Chương 1256: Bổ Thiên Cảm Tạ


Nhưng trong
lòng Phong Kỳ Lương cũng cảm thấy thoải mái. Vừa rồi Sở Dương nói giỡn, chính
là tỏ vẻ hắn thật sự đã coi mình là người một nhà, người có thể tin được.

Điều này khiến trong lòng một người chưa bao giờ chân chính được người khác tín
nhiệm, chưa bao giờ có bằng hữu như Phong Kỳ Lương dâng lên một cảm giác ấm áp.

Chỉ thấy Sở Dương đưa cho hắn một chiếc bình tử tinh, Phong Kỳ Lương ngạc nhiên
ngẩng đầu.

"Trong này, chính là Sinh Mệnh tuyền thủy." Sở Dương nói: "Cứ cách
nửa tháng ngươi lại uống một ngụm, luyện hóa, có thể gia năng cảm ứng với sinh
cơ trong thiên địa."

Phong Kỳ Lương cả kinh, ngơ ngác nhìn Sở Dương.

"Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi." Sở Dương mỉm
cười ấm áp: "Ta thế nào cũng phải xuất ra chút thành ý khiến ngươi tín nhiệm
chứ?"

Hai tay Phong Kỳ Lương run rẩy.

Phong Kỳ Lương biết ý tứ trong mấy câu Sở Dương nói.

Cửu Kiếp kiếm chủ có thể trị bệnh khó nói của hắn, đây là một điểm quan trọng.
Hắn cũng biết, mấu chốt, chính là Sinh Mệnh chi tuyền.

Mà bây giờ, Sở Dương đã giải quyết vấn đề lớn nhất, Sinh Mệnh tuyền thủy đã ở
ngay trước mặt!

Chỉ cần mình cố gắng, sớm ngày đột phá tới cấp bậc chí tôn là có thể rửa sạch nỗi
sỉ nhục lớn nhất trong đời!

Từ chưa từng mộng tưởng bao giờ, lại chợt nhận ra, mình sắp được chạm tới giấc
mộng của mình rồi!

Trong lòng hắn, mình muốn rửa sạch sỉ nhục, đạt tới chí tôn lục phẩm, ít nhất
cũng phải mất 2500 năm trở lên!

Nhưng hiện tại, khoảng ghời gian này, so với 2500 năm thì lại ngắn tới mức gần như
không cần tính!

Hai tay hắn run rẩy, tiếp nhận lấy bình Sinh Mệnh tuyền thủy này, trong lúc nhất
thời, không ngờ lại có một loại xúc động muốn khóc lớn một hồi!

Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người.

Hắn hoàn toàn hiểu ý tứ trong lời này của Sở Dương.

"Bọn họ lần này tới đây, vì bảo trì tu luyện ở Hạ Tam Thiên, nhất định
mang theo không ít tử tinh. Chúng, toàn bộ đề là của ngươi! Mau chóng gia tăng
thực lực lên đi."

Sở Dương nói.

"Vâng." Thanh âm Phong Kỳ Lương mang theo một tia cảm kích và thuần
phục.

Ánh mắt Sở Dương chợt lóe, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.

Sau đó hắn mỉm cười ôn hòa, móc ra một bầu rượu nho nhỏ giống như làm ảo thuật,
chỉ lớn bằng lòng bàn tay.

"Trong này, là một loại rượu kỳ quái, uống hết bầu rượu này, có thể khiến
tu vi của ngươi bạo tăng 300 năm trong vòng một đêm." Sở Dương cười thần
bí: "Với tu vi của ngươi, phải phân ra làm hai lần uống."

"300 năm?" Phong Kỳ Lương thật sự bị dọa cho nhảy dựng lên rồi!

"Đúng! là 300 năm!" Sở Dương thở dài: "Nữ nhân và hài tử của ta
đều ở nơi này... Không mau chóng gia tăng thực lực của ngươi lên, ta lo lắng
nha... Lại nói, ngươi bây giờ còn không thể dùng Cửu Trọng đan. Nếu hiện tại
dùng rồi, chờ đến khi ngươi tấn cấp chí tôn lại chẳng có mà dùng. Cho nên chỉ
có thể như vậy."

