Chương 1234: Ta Trúng Độc, Chỉ Ngươi Có Ngươi ...


Vượt ra
ngoài dự liệu, bên trong không hề có thanh âm tiểu hài tử chơi đùa, mà rất im lặng.

Cung nữ nhẹ nhàng bước ra, nói: "Thái tử đang ngủ."

Sở Dương ngạc nhiên: "Đúng giờ như vậy?"

Phải biết rằng, lúc này mới chỉ là giữa trưa mà thôi, thái dương còn đang ở
chính đỉnh chính ngọ, không lệch một phân, chỉ có người sống cực kỳ quy luật, hạn
chế phi thường nghiêm khắc, hơn nữa còn có thói quen ngủ trưa, mới có thể ngủ
vào thời điểm này.

"Tiểu Dương Dương ngủ luôn rất đúng giờ." Thiết Bổ Thiên kiêu ngạo mỉm
cười: "Sở huynh, ngươi biết không? Đứa bé này, từ nhỏ đã gần như không hề
tiểu ra giường, ngoan ngoãn vô cùng. Đến giờ ăn là ăn, đến giờ ngủ là ngủ, rất
im lặng, rất thông minh, hài tử rất ngoan."

Trên mặt Thiết Bổ Thiên, không che giấu vẻ kiêu ngạo chút nào.

"Ặc...." Sở Dương gãi gãi đầu: "Ta vào xem."

"Đang ngủ, nhìn cái gì?" Thiết Bổ Thiên có chút không vui: "Thời
gian còn dài mà, ngươi đánh thức nó thì làm sao?"

Sở Dương hắc hắc: "Ta nhẹ nhàng vào xem thôi mà."

Trước vẻ cực kỳ không tình nguyện của Thiết Bổ Thiên, Sở Dương rón rén bước ra,
nhìn tư thế cứ như là kẻ trộm vậy.

Chỉ thấy ở trong một chiếc giường lớn, một thân ảnh nho nhỏ đang ngủ say, trên
người đắp một chiếc chăn, hai tay để ngay ngắn trong chăn, thân hình nhỏ nhắn,
có vẻ rất an tĩnh, rất trầm ổn, lại có một loại cảm giác không màng danh lợi.

Một mùi thơm sữa đặt biệt của tiểu hài tử truyền tới.

Sở Dương rón rén đi tới, chỉ thấy đứa nhỏ này khuôn mặt đoan chính, làn da mềm
mại, cái miệng nhỏ nhắn, hồng nhuận, cái mũi thẳng tắp, ánh mắt khép hờ, lông
mi cũng rất dài, tựa như trên mí mắt có hai chiếc quạt siêu nhỏ vậy.

Hô hấp vững vàng, hiểu nhiên đã ngủ rất sâu rồi.

Sở Dương lập tức kích động trong lòng, chỉ cảm thấy một xúc động dâng lên trong
lòng, suýt chút nữa thì chảy ra nước mắt. Hắn khom người đứng trước giường,
không hề nhúc nhích. Tham lam nhìn.

Không sai!

Đây là hài tử của mình! Không nói diện mạo giống mình tới chín phần, mà ngay cả
thần vận cũng giống mình y như đúc... Một cảm giác huyết nhục tương liên cứ như
vậy tuôn trào trong lòng, khiến cho lòng mình say mê.

Ngay trong một ánh mắt đầu tiên, Sở Dương phát hiện, mình đã không muốn rời đi
nữa rồi.

Có một nỗi xúc động muốn ôm tiểu tử kia vào trong lòng, hung hăng thơm một cái,
cất tiếng cười lớn. Hơn nữa trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn vô hạn, không
còn ước muốn gì nữa.

Giờ khắc này, Sở Dương quả thực muốn ngửa mặt lên trời hét dài, ngửa mặt lên trời
cười dài!

Vô quan nhất thân khinh, hữu tử vạn sự túc. ( Không quan tước tâm tình thoải
mái, có con không cầu gì nữa )

Đây là quan niệm rất bình thường nông gia. Nhưng hiện tại, Sở Dương cảm thấy những
lời này thật sự là cực kỳ có đạo lý!

