Chương 1246: Lan Nhược


Một đêm này,
Sở Dương quả thực là... như mộng như ảo.

Hắn thật không ngờ tới, Thiết Bổ Thiên thân là nhất đại đế vương, nhưng đối với
chuyện trên giường, lại hoàn toàn không biết gì cả. Ngay cả nghe cũng chưa từng
nghe nói qua.

Cho nên một đêm hôm nay, hoàn toàn là Sở Dương làm chủ đạo. Sở Dương muốn làm
gì, chỉ cần nói một câu: Giữa phu thê không phải đều như vậy sao? Đây rất bình
thường nha...

Thế là Thiết Bổ Thiên ngoan ngoãn làm theo. Hơn nữa còn sợ mình làm không tốt,
không thể hầu hạ trượng phu mình thật tốt giống như những nữ nhân khác... Trong
lòng còn rất lo lắng, thẹn thùng vô hạn hỏi Sở Dương : Được không?

Một đêm này, Sở Dương có thể nói là cực kỳ thoải mái, cũng cực kỳ đã nghiền.

Nhưng hiện giờ gió tan mây tạnh, Thiết Bổ Thiên ngủ thật say. Nhìn giai nhân
tuyệt sắc thiên hương trong lòng mình, Sở Dương trong lòng bỗng nhiên cảm thấy
trầm trọng.

Thiết Bổ Thiên không hiểu, Sở Dương cố nhiên kỳ quái, nhưng hắn cẩn thận suy
nghẫm tới thân thế của Thiết Bổ Thiên, lập tức hoàn toàn minh bạch.

Vị nhất đại đế vương uy lặng thiên hạ này, cái thế hồng nhân vô song này, đằng
sau lưng vô hạn phong quang, lại là một thân thế vô cùng bi thảm, phải gánh chịu
áp lực nặng tựa thiên địa.

Nàng... tuy phong quang vô hạn, nhưng thực sự rất đáng thương.

Bởi vì chính trị, mất đi mẫu thân, tỷ tỷ và tất cả thân nhân. Bởi vì chiến
tranh, mất đi phụ thân, bởi vì chính trị vương quốc, nàng không có bằng hữu, bởi
vì áp lực, nàng không có thơ ấu, hiện giờ, bởi vì mình, nàng trao cho mình tất
cả, sau đó lại che giấu tình yêu của mình, hơn nữa trở thành một mẫu thân độc
thân.

Những điều này, đổi lại là bất cứ nữ nhân nào, cho dù là hạng người tâm trí
kiên cường, chỉ sợ cũng sớm suy sụp rồi.

Nhưng Thiết Bổ Thiên cứ một mình chống đỡ, cho tới bây giờ.

Sở Dương nhìn nữ nhân an giấc trong lòng, biểu tình hoàn toàn thả lòng, không hề
lo lắng bất cứ điều gì, trong lòng thoáng đau đớn. Cả đời này, từ khi trở thành
thái tử, nàng có được mấy ngày thời gian hạnh phúc?

Cho dù là đoạn thời gian nàng nảy sinh tư tinh nhi nữ, yêu thầm mình, chỉ sợ
cũng chẳng cảm thụ được bao nhiêu ngọt ngào. Bởi vì khi đó, mình còn không biết
nàng là nữ. Đương nhiên càng không biết, có một trái tim thiếu nữ, đang vì mình
rung động.

Giả như là có đi. Thì đó chính là lúc hoài thai hài tử, Hay là hiện tại, sau
khi mình tới nơi này, vạch trần tất cả, nàng đã cảm nhận được trái tim mình
đang rộng mở đối với nàng...

Chỉ tiếc, cho dù như vậy, nó cũng quá ít, quá ngắn ngủi như vậy.

Mình, có thể cho nàng cái gì?

Sở Dương khẽ thở dài một hơi, ôm chặt thân thể mềm mại của Thiết Bổ Thiên hơn,
cúi đầu, nhìn khuôn mặt an nhàn hạnh phúc, nhìn không được cúi đầu, hôn một cái
lên cái mũi thanh tú.

