Quỷ dị nhất
chính là, căn bản không biết mình trúng độc từ khi nào.
Đây mới là chuyện khiến người ta nghẹn khuất và buồn bực nhất!
Sở Dương mừng rỡ kéo dài thời gian, cười nói: "Đêm qua, khi ở tửu lâu, các
ngươi đã trúng độc. bất quá khi đó, thứ các ngươi trúng chỉ là độc tâm của loại
hỗn độc này thôi. Nếu không được dẫn phát, độc tâm này, cho dù tồn tại trong cơ
thể cho tới khi các ngươi chết, cũng sẽ không có nguy hại gì."
"Cho nên, các ngươi không thể phát hiện. Mà độc lại ở trên thân Cửu Kiếp
kiếm chủ. Khi Cửu Kiếp kiếm chủ xuất hiện cho các ngươi xem, ta đã dẫn phát độc
vụ phát tán." Sở Dương cười nhạt: "Chẳng lẽ các ngươi nghĩ rằng, Cửu
Kiếp kiếm chủ ta đây lại ngây thơ như vậy? Không ngờ chỉ đem Cửu Kiếp kiếm ra để
khoe mẽ một phen?"
"Hôm nay ta tới đây, các ngươi ngửi được mùi thơm, cũng không có độc tính
gì, cho nên các ngươi lại càng không thể hoài nghi. Nhưng loại mùi thơm này,
cũng chính là thứ kích dẫn độc tâm. Chỉ cần ngửi được mùi thơm này, độc tâm
trong cơ thể các ngươi sẽ phát tác nháy mắt, trong vô thanh vô tức."
Lan Tâm Họa cùng Lan Nhược mồ hồi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Lan Tâm Họa hoảng sợ phát hiện, mình chẳng những không thể bức độc tính ra, mà
ngược lại, tu vi còn sót lại còn biến mất thêm một thành!
"Đây là thứ độc gì?" Lan Tâm Họa khàn gọng hỏi.
"Ta biết ngươi đang bức độc ra, nhưng ta cho ngươi thời gian." Sở
Dương cười lạnh: "Bởi vì độc này, ngươi căn bản bức không ra! Đây chính là
Tiên thiên chi độc!"
Tiên thiên chi độc!
Bốn chữ vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt Lan Tâm Họa thảm biến.
Một tiếng quát lớn, Lan Thành Phong cả người bay lên, mãnh liệt nhào về phía Sở
Dương: "Cho dù chết, ta cũng phải lôi ngươi chôn cùng!"
Sở Dương cầm kiếm lui về phía sau, mỉm cười: "Cửu Kiếp kiếm chủ, Nhất Điểm
Hàn Quang Vạn Trượng Mang!"
Đột nhiên, trong gian phòng này, một điểm hàn quang đột nhiên xuất hiện, giống
như một ngôi sao trời lấp lánh giữa đêm lạnh, trong nháy mắt đã bị đông cứng,
giống như một điểm băng lạnh u tĩnh.
Nhưng một điểm băng lạnh u tĩnh này lại lập tức bạo liệt thành quang mang rực rỡ
đầy trời!
Ầm ầm tràn ra!
Sở Dương đang toàn lực xuất thủ, không chút lưu tình!
Lan Thành Phong kêu thảm một tiếng, thân hình liên tục trúng kiếm, trong nháy mắt
đã bị trăm ngàn kiếm đâm vào người. Đang nhào tới giữa không trung thì đã bị biến
thành một đống thịt vụn.
Trước tiên hắn đã trúng độc, sau lại kéo dài thời gian, tu vi trong cơ thể đã
không còn tới nửa thành, trong lòng lại bi phẫn tuyệt vọng, tâm hoảng ý loạn,
không ngờ vừa nhào tới đã chết oan chết uổng!
Nhất đại chí ton tam phẩm, cứ chết uất ức như thế!
Hàn quang chợt lóe, một thanh kiếm đâm tới cổ họng Sở Dương nhanh như một tia
chớp!
Sở Dương hoành kiếm đón đỡ, thân hình chấn động!
Lan Tâm Họa không hổ là chí tôn lục phẩm, lúc này tu vi trong cơ thể tuyệt dối
không cao hơn hai thành, hơn nữa còn đang cấp tốc tan biến. Nhưng một kiếm này
vẫn khiến cho Sở Dương cảm thấy khó chịu đựng nổi.