Phong Kỳ Lương cả người run rẩy. Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn Sở Dương, nghiêm
túc nói: "Quân lấy quốc sĩ đối đãi. Phong Kỳ Lương ta tuy hiện tại chưa
tính là nam nhân, nhưng nguyện đem tính mạng này để báo đáp! Sở huynh yên tâm,
chỉ cần ta còn một hơi thở, mẫu tử bệ hạ nhất định sẽ bình an vô sự!"

"Đa tạ!" Sở Dương vỗ vỗ vai hắn: "Bất quá, ngươi nói sai một câu
rồi, có phải là nam nhân hay không thì cũng không phải dựa vào loại năng lực
kia để quyết định, mà là phải xem trách nhiệm, xem khí tiết, xem khí
phách!"

"Trên đời này có rất nhiều nam nhân kiều thê mỹ thiếp, nhưng bản tỉnh quả
thật quá đê tiện hạ lưu. Không có chút tiết tháo nào. người như vậy, cho dù có
rước một vạn lão bà, cũng không thể xưng là nam nhân chân chính! Ta hi vọng
ngươi có thể minh bạch!"

Ánh mắt Phong Kỳ Lương chợt lóe sáng: "Vâng!"

Thần tình hắn sáng ngời, đột nhiên trong lòng cảm thấy nhẹ bẫng, tựa như tất cả
phiền muội đang chậm rãi tan biến!

"Kỳ thật, ngươi vẫn là một nam nhân! Chưa từng thay đổi! Từ khi ngươi quyết
chí thề bước vào cảnh giới chí tôn lục phẩm, ngươi chính là một nam nhân chân
chính!" Sở Dương tán dương nhìn hắn: "Có phải nam nhân hay không,
không phải dùng nữ nhân để quyết định!"

"Hơn nữa. Ta cũng phi thường muốn nhìn thấy, một ngày trong tương lai,
ngươi giết lên Thượng Tam Thiên. rửa sạch sĩ nhục khi xưa ở Lan gian, một đao
giết sạch tất cả những kẻ thương tổn ngươi năm đó. Đến lúc đó, ta cùng với
huynh đệ của ta, nhất định sẽ đứng bên cạnh, hò hét trợ uy cho ngươi!"

"Cảm ơn! Ta nghĩ, ta sẽ có ngày đó!" Khuôn mặt Phong Kỳ Lương đỏ bừng.

...

Hai người Sở Dương cùng Phong Kỳ Lương trở lại trong cung. Phía sau, Thiên Binh
các lại rơi vào tĩnh lặng như xưa.

Tựa hồ một hồi chém giết vừa rồi, căn bản chưa bao giờ xảy ra.

"Nơi này cần chỉnh lý một chút, khôi phục lại nguyên trạng thì tốt
hơn." Sở Dương thì thào nói: "Dù sao nơi đây cũng là địa phương huynh
đệ và ta khởi bước."

Một bên, ánh mắt Phong Kỳ Lương chợt lóe, cúi đầu.

Trong lòng thầm quyết định, chờ đến khi mình trở về, nhất định phải cho ngươi tới
tu sửa, hết thảy đều dựa nguyên dạng, khôi phục lại tất cả.

....

"Ngươi đã trở lại.." Đúng giữa trưa, Thiết Bổ Thiên đang ở trong ngự
thư phòng xử lý công vụ bê trễ mấy ngày hôm này.

"Ừm, ta giới thiệu cho ngươi một người." Sở Dương mỉm cười, kéo Phong
Kỳ Lương tới: "Sau này, người này sẽ làm cận vệ của ngươi. Thay thế vị trí
của Ảnh Tử."

Thiết Bổ Thiên ừ một tiếng, cũng không có bao nhiêu ngạc nhiên.

Chờ đến khi Phong Kỳ Lương đi rồi, Thiết Bổ Thiên mới dừng công việc, ánh mắt
có chút đau thương: "Ngươi đã báo thù cho Ảnh Tử rồi?"

"Hả?" Sở Dương có chút kinh ngạc nhìn nàng. Chuyện này, Thiết Bổ
Thiên hẳn là không biết mới phải. Như thế nào lại đột nhiên hỏi một câu này?

