Trong một
vùng tuyết nguyên.
Sở Dương đi đầu, lưng cõng Lãng Nhất Lang cấp tốc di chuyển. Ngụy Vô Nhan cùng
đám người Vạn Nhân Kiệt bám sát ngay sau hắn. Cho tới bây giờ, mấy người thậm
chí còn không kịp nói với nhau câu nào!
Cảnh vật hai bên không ngừng trôi vùn vụt về phía sau.
Hành tung Sở Dương cực kỳ quỷ dị, nếu không phải đám người Ngụy Vô Nhan bám sát
ngay phía sau, chỉ cần nháy mắt thôi cũng có thể để mất dấu hắn rồi.
Bốn vị hình lại cũng theo sát đằng sau, thần tình bi phẫn.
Bọn họ cố ý đi đằng sau cũng là vì nếu địch nhân một lần nữa đuổi tới, bốn người
bọn họ sẽ liều mạng tự bạo ngăn địch, tranh thủ cho những người phía trước!
Mấy người đều là cao thủ, xử lý sơ qua thương thế một chút, sau khi không chảy
máu nữa lại thi triển Đạp Tuyết Vô Ngân, vù vù lướt đi, trong đại tuyết như vậy,
không ngờ không để lại nửa điểm dấu vết!
"Phải nín hơi! Cho dù muốn thở... Cũng phải lúc gần chết mới được thở!"
Sở Dương cấp tốc bay đi, vừa thấp giọng nói một câu.
Tất cả mọi người đều không phát ra thanh âm, nhưng thần sắc trong mắt đều tỏ vẻ
đã nghe được.
Tất cả mọi người minh bạch, những lời Sở Dương vừa nói, chính là mấu chốt để chạy
thoát hay không.
Tất cả mọi người đều phong bế toàn thân khí tức tiết ra ngoài. Dưới tình huống
như thế, chỉ có thanh âm, nhiệt độ, mùi vị khi thở ra mới có thể trở thành thứ
để địch nhân truy tung theo.
Khi mới đào vong, tạm thời thoát khỏi tầm mắt của địch nhân thì nhất định phải
ngừng thở. Ngăn chặn tất cả con đường có thể để lộ dấu vết, thì mới có thể
tranh thủ thêm thời gian.
Mà tranh thủ thêm trong khoảng thời gian này, mới chính là điểm mấu chốt xem có
thể chạy thoát thành công hay không!
Thời điểm này, mới chân chính là lúc đấu trí đấu dũng. Ở ngay trong đại bản
doanh địch nhân, muốn có thể chạy thoát, cần phải có kế hoạch cực kỳ tinh chuẩn!
Nếu ngay cả thời gian tính toán kế hoạch cũng không có, đó mới là bi kịch từ đầu
tới chân, tuyệt đối không có nửa điểm hi vọng chạy thoát!
Có thể tưởng tượng, một khi mất đi tung tích đám người mình, Lệ thị gia tộc tuyệt
đối sẽ xuất động toàn bộ gia tộc, cho dù lật nhào toàn bộ Tây Bắc này lên cũng
không cho phép đám người mình rời đi!
Tập kích thủ tọa chấp pháp giả hình đường, nếu để chuyện này truyền ra ngoài, tới
tai chấp pháp đường, đó tuyệt đối là ác mộng của Lệ gia!
Sở Dương vừa cấp tốc phi hành vừa tách ra một chút nguyên khí, giúp Lãng Nhất
Lang đang hôn mê bất tỉnh trên lưng tiêu giải, bài trừ khí tức và mùi máu tươi
trên người.
Mọi người cấp tốc đào vong, đi theo Sở Dương, ước chừng ba canh giờ chạy với tốc
độ cao nhất, lại phải nín thở, ai nấy đều cảm thấy phổi mình như muốn nổ tung rồi.