Lục phẩm chí tôn vượt qua ranh giới tiên phàm, quả nhiên không phải tầm thường!
Sở Dương ngưng thần chăm chú, toàn lực ứng phó.
Lan Nhược cả người hư thoát, nằm xụi lơ trên ghế, hiện tại ngay cả nói cũng
không nói nổi.
Lan Tâm Họa liên tiếp mười kiếm, Sở Dương đều đón đỡ không hề né tránh, không hề
kỹ xảo! Liên tục va chạm, thất khiếu Sở Dương đã chảy máu, ngũ tạng sai lệch.
Cửu Trọng đan bản không hoàn chỉnh, đã dùng tới viên thứ hai.
Nhưng Sở Dương vẫn không tránh né.
Bởi vì chỉ có ngạnh kháng như vậy, mới có thể khiến độc tính trong cơ thể Lan
Tâm Họa phát tác nhanh hơn! Nếu là loạn chiến, tuy Lan Tâm Họa hiện tại đã
trúng độc rất nặng, nhưng nếu hắn muốn đi, mình vẫn ngăn không được!
Lục phẩm chí tôn đã vượt qua ranh giới tiên phàm, cho dù tu vi chỉ còn lại hai
thành, cũng tuyệt đối không phải một vị kiếm thành cửu phẩm đỉnh phong như Sở
Dương có thể địch nổi!
Sở Dương kêu lên một tiếng đau đớn, cuồng phun ra một ngụm máu tươi, đột nhiên
trường kiếm vừa chuyển, thân hình đảo bước, chém một kiếm mãnh liệt xuống đầu
Lan Nhược!
Lan Tâm Họa giận dữ: "Dừng tay!"
Hắn vẫn một mực ngừng thở, không để cho mình hô hấp, thậm chí nay cả mắng chửi
người cũng không mắng. Chỉ sợ mình vừa thở ra một hơi, tu vi còn tan biến nhanh
hơn!
Nhưng hiện tại Sở Dương muốn giết Lan Nhược, rốt cuộc cũng khiến hắn không nhịn
được!
Đây chính là đệ nhất thuận vị thừa kế giả của gia tộc!
Gầm lên giận dữ, lắc mình xông tới, một kiếm đánh lui Sở Dương. Sở Dương xoay
người lui ra ngoài, oa một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng Lan Tâm Họa vừa mới mở miệng, lại vội vàng ngậm chặt lại, tiếp đó cảm
giác được tốc độc tu vi tan biến trong cơ thể lại tăng lên! Khiến hắn sợ tới mức
thần hồn bất phụ thể!
"Ừm, đúng rồi đấy... khụ khụ...." Sở Dương ho ra hai ngụm máu, lại
ném vào miệng mình một viên Cửu Trọng đan bản ko hoàn chỉnh: "Loại độc dược
này, ta đặt tên là "Khai Khẩu Tiếu! Ngươi vừa mở miệng, địch nhân liền cười!"
Lan Tâm Họa dùng một ánh mắt muốn ăn thịt người nhìn hắn,lại im lặng không dám
há mồm nói câu nào! Trong lòng đang tính toán tới kế sách thoát thân.
Chỉ kỳ quái đãm hỗn đản bên goài, thế nào còn không xông vào?
Trong phòng ầm ĩ như vậy, người bên ngoài đương nhiên nghe được, nhưng Lan Nhược
lúc trước đã nói: Đây là lão đại ta! Về sau nhìn thấy hắn cũng giống như nhìn
thấy ta!
Hơn nữa, trước khi Sở Dương tiến vào, còn nói một câu: Phải bàn bạc chuyện gì
đó!
Bàn bạc mà không muốn cho bọn hắn biết thì đó nhất định là địa bí mật rồi. Tất
cả mọi người đều là người từng trải, ai còn không rõ?
Cho nên, mặc dù trong phòng như trời long đất lở, nhưng tuyền ra ngoài cũng chỉ
khiến bọn họ hoài nghi: Rốt cuộc là truyện trọng yếu gì? Chẳng lẽ là truyền thụ
võ công? Hay là đang luận bàn?
Trong lòng mọi người bất an, nhưng ai cũng không dám tiến vào.
