Lệ Hùng Đồ vừa
nói xong liền lẳng lặng chờ đợi đối phương đáp lại.
Nhưng trong không gian tràn ngập bông tuyết, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, không
ngờ không thấy chút dị thường nào.
Bạch y thiếu nữ vội vàng chạy tới: "Thiếu gia,ngươi nói gì vậy?"
Sắc mặt Lệ Hùng Đồ thận trọng, nói: "Có cao thủ tới, ngươi đứng đằng sau
người ta."
Bạch y thiếu nữ lộ vẻ khẩn trương, nhưng không hề lui lại phía sau Lệ Hùng Đồ,
nói: "Nếu thiếu gia có khách quý, vậy ta đi pha trà."
Xoay người, thướt tha quay trở lại.
Có cao thủ, nếu là bằng hữu, mình không thể để ý trung nhân mất mặt. Pha trà là
điều nên làm. Nếu là địch nhân, mình đứng sau Lệ Hùng Đồ, chỉ có thể khiến hắn
bị cản tay. Nói không ngừng bởi vì sự hiện hữu của mình, Lệ Hùng Đồ vì chiếu cố
mình mà bị địch nhân thừa dịp.
Cho nên nàng quyết định thật nhanh, lập tức rời đi.
Nếu như địch nhân ám toán lúc mình rời đi, vậy Lệ Hùng Đồ lại càng có thể nắm lấy
thời cơ, phát hiện địch nhân, cho địch nhân một kích trí mạng!
Nhìn thấy thân ảnh nhu nhược đi vào trong phòng, Sở Dương không nhịn được tán
thưởng trong lòng, khàn khàn cười: "Hay cho một tiểu mỹ nhân lan tâm huệ
chất! Lệ Hùng Đồ, phúc khí của ngươi không nhỏ đấy."
Lệ Hùng Đồ cười ảm đạm, thấy người tới là một vị cao thủ, không tìm kiếm nữa,
thoải mái nói: "Được các hạ khích lệ, Lệ Hùng Đồ thật cảm động, vẫn thỉnh
một cái tên."
"Tên thì không cần thiết." Sở Dương thản nhiên nói: "Ta chỉ hỏi
ngươi, ngươi có biết, mình cường ngạnh luyện công như thế, thương tổn tới căn bản,
đã sắp tới mức dầu cạn đèn tắt?"
Lệ Hùng Đồ trầm mặc, thản nhiên nói: "Ta chỉ muốn tới chí tôn! Chiến một
trận với túc địch, giải quyết ân oán, không còn cầu gì khác. Đến lúc đó, điều
dưỡng lại cũng không muộn."
Sở Dương nhẹ nhàng nói: "Bất quá, đến lúc đó đã muộn rồi."
Ánh mắt Lệ Hùng Đồ chớp động: "Ngươi là ai? Dường như ngươi biết rất nhiều
chuyện về ta?"
Sở Dương ha ha cười rộ lên: "Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết. Đối thủ ngươi
cọi trọng nhất, tu vi hiện giờ đã vượt xa ngươi! Đạt tới tu vi chí tôn!"
Lệ Hùng Đồ mặt không biến sắc, thản nhiên nói: "Vậy thì sao? Một ngày nào
đó, ta sẽ vượt qua hắn!"
Sở Dương nói: "Nhưng tình huống thân thể hiện tại, e rằng không cho phép
ngươi làm thế rồi."
Lệ Hùng Đồ cười hắc hắc: "Không cho phép thì sao, mà cho phép thì sao? Ta
chỉ nhận định đối thủ của mình. Những thứ khác có quan trọng sao?"
Sở Dương cười ha ha: "Không tệ, tâm tính rất tốt. Bất quá, ta có thể giúp
ngươi."
Hai mắt Lệ Hùng Đồ trợn lên, nói: "Ta không cần ngươi giúp ta, càng không
cần người khác thương hại!"
