"Dừng
tay!" Lệ Đông Hải vừa quát lớn, vừa tiến lên phía trước: "Nam Sơn,
mau lui lại!" Trong lòng hắn chỉ kỳ quái một chuyện: Kiếm trung chí tôn và
chí tôn bình thường hoàn toàn bất đồng!
Theo Lệ Đông Hải được biết, kiếm trung chí tôn phải tới lục phẩm mới có thể tùy
ý thu lại kiếm ý của bản thân, ngụy trang khí tức giống như chí tôn bình thường.
Nhưng... người này rõ ràng là chí tôn nhất phẩm mà?
Chẳng lẽ là ngụy trang? Kỳ thật đây là một vị siêu cấp cao thủ kiếm trung chí
tôn lục phẩm? Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Lệ Đông Hải đã phát lạnh.
Không đợi hắn nói, Lệ Nam Sơn đã cảm nhận được sát ý bạo phát khổng lồ, hoảng sợ
lui về phía sau!
Nằm mơ cũng không nghĩ tới, người đang giao chiến với mình, lại là một vị kiếm
trung chí tôn! Giờ khắc này, Lệ Nam Sơn muốn khóc.
Đáng lẽ ra ngài phải nói sớm chứ...
Sớm biết vậy, ta nào dám đơn độc đối mặt với một vị kiếm trung chí tôn? Mặc dù
chỉ là nhất phẩm, nhưng ta cũng chỉ hơn có một phẩm thôi.
Nhưng kiếm trung chí tôn nhất phẩm... đâu có giống với ta. Ít nhất cũng phải địch
lại siêu cấp tồn tại chí tôn tứ phẩm như Lệ Đông Hải rồi.... Ta fuk, ngươi đây
không phải là hãm hại người sao? Hãm hại người ta cũng không cần phải ác độc
như vậy chứ...
Lệ Đông Hải cấp tốc lướt tới, Lệ Nam Sơn cấp tốc lui vềp phía sau.
Nhưng Sở Dương đã động sát tâm, há có thể cho phép hắn bỏ chạy dưới kiếm? Trường
kiếm chợt lóe quang mang, đâm thẳng tới. Lệ Nam Sơn liều mạng hoành kiếm ra đỡ.
Hai kiếm va chạm, trong vừa mới thả lỏng thì lại thấy "ca sát" một tiếng,
trước ngực chợt lạnh, không ngờ đã có thêm một cái lỗ! Xuyên thấu từ trước ra đằng
sau!
Cuối cùng tuy hắn tránh hiểm, không thương tổn tới trái tim, nhưng thương thế
như vậy quả thực không nhẹ, muốn khôi phục, chỉ sợ phải phí một phen công phu.
Tuy trúng chiêu, nhưng chân hắn vẫn không dừng lại, một thối lui ra ngoài mấy
chục trượng mới dừng lại, cúi đầu nhìn xuống, kêu thảm một tiếng!
Lệ gia đã có mấy người nhanh chóng tiến lên, băng bó vất thương cho hắn. Nhưng
thương thế trầm trọng, kim sang dược đắp lên c̣òn chưa kịp phát huy tác dụng
thì đã bị máu tươi đẩy bật ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, bó tay không có biện pháp!
Lệ Đông Hải nhìn thảm trạng của Lệ Nam Sơn, tức giận tới thân hình run rẩy, ánh
mắt lạnh lẽo như đao phong nhìn Sở Dương, bên trong tỏa ra hận ý ngập trời:
"Các hạ, thủ đoạn của ngươi thật cay độc!"
Thanh âm Sở Dương khàn khàn cười lạnh một tiếng: "Chỉ là không biết, đám
người các ngươi vây quanh ta, chẳng lẽ là để mời ta uống trà? Hiện giờ tài nghệ
không bằng ngươi, thua lại nói thủ đoạn ta cay độc?"
Lệ Đông Hải thản nhiên nói: "Không sai, giang hồ vốn nên như vậy. Ngươi kỹ
cao một bậc, giết người, người khác cũng không thể nói gì hơn. Bất quá... đây lại
là địa bàn của Lệ gia chúng ta!"