"Thật là đáng yêu...."

"Thật là xinh xắn..."

"Thật là ngoan...."

Sở ngự tọa thì thào lẩm bẩm trong miệng.

Thiết Bổ Thiên có chút sốt ruột, con hàng này có một khuynh hướng ánh mắt chạm
vào là không dứt được ra... Không ổn rồi....

Nhưng nàng len lén kéo ống tay áo Sở Dương mấy lần, không ngờ Sở Dương căn bản
không hề phát hiện...

Rốt cuộc cũng dùng sức...

"Ngươi làm gì vậy?" Sở Dương không hài lòng quay đầu lại, nhíu mày thấp
giọng quát hỏi: "Ta nhìn một chút cũng không được sao?"

Thiết Bổ Thiên có chút không nói gì, nhỏ giọng trả lời: "Ngươi nhìn cả nửa
canh giờ rồi!"

Sở Dương ngượng ngùng đứng lên, lưu luyến nhìn thêm cái nữa, nói: "Đã nửa
canh giờ rồi cơ à?"

"Đi ra ngoài nó chuyện, đừng đánh thức nó." Thiết Bổ Thiên kéo tay áo
hắn đi ra ngoài. Sở Dương bị nàng kéo đi, đành rón rén nhẹ nhàng ra ngoài. Ra
bên ngoài, vào thư phòng, đóng cửa lại, Thiết Bổ Thiên mới thở phào một hơi.

Sở Dương nhìn Thiết Bổ Thiên, trong lòng đột nhiên dâng lên một ngọn lửa tức giận!

Mẹ nó, hài tử của ta! Không ngờ nhìn một chút đã bị kéo ra ngoài. Nữ nhân này
ngày nào cũng ở với nó... Bám riết lấy!

Sở Dương đột nhiên cảm thấy trong lòng thực bức bội.

Trước kia, hắn vẫn cân nhắc tránh nhiệm, lưng mang thiên hạ sinh linh, vân
vân..

Nhưng hiện tại, đã vứt hết ra sau đầu rồi.

Nhất là sau khi gặp được nhi tử. Loại tâm tình này lại càng không thể nào khống
chế được.

"Thật sự là đáng yêu!" Sở ngự tọa miệng khô khốc, vơ lấy chén trà
trong thư phòng Thiết Bổ Thiên, ực ực hai hơi hết sạch, lau miệng. Thanh âm có
chút dồn dập hỏi: "Nó tên là gì?"

"Thiết Dương." Thiết Bổ Thiên trong lòng cũng không yên: "Lấy
nghĩa, cây dương chọc trời như thiết, cao ngất thẳng tắp, ngạo thị thế
gian!"

"Thiết Dương.... Thiết Dương...." Sở Dương lặp đi lặp lại, cảm thấy
không thích hợp, trong lòng có chút không thoải mái. Nếu tiểu tử này nhận tổ
quy tông, sửa thành họ Sở, vậy chẳng phải Sở Dương sao?"

Đây chẳng phải là trùng tên lão tử rồi?

Sở Dương có chút tắt tiếng, mình với lão tử mình kết bái, đã chuyện hài hước nhất
thế gian rồi, không nghĩ tới lại tới phiên mình, lại cùng nhi tử trùng tên?

"À, Thiết Dương, tên rất hay." Sở ngự tọa vuốt vuốt mũi, nói trái với
lương tâm: "Có nhũ danh không?"

"Nhũ danh là Tiểu Dương Dương." Thiết Bổ Thiên cười cười: "Về phần
lấy tên chữ, thì phải chờ tới năm mười sáu tuổi mới có."

"Ừm, không tệ. Tiểu Dương Dương." Sở Dương cười cười không rõ tư vị
là gì nữa. Nhũ danh lão tử đã là Dương Dương, sư phụ năm đó thường xuyên gọi ta
là Tiểu Dương Dương, hiện tại nhi tử ta không ngờ không chỉ chiếm lấy đại danh
của ta, mà còn đạo luôn nhũ danh của ta...

Đại danh nhũ danh, toàn bộ đều trùng!

Chuyện này không thể để thế được.

