Chương 1247: Công Bằng


Chỉ thấy Lan Nhược trầm ngâm một chút, nhíu mày: "Không tệ, mặc dù không tệ...
Bất quá, bên dưới, làm sao lại có địa đạo? Hơn nữa, địa đạo cũng phải phải
thông tới bốn phương, tất cả đêu là tử địa đạo. Hơn nữa, trong địa đạo còn có
giường, xem ra là chỗ tị nạn tạm thời? Từ điểm này mà xem, vị Sở diêm vương kia
cùng Cố công tử Trung Tam Thiên, cũng không phải quá cao minh."

Hắn lắc đầu, cười: "Hơn nữa, trong địa đạo còn có hầm cầu? Vị Sở diêm
vương kia lúc ở nơi này, chẳng lẽ đi nhà vệ sinh cũng phải chui xuống hầm hay
sao?"

Ở phía sau hắn, hai lão giả lam y nhắm mắt theo đuôi, nghe vậy liền cười cười,
không nói gì thêm. Đại công tử hẳn chỉ là thuận miệng nói, làm lời dẫn cho đề
tài mới, tiếp lời hay không cũng không quan trọng.

Quả nhiên, ngay sau đó, Lan Nhược đã thay đổi đề tài: "Thông đạo đã mở ra
chưa?"

"Chưa. Hiện tại căn bản không liên lạc được với gia tộc." Hai vị lão
giả trầm trọng gật đầu.

Nhắc tới cũng thật xui xẻo. Cả đám bọn họ đầu tiên là lén la lén lút, vội vàng
chạy xuống dưới này. Bất quá, sau khi tới đây được một tháng thời gian, thông đạo
Cửu Trọng Thiên lại hoàn toàn phong bế mất.

Đến bây giờ, tất cả mọi người đều có chút sốt ruột.

Thông đạo phong bế, tất cả hành động đều chỉ có thể tự mình làm chủ. Nhưng,
chuyện này cũng liên quan tới vạn năm vinh nhục, sinh tử tồn vong của Lan gia!
Ngay cả Lan Nhược chính là người thừa kế gia chủ, đệ nhất đại công tử, trong một
số chuyện trọng đại, cũng không dám đưa ra quyết định quá phận.

Lan Nhược khẽ mỉm cười, nói: "Dưới Hạ Tam Thiên cũng không tệ... Ít nhất,
so với Thượng Tam Thiên thì sạch sẽ hơn, cũng bình tĩnh hơn nhiều lắm. Cho dù
tìm không thấy kiếm chủ, ở Hạ Tam Thiên này thêm mấy ngày cũng chưa hẳn đã là
chuyện không tốt."

Hắn cười cười: "Dù sao, chúng ta cũng mang theo khá nhiều tử tinh, không cần
phải lo lắng vấn đề linh khí tu luyện."

Hai người còn lại đều mỉm cười.

Ánh mắt Lan Nhược nhìn ra xa, lẩm bẩm nói: "Cô nãi nãi nói, vị đệ tử này của
nàng chính là Bămg Tâm Triệt Ngọc Cốt, cho dù là ở Thượng Tam Thiên, cũng là
tuyệt sắc giai nhân đỉnh cấp. Thật sự là muốn nhìn một chút, xem vị tuyệt sắc
giai nhân này có bộ dáng ra sao."

Khi nói chuyện, không ngờ có chút mong đợi.

Lão giả kia hoảng sợ, cuống quít khuyên can, nói: "Đại công tử, chuyện này
vẫn không nên ôm ý niệm trong đầu thì tốt hơn. Chúng ta lần này xuống dưới đây,
chính là để giao hảo với Cửu Kiếp kiếm chủ, mà vị hoàng đế bệ hạ này, rất có thể
chính là nữ nhân của Cửu Kiếp kiếm chủ... Nếu như... Chỉ sợ không những không
thể thành bạn, mà ngược lại còn kết thù đoạt thê... Như thế thì thật sự hỏng rồi."

Lan Nhược bật cười lớn, nói: "Ta cũng chỉ nói chơi thôi... Lại nói, nàng
có phải nữ nhân Cửu Kiếp kiếm chủ hay không, thì còn chưa xác định được. Nếu
như có một ngày chứng mình được không phải... Ta nhất định phải nhìn xem."