"Ta biết bọn họ đã chết." Thiết Bổ Thiên thấp giọng nói: "Cũng
biết người vừa mới tiến vào, vốn là địch nhân!"

Sở Dương im lặng.

Thiết Bổ Thiên thông minh trí tuệ, ngay cả hắn cũng phải tán thưởng, chỉ là, kể
từ khi biết Thiết Bổ Thiên là nữ nhân, phần tán thưởng này tựa hồ đã thay đổi.
Bây giờ lại một lần nữa được lãnh hội, không ngờ lại có một cảm giác mới mẻ và
bội phục.

Chuyện Ảnh Tử, hắn thủy chung vẫn không nói gì, chỉ là sợ Thiết Bổ Thiên.

Để nàng vĩnh viễn không hay biết, so với thừa nhận tư vị mất thân nhân vẫn tốt
hơn.

"Không ai nói với ta chuyện này." Đôi mắt Thiết Bổ Thiên có chút đỏ hồng,
nhưng nàng vẫn mạnh mẽ khắc chế: "Hơn một năm trước, trước khi Ảnh Tử đi,
có nói với ta một câu: 'Nếu như hắn trở về, ngươi tốt nhất hãy buông bỏ ngôi vị
hoàng đế này, đi cùng với hắn', Khi đó, ta đã biết bọn họ đi lần này, chỉ sợ sẽ
không bao giờ trở về nữa."

"Trong đêm trước khi Ảnh Tử đi, nữ Ảnh Tử nói với ta, bệ hạ, để ta chải
tóc cho ngươi một lần đi. Ta đã biết, bọn họ đã nguy tới tính mạng rồi."

"Nhưng ta không dám nói. Một khi ta nói ra, bọn họ sẽ lo lắng. Hơn nữa, ta
muốn chờ đợi cơ hội, báo thù cho bọn họ."

"Trong khoảng thời gian này, ta rất quan tâm tới Vương thừa tướng, Vương
thừa tướng tuổi giả sức yếu, cũng là ta tự tay hạ độc, chỉ có như vậy, ta mới
có cơ hội, không ngừng tới quý phủ của hắn, sau đó quan sát mỗi người... Ta biết,
bọn họ đang ở trong phủ Vương thừa tướng!"

"Ngươi tới rồi. Ta vốn định mấy ngày nữa, tìm hiểu tu vi hiện tại của
ngươi, nếu tu vi không đủ, vậy ta sẽ lập tức đuổi ngươi rời đi, nhưng bắt đầu từ
hôm kia, hành tung của ngươi bắt đầu quỷ dị, ta đã biết, ngươi đã đối đầu với
những kẻ đó."

"Nhưng ta không dám nói, sợ ngươi phân tâm." Thiết Bổ Thiên mỉm cười
có chút thê lương: "Chuyện của nam nhân, nhất những chuyện không muốn để
cho nữ nhân biết, nữ nhân tốt nhất không nên xen miệng vào, cũng không cần hoa
chân múa tay, giả bộ hồ đồ là tốt nhất."

"Nhưng ta lại đang rất lo lắng cho ngươi."

"Bằng không, ngươi cho rằng mấy ngày nay, ta sẽ để ngươi muốn làm gì thì
làm như vậy sao?" Khi Thiết Bổ Thiên nói tới bốn chữ muốn làm gì thì làm,
khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng, trong mắt cũng hiện ra một vẻ ngượng ngùng.

Nhưng lập tức đã bị cảm xúc đau thương thay thế: "Hôm nay ngươi trở về,
mang theo người này trở về. Ta đã biết, ngươi đã báo thù cho bọn họ rồi."

Thiết Bổ Thiên ngẩng đầu, trong mắt chậm rãi lóe lên một tia lệ quang, chậm rãi
đứng dậy, đột nhiên hướng về phía Sở Dương mà khom người.

"Sở Dương, cảm ơn ngươi! Cảm ơn ngươi đã báo thù cho bọn họ!"