Sở Dương lập tức lặng đi một chút: "Lệ gia? Các ngươi là người của Lệ
gia?"
Lệ Đông Hải cười lạnh lẽo: "Không sai! Chính là Lệ gia chúng ta!" Hắn
thấy Sở Dương cả kinh, lập tức nghĩ đối phương sợ hãi uy thế Lệ gia, cái cảm
giác tàn ngược trong lòng không khỏi lại càng dâng lên.
Sở Dương nhịn không được cười rộ lên: "Cho dù là Lệ gia thì đã sao?"
Hắn vốn ngẩn ra một chút là bởi vì Lệ gia là một con cờ rất trọng yếu nằm trong
kế hoạch của Mạc Thiên Cơ, quan hệ tới thế cục chỉnh thể.
Cho nên trong lòng mới hơi bất ngờ một chút. Nếu hiện tại đã kết đại thù rồi...
Tương lai có thể ảnh hưởng tới đại cục hay không?
Nhưng một câu nói kia lại kích lên lòng kiệt ngạo của Sở Dương: Lệ gia? Cho dù
là Lệ gia thì làm sao? Giết không được à?
Lệ Đông Hải rét lạnh nói: "Báo tên ngươi ra đi!"
Sở Dương khẽ cười sau khăn che mặt: "Đối với một đám người chết, không cần
phải báo tên làm gì!"
Lệ Đông Hải ngửa mặt lên trời thét dài: "Người chết? Rốt cuộc ai là người
chết, lát nữa là ngươi sẽ biết!" Hắn cười hắc hắc: "Ngươi cho rằng,
ngươi sớm mai phục ở nơi này, là có thể chiếm tiện nghi sao?"
Người này chính là kiếm trung chí tôn, bằng vào mấy người mình, tuyệt đối không
lưu được hắn! Nếu như muốn lưu lại kẻ này, nhất định phải có viện binh!
Tiếng huýt xuyên vân chấn thiên vang vọng khắp đáy vực.
Ánh mắt Sở Dương chợt lóe, trong lòng vừa động. Một câu "Ngươi cho rằng
ngươi sớm mai phục ở đây" khiến hắn đột nhiên hiểu ra.
Thì ra những người này cũng không nhìn thấy mình từ trong thông đạo nhảy ra!
Sở dĩ Sở Dương dễ dàng bị một câu nói của đối phương kích lên sát tâm, phần lớn
cũng là vì muốn diệt khẩu. Dù sao nơi này vốn không có thông đạo, mà Cửu Kiếp
kiếm chủ lấy được đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ năm xong, là có thể thông hành Cửu Trọng
Thiên một lần. Điểm này trong các đại gia tộc nhất định đều có ghi lại.
Hơn nữa, dị tượng còn vừa mới phát sinh xong.
Quá nhiều loại trùng hợp, một khi bị người ta biết, chỉ sợ thân phận Cửu Kiếp
kiếm chủ của mình sẽ phải bại lộ rồi. Thân phận của mình một khi bại lộ ra, đối
với phe mình mà nói, có thể nói tai hoạ ngập đầu.
Vừa rồi mấy câu kia chính là Lệ Đông Hải vì tình thế cấp bách mà thốt ra, bất kể
khẩu khí ánh mắt hay sắc mặt, đều rõ ràng cho thấy, tuyệt đối không phải là nói
dối.
Hiện giờ, nếu bọn họ không nhìn thấy được gì, mình cần gì dây dưa với mấy kẻ
này! Huống chi còn là Lệ gia.
Hiện giờ giết chết, Sở Dương lại chẳng đau lòng? Lưu bọn họ lại, cho đồng vu
quy tận với bát đại gia tộc còn lại thì tốt hơn nhiều.
"Một khi đã vậy, ta đây xin lỗi không bồi tiếp nữa!" Sở Dương cười
dài một tiếng, yên tâm, đột nhiên cấp tốc lao về phía trước.
Lệ Đông Hải thét lớn: "Ngăn hắn lại! không tiếc giá nào!"
Người của Lệ gia bốn phía lập tức xuất thủ!