Hai lão giả phía sau cùng im lặng.

Nhưng nghĩ lại, nếu như Thiết Bổ Thiên thật không phải nữ nhân của Cửu Kiếp kiếm
chủ, thì... đại công tử có đem nạp vào trong phòng, tựa hồ... cũng không phải
không thể.

"Dù sao, một hoàng đế bệ hạ trở thành thị thiếp của ta, tùy ý ta muốn làm
gì thì làm... Loại chuyện này đối với bất cứ nam nhân nào, chỉ cần nghĩ tới
thôi cũng nhiết huyết sôi trào rồi."

Lan Nhược lại nói giỡn.

Hai lão nhân cười khổ một tiếng, tuy nghe khẩu khí Lan Nhược chính là đang nói
chơi, nhưng nhìn ánh mắt Lan Nhược chớp động thì... những lời này, cũng ko chỉ
đơn giản là nói giỡn thôi đâu.

Đúng lúc này, bóng người chợt lóe, một lam y nhân đã xuất hiện trước mặt.

Lan Nhược chậm rãi xoay người, nhìn người vừa tới, mỉm cười, cũng không hề lên
tiếng.

Đây chính là phong độ của đại công tử thế gian! Vĩnh viễn không bao giờ lên tiếng
trước. Chỉ chờ người khác há miệng nói xong, hắn mới chậm rãi đưa ra kết luận.

"Đại công tử, có tình huống mới." Lam y nhân hai chân vừa chạm đất,
đã vội vàng nói.

Lan Nhược mỉm cười, nghiêng nghiêng đầu, vẫn không nói lời nào.

"Hôm nay, hoàng đế bệ hạ không lên tảo triều... Hơn nữa, bốn nhân thủ
trong cung của chúng ta, cũng tự dựng mất tích mất ba người. Hiện giờ chỉ còn lại
thất nương thôi...." Lam y nhân dồn dập nói.

"Ồ?" Trong mắt Lan Nhược hiện lên một tia ngạc nhiên: "Trong
cung có khuôn mặt xa lạ xuất hiện?"

"Vâng. Theo thất nương nói. Có một nam nhân trẻ tuổi xuất hiện trong hoàng
cung. Sau đó, Thiết Bổ Thiên liền ngưng tảo triều." lam y nhân nói.

"Nam nhân trẻ tuổi...." Lan Nhược mỉm cười, da mặt có chút căng lên,
nhẹ nhàng cười, khẽ nói: "Xem ra tình lang của tiện tỳ này tới rồi. Đêm
qua điên đảo loạn phượng một phen... khiến hôm nay không thể lên tảo triều?"

Trong nháy mắt, Lan Nhược đã có một loại cảm giác giống như bị cắm sừng.

Hắn đã từng gặp qua Thiết Bổ Thiên, hơn nữa, không thể phủ nhận, đối với vị đế
vương này, Lan Nhược càng có thêm dã tâm tuyệt đối. Thiết Bổ Thiên nam trang
anh tư hào sảng, hắn không chỉ ảo tượng một lần bộ dáng nữ trang của Thiết Bổ
Thiên.

Đối với Lan Nhược mà nói, Thiết Bổ Thiên có bộ dáng thế nào đi nữa, có xinh đẹp
thiên hương quốc sắc hay không, căn bản không quan trọng lắm, thậm chí cho dù
là rất xấu... cũng không quan trọng. Hắn để ý, chính là thân phận của Thiết Bổ
Thiên.

Chính như lời hắn nói lúc trước: Một đế vương lại biến thành thị thiếp... Đó là
cảm giác thành tựu cỡ nào chứ?

Mà Lan Nhược theo đuổi, chính là loại cảm giác này.

Hiện giờ, đột nhiên nghe được tin tức như thế, trong lòng Lan đại công tử,
không thể phủ nhận được một cảm giác giống như nuốt phải con ruổi.

Nhưng tâm tư hắn dù sao cũng thâm trầm, loại cảm giác này vừa mới dâng lên đã bị
áp chế xuống, thản nhiên nói: "Ngươi kể lại kỹ càng...."