Sở Dương cười hắc hắc, nói: "Lệ Hùng Đồ tiếp lấy!"
Ngay sau đó, một cái túi nước đen tuyền đã mang theo gió rít bay tới.
Ánh mắt Lệ Hùng Đồ chợt lóe, tiếp lấy trong tay, chỉ nghe thấy tiếng nước bên
trong không ngừng rung động, ngạc nhiên nói: "Đây là cái gì?"
Sở Dương thản nhiên nói: "Bên trong chính là Sinh Linh chi tuyền! Sáng chiều
mỗi buổi một ly, một tháng có thể bù đắp lại hao tổn trong thân thể ngươi!
Ngươi tốt nhất là dùng tử tinh dung khí bảo quản. nếu không thì dược hiệu tiêu
tán, chẳng còn lại gì nữa đâu."
Nói xong, thân hình Sở Dương chợt lóe lên, biến mất trong đại tuyết mờ mịt,
không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
"Sinh Linh chi tuyền!" Thân hình Lệ Hùng Đồ chấn động quát:
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Những lời này cũng không giống như nói chuyện
lúc trước, mà là đề khí hét lớn, thanh chấn tứ phương.
Nhưng bốn phía vắng tanh, không ai trả lời.
Lệ Hùng Đồ vươn mình đứng dậy, nhanh chóng chạy quanh tường vây một vòng, lớn
tiếng nói: "Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao cho ta thứ này?"
Vẫn không có ai đáp lại.
Nhưng động tĩnh bên Lệ Hùng Đồ đã khiến cao tầng Lệ gia chú ý.
Lệ Hùng Đồ thân là một trong cửu kiếp, Lệ gia đương nhiên đặc biệt quan tâm.
Bóng người liên tiếp lóe lên, xuất hiện. Mấy vị chí tôn Lệ gia xất hiện trong
sân, còn chưa kịp lên tiếng, Lệ Vô Ba cũng xuất hiện, một tiếng thét dài, thanh
âm Lệ Thông Thiên đã từ xa truyền tới: "Chuyện gì xảy ra?"
Trong phòng Lệ Hùng Đồ, chiếc túi đừng Sinh Linh chi tuyền đã được đặt trên
bàn.
Trước sau tổng cộng chín vị chí tôn, đều ngồi vây xung quanh chiếc bàn, cả đám
ánh mắt sáng như đèn pha nhìn cái túi này.
Lệ Thông Thiên ngồi ở chủ vị, nhìn cái túi lớn: "Bên trong này là
gì?"
Lệ Hùng Đồ nhíu mày nói: "Bẩm lão tổ tông: nghe nói bên trong là Sinh Linh
chi tuyền."
Sinh Linh chi tuyền!
Bốn chữ vừa nói ra, hô hấp chín vị chí tôn cùng dồn dập.
Hai mắt Lệ Thông Thiên mở bừng ra, lóe lên hai đạo tinh quang: "Lấy ra ta
xem!"
Nút đậy mở ra, một mùi thơn ngào ngát lập tức tràn ngập tứ phía. Cánh mũi mọi
người đều tham lam lay động mấy cái.
Lệ Thông Thiên dùng đầu ngón tay, chấm chấm một chút, cho vào trong miệng, vẻ mặt
lập tức chấn động. Lập tức đóng túi lại, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên là Sinh
Linh chi tuyền. hơn nữa là Sinh Linh chi tuyền đã nhũ hóa! Đây chính là tuyệt
phẩm thiên tài địa bảo rồi... Một túi như vậy, khoảng chừng cũng phải hai mươi
cân..."
Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh.
Hai mươi cân Sinh Linh chi tuyền!
Đây chính là một khoản tài phú kinh thiên nha!
Sinh Linh chi tuyền có thể khởi tử hồi sinh, tăng thọ nguyên đó.
Ánh mắt mọi người lập tức đều trở nên nóng bỏng.