Thiết Bổ Thiên ư một tiếng, khẽ cựa quậy trong lồng ngực hắn, đôi môi hồng nhuận
mấp máy, nhưng vẫn không hề mở mắt ra, chỉ đổi thành tư thế thoải mái hơn, gối
đầu lên bả vai hắn, tiếp tục ngủ say.

Thiết Bổ Thiên ngủ một mạch tới trưa.

Qua nhiều năm như vậy, chưa từng có đêm nào có thể ngủ thư thái, thả lỏng như tối
hôm nay. Suốt cả đêm, thậm chí ngay cả đến một giấc mộng cũng không có.

Vừa mới tỉnh lại, đôi mắt lim dim ngái ngủ, đang định đứng dậy thì độ tnhiên
mình vẫn xích thân lõa thể, không mảnh vải che thân, không khỏi xấu hổ, hồi tưởng
lại những chuyện đêm qua, Thiết Bổ Thiên ánh mắt long lanh, cắn môi, ngượng
ngùng không thôi.

Nhẹ nhàng xì một tiếng, nhìn đến Sở Dương đang ngủ bên cạnh mình, trong lòng
Thiết Bổ Thiên đột nhiên đang lên một cảm giác hạnh phúc, thỏa mãn vô hạn.

Tên hỗn đản này, đúng là hung mãnh.

Đêm qua, trực tiếp khiến cho mình vứt khôi mất giáp, tan tác không chịu nổi. Nhớ
tới hàng tá tư thế phương pháp thiên kỳ bách quái mà Sở Dương đưa ra, Thiết Bổ
Thiên lại nhịn không được chỉ muốn cắn hắn một cái.

Nhưng cúi đầu, lại biến thành một nụ hôn nhẹ nhàng.

Thiết Bổ Thiên ta từ hôm nay trở đi, cũng là một nữ nhân hạnh phúc...

Nhìn những cây nến đỏ trên mặt bàn, thảm đỏ trên mặt đất, ánh mắt Thiết Bổ
Thiên chợt trở nên mê man. Mười mấy năm qua, dây là lần đầu tiên mình sinh ra
loại cảm giác " trong chăn thật thoải mái, ta ko muốn rời giường."

Cả người cực kỳ lười biếng, không khỏi lại muốn nằm xuống.

Đúng lúc này thì nhìn thấy mí mắt Sở Dương khẽ giật giật, tựa hồ muốn tỉnh lại,
Thiết Bổ Thiên vội vàng ngả đầu xuống gối, nhắm hai mắt lại.

Giả hỏa này quả nhiên tỉnh rồi.

Kỳ thật khi Thiết Bổ Thiên tỉnh lại, hắn đã tỉnh rồi. Chỉ là không mở mắt ra mà
thôi.

Mở to mắt, Sở Dương thì thào tự nói: "Nương tử xinh đẹp này còn chưa tỉnh
à... thật là một tiểu trư nha."

Thiết Bổ Thiên nhắm mắt, trong lòng thầm mắng, ngươi mới là triểu trư.

Lại cảm thấy trên người chợt lạnh, có kẻ vén chăn lên, tùy ý đánh giá thân thể
mình... Thiết Bổ Thiên lại càng không dám mở mắt ra...

"Thật là một triểu trư xinh đẹp nha." Kẻ nào đó thì thào tự nói, Thiết
Bổ Thiên cũng cảm nhận được một đôi tay lướt đi trên người mình. Một đôi tay
này tựa hồ mang theo ma lực, lướt qua nơi nào thì nơi đó lại trở nên nóng rực,
tuy vẫn nhắm mắt, nhưng trên mặt đã không giấu được sắc ửng hồng.

"Không ngờ vẫn chưa tỉnh... vậy cũng tốt. Ta lén làm một lần." Kẻ nào
đó tự nói. Ngay sau đó Thiết Bổ Thiên liền cảm thấy có ai đó nhẹ nhàng bò lên
người mình, sau đó...