Theo lam y nhân kể lại, sắc mặt Lan Nhược càng lúc càng ngưng trọng, lẩm bẩm
nói: "Xem ra, chúng ta nhất định phải có hành động." Ánh mắt trong
nháy mắt đã khôi phục lại tỉnh táo. Hắn cũng người nắm được buông được, đương
nhiên biết lấy đại cục làm trọng. Trong nháy mắt, tất cả khó chịu trong lòng đã
bị xua tan sạch sẽ.

Lạnh lùng hạ lệnh: "Lệnh tất cả nhân thủ, chuẩn bị hành động."

"Rõ."

"Ừm, thể hiện lực lượng của chúng ta. Bất quá, đối với loại người này, vẫn
không nên công bằng thì tốt hơn." Lan Nhược như có điều suy nghĩ, cười cười:
"Nếu cứ quanh co lòng vòng, chỉ sợ ngược lại sẽ có hiệu quả xấu."

Thần sắc hai vị lão giả phía sau cũng căng thẳng, nói: "Đại thiếu, chuyện
này, nên bàn bạc kỹ hơn..."

"Không còn thời gian nữa. Thông đạo Cửu Trọng Thiên phong bế, chúng ta
không liên lạc được với gia tộc. Ở nơi này, chính là ta định đoạt!" Lan
Nhược khoát tay chặn lại.

Hắn chậm rãi bước đi thong thả hai bước, trên mặt lộ ra một ý cười giống như đã
định liệu từ trước: "Chúng ta ở nơi này có mười lăm người. Bốn vị quân cấp,
ba vị tứ phẩm thánh cấp, ba vị cửu phẩm thánh cấp, hai vị nhất phẩm chí tôn, một
vị tam phẩm chí tôn, một vị lục phẩm chí tôn... cộng thêm ta. Lực lượng như vậy,
ở Hạ Tam Thiên này, áp đảo một vị Cửu Kiếp kiếm chủ còn chưa nên hồn... cũng là
quá đủ rồi."

Đến buổi chiều, Sở Dương bị Thiết Bổ Thiên dùng mọi cách thúc giục, mới chịu rời
khỏi giường.

Sắc mặt Thiết Bổ Thiên đỏ gay, ngồi trước gương trang điểm, nhưng một khi nàng
định thay đổi nam trang, sau lưng sẽ lại có một đôi trư thủ tìm mọi cách tập
kích, đến nỗi trang điểm cả nửa canh giờ vẫn chưa xong. vừa yêu kiểu thở gấp, vừa
giận dữ, vừa bất dắc dĩ, lại vừa ngượng ngùng, ngọt ngào...

Sau một hồi lâu, Thiết Bổ Thiên rốt cuộc phải nói: "Ngươi còn làm loạn nữa,
từ nay về sau đừng mơ tưởng leo lên giường." Lý do bá đạo như vậy với có
thể chặn đứng Sở ngự tọa, nthay đổi y phục như nguyện.

Nhưng vừa đi được hai bước, vẫn cảm thấy cước bộ phù phiếm, hơn nữa hạ thân còn
có chút đau đớn, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn Sở Dương một cái:
"Cái bộ dạng này, ta lên triều như thế nào?"

Sở Dương ân cần quan tâm: "Làm sao vậy? Còn đau? Sao lại đau? Để ta xem
nào...".

Thiết Bổ Thiên một quyền đánh tới.

Phiên thiên lật địa gần như một ngày một đêm, Sở Dương thể chất cường hãn còn
không cảm thấy gì, nhưng Thiết Bổ Thiên đã đói tới bụng kêu réo không ngừng rồi.

Cả một đêm lại cộng thêm một buổi sáng, quả thực là Thiết Bổ Thiên chưa gặp bao
giờ.

Đi một bước, đều phải bám vào tường, thỉnh thoảng cả người lại run run, chỉ có
loại cảm giác miệng khô lưỡi đắng, không ngờ đến một chút tu vi cũng không đề
lên nổi.

Sở Dương chỉ cười xấu xa, vội vàng lấy ra một ít Sinh Linh tuyền thủy từ trong
không gian, cho Thiết Bổ Thiên uống liền một mạch mấy hơi mới khôi phục được một
chút tinh thần, vội vàng an bàn ngự trù mang thức ăn lên.

