Mạc Tinh Thần
nói đến hưng phấn, đột nhiên lại ngậm miệng. Biểu tình trên mặt đặc sắc vạn phần.
Lúc này mới nhớ ra, sư phụ nữ nhi chính là Ninh Thiên Nhai và Bố Lưu Tình.
Hôn sự, ta có thể làm chủ sao?
Lập tức rơi vào tình huống khó xử.
Chỉ thấy Sở Dương rất ngượng ngùng nói: "Khụ khụ... Đúng vậy, tiểu chất đến
bây giờ vẫn thủ thân như ngọc, chưa từng có ý niệm lập gia thất... Nếu Mạc bá
phụ có ý tốt như vậy, tiểu chất... tiểu chất sớm có ý đó, đương nhiên là đáp ứng."
Mạc Tinh Thần lập tức nghẹn họng, một lúc sâu mới ho khan kịch liệt.
Ngạo Thiên Hành cũng lập tức nghẹn họng, trợn mắt há hốc miệng một hồi lâu mới
kịch liệt ho khan.
"Sở thế huynh cứ nói đùa." Hai vị gia chủ cười lớn một trận, đồng
thanh nói.
"Ta không hề nói đùa!" Sở Dương nghiêm túc nói.
Mạc Tinh Thần sửng sốt. Ta fuk... Ta không phải là thuận miệng, nói sai một câu
sao? Làm sao lại thành thật rồi? Thật sự là cầm thú... nữ nhi ta mới mười bốn
tuổi, ngươi từ bốn năm năm trước đã có ý đồ rồi...
Ngạo Thiên Hành sửng sốt: "Ta fuk! Khó trách lão phu giới thiệu mỹ nhân
cho ngươi thì ngươi thờ ơ, thì ra là chỉ thích ấu nữ... Hắn thật là... cầm thú
a...
Trong đại sảnh tiếp kách, đã đầy ngập người.
Hai vị gia chủ dẫn Sở Dương vào bên trong, xoay người rời đi.
Thậm chí đi có chút chật vật.
Sở Dương có chút kinh ngạc. Hai lão hàng này, chẳng lẽ đang đùa giỡn ta? Nói
đem nữ nhi giới thiệu cho ta, như thế nào ta vừa mới nói muốn, hắn lại phản ứng
như vậy?
Bỏ chạy luôn... hừ hừ hừ!
"Sở Dương?!" Một tiếng kinh hỉ vang lên.
Sở Dương ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Kỷ Chú đứng lên, đang vẫy vẫy tay với
mình.
Một tiếng Sở Dương này vừa vang lên, lập tức như có lực lượng thần bí, toàn bộ
đại sảnh đang ồn ào náo nhiệt lập tức yên tĩnh trở lại. Sở Dương, hiện tại ở
Trung Tam Thiên có người nào không biết?
Sở Dương có thể nói là một truyền kỳ.
Khi hắn còn ở Trung Tam Thiên, người biết hắn cũng không quá nhiều, chỉ giới hạn
trong mấy gia tộc là biết. ngược lại, sau khi hắn mất tích rồi, danh khí lại đột
nhiên như mặt trời ban chưa.
Mấy vị huynh đệ đánh ra danh tiếng của Sở Dương, phát dương quang đạo Thiên
Binh các! Dần dần trở thành thế lực lớn thứ hai Trung Tam Thiên.
Hiện giờ, người nào không biết, long đầu thần bí của Thiên Binh các tên là Sở
Dương?
Khi ta còn ở giang hồ, ta im lặng không danh tiếng. Khi ta không còn ở giang hồ,
trong giang hồ tràn ngập truyền thuyết về ta... Câu nói cực độ kiêu ngạo này là
Sở Dương dùng trải nghiệm của bản thân mà suy diễn hoàn mỹ ra.
Sở Dương vuốt vuốt mũi.
Cái này hay thật đấy.
Mình chân chính trở thành trung tâm rồi. Bao nhiêu đôi mắt long lanh như thu thủy
lập tức tập trung lại trên người mình...
May mà Sở ngự tọa quá quen với sóng to gió lớn rồi. Bất quá giờ phút nay cũng
nhịn không được có chút khẩn trương.
"Chào Sở đại ca." Một thiếu nữ trước mặt đang kính cẩn hành lễ với hắn:
"Thay mặt Độc Hành vấn an đại ca. Đồng thời cảm tạ đại ca giúp Diệu Linh
miễn đường nỗi khổ hàn độc trong Cầu Long động."