"Hình như trùng tên với ta mà." Sở Dương nghĩ mấy lần vấn đề này
trong lòng, rốt cuộc không nhịn được, vẫn nói ra.

"Trùng tên hả?" Thiết Bổ Thiên trợn trừng mắt, nói: "Không thể
nào, hắn thọ Thiết, ngươi họ Sở, làm sao trùng tên được?"

Sở Dương tâm tự nặng nề đặt chén trà xuống, thở ra một hơi thật dài.

Trái tim Thiết Bổ Thiên khẽ nhảy thót lên, nói: "Sở huynh vì sao thở
dài?"

Thần sắc Sở Dương buồn bã: "Thiết huynh, không phải ngươi từng hỏi ta, vì
sao lại đột nhiên tới Hạ Tam Thiên sao? Lúc đó ta nói, thật ra không phải. Kỳ
thật, lần này ta tới Hạ Tam Thiên, nguyên nhân chủ yếu cũng là tìm Thiết huynh
ngươi hỗ trợ."

Thiết Bổ Thiên ngẩn ra, nói: "Hỗ trợ?"

"Đúng!" Sở Dương nghiêm túc nói: "Chuyện này, trong thiên hạ,
cũng chỉ có Thiết huynh ngươi mới có thể giúp được ta thôi."

Thiết Bổ Thiên thấy hắn nói nghiêm túc như vậy, trong lòng cũng không khỏi trầm
trọng, nói: "Sở huynh cứ nói. Chỉ cần ta có thể giúp được, cho dù dốc hết
lực lượng một nước cũng không từ chối!"

Sở Dương thở dài một hơi, nói: "Còn nhớ ngày đó ly biệt, Thiết huynh từng
nói qua một câu: Giang hồ hiểm ác, phải cẩn thận! Sở Dương ta tự nhận cẩn thận,
cũng đủ cơ trí, nhưng ở Thượng Tam Thiên, vẫn trúng kế của người ta."

Thần sắc Thiết Bổ Thiên căng thẳng: "Trúng kế người ta? Làm sao vậy? Ngươi
bị thương?"

"Bị thương thì không có, nhưng trúng độc rồi." Sở Dương thở dài:
"Thiết huynh, ngươi nhìn ta bây giờ rất khỏe mạnh phải không? Nhưng kỳ thật
là ta dùng linh dược, áp chế độc tính xuống, nhưng đây dù sao cũng không phải
là phương pháp lâu dài. Một khi phát tác thì toàn thân hóa mủ mà chết."

Nói xong, Sở Dương lấy ra một chiếc hồ lô Sinh Linh tuyền thủy, nói: "Đây
chính là thứ ta dùng để áp chế độc tính. Cũng chỉ còn lại một chút này thôi, chỉ
đủ áp chế một tháng thời gian nữa...."

Sở Dương buồn bã, có chút bi tráng nhìn Thiết Bổ Thiên: "Nếu Thiết huynh
không cứu ta, một tháng sau, ta và ngươi, đã là âm dương xa cách. Thiết huynh
ngươi xem, cánh tay của ta đã có biến hóa rồi."

Nói xong sắn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay, chỉ thấy ở trên bắp tay, rõ ràng
có một vùng xanh đen, tựa như đang hư thối vậy.

Sắc mặt Thiết Bổ Thiên lập tức đại biến: "Ngươi trúng độc gì? Không ngờ lại
bá đạo như vậy?" Vừa tức vừa vội: "Trúng độc, ngươi còn uống rượu với
ta làm gì?"

Sở Dương thả ống tay áo xuống, mỉm cười: "Độc có thể không trị, nhưng hảo
huynh đệ gặp mặt, rượu thì vẫn phải uống."

Thiết Bổ Thiên giận dữ, nói: "Bớt nói nhảm đi! Nói mau, ngươi trúng độc
gì? Cần ta giúp ngươi thế nào?"

Thiết Bổ Thiên hiện giờ thật sự nóng nảy rồi. Trong mắt gần như muốn phun ra lửa.

