Nhưng
ngay trong một khắc Sở Dương hạ kiếm xuống, trên cột đá đột nhiên vang lên tiếng
cuồng phong gào thét! Gió giờ khắc này, đã biến thành cơn lốc!
Vù một tiếng, vừa mới chém xuống một tảng đá nặng mấy vạn cân, Sở Dương còn
chưa kịp một cước đá xuống, không ngờ đã bị cơn lốc trực tiếp hất văng ra
ngoài.
Tiếp đó, một thanh âm thanh thúy vang lên, rắc rắc, ầm ầm. Ngay ở trước mặt Sở
Dương, một tia chớp chói mắt đột nhiên phóng lên, điện quang rực sáng, không ngờ
chiếu xạ lên hai vách núi, rồi lập tức phản chiếu.
Sở Dương vừa mở to mắt nhìn lên, lập tức hét thảm một tiếng, vội vàng đưa tay
che mắt.
Chỉ thấy trên mặt tảng đá bị chém ngang, xuất hiện hai đạo quang mang chói mắt.
Thế gian có một quang mang gọi là cực.
Cực hạn chi quang.
Mà hai đạo quang mang này, lại có thể xưng là Cực Trí quang.
Sở Dương liếc mắt nhìn qua một cái, vừa lúc hai đạo quang mang một xanh một trắng
bùng phát quang mang, bất ngờ không kịp đề phòng, hai mắt Sở ngự tọa lập tức chỉ
còn lại một màu trắng xóa, vội vàng nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy khóe mắt không
ngừng chảy ra nước mắt.
Trong lúc nhất thời, hai mắt đau xót vô cùng, không ngờ không thể mở ra được.
Bên tai chỉ nghe thấy tiếng kiếm linh nói năng lộn xộn, kinh hỉ tới cực điểm:
"Trời ạ, không ngờ là thứ này. Trời ạ, không ngờ thật là... Trời ạ...."
Sở Dương càng nghe trong lòng càng cảm thấy ngứa ngáy, những hai mắt thế nào
cũng không thể mở ra được, đành phải hỏi: "Kiếm linh, đây rốt cuộc là thứ
gì?"
"Đây là đồ tốt cực phẩm! Đứng hàng thứ hai trong thiên địa cửu đại kỳ dược,
rốt cuộc cũng gặp được nó ở đây... trời của ta ơi...." Kiếm linh run run
giọng nói.
Bây giờ mới vào chính đề, rõ ràng là quá kích động rồi.
Sở Dương thầm khinh bỉ trong lòng, đồng thời bản thân cũng cố gắng vận công
khôi phục hai mắt. Rốt cuộc cũng có thể hé ra một chút, vội vàng nhìn lại, chỉ
thấy trên mặt cắt ngang của tảng đá, hai khối ngọc đang mặt dối mặt, giằng co!
Một khối thanh mang chớp sáng, tiếng gió vù vù, một khối bạch sắc điện quang chớp
động, tiếng sấm ẩn hiện.
Đúng vào lúc này, phía trên khối ngọc thanh sắc đột nhiên tỏa ra cường quang
chói mắt, đồng thời phía trên khối ngọc bạch sắc cũng tỏa ra một đạo thiểm điện
mãnh liệt.
Sở Dương vội vàng nhắm mắt lại.
Vẫn có thể cảm giác được hai đạo cường quang vừa bạo phát liền lập tức va chạm
mãnh liệt, lần lượt lướt qua đối phương, nhào tới vách núi hai bên. Tiếp đó,
trên vách núi bên trái cuồng phong gào thét bay lên, hất tung tất cả tuyết đọng,
cuốn lên trên không trung.
Còn trên vách núi bên phải, từng đạo từng đạo thiểm điện phi vũ tung hoành, tiếng
sấm ẩn hiện nổi lên không ngừng!
Sở Dương chấn kinh há hốc miệng. Có mấy khối đá nhỏ bay thẳng vào miệng mà vẫn
không có phát giác.
"Thì ra tất cả thiên địa dị tượng của Phong Lôi thai, Phong Lôi sơn đều xuất
phát từ hai mảnh ngọc nho nhỏ này?" Sở Dương rốt cuộc cũng nói ra, khép miệng
lại, rắc một tiếng, mấy cục đá bị hai hàm răng hắn nhai nát, vội vàng phun ra.
"Miếng ngọc nho nhỏ?" Kiếm linh xuy một tiếng: "Đây ko phải là
miếng ngọc, ngươi nhìn kỹ đi rồi nói."
Sở Dương nhìn lại cẩn thận, chỉ thấy hai miếng ngọc một xanh một trắng này
không ngờ giống như lay động, giống như di chuyển... Không đúng, là lưu động.
"Đây là ngọc cao." Kiếm linh thản nhiên nói: "Cũng giống như Huyền
Băng ngọc cao của ngươi, nhưng năng lượng bên trong, lại không chỉ mạnh hơn một
bậc."
"Đây là ngọc cao gì?" Sở Dương chấn kinh hỏi.
"Đây chính là Phong Lôi Thiên tân, danh là Càn Khôn ngọc cao, cho dù là
trong Cửu Trọng Thiên Khuyết, cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Không nghĩ
tới, tới Cửu Trọng Thiên đại lục này lại biến thành một trong cửu đại kỳ dược!"
Kiếm linh trầm giọng nói.
"Phong Lôi Thiên tâm? Càn Khôn ngọc cao?" Sở Dương chẳng hiểu mô tê
gì cả. Thật tình đây là lần đầu tiên hắn nghe được cái tên này.
