Chương 1288: Một Tên Siêu Cấp Lưu Manh!


"Ta thế
nào lại lừa ngươi?" Lệ Thông Thiên nở một nụ cười hòa ái dễ gần, ánh mắt
ôn hòa mà đắc ý, tựa như một con chồn bắt được gà con: "Tử huynh đệ, lão
ca ca ta, chính là lục phẩm chí tôn vượt qua ranh giới tiên phàm! Ngươi cảm thấy,
với thân phận của ta, lại đi lừa gạt ngươi sao?"

Sở Dương liên thanh nói: "Thất kính thất kính! Ngài tuyệt đối không có khả
năng gạt ta, mà cũng không cần phải gạt ta."

"Ha ha ha ha...." Trong mắt Lệ Thông Thiên chợt lóe lên quang mang:
"Ngươi xem, hiện tại ngươi đang ở trong tay ta, ta dùng sinh tử tuy hiếp,
hay là lợi dụng thủ đoạn khác cho ngươi vào khuôn khổ... Cái này cũng không khó
nhỉ?"

Sở Dương liên thành kêu phải, bộ dáng nhìn qua sợ hãi tới cực điểm, mồ hồi chảy
ra ròng ròng, nói: "Không khó không khó!"

Lệ Thông Thiên hài lòng gật đầu: "Nhưng ta lại còn cho ngươi cơ hội hợp
tác... Hử?"

Sở Dương vui mừng quá đỗi nói: "Chỉ cần quý gia tộc có thể công bằng, thực
hiện hứa hẹn, Tử Tiêu Yên ta làm sao lại tiếc một chút khí lực?"

Lệ Thông Thiên cười ha ha, nói: "Không sai! Gia tộc chúng ta muốn phát triển,
mà gia tộc các ngươi muốn tồn tại... Chúng ta có thể cho ngươi trợ giúp lớn nhất!
mà ngươi cũng có thể trợ giúp chúng ta, giải quyết nan đề của chúng ta... Kể tử
đó, mọi người đều được như nguyện, chẳng phải tốt hơn sao? Trước nói lợi ích thật
rõ ràng, sau đó chân thành hợp tác, so với lục đục lẫn nhau thì tốt hơn nhiều lắm?"

Sở Dương cười ha ha: "Lệ lão quả nhiên là người làm đại sự!"

Lệ Thông Thiên khẽ nở một nụ cười, đắc ý nói: "Bất quá, những chuyện mà
ngươi nói... chỉ là lời một phía của ngươi mà thôi. Ta cuối cùng vẫn phải chứng
thực một chút, mới có thể yên tâm dẫn tiến ngươi với gia tộc được."

Hắn nhàn nhạt ngẩng đầu, nói: "Ta muốn xem năng lực của ngươi."

Sở Dương tin tưởng tràn trề, nói: "Ngươi muốn thấy thế nào?"

Lệ Thông Thiên dùng ngón tay, khẽ gõ lên mặt bàn, trầm giọng nói: "Ngươi
có thể cho ta thấy thế nào?"

Sở Dương phấn chấn, nói: "Ngươi muốn thấy thế nào, ta liền cho ngươi xem
thế đó!"

"Tốt!" Lệ Thông Thiên vỗ tay một cái: "Chỉ cần ngươi có thể tìm
cho ta một mỏ tử tinh ở chỗ này, ta liền tin tưởng ngươi!"

Sở Dương lập tức giận dữ nói:" Ở đây thì làm quái gì có mỏ tử tinh. Mỏ tử
tinh duy nhất thì cách tơi này tới ba trăm dặm về Tây Bắc. Ngươi muốn ta đi đâu
tìm?"

Lệ Thông Thiên ngẩn ra, nhìn hắn, trong lòng có chút lẩm bẩm: Ba trăm dặm về
Tây Bắc, đây chẳng phải là Lệ thị gia tộc ta sao?

Tiểu tử này thật không đơn giản nha.

"Nếu không phải Lệ thị gia tộc các ngươi chiếm cứ chủ mạch mỏ tử tinh, ta
làm sao phải thiên tận vạn khổ mạo hiểm bị thiên lôi đánh chết, chạy tới chém
Phong Lôi thai?" Cơn giận Sở Dương vẫn còn chưa tan hết, oán giận nói.