Chính là Cố Diệu Linh.
Tuy Cố Độc Hành không ở đây, nhưng nàng là thê tử Cố Độc Hành, tuy chưa thành
thân, nhưng Sở Dương xuất hiện, Cố Diệu Linh cảm thấy mình nên đại biểu cho Cố
gia cám ơn Sở Dương một tiếng.
Cố Độc Hành tuy lớn tuổi hơn Sở Dương, nhưng khi kết bái, Sở Dương là đại ca.
Sở Dương mỉm cười ôn hòa: "Đệ muội khách khí làm gì. Độc Hành và ta là
sinh tử chi giao. Chúng ta chưa từng phân biệt lẫn nhau, bất kể là làm gì, đều
là nên làm cả."
Nói xong tiện tay lấy ra một khối Huyền Dương ngọc đưa tới: "Lần đầu gặp đệ
muội, cũng không có chuẩn bị. Đệ muội thể chất thiên hàn, vậy tặng đệ muội một
khối ngọc sưới ấm thân thể."
Cố Diệu Linh đỏ mặt lên: "Đa tạ đại ca." Tiếp lấy, vừa chạm vào, cảm
giác ấm áp khiến tinh thần lập tức chấn động. biết là vật báu vô giá, càng có
chút cảm kích kinh dị.
Vị đại ca này thật lợi hại, không ngờ liếc mắt một cái đã nhìn ra hàn độ của ta
chưa được khù trừ hoàn toàn. Khối ngọc này thật đúng là đưa than sưởi ấm trong
ngày tuyết rơi a.
"Sở đại ca! Ngươi tặng Diệu Linh một khối ngọc, nhưng không biết tặng ta
cái gì?" bên cạnh, một thanh âm hùng tráng vang lên.
Sở Dương nhỉn lại, chỉ thấy người này lưng hùm vai gấu, thân cao tám thước, đứng
như một núi non trùng điệp,ngồi như đại đại trầm ổn, mỗi một bước đi đều uy vũ
sinh phong, giống như rồng ngâm hổ gầm, thiên quân vạn mã!
Quả nhiên là một vị nhân... à nữ tử cường tráng. (định nói là nhân huynh đó ;]]
)
Chính là tình yêu của Kỷ Mặc, Hô Duyên Ngạo Ba, Hô Duyên cô nương danh chấn
Trung Tam Thiên. Cái này tên, cho dù là trong đám huynh đệ Sở Dương cũng như sấm
bên tai.
"Khụ khụ... thì ra là đệ muội ngươi!" Sở Dương vuốt vuốt mũi, nếu đã
đi lừa đảo thì phải có giác ngộ của kẻ lừa đảo, vội vàng lấy ra một khối Huyền
Âm ngọc, đưa tới: "Khụ khụ.. Thân thể đệ muội không có tật xấu gì, khối ngọc
này cho ngươi chơi đùa một chút."
Tác dụng của khối ngọc này chính là âm hàn khí tức. Hô Duyên Ngạo Ba đeo hàng
ngày, có thể sẽ xua tam đi một chút dương cương chi khí...
Nhưng lời này Sở Dương nào dám nói ra miệng?
Hô Duyên Ngạo Ba mừng rỡ, đón lấy rồi cất vào trong lòng, cả người lập tức mát
mẻ, thoải mái vô cùng. Mặt mày hớn hở nói lời cảm tạm, lại khẽ vươn tay , kéo một
thiếu phụ diện mạo đoan trang tới, Hô Duyên Ngạo ba nói: "Sở đại ca, vị
này chính là thê tử Tạ Đan Quỳnh, vị muội tử này da mặt hơi mỏng, lễ gặp mặt ta
thay nàng đòi."
Phu nhân Tạ Đan Quỳnh rõ ràng là tiểu tử khuê các, bộ dang thực không tệ. Giờ
phút này bị kéo ra ngoài, xấu hổ đến nỗi hai cánh tay không biết đặt vào đâu:
"Đại ca khỏe không...."
Thanh âm so với muỗi kêu cũng không hơn được bao nnhiêu.
"Khụ khụ... Ừ khỏe lắm khỏe lắm...." Sở Dương lại vội vàng lấy ra một
khối Huyền Dược ngọc.
"Ngươi cho bọn nàng đều là nhiệt, vì sao lại cho ta hàn?" Hô Duyên Ngạo
Ba bất mãn hỏi.