Thanh âm Thiết Bổ Thiên có chút nghẹn ngào, nhưng nàng vẫn gượng khống chế được:
"Đây là chuyện mà ta suy nghĩ điên cuồng một năm, không tiếc bất cứ giá
nào, nhưng thủy chung vẫn không làm được!"

Tim Sở Dương nhảy thót lên, lưng lạnh toát.

Cô nàng này... không ngờ còn muốn tự mình báo thù?

Đối mặt với bốn vị chí tôn, nhiều thánh cấp như vậy, cho dù Thiết Bổ Thiên là
hoàng đế, thì phải làm thế nào đây? May mà mình tới sớm một bước!

"Nha đầu ngốc, theo ta, còn phải nói cảm ơn sao?" Sở Dương thở dài một
tiếng, ôm nàng vào trong lòng: "Đừng quên, ngươi là nữ nhân của ta, thân
nhân của ngươi cũng chính là thân nhân của ta! Ta báo thù cho bọn họ chính là
việc nên làm."

Thiết Bổ Thiên rưng rưng cười: "Ta vẫn muốn dựng bia chép sử cho bọn họ, để
cho bọn họ nhập thổ vi an. Nhưng lại sợ đả thảo kinh xà, hôm nay rốt cuộc mới
có thể hoàn thành tâm nguyện."

Nàng rúc vào trong lòng Sở Dương, lẩm bẩm nói: "Ta nhớ.... bọn họ quá....
Sở Dương càng thêm tưởng niệm... đoạn thời gian ở Thủy Nguyệt lâu sơn mạch khi
đó, bốn người chúng ta một đường đồng hành."

Sở Dương lặng lẽ ôm nàng, trong lòng đột nhiên khẽ thở dài. Chuyện cũ như mói
mây, nháy mắt lại sống lại trong lòng. Đột nhiên trong lại dâng lên nỗi cảm
khái thương hải tang điền, cảnh còn người mất.

Nhân sinh như một giấc mộng!

"Những kẻ đó... đã chết hết ?" Thiết Bổ Thiên nhẹ giọng hỏi.

"Đã chết toàn bộ, trừ thu phục được một người này, mười bốn người còn lại
đều không còn một ai ống sót!" Sở Dương khẳng định lại.

"Tất cả bọn họ... đều là người của Lan gia?" Thân hình Thiết Bổ Thiên
kịch liệt run rẩy, trong mắt lộ ra một vẻ bị thương tổn nghiêm trọng.

"Đúng!" Cảm nhận được người trong lòng yếu đuối, tay Sở Dương lại
càng ôm chặt hơn.

Thiết Bổ Thiên cười thảm một tiếng, với định lực của nàng, cũng không thể chịu
được loại thương tổn thống khổ như thế!

Bởi vì bán đứng nàng lần này, lại chính là sư phụ nàng! Ân sư thụ nghiệp ân trọng
như núi, không ngờ lại bán rẻ mình! Loại thống khổ tâm tlinh, này, không phải
người thường có thể chịu được.

Nhớ tới năm đó khi mình sống chết, sư phụ đã chạy tới chiếu cố. Lúc đó... có lẽ
là thật sự đối tốt với mình, mà cũng có thể là... chỉ vì nhìn thấy mình hài tử
xong, phục dùng Cửu Trọng đan, sau đó... xác định Cửu Trọng đan?

Bằng không, nàng lúc đó mặc dù rất nhiệt tình, nhưng sự tình nói lúc đầu, lại
chỉ làm được một việc: Mang Ô Thiến Thiến đi. Nàng nói là giới thiệu danh sư
cho Ô Thiến Thiến... Chẳng lẽ cũng là vì kiếm một chỗ dựa cững chắc cho gia tộc,
hoặc là... lôi kéo minh hữu?

Tưởng tượng như vậy, trong lòng Thiết Bổ Thiên lại cảm thấy lạnh thấu xương. Cả
người càng lạnh hơn..

Không thể không nói, phỏng đoán của Thiết Bổ Thiên đã trở thành sự thật!

Lan Mai Tiên sở dĩ mang Ô Thiến Thiến đi tìm danh sư, mục đích chính là tiến
thêm một bước giao hảo với Phong Nguyệt!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1256