Chương 1237: Ngươi Coi Ta Là Cái Gì?


Sở Dương thở dài một tiếng, nhớ tới áp lực Thiết Bổ Thiên phải thừa
nhận lúc trước, ngay cả là người từng chịu đựng vô số cực khổ như hắn,
cũng phải ảm đạm thừa nhận!

Lúc đó, Thiết Bổ Thiên thân là một nữ tử yếu nhược, lại có thể chống đỡ được áp lực giống như trời sập, quả
thực chính là một kỳ tích!

Kỳ tích trước nay chưa từng có của Cửu Trọng Thiên.

Cho dù là anh hùng cái thế như Thiết Long Thành, cũng phải tuyệt vọng, huống chi là nữ tử yếu nhược như Thiết Bổ Thiên?

Trừ Thiết Bổ Thiên ra, toàn bộ Cửu Trọng Thiên thế giới, nếu đổi lại bất cứ một nữ tử nào khác, chỉ sợ chưa chắc đã chống đỡ được.

"Tên của
ta, là tên một nam nhân! Trước khi sinh ra ta, phụ hoàng đã chuẩn bị sẵn rồi. Hắn khát vọng có một hoàng tử, hùng tài vĩ lược, bổ khuyết lại bầu trời sắp sụp đổ của Thiết Vân. Nhưng sau khi ta sinh ra, vẫn chỉ là một thân nữ nhi!"

"Phụ hoàng tuyệt vọng, đem tất cả hi vọng ký thách lên người ta! Nhưng phụ hoàng không biết, nam nhân và nữ nhân, là bất
đồng! Cho dù có kiên cường, nhưng ta vẫn là nữ nhân

"Chỉ là, ta cứ như vậy mà trưởng thành!"

Thiết Bổ Thiên buồn bã cười: "Lớn lên giống như một nam nhân... ngươi biết
không, khi ta mười hai mười ba tuổi, ta không ngờ còn kiên định nghĩ
rằng, ta chính là nam nhân! Sở Dương, ngươi có cảm thấy điều này buồn
cười không?"

Sở Dương cúi đầu, thở dài một hơi thật sâu.

Là người ngoài cuộc, chỉ nghe một chút thôi, tâm tình cũng cảm thấy áp lực tới cực điểm rồi. Nhưng Thiết Bổ Thiên thân là lại diễn viên trong đó,
gắng gượng chịu đựng mười mấy năm

Nàng làm sao lại làm được?

Thiết Bổ Thiên ngừng một hồi, dừng lại một chút, mới nói: "Thiết Vân từ từ
suy yếu, ta đã tuyệt vọng! Ta đã không nhìn thấy bất cứ hi vọng nào nữa! Nhưng đúng lúc đó, ngươi xuất hiện ở cổng Thiết Vân thành. Lần đầu tiên ngươi xuất hiện, một thân hắc y, tựa như gió lốc thổi qua đại địa. Ta
còn nhớ rõ, lúc ấy ánh mắt của ngươi tiếp xúc với ánh mắt ta, đó là một
loại cảm giác kỳ quái. Tựa như ta vốn không nên nhìn thấy ngươi, nhưng
lại vẫn nhìn thấy. Rất kỳ quái!"

Trong lòng Sở Dương chấn động, nhớ lại tình cảnh khi đó.

Sở Dương thoát ly đội ngũ của Đỗ Thế Tình, lẻ loi một mình, tiến vè phía bắc!

Ngoài Thiết Vân thành, lần đầu tiên gặp mặt Thiết Bổ Thiên!

Ánh mắt hai người giao phong từ xa.

Lúc đó, ánh mắt Sở Dương bình tĩnh sắc bén kiêu ngạo cuồng dã, tựa như một
lang vương của thảo nguyên cực bắc, bén nhọn như kiếm, lãnh khốc như
băng. Bên trong ánh mắt tràn đầy vô tình!

Bên trong ánh mắt như vậy, thiên hạ chúng sinh, đều như con kiến, có thể tàn sát Cửu Trọng Thiên Khuyết như cỏ rác.

Nhưng ánh mắt Thiết Bổ Thiên lại ôn òa ấm áp bình tĩnh ko một gợn sóng, giống như biển rộng chứa vạn sông, nhưng cũng tỏa ra một cỗ khí tức vương giả cao cao tại thượng, từ trên chín tầng mây mà quan sát chúng sinh!

Ta lúc này chính là quân lâm thiên hạ!