Đánh tới kịch liệt dị thường!
Nhưng nếu Sở Dương đã quyết đi, chỉ bằng vào những người này, làm sao ngăn được?
Kiếm quang chợt lóe, chấn hai người trước mặt lui về phía sau. Sở Dương đã cùng
Lệ Đông Hải đối đầu một kiếm, thân hình từ nơi này bay xéo ra ngoài.
Tiếp đó nhảy lên nhanh như chớp, một chân đạp vào vách núi, chỉ cần mượn lực
thành công, Sở Dương có thể nắm chắc vùng thoát khỏi những người này trong thời
gian cực ngắn, nghênh ngang rời đi.
Đúng lúc này, một đạo kình phòng cuồng mãnh không ngờ áp xuống đầu. Trong lòng
Sở Dương chấn động, giơ kiếm đỡ chiêu. Oanh một tiếng, một cỗ lực lượng cường đại
không thể địch nổi áp xuống.
Sở Dương bị chấn phải hạ xuống đất, cố nén cảm giác khó chịu trong lồng ngực,
ngẩng đầu nhìn lại.
Trên không trung, tiếng thét dài vang lên không dứt, năm sáu đạo thân ảnh phiêu
diêu đáp xuống. Ở trong gió tuyết đầy trời, giống như thần tiên giáng trần,
phiêu nhiên thoát tục.
"Nếu đã tới thì ở lại đi." Một thanh âm mờ ảo nói: "Lão phu còn
có việc muốn hỏi ngươi, nói rõ rồi đi cũng không muộn." Thanh âm của của hắn
gần nhất, chính là người vừa đối một chưởng với Sở Dương.
Sáu người đồng thời hạ xuống, chiếm cứ sáu phương vị.
Tong lòng Sở Dương liên tục kêu khổ!
Sán người này, ai nấy đều là chí tôn lục phẩm trở lên!
Sáu siêu cấp cao thủ đã vượt qua ranh giới tiên phàm!
Làm thế nào bây giờ? Cho dù hiện tại kiếm linh tiếp quản thân thể, cũng tuyệt đối
không phải là đối thủ của sáu người này! Mình là kiếm trung chí tôn nhất phẩm,
kiếm linh phụ thể, nhiều nhất cũng chỉ đạt tới cảnh giới tam phẩm! Tu vi như thế,
đối đầu với một vị chí tôn lục phẩm đã là phi thường cố sức, uống chi là sáu vị?
Sở Dương thương lượng cấp tốc với kiếm linh, nhanh chóng chuẩn bị cho kiếm linh
tiếp quản thân thể, quyết định thà phải trả một cái giá đắt cũng phải phá vây bỏ
chạy!
Chỉ cần đối phương vừa động thủ liền hành động.
Nhưng trước khi động thủ, phải xem thế nào đã, xem chuyện này có cơ hội chuyển
cơ hay không...
Không đến sơn cùng thủy tận, tuyệt đối không thể đi con đường đó.
"Ngươi tên gì?" Lão giả cầm đầu trong ánh mắt lạnh lẽo không ngờ mang
theo một tia ôn hòa, tuy ôn hòa một cách dối trá, nhưng dù sao cũng là một loại
thái độ. Chỉ nghe hắn nói: "Tháo khăn che mặt của ngươi xuống, để lão phu
nhìn mặt ngươi."
Sở Dương khàn khàn cười khinh cuồng một tiếng: "Thế nào, các ngươi nghĩ ăn
chắc ta rồi hay sao?"
Sắc mặt lão giả này vẫn ôn hòa, thản nhiên nói: "Các hạ hà tất nhu vậy? Mọi
người nói chuyện nghiêm túc , kết giao bằng hữu không phải tốt hơn sao? Lại
nói, sự tình đúng sai, thế nào cũng có thể làm rõ ràng, ta là người luôn nói đạo
lý, nếu thật sự là bên chúng ta có lỗi, ta nhận lỗi với các hạ cũng chẳng
sao."
Lệ Đông Hải bên cạnh trong lòng lạnh lẽo, quả nhiên gia tộc có ý đồ nhu vậy.