"Khụ khụ... Cái này... Thể chất bọn họ yếu, cần nhiệt, mà ngươi... hiển
nhiên không cần...." Sở Dương túa ra mồ hôi trán. Lão bà này của Kỷ Mặc
quá trâu bò húc, quả nhiên cân quắc bất nhượng tu mi.
Mấy lời này khiến cho đám người Đổng Vô Lệ cùng La Khắc Vũ cười thầm không
thôi, lại nghe thấy Hô Duyên Ngạo Ba đĩnh đạc nói: "Đúng là ta khỏe mạnh
hơn một chút... Kỳ thật các nàng cũng có thể như vậy, chỉ cần ăn nhiều một chút
là được."
Khuôn mặt Sở Dương khẽ giật giật: "Đúng! Đúng! Ngươi nói đúng."
Sở ngự tọa đối mặt với thiên quân vạn mã mà không đổi sắc, Sở diêm vương tàn
sát ngàn vạn ngươi ánh mắt không chớp lấy một cái, giờ phút này đối diện với
phu nhân mấy vị huynh đệ này, thiệt tình ăn không tiêu...
"Coi như ngươi quá quan." Hô Duyên Ngạo Ba cười hắc hắc: "Chỉ là
bốn tiểu phu nhân của Tạ Đan Quỳnh cũng tới rồi nha. Này, bốn người các ngươi,
mau tới đây chào đại ca."
Sở Dương cười khỏi không thôi.
May mà ca ca có không ít Huyền Dương ngọc, bằng không... phải táng gia bại sản ở
nơi này rồi....
Cho tiểu thiếp Tạ Đan Quỳnh đương nhiên không thể lớn giống như phu hân của hắn
được. Cho nên Sở Dương nghĩ nghĩ một lát, đều cho bốn nàng nhỏ hơn một nửa.
Quả nhiên trong mắt phu nhân Tạ Đan Quỳnh liền lộ ra thần sắc ôn hòa, hài lòng.
Đối xử nữ nhân với nữ nhân, chính là một môn học vấn.
Nhưng đối xử giữa nam nhân và các nữ nhân của huynh đệ mình... Lại càng là một
môn học vân lớn hơn.
May mà Sở ngự tọa ít nhiều có chút nghiên cứu... Nếu không cửa ải này thật khó
mà qua được.
"Còn có... Đây là hai vị tiểu phu nhân của Mạc Thiên Cơ." Hô Duyên Ngạo
Ba giống như đại tỷ, lần lượt gọi các tiểu muội ra.
Xem điệu bộ nàng hôm nay, nếu Sở Dương không xin tha, thật đúng là còn khổ.
Nhưng Sở ngự tọa hiện tại tài đại khí thô, mỉm cười như vân đạm phong khinh, mỗi
người đều tặng cho một khối huyền dương ngọc, mặt không đổi sắc.
Nhưng không biết trong lòng đã thầm nhủ Mạc Thiên Cơ thật đúng không phải người
tốt! Nhìn hai tiểu thiếp này của hắn, ai nấy tuổi tác đều tuyệt đối không cao
hơn mười bảy tuổi...
Hơn nữa còn theo hắn nhiều năm như vậy... cầm thú nha!
Trong Sở Dương phẫn nộ mắng to, nhưng vẻ mặt vẫn hòa ái dễ gần.
"Đây là thê tử Ngạo Tà Vân, đây là...." Hô Duyên Ngạo Ba tiếp tục giới
thiệu.
Sở Dương nghiến răng tặng liền một mạch: Lão bà , tiểu thiếp, mẫu thân, nãi nãi
Ngạo Tà Vân mỗi người một khối ngọc
Tất cả đều vui vẻ. May mà kiếm linh hiện giờ đang hôn mê, nếu như còn tỉnh,
nhìn thấy Sở Dương phá tài như vậy, thế nào cũng đau lòng mà cuồng phun máu
tươi đương trường...
Tất cả nữ quyến liên quan đều nhận được lễ gặp mặt, cảm thấy mỹ mãn trở về.
Kỷ Chú, La Khắc Vũ, Đổng Vô Lệ cũng tươi cười nịnh nọt cùng nhau đi tới:
"Ha ha ha.. SỞ huynh, chúng ta chính là lão bằng hữu... lễ gặp mặt...."
