Trong
tiếng hô vạn tuế của văn võ bá quan. Thiết Bổ Thiên chậm rãi bước xuống loan
giá, ánh mắt nghiêm nghị đảo qua, nhẹ giọng nói: "Các khanh bình
thân."
Tất cả quan lại cùng tạ ơn đứng lên.
Nhưng trong đó, chỉ có một người không quỳ xuống.
Sở Dương cứ đứng nghiêng nghiêng, dựa lưng vào cây cột trên đại điện, nhìn Thiết
Bổ Thiên, trong lòng hừ lạnh: Muốn để ta quỳ ngươi? Hừ!
Bất quá, gần hai năm không gặp, vị thiếu niên đế vương này, rõ ràng đã có chút
thay đổi so với ngày xưa.
Vẫn còn trẻ tuổi tuấn tú, vẫn là phong tư cao ngất, nhưng so với dĩ vãng, lại
có thêm mấy phần khí độ ung dung, bớt đi mấy phần non nớt. Mỗi một nhất cử nhất
động đều vô cùng tự nhiên.
Nhìn Thành các tọa giả mạo không hề quỳ xuống hành lễ, không nghĩ tới Thiết Bổ
Thiên không hề cho rằng đó là ngỗ nghịch, mà ngay cả văn võ bá quan cũng riết
mãi thành quen.
Thì ra các tọa Bổ Thiên các có đặc quyền này: Một khi vào kim điện, liền địa biểu
cho Sở ngự tọa, có thể không quỳ!
Cả thiên hạ này, ai mà không tôn kính Sở diêm vương? Được hoàng gia không tiếc
vốn liếng tuyên truyền khắp nơi, Sở ngự tọa đã biến thành đấng cứu thế chủ của
toàn bộ Thiết Vân!
Gặp hoàng đế không quỳ? Có vấn đề gì sao? Đó là lẽ đương nhiên!
Cho dù chỉ là đại biểu cho Sở ngự tọa, cũng tuyệt không thể cúi đầu trước bất cứ
ai!
Thiết Bổ Thiên sải bước, đi về phía trước, càng ngày càng gần.
Trong lòng Sở Dương bỗng nhiên cảm thấy mơ hồ. Đây rõ ràng... là một nam nhân!
Thật là nữ sao?
Sở ngự tọa nhìn Thiết Bổ Thiên, dò xét cẩn thận, càng nhìn càng thấy trong lòng
nghi hoặc trùng trùng: Có hầu kết! Không có ngực! Vòng eo cũng không mảnh lắm,
mông má cũng không tròn...
Trừ việc trên mặt không có râu, bất kẻ là từ phương diện nào, đều là một nam
nhân mà.
Sở Dương thầm nghĩ trong lòng: Nhưng Ô Thiến Thiến tuyệt đối sẽ không lừa gạt
mình... Bất quá hiện tại, đây là chuyện gì?
Chẳng lẽ bà nương hỗn trướng này giả trang nam nhân quá lâu rồi, cho nên bản
thân cũng có một nửa biến thành nam nhân rồi?
Đôi mắt đầu trộm đuôi cướp của Sở ngự tọa híp lại, quan sát.
Thiết Bổ Thiên đi tới trước mặt quần thần, đột nhiên ánh mắt đảo qua, hòa nhã
nói: "Vương thừa tướng, nghe nói thân thể Thừa tướng nhiễm bệnh, làm sao lại
không ở nhà nghỉ ngơi, trẫm vốn định hôm nay kết thúc tảo triều xong sẽ tới nhà
thừa tướng thăm. Thật không nghĩ tới lại gặp được thừa tướng ở nơi này. Thừa tướng
tuổi tác đã cao, phải chú ý tới thân thể."
Vương thừa tướng cảm động tới rớt nước mắt: "Bệ hạ lao tâm quốc sự, nhưng
vẫn còn nhớ tới bệnh tật vi thần, vi thần cảm kích rơi nước mắt. Một chút bệnh
hoạn, làm sao dám lơ là đại sự quốc gia...."