Một cái có tâm, một cái vô tình, nhưng không hẹn cùng toàn lực ứng phó!

Đây là trường so đấu!

Nhưng trận so đấu này, lại không có thắng bại. Ánh mắt Sở Dương chính như
sóng biển, ánh mắt Thiết Bổ Thiên chính là đá ngầm. Sóng biển kích phá,
bốc lên ngàn vạn đóa hoa nước, đá ngần sừng sững bất động, mãi mãi không thay đổi.

Rốt cuộc là đá ngầm đánh tan sóng biển? Hay là sóng biển nhấn chìm đá ngầm? Ai thắng ai bại, có thể nói rõ ràng sao?

Nhưng sau một cái nhìn đó, Sở Dương liền như một cơn gió, vượt qua nhân mã
Thiết Bổ Thiên, không hề dừng lại một khắc, giống như gió lốc thổi qua,
vù một tiếng, hóa thành một đạo hư ảnh, biến mất trong thành. Từ đầu tới cuối, ánh mắt không hề nhìn lại.

Ánh mắt Thiết Bổ Thiên cũng bình thản thu hồi, như có điều suy nghĩ.

Vào giờ khắc này, trước mắt Sở Dương giống như xuất hiện một một khoảng
không bị đảo lưu thời không. Đây là một cảm giác huyền ảo tới cực điểm.

Đây là một cuộc gặp gỡ hoàn toàn nằm ngoài số mệnh....

Sở Dương có chút thất thần, nhớ lại tình cảnh khi đó, trên mặt lộ ra thần sắc hồi tưởng.

Không nghĩ tới khi đó, không chỉ có mình cảm giác như thế, Thiết Bổ Thiên cũng có cảm giác như vậy.

Hai người hoàn toàn không nên gặp nhau, lại gặp gỡ nằm ngoài số mệnh.

Chỉ có Sở Dương biết cuộc gặp gỡ này của hai người không nên xuất hiện cỡ
nào. Bởi vì kiếp trước, Thiết Bổ Thiên binh bại bỏ mình, Thiết Vân sụp
đổ, và mình biết rõ kiếp trước, thay đổi tất cả, mới dẫn tới cuộc gặp gỡ này!

"Nếu chỉ có thế thì cũng không có gì. Nhưng sau khi ngươi
tới Thiết Vân thành, lại lập tức mở Thiên Binh các!" Thiết Bổ Thiên mỉm
cười nhàn nhạt: "Trước khi các ngươi tới, ta cùng hoàng thúc đàm luận
tình thế trước mắt, ta từng hỏi, làm thế nào mới có thể chuyển bại thành thắng? Hoàng thúc nói, thế cục bây giờ đã vô lực xoay chuyển rồi. nếu
muốn chuyển bại thành thắng, trừ phi thiên binh thiên tướng xuất hiện ở
Thiết Vân!"

Nghe tới bốn chữ Thiên binh Thiên tướng, trong lòng Sở Dương khẽ giật mình.

"Hôm trước nói câu đó, hôm sau Thiên Binh các liền xuất hiện!" Thiết Bổ
Thiên mỉm cười: "Cho nên, ta lập tức chạy tới thăm binh khí của Thiên
Binh các... Sở huynh, ngươi còn nhớ một vị khách quen, một vị thanh y
thiếu nữ?"

Sở Dương bừng tỉnh đại ngộ.

"Cũng bởi vì nguyên nhân này mà hoàng thúc cũng lập tức chạy tới Thiên Binh các!" Thiết Bổ
Thiên mỉm cười: "Thiên binh thiên tướng, từ trước tới nay chỉ xuất hiện
trong truyền thuyết. Nhưng ngươi xuất hiện quá đúng khéo... Khiến ta và
hoàng thúc đang ở trong tuyệt vọng, lại có một cảm giác giống như hồi
sinh từ tuyệt địa!"

"Thậm chí còn từng hoài nghi, chuyện này, có
thật không? Chẳng lẽ thật sự là thiên binh thiên tướng sao? Tuy biết rõ
đây rất vô căn cứ, biết rõ nếu hai vị đại nhân quyền lực nhất Thiết Vân
quốc lại đi tin chuyên này thì quá buồn cười. Nhưng lúc đó, chúng ta
thật sự đã tuyệt vọng! Đã bó tay không có biện pháp!"

