù hiện giờ hắn đã chết, nhưng hắn vẫn là trụ cột
tinh thần sống sót của ta!"
"Hôm nay ta đích tay giết hắn rồi! Dùng phương pháp lý tưởng nhất mà ta có
thể tưởng tượng ra. Ta rất thỏa mãn!"
"Cửu Trọng Thiên Khuyết, ta thực không mong chờ... Bất quá, nếu như ta lên
đó, lại phải bắt đầu dốc sức từ tầng lớp dưới cùng. Ta đã từng dốc sức một lần,
không muốn dốc sức làm nữa."
"Ta đã chán ghét thế tục hồng trần rồi! Thật sự... rất chán ghét! Rất chán
ghét!"
"Ta mệt mỏi! Cho nên ta muốn đi! Ta muốn tới cái thế giới kia...."
Lãng Nhất Lang bình tĩnh nói: "Hiện giờ, cái thế giới kia đã không còn Hồng
Vô Lượng. Đó chính là thế giới trong mơ của ta và Hà nhi. Hà nhi hiện tại chắc
chắn đang chờ ta... nếu ta không đi, không phải thẹn với giai nhân sao? Ta đã
thẹn với nàng cả đời, chẳng lẽ, ngay cả âm phủ gặp gỡ, cũng muốn bỏ qua
sao?"
"Hồng Vô Lượng bị ta giết, tiếp đó, ta lại bị người đánh thành như vậy.
Đây là số mệnh của ta! Ta nhận."
Hắn nhìn Sở Dương một cái đầy thâm ý, nở một nụ cười: "Có lẽ ngươi muốn
nghịch thiên, nhưng ta không muốn."