Thiết Bổ Thiên thở dài một tiếng, nói: "Hôm qua trẫm đã chuẩn bị dược vật
đầy đủ cùng phương thuốc. Đợi lát nữa kết thúc tảo triều, sẽ phái ngự y đi phủ
thừa tướng, chẩn trị cho thừa tướng."
Quân vương quan tâm cấp dưới như thế, tất cả quan lại đều cảm động lây. Cả đám
đều hâm mộ nhìn Vương thừa tướng, có một số người, ánh mắt đã ướn ướt rồi.
Thiết Bổ Thiên thong dong thân thiết, vừa đi vừa hàn huyên mấy câu với mấy vị
quan viên, khiến cho văn võ bá quan đều như tắm gió xuân.
Tảo triều còn chưa bắt đầu, nhưng một cỗ không khí người sĩ chết vì tri kỷ,
trung quân ái quóc nồng nhiệt đã lan tràn khắp nơi.
Thiết Bổ Thiên đang đi tới, đột nhiên ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc xộc vào
mũi. Không khỏi thoáng nhíu mày, thuận theo mùi rượu nhìn lại, chỉ thấy vị các
tọa một thân hắc y của Bổ Thiên các kia đang dựa lưng vào cột, bộ dáng say rượu
vẫn chưa tỉnh.
Hai vị các tọa của Bổ Thiên các từ trước tới nay đều vẫn luân phiên vào triều,
hôm qua đã là Thành Tử Ngang, vậy hôm nay đương nhiên Trần Vũ Đồng.
"Trần các tọa đêm qua uống say rồi?" Hoàng đế bệ hạ nói giỡn một câu.
Đối với hai vị bộ hạ cũ Sở Dương lưu lại này, Thiết Bổ Thiên vẫn rất quý trọng,
bằng không cũng không cho bọn họ nhiều ưu đãi như vậy.
"Ừm, say...." Sở Dương hàm hàm hồ hồ nói. Thầm nghĩ, tức tới say
luôn.
"Mang cho Trần các tọa một chén thuốc giải rượu." Thiết Bổ Thiên quay
đầu nói, lập tức có nội thị ứng tiếng. Không bao lâu sau, một chén thuốc giải
rượu nóng hổi đã được bưng lên. Sở Dương đương nhiên sẽ không khách khí, nhận lấy,
ực một hơi cạn sạch.
Đãi ngộ bậc này, khiến cho văn võ bá quan nhìn mà hâm mộ không thôi. Bổ Thiên
các thực là trâu bò nha!
Thiết Bổ Thiên rốt cuộc cũng đi tới ghế rồng, mặt năm lưng bắc, chậm rãi ngồi
xuống.
Sau một phen lễ tiết, triều nghị bắt đầu.
Sở Dương lui sang một bên nghe, càng nghe càng thấy buồn tẻ.
Đơn giản chỉ là, phía đông có nạn hạn hán, phía tây lụt lội, phía bắc có đạo tắc,
phía nam thiếu quan viên, nơi nào đến nhậm chức rồi, nơi nào nên thay người, ai
ăn hối lộ trái pháp luật có bản tấu, ai tạo phúc quê nhà thì được khen ngợi...
Ngoài ra chính là buộc tội nhằm vào quan viên. Ngự sử chí trích từng tên từng
tên quan viên, bên kia thì đứng ra phản bác, sau đó song phương đại chiến nước
bọt...
Những việc như thế, nhiều vô số kể, Sở Dương nghe mà ngáp ngắn ngáp dài. May mà
mình không phải là hoàng đế, nếu bắt mình xử lý mấy việc này suốt ngày, chỉ sợ
đã sớm ngỏm củ tỏi mất rồi...
Nhưng Thiết Bổ Thiên ngồi trên ghế rồng, ngồi thật nghiêm chỉnh, thái độ nghiêm
túc, lần lượt phê duyệt, cẩn thận phúc đáo, cực kỳ nghiêm túc. Mỗi một việc, đều
đưa ra một câu trả lời thuyết phục rõ ràng. Chỉ có rất ít vấn đề là áp xuống.