Rẽ quặt thay đổi phương hướng mấy lên, rốt cuộc, một vùng bình nguyên địa thế bằng
phẳng đã xuất hiện trước mắt!
Gần như mà mênh mông vô biên vô bờ!
Nếu như bỏ chạy trên dạng bình nguyên này, tuyệt đối sẽ bị địch nhân phát hiện
không sót chút nào!
Nhưng Sở Dương lại không chút do dự tung người, lưng cõng Lãng Nhất Lang, tiến
vào vùng tuyết nguyên này.
Phía sau, đám người Ngụy Vô Nhan cũng đuổi theo không chút do dư.
Bốn gã hình lại do dự một chút, rốt cuộc cũng đi theo Tuy không hiểu dụng ý Sở
Dương, nhưng thủ tọa đại nhân đang nằm trên lưng hắn, không đi theo cũng không
dược.
Sau thời gian một hô hấp, Sở Dương đột nhiên dừng lại, đứng giữa tuyết nguyên bằng
phẳng, mọi người đang muốn hỏi thì thấy Sở Dương giơ tay chặn lại, dùng ngón
tay chỉ vào cái miệng đang ngậm chặt của mình, ý bảo không nên nói, không nên
thở.
Ngay sau đó, hai chân Sở Dương vô thanh vô tức trầm xuống mặt tuyết, sau đó hai
tay hắn không ngừng đào bới. Tuyết đọng trên mặt đất không ngừng tách sang hai
bên, lộ ra mặt đất màu đen.
Tuyết đọng tách sang hai bên thoạt nhìn như đè lên nhau, nhưng trên thực tế là
được Sở Dương dùng nguyên lực duy trì ở trạng thái lơ lủng.
Tiếp đó, mặt đất màu đen bị Sở Dương đào ra một cái hố, tuyết rơi xuống đông cứng
lại, sau khi đào hết tuyết đi, phía dưới chính là bùn đất xốp. Chỉ trong một thời
gian ngắn, Sở Dương đã đào ra một cái động, sau đó chỉ chỉ ngón tay xuống.
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng kéo nhau tiến vào.
Sở Dương ở lại sau cùng, cực kỳ cẩn thận vận nguyên lực, đem tầng tuyết đọng vừa
mới đào lên, dời trở về chỗ cũ.
Trong huyệt động, lập tức tối đen.
"Đừng hô hấp! Trước đào xuống! Càng sâu càng tốt!" Sở Dương dồn dập nói
mấy câu.
Chuyện đã tới nước này, cũng chỉ có nước nghe lời hắn.
Mọi người tu vi thấp nhất cũng là nhất phẩm chí tôn, muốn đào hầm trong thứ bùn
đất này, thật sự quá dễ dàng.
"Chú ý, bùn đất không được phá nát, tận lực bảo trì nguyên vẹn đầy đủ, vứt
lại phía sau. còn lại để ta xử lý!" Sở Dương dồn dập nói.
Cứ như vậy, mọi người đào ở phía trước, Sở Dương ở phía sau cùng, dùng nguyên
khí lặng lẽ không một tiếng động bao lấy bùn đất mà mọi người đào ra, đặt ở
phía cửa hầm, sau đó nhẹ nhàng bịt lại.
Lại dùng nguyên lực cẩn thận nén chặt....
Làm như vậy là vì: Vạn nhất địch nhân thật sự đào đất lên tìm kiếm, xới tới khu
vực này, cũng không thể tìm thấy dấu vết bọn hắn đào hầm.
Sở Dương làm việc cẩn thận, một mực chú ý tới duy trì một cái khe hở mảnh như sợi
tóc thông lên lên phía trên, chỉ dùng để lưu thông không khí.
Sở Dương cũng không có quên. Nếu như bịt kín toàn bộ, chỉ sợ những người này
cũng bị mình khiến ngạt chết luôn! Bởi vì cho tới bây giờ, tất cả mọi người vẫn
nín thở...