"Loại chất độc này, Thiết huynh cũng từng gặp qua rồi, cho nên sau khi biết
bị trúng độc, ta liền lập tức bỏ qua tất cả, toàn lực chạy như điên xuống dưới
này." Sở Dương chộp lấy tay Thiết Bổ Thiên: "Thiết huynh, ngươi nhất
định phải cứu ta!"

"Yên tâm!" Thiết Bổ Thiên phát thệ lập tức: "Chỉ cần ta có thể
làm, nhất định sẽ cứu ngươi!"

"Quần áo không bằng mới, người không bằng cũ a." Sở Dương than thở một
tiếng: "Vẫn là Thiết huynh ngươi là bằng hữu chí cốt!"

"Rốt cuộc ngươi có nói hay không?" Thiết Bổ Thiên gấp đến đột nhảy dựng
lên.

"Ta trúng độc!" Hai mắt Sở Dương sáng ngời, nhìn vị nữ đế vương này,
nhẹ giọng nói: "Ta trúng xuân độc!"

"Xuân độc?!" Thiết Bổ Thiên nghẹn họng trân trối

"Nói rõ ra , chính là loại xuân độc mà ta từng trúng ở Thủy Nguyệt lâu sơn
mạch." Khóe miệng Sở Dương nhếch lên, lộ ra một nụ cười: "Xuân độc Cấu
giao!"

"A!" Thiết Bổ Thiên kêu lên một tiêng sợ hãi, ngây ra như phỗng.

Giờ khắc này, cả người nàng đều run lên kịch liệt!

Thiết Bổ Thiên rốt cuộc cũng xác định, Sở Dương đã sớm biết chuyện hôm đó! Hôm
nay tới, chính là muốn ngả bài với mình!

Hoàng đế bệ hạ vô cùng xấu hổ, nhưng Sở Dương hiển nhiên sẽ không bỏ qua cho
nàng, đến lúc này vẫn nắm chặt lấy tay nàng, dùng sức lay lay: "Thiết
huynh, ngươi nhất định có thể giải loại độc này!"

"Bí mật lớn nhất mà Thiết Bổ Thiên giấu dưới đáy lòng đột nhiên bị bóc trần,
hơn nữa còn bị đương sự tìm tới tận cửa, vừa thức vừa thẹn vừa quẫn bách, cả
người sớm đã nóng bừng, dùng sức giãy ra, cả giận nói: "Ngươi buông! Buông
ra...."

Đến đến thời điểm này rồi, nếu như Sở Dương buông ra... thì hắn thật sự không
còn là Sở Dương nữa rồi, trực tiếp gọi là Sở Xuẩn Trư đi cho rồi. Chỉ thấy hắn
nắm riết lấy tay Thiết Bổ Thiên, quyết tâm không buông, miệng nài nỉ không ngừng:
"Thiết huynh, ngươi cứu ta đi... Ta trúng độc, rất nghiêm trọng...."

Thiết Bổ Thiên cúi gằm mặt xuống, khuôn mặt như muốn vùi vào trong áo:
"Ngươi chết luôn đi! Buông ra! Ngươi...."

Mơ hồ có thể thấy được, cổ nàng cũng đỏ lên, hai cánh tai cũng hồng nhuận trong
suốt giống như mã não. Quá bất ngờ, quá nhanh chóng, cơ trí của hoàng đế bệ hạ
đã sớm bay lên chín tầng mây, bây giờ trong đầu chỉ là trống rỗng!

Bàn tay Sở Dương đột nhiên phát lực, kéo thân thể nàng vào trong lòng mình, miệng
không ngừng lảm nhảm: "Thiết huynh, Thiết huynh, ngươi đã cứu ta một lần,
giải độc cho ta một lần rồi. Lần này chắc chắn sẽ càng thêm thuần thục, mau giải
độc cho ta đi... Chẳng lẽ ngươi thật sự nhẫn tâm nhìn thấy ta chết...."

Hắn bi phẫn nói: "Ta tốt xấu gì cũng từng đổ máu vi Thiết Vân, vì thiên hạ
sinh mà đánh giặc, vì Thiết Vân đế quốc mà lập công lão hãn mã, vì bệ hạ ngươi
mà cúc cung tận tụy... Bệ hạ, Thiết huynh, hỏng rồi! Độc phát tác...."

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1234