"Lấy được từ nơi nào?" Lệ Thông Thiên nhìn Lệ Hùng Đồ.
Lệ Hùng Đồ cực kỳ buồn bực, nói: "Ta cũng không biết... Vừa rồi khi ta
đang luyện công..."
Thế là kể lại một lượt chuyện vừa xảy ra, hoàn toàn không có nửa điểm giấu diếm.
Lệ Hùng Đồ cực kỳ kinh ngạc, cũng cực kỳ buồn bực.
Nhưng càng khiến hắn kinh ngạc chính là: Những lão nhân trước mặt này... tựa hồ...
không hề kinh ngạc chút nào? Ngược lại còn cảm thấy đó là đương nhiên?
Lệ Vô Ba nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, nghiêng đầu, như cười như không hỏi:
"Ừm, ngươi... có thấy rõ bộ dáng người kia không?"
Lệ Hùng Đồ ngẩn ra nói: "Không!"
Lệ Thông Thiên cười tủm tỉm, nói: "Ngươi cũng không biết hắn ai? Càng
không biết đối phương và ngươi có quan hệ gì?"
"Đúng!" Lệ Hùng Đồ trừng mắt, trả lời rất khẳng định.
"Ha ha ha... Nói cách khác, ngươi cũng không biết hắn là ai, cũng không biết
hắn tới đây lúc nào, càng không biết tiền căn hậu quả, nhưng đối pương lại giống
như phát điên, chạy tới tặng ngươi một túi thiên tài địa bảo như Sinh Linh chi
tuyền?" Lệ Thông Thiên cười lớn, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn.
Lệ Hùng Đồ cười khổ: "Lão nhân gia ngài nói quá đúng. Chuyện này thực sự
là cực kỳ kỳ quái. À lão tổ tông, đây thực sự là Sinh Linh chi tuyền? Thật sự không
giả? Bên trong không phải đồ giả chứ? Sẽ không hạ độc chứ?"
Da mặt Lệ Thông Thiên khẽ run rẩy, nhìn Lệ Hùng Đồ, có một loại cảm giác như
đang nghiến răng nghiến lợi: "Đúng! không giả! Là thật! Tuyệt đối chính
xác!"
Lệ Hùng Đồ trực tiếp hôn mê, gãi đầu, buồn bực tới cực điểm: "Đây là chuyện
gì vậy... Ai lại có giao tình tốt với ta như vậy? Không ngờ còn vô duyên vô cớ
tặng ta đồ tốt như vậy, ngay cả mặt mũi cũng không lộ ra...."
"Đúng vậy, rất kỳ quái nha...." Tất cả mọi người đều trề môi, âm
dương quái khí phụ họa theo: "Đây là chuyện gì vậy?"
Chín vị chí tôn, bao gồm cả Lệ Thông Thiên tu vi cao nhất và Lệ Vô Ba đa mưu
túc trí nhất, biểu tình trên mặt mọi người đều rất kỳ quái.
Có chấn kinh, có kinh ngạc, còn có một loại vẻ mặt như 'quả nhiên không ngoài sở
liệu'.
"Đây là chuyện gì vậy...." Lệ Hùng Đồ thầm thở dài một tiếng, cúi đầu
xuống. Vẻ mặt như vậy, mình đã gặp qua không biết bao nhiêu lần rồi, chỉ cần xuất
hiện một số chuyện khó lý giải nổi, chỉ cần mình nói không biết, tất cả mọi người
đều sử dụng một loại vẻ mặt này đều nhìn mình.
Sau khi lộ ra vẻ mặt này, mọi người đều đồng loạt cười ha ha: Không có gì kỳ
quái, hắc hắc, rất bình thường, hắc hắc, rất bình thường...
Mỗi khi nhìn thấy loại vẻ mặt này, Lệ Hùng Đồ thật chỉ muốn táng thẳng một quyền
vào mặt bọn hắn! Con mẹ nó, nói rõ ràng ra một chút thì các ngươi chết sao?