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cho tận tới khi mọi người thật sự nhin nhịn được nữa,
Sở Dương rốt cuộc khai ân, nói: "Có thể thở được rồi."
Lúc này, khoảng cách chỗ này tới mặt đất ít nhất cũng bốn năm mươi trượng rồi!
Mọi người như được hoàng ân đại xá, lập tức thở ra một hơi thật dài, tiếp đó lại
vội vàng hít mạnh một hơi.
Măc dù vẫn không dám dùng sức thở như trâu, nhưng cái cảm giác không khí mát
lành tràn vào phổi, vẫn khiến mọi người cùng có một loại cảm giác giống như tân
sinh vậy.
Mặc dù không khí trong lòng đất không phải tuyệt vời cho lắm, nhưng hiện tại ai
còn nghĩ tới mùi vị chứ? Có thể thở đã là không tệ rồi...
Nhưng mới chỉ thở hổn hểnh hai hơi, Sở Dương lại nói: "Đừng thở nữa, tiếp
tục đào! Ít nhất cũng phải sâu mấy trăm trượng!"
Mọi người gân fnhư muốn khóc: Quá... vô nhân đạo rồi. Ngay cả thở cũng bị quản
chế...
Bất quá mọi người cũng hiểu ý tứ Sở Dương. Ban đầu không rõ, sau khi đào hầm tới
nơi này, rốt cuộc cũng hiểu rồi.
Nếu như một mực đào tẩu, cho dù moi người có thể lực gấp mười lần bây giờ, sớm
muộn gì cũng bị đuổi kịp. Cho nên tìm một chỗ ẩn nấp mới là kế sách tốt nhất.
Nhưng khắp một vùng Tây Bắc, nơi ẩn náu có thể khiến Lệ gia không phát hiện được,
chỉ sợ không có.
Cho nên Sở Dương đã lợi dụng lối mòn suy nghĩ của mọi người: Trực tiếp ẩn náu ở
trên bình nguyên, nơi bằng phẳng nhất, cũng không thể che giấu được người nhất!
Đây là một điểm mù!
Cho dù người của Lệ gia đuổi tới nơi này, nhìn thấy một vùng bình nguyên thì
cũng chỉ có vượt qua, ai lại nghĩ bên dưới lại có giấu người.
Chỉ cần bọn họ đi qua nơi này rồi, cho dù kịp phản ứng, quay đầu lại tìm kiếm
thì đó chính là tìm kim đáy bể rồi.
Đây chính là phương pháp thông minh nhất. Lúc trước Sở Dương vẫn không cho hô hấp,
không cho dò xét thần thức, hết thảy hành động đều là vì giờ phút này!
Mặc dù biện pháp này vẫn có khuyết điểm trí mạng, nhưng trước mắt mà nói, đã là
phương pháp an toàn nhất rồi!
Rốt cuộc, mọi người cũng không đào nữa, mệt mỏi không chịu nổi, dựa lưng vào
thành động, thở hồng hộc.
Cuối cùng cũng có thể thả lỏng một hơi.
Sở Dương cẩn thận xử lý tảng bùn đất cuối cùng xong mới thở phào nhẹ nhõm một
hơi, đặt Lãng Nhất Lang xuống, thở dốc từng hơi.
Trong toàn bộ quá trình, Sở Dương không thể nghi ngờ chính là người mệt nhất!
Nếu không phải có bảo bối như Cửu Kiếp không gian, chỉ sợ hắn đã không duy trì
nổi rồi.
Hiện tại, ánh mắt tám người còn lại nhìn Sở Dương giống như nhìn thấy quái vật
vậy. Tên gia hỏa này, một mình hắn làm việc cường độ gấp mấy lần mọi người...
Không ngờ hắn vẫn có chịu đựng được?"
Thật sự là thần nhân, thật đáng để cúng bái mà.
"Lãng thủ tọa không sao chứ?" Bốn vị hình lại thân thiết nhìn Lãng Nhất
Lang đang hôn mê.