Đang dùng cơm thì một thân ảnh nho nhỏ đã lén lút chạy tới: "Mẫu hậu, phụ
thân...".

Tiểu tử kia tới thỉnh an.

Sở Dương hừ một tiếng, nói: "Nửa ngày làm gì?"

"Đọc sách...". Tiểu tử kia rụt rè nói.

"Ngươi thì đọc sách gì!" Sở ngự tọa bế tên tiểu tử kia lên, nói:
"Đợi lát nữa phụ thên kể truyện cho ngươi nghe...."

Khuôn mặt tên tiểu tử kia lập tức có chút méo xệch.

Ai kể truyện cho ai? Chớ có đổi trắng thay đen ...

Từ lúc tên tiểu tử kia kêu một tiếng phụ thân cho tới bây giờ, khuôn mặt Thiết
Bổ Thiên vẫn đỏ bừng, tranh thủ ôm lấy nhi tử, ân càn hỏi han.

Buổi chiều, Thiết Bổ Thiên vẫn cả người mệt mỏi, cái gì cũng không muốn làm,
không xử lý được chính vụ.

Sở Dương kiếm lý do kể truyện cho nhi tử nghe, để cho Thiết Bổ Thiên trông coi
như tử, còn mình thì không nhanh không chậm đi ra khỏi tẩm cung.

Trước tẩm cung, có một trung niên thái giám đang đứng, tựa hồ muốn vào mà lại
không dám.

Sở Dương không nhanh không chậm đi tới, hòa ái dễ gần mỉm cười, nói: "Ngươi
chính là đại nội tổng quản hiện tại?"

Phong tổng quản cúi đầu khom lưng: "Vâng, chính là nô tỳ. Nô tỳ không
dám." Tuy hắn không biết tên gia hỏa này đến đây làm gì, nhưng nhìn tên tiểu
tử này ko ngờ nán lại trong tẩm cung hoàng đế cả một đêm, nhất định là nhân vật
tài giỏi, nói không chừng... lại chính là...."

Cho nên Phong Kỳ Lương lại càng thêm cân rthận, thần sắc cũng càng thêm kính cẩn.

Sở Dương gật đầu: "Ngươi tên gì?"

"Nô tỳ tên... Phong Kỳ Lương." Phong Kỳ Lương tổng quản lộ ra một nụ
cười lấy lòng: "Khụ khụ... Bởi vì tên hài âm của nô tỷ... cho nên tất cả mọi
người đều hay gọi trêu ta là, thất nương...."

"Thất nương." Sở Dương lập tức ho khan một cái, liên thanh nói:
"Tên hay! Tên hay!"

Phong Kỳ Lương cười gượng.

"Ta nói này Thất Nương." Sở Dương cười ha ha nói: "Ba người kia,
ngươi đều thượng báo rồi chứ?"

Phong Kỳ Lương cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu, trợn mắt líu lưỡi: "Hả?"

"Hả cái gì mà hả?" Sở Dương lườm một cái: "Ngươi đứng chờ ở chỗ
này, cũng không phải chờ ý chỉ hoàng đế rồi? Mà là đợi ta?"

Phong Kỳ Lương lập tức rối loạn tay chân: "Cái này..."

"Không phải nói gì hết. Tất cả mọi người đều là người thông minh." Sở
Dương cười ha hả, thân thiết hỏi han: "Lan gia các ngươi lần này tới đây
là ai? Không ngờ biết chờ ta ở chỗ này.... Phần tâm tử này, đúng là rất được
đó."

Đối mặt với một kẻ thông minh giống như yêu nghiệt này, Phong Kỳ Lương cũng
không có cách nào, chỉ có thể nói thẳng: "Vâng, đại công tử nhà ta cho mời
tôn giá, tối nay gặp mặt tại Thiên Vận lâu!"

"Quả nhiên là người làm đại sự!" Sở Dương khen: "Thẳng thẳng là
ta thích, rất thích! Ngươi có thể trở về bẩm báo, tối nay, ta nhất định sẽ tới!"

Hắn dặn dò: "Nói cho đại công tử nhà ngươi biết, bữa tiếc rượu này, cũng
không thể keo kiệt đâu đấy!"

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1247