Lan Tâm Họa lúc này lại cảm thấy tu vi mình rớt xuống thành một thành, chỉ sợ nếu
bây giờ mở miệng ra, ngay cả một thành này cũng biến mất, cho nên hắn sống chết
cũng không dám mở miệng.
Hắn xem như đã nhìn ra, vị Cửu Kiếp kiếm chủ trước mắt này, tuyệt đối là một
yêu nghiệt.
Hắn rõ ràng chỉ có tu vi kiếm thánh cửu phẩm đỉnh phong, nhưng lại có thể phát
huy thực lực tương đương với chí tôn nhị phẩm. Hơn nữa, đối phương còn có Cửu
Trọng đan lấy ra dùng không hết.
Một khắc trước mới đánh hắn trọng thương, nhưng ngay lập tức hắn đã có thể khôi
phục trở lại! Lại sinh long hoạt hổ, mà tu vi của mình lại không ngừng hao tổn,
không ngừng xòi mòn...
Trận này đánh thế nào đây?
Sở Dương cười hắc hắc, quát: "Lan lão, ngươi lai xem một kiếm! Đây là kiếm
thứ hai trong Cửu Kiếp kiếm! Đồ Tẫn Thiên Hạ Hựu Hà Phương!"
Một đọa quang trụ lăng không như trường long bay vụt tới!
Đám người bên ngoài lập tức thở phào một hơi: Quả nhiên là đang luận bàn.
Thanh âm bang bang vang lên không ngừng.
Cái này cũng coi như làm khó Sở ngự tọa, muốn tung kình khí tấn công đối
phương, không ngờ vẫn bận tâm, không dám khiến căn phòng sụp xuống... May mà
lúc trước Cố Độc Hành kiến tạo nơi này khá chắc chắn.
Mà trong lòng Lan Tâm Họa lại hỗn loạn, không ngờ quên mất không phá tan căn
phòng, để người bên ngoài có thể xông vào.
Một chiêu Đồ Tẫn Thiên Hạ Hựu Hà Phương này của Sở Dương quả thực rất hung hãn!
Oanh một tiếng, hai người cùng lui về phía sau, sau một chiêu này, không ngờ thực
lực lại ngang nhau!
Trong lòng Sở Dương đại định, quát: "Cửu Kiếp kiếm, đệ tam chiêu! Thâm Mai
Bất Cải Lăng Duệ Chí! Xin Lan lão chỉ giáo! Chiêu thứ tư, Nhất Tụ Phong Vân Tiện
Thị Hoàng! Xin chỉ giáo!"
Kiếm quang bạo liệt!
Lan Tâm Họa kêu lên một tiếng đau đớn, lảo đảo lui về phía sau.
Sở Dương đã cười dài xông tới: "Lan lão, Cửu Kiếp kiếm, Huyên Hách Thiên Cổ
Nhất Kiếm Phong! Hô Khiếu Phong Vân Các Tây Đông!"
Hai chiêu lại tới!
Lan Tâm Họa hét lớn mộ tiếng, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, một tay túm lấy
Lan Nhược, hai chân phát lực, từ trong kiếm quang mạnh mẽ xông lên không trung,
rắc một tiếng, kiếm của hắn vốn sứt mẻ lỗ chỗ, hiện giờ rốt cuộc cũng gẫy làm
hai đoạn!
Trên người lập tức trúng ba kiếm, máu tươi cuồng phun.
Tu vi của hắn rốt cuộc cũng suy yếu đến mức không thể kháng cự Cửu Kiếp kiếm của
Sở Dương nữa rồi!
Nhưng hắn rốt cuộc ầm một tiếng, phá tan nóc nhà, mang theo Lan Nhược bay ra
ngoài, một đường máu tươi tán loạn như mưa, lạnh lùng hét lớn: "Cùng lên!
Giết chết hắn!"
Mọi người bền ngoài lúc này mới kịp phản ứng: Ta fuk! Thì ra là đánh thật!"
Lập tức đều hành động.
Một đạo kiếm quang theo sát ngay sau Lan Tâm Họa, Sở Dương cười ha ha:
"Lan lão, xem mảnh thứ năm của ta hợp nhất!" Cửu Kiếp kiếm quang mang
mãnh liệt, lóe sáng, trong nháy mắt, tựa như ở trên không Thiên Binh các xuất
hiện một vầng thái dương thứ hai!
Quang mang rực rỡ chói mắt, chiếu rọi thiên địa!