Lệ Thông Thiên trầm ngâm một chút: "Một khi đã vậy, việc này không nên chậm
trễ, chúng ta lập tức trở về gia tộc!"

Nói đi là đi, sáu vị chí tôn ngay cả trướng bồng cũng vứt lại, mang theo Sở
Dương, tiền hô hậ ủng, dùng tốc độ nhanh nhất hướng về phía Tây Bắc là lao đi.

Phía sau, đám người Lệ Đông Hải vẻ mặt bi phẫn: "Rốt cuộc có giám thị chỗ
này nữa hay không... Các ngươi phải để lại một câu chứ...."

Lệ thị gia tộc!

Đây là lần đầu tiên Sở Dương tới khu vực Tây Bắc, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy
Lệ thị gia tộc danh chấn chiên hạ. Đừng từ xa nhìn tới đã cả kinh, đi tới gần lại
càng cảm thấy có chút chấn động.

Phong cách Lệ thị gia tộc, so với Gia Cát gia tộc tọa hạ trên mặt đất bằng phẳng
thì hoàn toàn bất đồng!

Chỉ thấy trên suốt một tòa sơn mạch, phòng xá liên miên, lầu các đồ sộ, tựa như
một con cự long, trải dài khắp cả sơn mạch!

Nơi nơi đều là lâu thai đình các, chốn chốn đều là rường cột trạm trổ!

Cứ tự nhiên mà lộ ra một cỗ khí thế hùng hồn, giống như mãnh hổ khiếu sơn lâm,
uy lăng thiên hạ. Chỉ nhìn phong cách kiến trúc đã không ai bì nổi rồi!

Toàn bộ sơn khẩu là một khối cự thạch nguyên vẹn bị đục xuyên, tạo thành một
cái đại môn! Phía trên lại khắc một con thần long uy vũ hùng trắng, lân trảo
tung hoành, rất là uy mãnh!

"Thật uy phong!" Lúc tới đây, Sở Dương tuyệt đối là cảm thán từ đáy
lòng.

"Uy phong sao?" Lệ Thông Thiên cười ha hả: "Về sau, ngươi có thể
sống ở nơi này, cũng uy phong như vậy!"

Sở Dương cười khổ: "Kỳ thật hiện tại ta muốn rời khỏi đây... Đáng tiếc
ngươi nhất định không muốn."

Lệ Thông Thiên cười ha ha, đưa tay mời khách: "Mời!"

Sở Dương hiên ngang mà bước, tiến vào Lệ thị gia tộc

Một đường đi, ven đường không ngừng có thủ vệ cúi chào, ngoài sáng trong ngầm,
không biết có bao nhiêu phòng vệ. Sở Dương đếm, từ sơn môn tiến vào, mãi cho tới
nơi trung tâm gia tộc, phải có tới hơn ba mươi lăm phòng tuyến!

Hơn nữa, mỗi một phòng tuyến đều có một vị cao thủ tọa trấn! Càng di vào bên
trong, thực lực người cầm đầu càng cường hãn! Đến cuối cùng, đã là tam phẩm chí
tôn dẫng theo một đám cao thủ thánh cấp đang coi giữ.

Đại điện Lệ gia rất hùng vĩ. Mọi người vừa mới đến trước đại điện, chỉ thấy cửa
điện đột nhiên mở rộng, hai hàng nhân mã chỉnh tể bước ra đón chào.

Lệ Thông Thiên hiển nhiên đã quá quen thuộc, ân cần mời Sở Dương đi vào bên
trong.

Vừa mới phân chủ khách ngồi xuống, thần sắc Sở Dương đã vừa động, nói:
"Phía dưới đại điện này, không ngờ cũng là mỏ tử tinh!"

Lệ Thông Thiên cười ha ha, trong mắt cũng lóe lên thần sắc kinh dị, thầm nghĩ:
"Tiểu tử này quả nhiên ko phải khoác lác! Ta cố ý dẫn hắn tới nơi này, vốn
là có ý khảo nghiệm, không ngờ ta còn chưa kịp nói, hắn đã cảm nhận ra được rồi."