Không khỏi bi phẫn nói: "Thập tam gia, Nam Sơn bị hắn đánh tới sinh tử
không rõ... Hơn nữa người này rõ ràng không phải..."
"Làm sao ngươi biết không phải?" Lão giả kia phất phất tay, thản
nhiên như không: "Có Lão ngũ ở đây, Nam Sơn không chết được!"
Sở Dương cực kỳ buồn bực: Đây là chuyện gì? Người của cửu địa gia tộc có hàm dưỡng
tốt như vậy từ khi nào thế? Ta giết người của bọn hắn, bọn hắn không ngờ lại muốn
phân rõ phải trái với ta?
Chẳng lẽ ta đã đạt tới cảnh giới gì mà hổ thân chấn động, ba vương chi khí hiện
ra, tất cả cao thủ đều dập đầu cúng bái?
Chẳng lẽ phúc lợi lần này cũng bao gồm cả món này?
Lão đầu kia quay đầu nhìn Sở Dương, mỉm cười nhàn nhạt: "Các hạ không muốn
lộ diện mạo thật, vậy chúng ta nói chuyện nhu vậy cũng không sao." Không
ngờ hắn lại lui một bước lớn.
"Xin hỏi các hạ ẩn mình dưới vách núi này đã bao lâu?" Lão giả nhẹ giọng
hỏi, thần thái vô cùng nghiêm túc.
Trong lòng Sở Dương chợt động.
Căn cứ vào ý tứ một câu này, chỉ sợ những người này đã phong tỏa bên trên rất
lâu, nếu như ta nói vừa mới đến thì rõ ràng không ổn...
Suy nghĩ một lượt, nói: "Cái này... Thời gian cũng không rõ ràng lắm. Bất
quá, hẳn là mấy tháng. Không biết các hạ hỏi cái này có dụng ý gì?"
Thần sắc trong mắt lão giả lại một lần nữa sáng ngời, nói: "Nói như vậy,
các hạ cũng biết, ngươi chém đổ Phong Lôi thai là ai?" Hắn híp mắt cười cười,
nói: "Hay là, các hạ chính là người chém đổ Phong Lôi thai?"
Lão giả ngẩng đầu lên, nhìn huyệt động Sở Dương vừa mới đào ra, híp mắt cười
nói: "Cái động kia, rất gần với Phong Lôi thai. Các hạ nói có phải
không?"
Sở Dương đến bây giờ vẫn không đoán ra được đối phương có dụng ý gì, trong lòng
thoáng chốt đã hiện ra mấy trăm phương án đối đáp. Cuối cùng vẫn hít sâu một
hơi, cẩn thận hồi đáp: "Ta không nghe ra ý tứ các hạ."
Hắn nói nghe không hiểu, lão giả kia ngược lại còn cười rộ lên. Tựa hồ xác định
điều gì đó, mỉm cười nhàn nhạt: "Nhưng ta xem thực lực các hạ, còn không đủ
để chém đổ Phong Lôi thai. Xin hỏi các hạ dùng phương pháp gì để chém đổ Phong
Lôi thai?"
Không ngờ hắn cứ như vậy nhận định Sở Dương rồi.
Sở Dương hít thật sâu một hơi, nói: "Ta vẫn không hiểu."
Lão giả híp mắt cười: "Ngươi tốt nhất là nên hiểu. Nếu không hiểu, thì
không được vui lắm đâu."
Sở Dương nói: "Là ta thì sao? Mà không phải ta thì sao? Ta không hiểu các
ngươi có dụng ý gì?"
Sở Dương cảm thấy, đã như vậy giả vờ thì có tác dụng gì? Dứt khoát liều một
phát, thừa nhận cho rồi!
Dù sao Phong Lôi thai cũng không liên quan tới chuyện Cửu Kiếp kiếm chủ. Nếu
như đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ năm luôn nằm ở dưới này, chỉ sợ chín vạn năm qua,
Phong Lôi thai đã đổ tám chín lần rồi....
Sở Dương cảm giác được, đây, hình như là một cơ hội...