Hoàng đế bệ hạ nghiêm túc như thế, các vị đại thần nào dám thất lễ? Đương nhiên
tinh thần càng thêm phấn chấn, chỉ sợ mình sơ sẩy một cái, để cho bệ hạ bắt được
thì đúng là vui to rồi...
Đó cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến cho hiệu suất làm việc của quan viên Thiết
Vân đế quốc cực cao. Hoàng đế thông minh, cần chính, nhìn thấu mọi việc, đại thần
không dám thất lễ, Mà quản lý cấp dưới lại càng nghiêm khắc: Lão tử thân là
quan lớn nhất phẩm mà còn phải làm việc ngày đêm không ngừng, đám thủ hạ các
ngươi còn không nhanh nhẹn một chút?
Kết quả là trên làm dưới theo, hiệu quả tạo ra cũng rất rõ ràng.
Chỉ trong một nửa canh giờ, những chuyện vụn vặn mới tới giai đoạn kết thúc.
Ngay sau đó tất cả cùng nghiên cứu công việc biên cương, cùng vấn đề lại trị. Mọi
người mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mà lúc này, thái dương không ngờ đã chiếu xiên vào trong đại điện rồi.
Cuối cùng, Thiết Bổ Thiên tiếp nhận một ly trà từ cung nữ, nhấp một ngụm, nhàn
nhạt hỏi: "Trần các tọa, trong khoảng thời gian này, ngươi xử lý chuyện
giám sát tất cả quan viên thiên hạ thế nào rồi?"
"Hả?" Sở Dương đang ngủ gà ngủ gật, nghe vậy liền vội vàng đứng thẳng
lên.
Thiết Bổ Thiên mỉm cười: " Bổ Thiên các chỉnh đốn lại trị, từ trước tới
nay đều có hiệu quả rõ ràng. Đoạn thời gian trước, lần lượt chỉnh đốn hai
phương Đông Nam, có một số vấn đề, trẫm nhìn mà cũng giật mình. Qua nhiều ngày
như vậy, báo cáo phương Tây Bắc cũng nên có rồi chứ?"
Sở Dương lau lau nước dãi khóe miệng, trố mắt nhìn một hồi lâu, mới nói:
"À, chuyện này à, ta quên mất ..." Mấy câu nói đó, cũng không hề che
giấu, dùng chính khẩu âm của hắn.
Lập tức, tất cả mọi người cùng xôn xao!
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt sắc bén như dao nhìn lại. Tên hỗn đản này, ỷ
vảo hoàng đế bệ hạ sủng tín, không ngờ dám vô lễ như vậy?
Bên kia, một vị quan đầu đầy hoa râm giận dữ, chính là vị Vương thừa tướng kia.
Chỉ nghe hắn run rẩy lớn tiếng nói: "Trần các tọa! Lời này của ngươi là có
ý gì? Bệ hạ tín nhiệm ngươi, mới giao phó trọng trách, giám sát tất cả quan lại
thiên hạ, không ngờ ngươi lại không chút để tâm như thế? Đây chính là quốc gia
đại sự! Đây chính là...."
Tức đến râu tóc dựng lên, nói không ra lời.
Bên cạnh, một người không rõ là hòa giải hay là thêm dầu vào lửa, không mặn
không nhạt nói: "Thành các tọa uống rượu say rồi, có quên cũng chẳng có gì
là lạ. Vương thừa tướng cần gì tức giận như thế?"
Vương thừa tướng lại giận tím mặt: "Triều đình đại sự, chẳng lẽ có thể vì
say rượu mà hỏng việc sao? Bổ Thiên các có uy vọng đi nữa, cũng không thể hoang
đường như vậy!"
Có thể nhìn ra được, nhóm người này lấy Vương thừa tướng cầm đầu, phản đối
thành viên trọng yếu của Bổ Thiên các.
Nhưng Thiết Bổ Thiên nghe Sở Dương nói xong, thân hình khẽ run lên, trong mắt đột
nhiên lóe lên hai đạo quang mang chói mắt, nhìn chằm chằm vào vị Thành các tọa
cả người biếng nhác, nồng nặc mùi rượu này, chậm rãi nói: "Trần các tọa, vừa
rồi ngươi nói cái gì? Trẫm, nghe không rõ."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều có thể nghe ra được, hoàng đế bệ hạ đang cực
lực khắc chế cái gì đó. Tất cả mọi người đều suy đoán chỉ sợ ngay sau đây,
chính là thiên uy chấn động, máu chảy thành sông rồi...