Chỉ thấy Sở Dương vươn tay, một đường mạch máu tử sắc trong lòng bàn tay hiện
lên. Nhìn qua, so với lúc trước lại có bất đồng.

Lệ Thông Thiên nhìn qua, không ngờ có một loại cảm giác chói mắt! “Một khi cảm
nhận được mỏ tử tinh, Khấp Đạo Tây mạch sẽ tự động xuất hiện. Nhưng... Chưa bao
giờ lại chói mắt như vậy...." Sở Dương suy nghĩ một hồi, cau mày: "Chẳng
lẽ đây là...."

Đột nhiên cả kinh đứng lên: "Chẳng lẽ, đây là mỏ Tử Tinh tâm?"

Lệ Thông Thiên nở một nụ cười, hoàn toàn yên tâm.

Tin tức này, trong gia tộc mình cũng chỉ có chí tôn trở lên mới có tư cách biết
được. Tuyệt đối không thể có chuyện tiết lộ ra ngoài.

Càng không có khả năng nói cho người này.

Nhưng tên gia hỏa này... lại một hơi nói ra được.

Cái này, nhất định... chắc chắn không thể nghi ngờ.

"Vẫn không đúng...." Sở Dương nhíu mày, nghi thần nhi quỷ: "Khí
tức này thế nào lại thuần khiết như thế, lại còn ẩn hiện như vậy? Gia tộc các
ngươi dùng phương pháp đặc thù gì che giấu mỏ tử tinh?"

Con hàng này hoàn toàn là dùng tin tức kiếm linh cung cấp để lừa đảo.

Nhưng không thể không nói, ở cái thế giới Cửu Trọng Thiên này, không có người
thứ hai, có thể có tin tức tỉ mỉ xác thực như kiếm linh được!

"Ha ha... Tử huynh đệ quả nhiên lợi hại!" Lệ Thông Thiên cười rộ lên.

Tiếng cười của Lệ Thông Thiên đương nhiên là tín hiệu. Chính là bảo những người
bên trong: Thế nào? Nếu như cảm thấy được thì hiện tại có thể xuất hiện...

Quả nhiên, trong đại sảnh lập tức đi ra mấy người, chính là lãnh đạo đương đại
của Lệ thị gia tộc.

Hiện tại mới chính thức thảo luận hợp tác.

Mọi người bắt đầu cò kè mặc cả kịch liệt.

Lệ thị gia tộc đưa ra: Một. Trợ giúp Tử Tinh gia tộc trùng kiến gia tộc! Hai, Tử
Tiêu Yên sau này sống bao lâu, cần bao nhiêu tử tinh, hết thảy đều được Lệ thị
gia tộ cung cấp. Ba: cho phép Tử Tiêu Yên xây dựng đơn môn độc hộ trong Lệ thị
gia tộc. Bốn: Song phương là minh hữu, không phải quan hệ phụ thuộc. Năm: Tử
Tiêu Yên hưởng thụ đãi ngộ siêu cấp cung phụng của Lệ thị gia tộc!

Điều kiện như vậy, không thể nói là không có thành ý.

Nhưng vị Tử Tiêu Yên này không ngờ cực kỳ bất mãn, nói rằng: Điều thứ nhất là
phế thải. Tìm vợ, không thể tìm người của Lệ gia. Vạn nhất người của Lệ gia có
Tử Tinh uyết mạch... Vậy thì làm sao? Ta còn sống được nữa hay không? Thứ hai,
ta không cần các ngươi cung cấp tử tinh, nhưng ta muốn ba thành tử tinh khai
thác được! Thứ ba không thành vấn đề, thứ bốn không thành vấn đề, thứ năm cũng
không thành vấn đề.

Có tranh luận, chính là thứ nhất là thứ hai.

Sở Dương ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi, cái vẻ thông tình đạt lý trong sơn cốc
đã hoàn toàn biến mất không còn thấy gì nữa. Toàn bộ đổi thành một kẻ lưu manh.

Không đồng ý. Tốt thôi, Sở Dương vênh mặt đứng lên: Một là để ta đi, hai là giết
ta, ba là... đáp ứng điều kiện của ta.