"Cút...." Còn chưa kịp nói xong, Sở Dương đã nổi giận gầm lên một tiếng.
bao nhiêu áp lực rốt cuộc cũng tới điểm bùng nổ: "Nhỏ hơn ta thì cũng
thôi, nhưng các ngươi ai nấy đều lớn hơn ta, không ngờ cũng tìm ta đòi lễ gặp mặt?
Fuk! Các ngươi làm sao có thể vô sỉ như thế?"
Mọingười ngạc nhiên.
Vạn lần không nghĩ tới con hàng này trở mặt.
Chỉ thấy Sở Dương khẽ vươn tay, hai cánh tay giơ lên, chỉ thẳng vào mũi hai kẻ
này, nói: "Ba vị đại ca, ta cùng đệ đệ các ngươi đều là sinh tử chi giao,
hôm nay vừa gặp đúng là tam sinh hữu hạnh, tặng chút lễ vật gặp mặt đi!"
Ba người lập tức trừng mắt ngây ngốc!
Sao lúc ngươi phát lễ vật gặp mặt cho người ta thì cao hứng phấn chấn thế, làm
sao đến lượt chúng ta thì lại trở mặt nhanh như vậy?
Hơn nữa chúng ta lại còn phải tặng lễ gặp mặt cho ngươi?
Ba vị thiếu chủ trợn trắng mắt, phẫn nộ ngồi trở lại chỗ của mình.
Sở Dương bám riết không tha, chạy tới đòi lễ gặp mặt, trong đại sảnh lập tức gà
bay chó chạy một trận.
Các vị nữ quyến vừa nhận được lễ gặp mặt đều che miệng cười duyên, nhìn vị đại
ca Sở Dương đột nhiên xuất hiện này, ai nấy đều cảm thấy vị đại ca mà tướng
công mình kết bái được này thật sự là một người tốt.
Nếu đánh giá như vậy mà rơi vào trong tai địch nhân, chỉ sợ sẽ có vô số người hộc
máu đương trường. Nếu ngàn vạn vong hồn trong trận chiến quyết thắng bại cuối
cùng dưới Hạ Tam Thiên mà nghe được, tuyệt đối sẽ từ dưới địa ngục leo lên đây
tìm mấy phụ nhân này tính sổ!
Người tốt? Các ngươi từng gặp người tốt nhẫn tâm mai táng ngàn vạn tướng sĩ
trong một trận chiến sao?
Trong đại sảnh, không khí náo nhiệt.
Không thể không nói, trong đại sảnh tuy náo nhiệt, nhưng nữ quyến đích thật là
nhiều hơn một chút.
Sở Dương cùng đám người Đổng Vô Lệ ngây ngốc trong này quả thực bó chân bó tay,
rốt cuộc dưới sự đề nghị của Kỷ Chú, bốn người tìm một cái phòng nhỏ, bắt đầu sự
nghiệp bài bạc của mình.
Sau một hồi lâu, Sở ngự tọa dương dương đắc ý ôm một đống quần áo ra ngoài, ném
vào trong hố phân.
Sau đó lại nói chuyện phiếm với Ngạo Thiên Hành giống như không có chuyện gì,
Ngạo Thiên Hành đợi đã lâu mà không thấy ba người còn lại đi ra, cực kỳ nghi hoặc.
Muốn vào xem một chút thì ba người bên trong liều mạng đóng cửa lại.
Thì ra ba vị đại thiếu gia này bị đổ thuật cao siêu của Sở ngự tọa, đánh giết
cho tất cả mọi thứ trên người đều thua sạch bách, cuối cùng ngay cả y phục trên
người cũng thua hết cả.
Sau khi Sở Dương nói, mọi người còn tưởng hắn nói giỡn, không nghĩ tới con hàng
này ngoan tâm thủ lạt như thế, ném hết quần áo ba người vào trong hố phân...
Bên ngoài địa sảnh đều là nữ quyến.
Ba vị đại công tử lúc này thật đúng là tâm muốn tự sát cũng có...
Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng nổ kinh thiên động địa,
kiến trúc toàn bộ Ngạo gia đều lay động.
Ngạo Thiên Hành kinh hãi, tiếp đó lại mừng rỡ, đứng vụt dậy: "Thanh âm này
chính là đến tử nơi bọn họ bế quan. Chẳng lẽ bọn họ rốt cuộc cũng xuất quan rồi?"
Hai mắt Sở Dương lập tức sáng ngời!