Lập tức, Cửu Kiếp kiếm hóa thành một đạo kim long dài mấy chục trượng, to năm
sáu trượng, lao về phía Lan Tâm Họa nhanh như một viên lưu tình!
Kiếm cương!
Sở Dương lần đầu tiên sử dụng kiếm cương thôi động Cửu Kiếp kiếm chiêu!
Tu vi Lan Tâm Họa đã không còn tới nửa thành! Giờ phút này, đã tới thời điểm có
thể một kích tất sát. Cho nên Sở Dương dốc hết toàn lực xuất thủ, không hề lưu
thủ nữa!
Phía dưới, bảy người giận dữ hét lên, bảy đạo quang mang cùng bay vụt về phía
trước!
Nhưng đã muộn!
Trong tiếng cười lớn, kiếm quang kim long của Sở Dương đã bao phủ hoàn toàn hai
người Lan Tâm Họa và Lan Nhược.
Lan Nhược hét lớn: "Sở Dương! Thân phận của ngươi ở Lan gia chúng ta căn bản
không phải bí mật gì! Cho dù ngươi giết ta thì sao? Một khi thông đạo Cửu Trọng
Thiên mở ra, ngươi cùng nữ nhân của ngươi, hài tử của ngươi, không ai có thể sống
sót! Chúng ta có thể thương lượng...."
Chết tới nơi rồi, nhưng Lan Nhược vẫn cố gắng vùng vẫy! Hắn rất tin, đây chính
là cố kỵ lớn nhất của Sở Dương!
"Một khi đã vậy, ta đây liền tiên hạ thủ vị cường. tiêu diệt Lan thị gia tộc
đầu tiên!" Trong mắt Sở Dương lóe lên sát khí, kiếm quang căn bản không dừng:
"Uy hiếp ta? Cả đời lão tử ghét nhất là bị uy hiếp!"
Kiếm quang tung hoành, phập một tiếng vang nhỏ, giống như chọc phá hai qủa khí
cầu. Lan Tâm Họa cùng Lan Nhược đang bay trên không trung, đột nhiên hóa thành
một đám huyết vũ.
Sở Dương cuồng phun ra hai ngụm máu tươi, khẽ vươn tay bắt lấy Huyền Dương ngọc
từ trên không trung rơi xuống, thê thảm cười: "Ảnh Tử! Ta báo thù cho các
ngươi rồi! Chỉ hi vọng phu thê các ngươi có thể an nghỉ dưới hoàng tuyền!"
Kiêm quang không loạn, quay đầu lao xuống: "Hôm nay, cho các ngươi chân
chính kiến thức sự lợi hại của Cửu Kiếp kiếm!"
Trong đám người của Lan gia tới đây lần này, Sở Dương cố kỵ nhất chính là vị lục
phẩm chí tôn này.
Hiện giờ Lan Tâm Họa đã chết, Sở Dương không còn lo lắng gì nữa.
Ba vị chí tôn khác đã chết oan chết uổng, còn lại, cao nhất cũng chỉ là thánh
câp cửu phẩm. Nhưng đối với kiếm thánh cửu phẩm Sở diêm vương trước mắt mà nói,
những người này căn bản không thể tạo thành uy hiếp.
Kiếm quang gào thét mà tới, giết tới tan tác tứ phía!
Đây là lần đầu tiên Sở Dương sử dụng Cửu Kiếp kiếm pháp say sưa thoải mái như vậy
kể tử lúc sống lại! Loại cảm giác này thật sự sảng khoái!
Hơn nữa, trong đó còn có lực lượng của kiếm cương, càng khiến Sở Dương có một
loại cảm giác dễ dàng sai sử!
Tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên.
Từng cái từng cái đầu lâu mang theo vẻ ảo não của đám cao thủ Lan gia rơi xuống
mặt đất.
Gia tộc lần này thật sự thất sách, thật vất vả mới tìm được Cửu Kiếp kiếm chủ,
không nghĩ tới lại dẫn tới một sát tinh kinh khủng như thế, quả thực là dẫn soi
vào nhà.
Sở Dương lảo đảo đáp xuống đất, Cửu Kiếp kiếm đặt lên cổ Phong Kỳ Lương.
Lan gia lần này, tổng cộng có mười lăm người tới, hiện giờ còn sống, cũng chỉ
còn lại một vị tổng quản đại nội này!