"Ngươi làm gì vậy?" hoàng đế bệ hạ vội vàng mở mắt, có chút thở dốc.
Dư âm đêm qua vẫn còn, cả người đến bây giờ vẫn còn vô lực, sao lại muốn nữa rồi?

Sở Dương đã đè lên thân thể nàng, cười dâm nói: "Bệ hạ, vi thần đến hầu hạ
ngài rồi...."

Ở ngoài Tử Cấm thành.

Trong phủ Vương thừa tướng.

"Bệ hạ ngưng tảo triều." Vương thừa tướng già yếu lụ khụ ngồi trên ghế
thái sư, ánh mắt vô thần đục ngầu nhìn xuống chân mình, nói giống như đang thì
thào lẩm bẩm với bản thân.

Ở đối diện với hắn, chính là bốn tên lam y nhân, một người trong đó cười hắc hắc,
nói: "Không lên tảo triều? Hắc hắc... Vương lão đầu, nói chuyện với ngươi
chẳng bao giờ là thật cả. Chớ quên, huyết mạch cả nhà ngươi, đều đang nằm trong
tay lão phu."

"Lão phu biết chuyện này, ngươi không cần lặp đi lặp lại nhắc nhở ta làm
gì." Vương thừa tướng mệt mỏi, thở hổn hển mấy hơi, phẫn nộ nói: "Đại
sự trong triều, ta cũng nói cho các ngơi ròi, không có nửa điểm giấu diếm."

Lam y nhân hừ một tiếng, vỗ vỗ tay.

Lại một lam y nhân chạy tới. Kẻ vừa tới này chính là tân nhiệm quản gia hơn một
năm nay của Vương phủ Thừa tướng, tên Vương An.

"Trong cung thế nào?" Đôi mắt ti hí của lam y nhân lại híp thành một
khe nhở.

"Bốn người trong cung, có ba người đột nhiên mất liên hệ. hiện tại chỉ có
thất nương ở đó." Vương An kính cẩn nói: "Ba người kia, có một người
là đột nhiên mất tích trước xế chiều, hai người còn lại đều mất tích không thấy
bóng dáng từ hôm qua. Thất nương vừa phát hiện ra tình huống này, liền lập tức
tới thông báo cho ta. Cho tới bây giờ, vẫn chưa có tin tức mới, xem ra... là bị
ngộ hại rồi."

"Hừ hừ... Không tệ không tệ, quả nhiên lợi hại." Vị lam y nhân tóc bạc
cầm đầu kia khẽ nở một nụ cười: "Không hổ là Kiếm chủ đại nhân, chiêu thức
này thật hiểm, thật lưu loát."

Một lam y nhân khác nói: "Trong bất tri bất giác đã làm thịt ba vị cao thủ
quân cấp cửu phẩm?"

Sắc mặt mọi người trầm trọng, đưa mắt nhìn nhau. lam y nhân đầu bạc, nói:
"Chết rồi thì thôi. So sánh với đại kế mà nói, ba vị quân cấp cửu phẩm,
cho dù chết cũng không tính là gì... Hơn nữa, vừa vặn thử nghiệm chút tình huống,
đáng! Từ điểm này mà xem, lần này thật sự là...."

Mấy người khác trầm trọng gật đầu.

"Lan Nhược hiện tại thế nào?" Bạch phát lão giả bỗng nhiên ngẩng đầu
nói.

"Lan Nhược công tử hiện tại đang ở trụ sở Thiên Binh các cũ." Lam y
nhân nói: "Đại công tử đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Không tiếc bất cứ giá nào
cũng phải giao hảo với vị...."

"Ừm, mau mau thông báo cho đại công tử."

Trụ sở cũ Thiên Binh các, một vị thanh niên thân mặc lam y, mi thanh mục tú,
dáng người cao lớn, vẻ mặt không màng danh lợi, đang từ bên trong bước ra. Nếu
như có người của cửu đại gia tộc Thượng Tam Thiên ở đây nhìn thấy, nhất định sẽ
giật mình.