"Cho nên sự tình mới có thể tiếp tục như vậy. Nếu không, ngươi thử nghĩ xem, ngươi
là một kẻ ngoại lai, tiến vào Thiết Vân, treo mấy thanh đao thanh kiếm
có thể khiến cho đệ nhất trọng thần quân đội chú ý tới? Ha ha...."

Thiết Bổ Thiên nở nụ cười, có chút tự giễu.

"Sau đó, chúng ta lần lượt tiếp xúc, lần lượt gặp mặt. Nói thật lòng với
ngươi, ta thực sự không phải cũng không phải người tin tưởng vào phép
màu... Nhưng lúc đó, ta lại cố gắng nghĩ rằng, nếu như Thiết Vân còn có
hi vọng, vậy hãy để cho Thiên binh thiên tướng tới xoay chuyển!"

“Tuy thực vớ vẩn, nhưng khi đó ta đã thật sự tuyệt vọng rồi!"

"Sau đó, ngươi liền trở thành các chủ Bổ Thiên các! Khi ta nhìn thấy ngươi
dùng một đám ô hợp bắt hết gian tế, Thiết Vân nhanh chóng trở nên sạch
sẽ, lại thấy ngươi chỉ lợi dụng một chút manh mối đã tiêu trừ tai họa
ngầm... Ta cảm thấy ta không nhìn lầm ngươi. Mãi cho tới khi ngươi lợi
dụng nhân tố nhiều phương diện, cùng Kim Mã Kỵ Sỹ đường đại chiến trong
Thiết Vân thành mà vẫn lấy được thượng phong, khiến cho vương tọa của
Kim Mã Kỵ Sỹ đường chết ở nơi này, ta lại đột nhiên có niềm tin."

"Khi ngươi đang cố gắng, ta lại càng cố gắng hơn người mấy chục lần. Bởi vì
ta không thể để cho tâm huyết của ngươi tan biến vô ích. Dần dần... hết
thảy đều tiến vào quỹ đạo . Đến lúc đó, ta phát hiện, ta rất ỷ lại vào
người trợ giúp. Dần dần, từ không tới có, rất ỷ lại rất ỷ lại vào người. Ngươi đang phấn đấu, ta xử lý tất cả mọi chuyện đều tràn ngập sức mạnh. Nếu nghe nói: Tâm tình Sở ngự tọa hôm nay không tốt, ta cũng mất đi
động lực xử lý công vụ."

"Có lẽ đây chính là điểm khác biệt lớn
nhất giữa nam nhân và nữ nhân. Nam nhân có thể áp chế loại tâm tư kỳ
quái này xuống, nhưng nữ nhân lại không thể! Cho dù là nữ nhân kiên
cường, ở trong tuyệt vọng, cũng sẽ tìm một chỗ dựa. Lúc đó, ngươi đã cho ta một cảm giác dựa dẫm!"

Thiết Bổ Thiên khẽ cười buồn bã: "Cũng bắt đầu từ khi đó, ta thường xuyên tìm tới ngươi tâm sự, có lẽ chỉ như
vậy ta mới có thể vui vẻ."

"Mãi cho đến khi người vì Thiết Vân,
rời khỏi Thiết Vân thành, đi Đại Triệu, không màng tới sinh tử, gây nên
phong vân trên bầu trời Đại Triệu... ta đã bị ngươi rung động rồi."

"Mà trong những ngày ngươi rời đi, ta mỗi ngày đều cầu nguyện mong ngươi
bình an, mỗi ngày đều hi vọng ngươi trở về.... dần dần, không ngờ ta đã
đem trái tim mình trầm luân vào đó."

"Nghe nói ngươi vượt qua
ngàn dặm trở về, trong lòng ta kích động, lập tức tới nghênh đón, nhưng
lúc đó biên quan báo nguy... về sau, mặc kệ nguyên nhân gì đi nữa, ta
cuối cùng cũng tới tiếp ứng ngươi. Nhưng lại phát hiện, thiên binh thiên tướng xuất sinh nhập tử vì Thiết Vân đã trúng xuân độc...."

"Cho nên, ta mới không tiếc tất cả, không tiếc trong sạch, cứu ngươi! Cho dù sau này có thể sẽ bị ngươi nghĩ là nữ nhân không biết xấu hổ, nữ nhân
tùy tiện, nhưng ta vẫn mong ngươi sống sót."

"Ngươi đi rồi, để lại một hài tử cho ta, ta thương tâm, nhưng cũng cao hứng."