Vị quân chủ này đúng là quyết định thật nhanh, sát phạt quyết đoán vô cùng nha.
Trần Vũ Đồng ngươi cho dù à Bổ Thiên các các tọa, nhưng cuối cùng cũng là nhờ
quang mang Sở diêm vương mới có được địa vị như vậy. Hiện giờ chính ngươi muốn
chết, cũng không trách được người khác!
Trên đại điện, lập tức im ắng tới một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Mọi người bề ngoài nghiêm túc, nhưng kỳ thật lại có chút vui sướng khi người
khác gặp họa.
"Khụ khụ..." Sở Dương ho khan một tiếng, hắng giọng một cái, ngẩng đầu
lên, ánh mắt trong suốt nhìn Thiết Bổ Thiên, chậm rãi nói: "Bệ hạ không
nghe rõ sao? Ta liền lặp lại lần nữa: Ừm, ta vừa nói chính là: À? Chuyện này
sao, ta quên mất rồi...."
Những lời này quả thực chính là đổ thêm dầu vào lửa, quá kiêu ngạo, quá càn rỡ.
Đây căn bản không phải thái độ nói chuyện của một thần tử đối với hoàng đế bệ hạ!
Toàn bộ đại điện lập tức sôi trào.
Quần thần tức giận chửi mắng, đều thượng tấu, muốn cắt chức điều tra Trần Vũ Đồng,
nhốt vào thiên lao, lăng trì xử tử, xử phạt theo hình phạt cao nhất!
Tất cả mọi người đều nhảy ra, cả đám cực kỳ kích động.
Nhất là đám người Vương thừa tướng, càng thêm tức giạn sôi lên, đều tiến lên quỳ
xuống ko chịu đứng lên: "Khẩn cầu bệ hạ lập tức chém đầy tên nghịch thần tặc
tử trong mắt không vua này! Trần Vũ Đồng bất kính với bệ hạ, chính là tử tội!
Vô luận thế nào cũng không thể tha thứ!"
Từ đầu tới cuối, Thiết Bổ Thiên nghe Sở Dương nói xong, đột nhiên liền đứng sững
sờ ở đó, hai mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh hắc y của Sở Dương, hai bàn tay siết
chặt lấy tay vịn ghế rồng, trên tay thậm chí gân xanh cũng nổi lên, cả người khẽ
run rẩy không ngừng.
Thanh âm này, không phải là Trần Vũ Đồng.
Thanh âm này, là của hắn!
Tiếp xúc với ánh mắt trong suốt sau mặt nạ.
Trong lòng thiết Bổ Thiên nổ ầm một tiếng, chỉ cảm thấy hoa mày chóng mặt, thật
lâu sau mới vô lực nhắm mắt lại, phất phất tay nói: "Bãi triều... Trần các
tọa lưu lại!"
"Bệ hạ!" Quần thần kinh hô. Tuyệt đối không thể tưởng được bệ hạ lại
tức tới như vậy, không ngờ lập tức bãi triều rồi!
"Bệ hạ, xin hãy bảo trọng long thể!"
"Ta nói, bãi triều!" Thiết Bổ Thiên vỗ bàn: "Tất cả lui
ra!"
Thiên uy chấn động, quần thần ấp úng không dám nói một lời, ngay cả Vương thừa
tướng vừa rồi c̣òn quỳ xuống không chịu đứng lên, cũng nhanh chóng bò lên. Lúc
này tuyệt đối không được đôi co với bệ hạ.. Nếu không chết thật đó.
"Các ngươi cũng lui ra!" Thiết Bổ Thiên quát nội thị và cung nữ:
"Cả thị vệ nữa, lui ra hết đi!"
"Vâng."
Trong phút chốc, trong đại diện, chỉ còn lại hai người.
Đương kim đế vương Thiết Bổ Thiên cùng vị Trần các tọa giả mạo này.