"Tạm thời không có việc gì nữa." Sở Dương thở dốc: "Bất quá, cái
Tử Tinh Hồi Thiên kia đã tiêu hao sạch sẽ sinh cơ của hắn. Một khi tỉnh lại, chỉ
sợ không chống đỡ được bao nhiêu thời gian nữa."
Vừa rồi trong lúc bỏ trốn, hắn đã sớm cho Lãng Nhất Lang ăn một viên Cửu Trọng
đan bản không hoàn chỉnh.
Thương thế tạm thời không có trở ngại, nhưng sinh cơ hao hết, đó thực sự là đại
trở ngại.
Khuôn mặt bốn vị hình lại bi thương, cúi đầu thật sâu, tim như đao cắt!
"Chúng ta phải ở nơi này ít nhất ba ngày trở lên!" Sở Dương hít một
hơi, thay đổi đề tài, trầm trọng nói: "Nhất là bốn người các ngươi, nhất định
phải sống trở về!"
Hắn nói với bốn gã hình lại.
Bốn người chậm rãi gật đầu, nặng nề nói: "Không sai, tin tức này, chúng ta
nhất định phải mang về Chấp Pháp Thành!"
Bốn người cùng nghiến răng, trong mắt toát lên quang mang cừu hận: "Lệ
gia! Lệ gia!"
Sở Dương chậm rãi gật đầu: "Không sai, các ngươi phải đem tin tức này trở
về!"
Bốn người gật đầu thật sâu.
Thật lâu sau, bốn người mới đột nhiên ngẩng đầu, có chút chấn kinh nhìn Sở
Dương: "Xin hỏi các hạ là... Trong lúc nguy nan khốn khó, các hạ động thân
tương trợ, chúng ta khắc sâu trong lòng, thỉnh xin cho biết tính danh. Để chúng
ta... thời thời khắc khắc ghi nhớ đại ân."
Sở Dương mệt mỏi dựa vào tường đất, ngồi xuống, co duỗi hai chân một chút, nở một
nụ cười quái dị: "Cái này... Tên của ta, các ngươi không nên biết thì tốt
hơn."
Trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, Thành Độc Ảnh nghe ra cảm xúc quái dị trong
thanh âm kỳ quái của Sở Dương, nhớ tới nguyên nhân, không ngờ cũng nở một nụ cười
âm hiểm.
"Vì sao?" bốn người đều lấy làm kỳ: "Ân nhân đã cừu tất cả chúng
ta, chẳng lẽ chúng ta không nên biết tên ngươi?"
Sở Dương vuốt vuốt mũi, cười khổ: "Khụ, bởi vì ta... Khụ khụ, nếu các
ngươi biết được tên ta, sẽ rất khó xử."
"Chúng ta có gì mà khó xử?" Bốn người càng thêm kỳ quái: "Các hạ
nói câu này thật sự là khiến ta càng thêm tò mò không thôi."
Sở Dương xòe xòe tay: "Bởi vì chúng ta là địch!"
Hắn dừng lại một chút, nói rõ ràng toàn bộ: "Ta chính là.... người mà chấp
pháp giả các ngươi chiêu cáo thiên hạ, muốn truy sát trong khoảng thời gian
này, cũng chính là vực ngoại thiên ma - Sở Dương trong miệng các ngươi!"
"A?" Bốn người thjat sự trợn mắt há hốc miệng rồi.
Vực ngoại thiên ma - Sở Dương?
Người cứu đám người mình, cứu Lang thủ tọa, lại vực ngoại thiên ma trong truyền
thuyết, không việc ác nào không làm... Sở Dương?"
Sở Dương bất đắc dĩ vuốt vuốt mũi, cười khổ một tiếng: "Các ngươi nhìn
ta... bộ dáng anh tuấn thế này, có chỗ nào giống vực ngoại thiên ma?"