Khi Thiết Bổ Thiên nói tới đây, khuôn mặt có sắc đỏ, có thẹn thùng, cũng có cả đạm, nhưng dôi mắt vẫn sáng ngời nhìn Sở Dương.

"Hôm nay ngươi đã tới đây. Ngươi biết chuyện năm đó, cho nên ta minh bạch
tâm tình của ngươi. Ngươi không giải thích bất cứ điều gì!" Thiết Bổ
Thiên khẽ nói: "Đối với những gì ngươi nói, những gì ngươi làm, cả cảm
xúc của nữa, ta đều có thể hiểu được! Thậm chí, ta còn có thể rõ ràng
hơn chính cả ngươi."

“Ta chỉ hỏi ngươi." Thiết Bổ Thiên đột nhiên đứng lên, nhìn Sở Dương: "Ngươi nghĩ Thiết Bổ Thiên ta là ai? Ngươi coi ta là cái gì?"

"Ta...." Sở ngự tọa nghẹn họng trân trối.

"Ngươi cho rằng, ta giải tộc cho ngươi, dâng hiến trinh tiết cho ngươi, là
ngươi có thể muốn làm gì ta thì làm?" Khuôn mặt Thiết Bổ Thiên đỏ bừng,
ánh mắt cũng dọa người: "Ngươi cho rằng, ta sinh nhi tử cho ngươi, là
ngươi có thể muốn làm gì ta thì làm? Ngươi cho rằng, ngươi biết chân
tướng sự tình, thì ngươi có quyền lợi đối với ta?"

"Xin hỏi, Sở
ngự tọa, Cửu Kiếp kiếm chủ đại nhân!" Thiết Bổ Thiên khép vạt áo, ép
tới: "Ngươi coi Thiết Bổ Thiên ta là cái gì? Cho rằng ta là nữ nhân thấp hèn, không cần bất cứ cảm tình gì cũng có thể tùy tiện để rngươi phát
tiết dục vọng?"

"Ngươi có biết không, tuy ta đã tặng trinh tiết
ngươi, tuy đã sinh hài tử cho ngươi, nhưng tôn nghiêm của ta, kiêu ngạo
của ta, vẫn còn nguyên không hề mất đi!"

Ánh mắt Thiết Bổ Thiên sáng ngời: "Ngươi biết không? Ta so với bất cứ nữ nhân nào trong thiên hạ, ta cũng tự tôn, cao ngạo hơn!"

"Ngươi coi ta là thứ gì? Ngươi vừa tới đã xé y phục ta, làm chuyện đó với ta!
Ta là vợ bé ngươi nuôi? Ngươi nghĩ ta là loại nữ nhân không biết xấu hổ, câu dẫn nam nhân? Ngươi cho ta là loại nữ tử thanh lâu? Ngươi biết ta
thích ngươi, ta toàn tâm toàn ý yêu ngươi, hơn nữa ta cũng đã cho ngươi
tất cả!"

“Cho nên có phải ngươi cảm thấy, ngươi hạ mình quay trở
lại tìm ta, đã là ân huệ lớn lao? Vô luận ngươi có làm thế nào, ta cũng
cam tâm tình nguyện? Đều phải cảm kích ngươi? Cảm ơn ngươi? Bởi vì ngươi rốt cuộc cũng cần ta rồi? Bởi vì ngươi rốt cuộc cũng gánh trách nhiệm
rồi? Ta nên cảm kích rơi nước mắt? Nên chấp nhận ngươi làm bất cứ chuyện gì?"

"Không không... ta không có! Ta không có ý đó...." Đầu Sở Dương ướt đẫm mồ hôi: "Cái này, ngươi nghe ta giải thích."

"Ngươi không có?" Thiết Bổ Thiên nhìn hắn: "Nhưng người lại làm như vậy với
ta. Ngươi từng thấy diện mạo nữ tính của ta? Ngươi từng thấy diện mạo
thật của ta? Ngươi thích ta sao? Ngươi có tình yêu nam nữ với ta sao?
Ngươi không có? Vậy vì sao ngươi coi rẻ ta như vậy?"

“Ta có thể
cho ngươi tất cả, đó là bởi vì ta thích ngươi, nhưng ngươi có như vậy
với ta, ngươi thích ta sao? Ngươi căn bản chưa từng thấy qua diện mạo
thật của ta, thích cái gì? Ngươi căn bản chưa từng thích ta, ta... bị
ngươi xỉ nhục như thế, có khác gì kỹ nữ đâu?"

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1237