Lệ Thông Thiên cùng Lệ Vô Ba hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối
phương có ý nghĩ giống mình: Cái này... nhất định... là người kia đưa tới!
Ánh mắt nhìn về phía Lệ Hùng Đồ lại càng có chút ý vị thâm trường. Nhìn bộ dáng
tên tiểu tử này khờ khạo thành thật, thật không ngờ lại có thể nói dối không chớp
mắt một cái. Thanh âm tự nhiên, không có gì khác thường. Thật nghĩ toàn bộ gia
tộ chẳng hay biết gì?
Rõ ràng là lão đại ngươi đưa tới, không ngờ ngươi có thể trợn mắt nói dối, chối
bay sạch sẽ?
Người xa lạ tự dưng lại đem đồ tốt cho người? Làm sao lại không chạy tới tặng
lão tử chứ? Cố tình muốn tặng ngươi? Chẳng lẽ bộ dáng ngươi anh tuấn lắm hả?
Coi bộ dáng ngươi lớn lên như cẩu hùng ( như gấu, cũng ý chửi là cẩu hùng ;]]
), nào có chỗ nào anh tuấn...
Thật đều nghĩ Lệ thị gia tộc chúng ta đều là kẻ ngu hả... Ngu ngốc mà có thể trở
thành một trong cửu đại gia tộc, sừng sững vạn năm sao?
Bất quá tiểu tử này cũng có chút tâm cơ, cũng là chuyện tốt. Đến lúc đó, cửu kiếp
tề tụ, thử xem có thể thương lượng với tiểu tử này, chơi chết một người hay
không, sau đó đem Lệ Tuyệt nhét vào...
Sau đó ánh mắt hai người cùng chuyển về phía túi Sinh Linh chi tuyền.
Đây chính là bảo bối nha.
Nhiều Sinh Linh chi tuyền như vậy...
Xử lý thế nào?
"À, lão tổ tông...." Một vị chí tôn có chút ngượng ngùng xoa xoa tay:
"Ngài cũng biết đấy, tôn tử ta... mấy năm trước bị thương, cái này... khụ
khụ, ta chỉ muốn một chén à, không không, nửa chén... Nhất chung rượu cũng được....
Khụ, quên đi..." (_ Chén là chén bình thường, ko phải bát, còn chung là
cái chén hạt mít _)
"Khụ khụ, lão tổ tông, ngài cũng biết ta có thương cũ... Cái này... nửa
chung rượu là được rồi... Ặc... Hắc hắc, coi như ta chưa nói."
"Lão tổ tông... Cái này... quên đi, coi như ta chưa nói."
Nhìn ánh mắt Lệ Thông Thiên như muôn giết người, cả đám đều rụt vòi lại, tất cả
mọi người đều rát sáng suốt ngậm miệng, cúi đầu.
"Hùng Đồ à." Lệ Thông Thiên hiền lạnh nói: "Nếu người ta đã tặng
cho ngươi, vậy nó chính là của mình người."
"Ngươi cứ lưu trữ là được... Ừm đợi lát nữa ta cho người mang bình tử tinh
cho ngươi... Khụ! Chính bảy người các ngươi đó, nhanh về lấy bình tử tinh! Mỗi
người năm cái... Nhanh lên!"
Bảy vị chí tôn đau lòng gần chết. Thấy chút mùi tanh liền lao vào, không ngờ
không được gì, còn phải bồi theo năm bình tử tinh...
"Chỗ Sinh Linh chi truyền này, ngươi cũng không nên lãng phí." Lệ
Thông Thiên hòa ái nói: "Cứ dựa theo vị kia... Ha ha, sáng sớm một ly, buổi
tối một ly. Ngàn vạn lần không nên đứt đoạn! Hiểu chưa?"