Người thanh niên này chính là đệ nhất thuận vị kế thừa giả của một trong cửu địa
thế gia Thượng Tam Thiên - Lan gia.

Lan gia thanh niên đệ nhất kỳ tài, đại công tử Lan Nhược!

Lan Nhược, hai mươi tám tuổi, ở Lan gia có thể nói là một ngôi sao mới sáng
chói mắt. Cho dù là ở trong tất cả thanh niên trẻ tuổi của cửu đại thế gia,
cũng thuộc vào top đầu. Xếp hàng thứ ba trong cửu đại công tử cửu đại gia tộc.

Lan Nhược, mới ba tuổi đã hoàn thành võ giả trúc cơ, năm tuổi liền cầm kiếm giết
người, đột phá võ tông, chỉ một năm sau, võ tôn tu vi. Mười một tuổi, võ vương,
mười bốn tuổi liền xông lên hoàng cấp.

Mười chín tuổi, quân cấp tu vi, hai mươi bốn tuổi, đã trở thành cao thủ thánh cấp!

Tuy đằng sau lưng có tài nguyên khổng lồ của Lan gia chất đống lại mà thành, nhưng
thiên phú và tư chất bản thân cũng cực kỳ kinh người. Hai mươi bốn tuổi trở
thành thánh cấp cao thủ, đứng hàng thứ ba trong cửu đại công tử.

Hiện giờ hai mươi tám tuổi, đã là thánh cấp bát phẩm!

Theo Lan Nhược tự mình tính toán, từ nhỏ tới lớn, toàn bộ thiên tài địa bảo
mình sử dụng, ước cừng cũng phải chất đầy được ba gian phòng lớn!

Lan gia đệ nhất thanh niên cao thủ, đệ nhất trí giả, đệ nhất thiên phú, đệ nhất
tu luyện cuồng nhân!

Hậu bối trẻ tuổi như vậy, Lan gia đương nhiên là liều mạng đem tất cả tài
nguyên tốt nhất, cung cấp liên tục không ngừng. Hơn nữa, cũng giao phó cho một
nhiệm vụ trọng yếu nhất từ trước tới nay.

Chính là hiện tại, Lan Mai Tiên trong lúc vô tình phát hiện ra dấu chân của thần
long thấy đầu không thấy đuôi Cửu Kiếp kiếm chủ, Lan gia đã lập tức phái vị đệ
nhất nhân thanh niên này tới thi hành nhiệm vụ.

Nếu như có thể kết giao với Cửu Kiếp kiếm chủ, trở thành một trong cửu kiếp, nếu
như Lan gia chỉ có một người có tư cách, thì người này không thể nghi ngờ chính
là Lan Nhược.

Lan gia hai bút cùng vẽ, bút đầu tiên đương nhiên là ở Thượng Tam Thiên, bày sẵn
trận địa, đón chờ quân địch. Bút thứ hai là chờ đợi tin tức ở Hạ Tam Thiên. Nếu
như Lan Nhược ở nơi này có thể truyền tới tin tức tốt, vậy Lan gia trước tiên sẽ
bắt liên lạc với Lệ gia, hai nhà liên thủ, cùng quyết liệt với thất đại gia tộc
còn lại!

Vì vạn năm vinh nhục, Lệ gia có thể liều lĩnh, Lan gia cũng có gan mạo kỳ hiểm!

Lan Nhược đi ra khỏi phòng, chỉ thấy hắn lắc đầu cười khổ: "Cái chỗ này,
thật không tệ... có sơn có thủy, cảnh sắc tao nhã. Sở diêm vương kia coi như có
vài phần ánh mắt. nghe nói, nơi này chính là do Trung Tam Thiên Cố thị gia tộc
Cố Độc Hành trông coi kiến tạo? Không tệ, thật sự không tệ....”

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1246