Nói tới cuối cùng, tên gia hỏa này một bước cũng không nhường. Lệ thị gia tộc
đành phải bịt mũi đáp ứng điều thứ nhất. Thầm nghĩ, chuyện này bàn bạc lại sau
cũng không muộn..

Chỉ cần ngươi ở tại chỗ này, Lệ thị gia tộc ta có vô số mỹ nữ, còn sợ không câu
dẫn được ngươi? Chỉ cần ngươi khiến cho khuê nữ nhà ta mang thai, Tử Tinh huyết
mạch không phải tự nhiên tới tay?

Đến lúc đó, ngươi còn không dốc sức tài bồi nhi tử của mình? Đến đến khi ngươi
tài bồi xong... đó chính là tử kỳ của ngươi rồi...

Về phần điều kiện thứ hai, lại tranh cãi rất gay gắt.

Sở Dương giở công phu sư tử ngoạm, hét ba thành. Người của Lệ gia quả thực là tức
nổ phổi. Chưa từng thấy qua kẻ nào tham như vậy... Chúng ta mấy chục vạn ngươi
cũng chỉ chiếm bảy thành, một mình ngươi chiếm ba thành?

Nào có đạo lý như vậy?

Vậy không bằng nói Lệ gia chúng ta làm công cho ngươi đi?

Song phương liều chết tranh cãi, giương thương múa kếm.

Lúc này, Lệ gia không chịu nhượng bộ một chút nào.

Hai lựa chọn, thứ nhất, chúng ta cung cấp tử tinh cho ngươi, ngươi lấy 1/250

1/250 và ba phần mười hiển nhiên chên lệch quá lớn, Sở Dương làm sao chịu từ bỏ
ý đồ, lập tức liều mạng như lợn chết, hỏi không đáp, kêu gọi trả lời.

Đám người Lệ gia tức giận, nhưng bó tay vô phương.

Thật không nghĩ tới tên hỗn đản này lại là một tên lưu manh cắt không ra chặt
không thấu ninh không nhừ!

Lại còn đánh không được, chửi không xong, tức cũng chẳng để làm gì, mà giết
cũng không ổn...

Trong lòng Sở Dương cũng cười khổ: Ta không giả bộ một chút, các ngươi ngược lại
còn nghi ngờ. Ta làm thật rồi, các ngươi lại không muốn... Ngươi nghĩ bổn đại
gia nguyện ý ở chỗ này lằng nhằng với các ngươi hả?"

Đến cuối cùng, Sở Dương đành phải đưa ra một điều kiện dễ chịu hơn: "Như vậy
đi, nếu chỉ có một trăm tử tinh, ta không lấy một xu! Nếu lấy ra được một ngàn
khối, ta muốn một trăm. Nếu có thể lấy được một vạn khối, ta lấy một ngàn hai.
nếu lấy được mười vạn, ta muốn một vạn năm ngàn... Cứ như thế suy ra...

Lệ gia vẫn cảm thấy mình chịu thiệt, kết quả là mười mấy vị chí tôn cao thủ cò
kẻ mặc cả trên đại điện như một cái chợ.

Nhất thời nước bọt bay như mưa xuân, cả già lẫn trẻ, khắp mặt bị nước miếng
phun toe toét…

Đến cuối cùng , rốt cuộc cũng xác định được giá cả: Cứ theo 8% mà định!

Một trăm khối, ngươi có tám khối. Một ngàn, ngươi có tám mươi, một vạn ngươi có
tám trăm, cứ thế suy ra, không tăng không giảm

Đây là cực hạn!

Sở Dương bịt mũi đáp ứng!

Về phần Lệ Thông Thiên thì hắn gần như đánh xong một giấc, đám người này mới
thương lượng xong kế hoạch chia chác!

Mấy lão đầu nhi đều tức tới vàng mắt, ánh mắt nhìn Sở Dương chỉ hận không thể
ăn tươi nuốt sống hắn!

Con hàng này quá khó chơi rồi. Quả thực chính là loại vắt cổ chày ra nước. Muốn
chiếm tiện nghi của hắn... quả thực so với lên trời còn khó hơn!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1288