"Không hiểu thì thôi. Ta chỉ nghĩ, vận khí của ngươi... thật sự là.... khiến
ta không biết nói gì mà." Kiếm linh có chút hâm mộ, ghen tỵ nói.
Ngay cả khuôn mặt hồn thể cũng méo xẹo.
"Xin chỉ giáo." Điểm tốt của Sở Dương chính là chỗ này. Chỗ nào không
hiểu, tuyệt đối sẽ không ngại học hỏi kẻ dưới. Đương nhiên, hỏi xong sẽ tận lực
bồi tiếp qua cầu rút ván.
"Truyền thuyết viễn cổ, Thiên có tâm, có hồn." Kiếm linh thở dài một
hơi, nói: "Mà Thiên chi tâm, đó chính là âm dương giao hòa, càn khôn tương
phùng, phong lôi kết hợp, đó chính là Thiên tâm."
Kiếm linh lại chậm rãi giảng giải: "Phong Lôi Thiên tâm này, hiện tại
chính là Càn Khôn ngọc cao, đợi đến khi phong lôi kết hợp, hòa tan thành một thể,
đó chính là Phong Lôi Thiên tâm."
Hắn nhìn Sở Dương, trầm giọng nói: "Thương Thiên chi tâm."
Cho dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị, Sở Dương cũng bị tin tức này khiến cho chấn
kinh, trước mắt sao bay loạn xạ.
Thương Thiên chi tâm?
Trời đất ơi...
"Đây chỉ là một truyền thuyết." Kiếm linh có chút ngượng ngùng nói:
"Kỳ thật chỉ là một loại hình dung, hình dung sự lợi hại của thứ này mà
thôi."
"Không sao, ta tin là được." Sở Dương mặt mày hớn hở nhìn Phong Lôi
Thiên tâm trước mắt: "Quản nó là truyền thuyết hay không là truyền thuyết.
Sau nay ai bảo nó không phải, ta đánh hắn."
Kiếm linh lại một lần nữa tắt tiếng.
"Thứ này thu thế nào?" Sở Dương khiếm tốn hỏi. Hắn thử dùng ý niệm
chi lực thu vào Cửu Kiếp không gian, kết quả là hai khối ngọc này chẳng coi hắn
là cái chim gì, không hề nhúc nhích.
"Ngươi lấy tay trái làm dương, bắt lôi ngọc, tay phải làm âm, bắt phong ngọc.
Hai tay cùng phát, tách chúng ra, có thể thu vào Cửu Kiếp không gian…” Kiếm
linh nói: "Chú ý, nhất định phải nhanh, nhất định phải thực hiện cùng lúc,
nếu không...."
Còn chưa nói xong, Sở Dương đã đưa tay ra, một tay bắt lấy lôi ngọc, tay còn lại
thì chộp lấy phong ngọc.
Thật mềm mại, thật mịn màng, tựa hồ có thể biến thành bất cứ hình dạng bất đồng
nào.
Sau đó một khắc....
Oanh!
Hai lòng bàn tay Sở Dương lập tức cháy khét lẹt!
Đau tới nhảy dựng lên, vội vàng phủi phủi hai tay, miệng không ngừng xuýt xoa:
"Hỗn đản, sao ngươi không nói nhanh một chút? Khiến ta bị sét đánh rồi?"
Kiếm linh cười hớn hở, vui sướng khi người khác gặp họa: "Đáng đời."
Sở Dương nhảy dựng một hồi, vội vàng lấy thuốc trị thương ra nuốt xuống.
Đúng vào lúc này, đáy cột đá Phong Lôi thai, đột nhiên chậm rãi trầm xuống, mãi
cho tới khi ngang bằng với mặt đất.
Kiếm chủ đại nhân, phúc lợi của ngươi tới rồi." kiếm linh nói.
"Phúc lợi?" Sở Dương ngạc nhiên.
"Đó, xem dưới chân." kiếm linh hất hàm.
Sở Dương cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy mặt đất dưới chân mình đang chậm rãi xuất
hiện những khe hở li ti như tóc. Khe nứt càng lúc càng lớn, càng này càng nhanh
hơn, cuối cùng lộ ra một cái động hẹp, chỉ đủ để một người chui qua.
"Đây chính là thông đạo duy nhất ra vào Hạ Tam Thiên và Trung Tam Thiên.
Trước khi đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu tới tay, chỉ có nơi này mới có thể ra vào,
hơn nưã, chỉ có mình người mới ra vào được."
Kiếm linh nói: "Đây cũng là Thiên Tâm chi lộ!"
Sở Dương kích động: "Từ nơi này, ta có thể tới Trung Tam Thiên? Tới Hạ Tam
Thiên?"
"Không sai." kiếm linh nói: "Bất quá, ngươi phải chú ý, chỉ có
ba tháng thời gian. Hơn nữa, khi thông qua Thiên Tâm chi lộ, hồn thể như ta sẽ
phải ngủ say, không thể giúp đỡ ngươi gì đâu."
Sở Dương liên tục gật đầu: "Không sao hết,với tu vi của ta hiện giờ, nếu
như ở Trung Tam Thiên với Hạ Tam Thiên mà còn cần ngươi hỗ trợ, thì đúng là đập
đầu chết cho xong."
Kiếm linh dặn dò: "Ngàn vạn lần chớ quên! Chỉ có ba tháng! Nhớ lấy nhớ lấy!
Sau ba tháng, phải về tới đây! Chỉ cần chậm trễ một khắc, hậu quả thiết tưởng
không chịu nổi."
Sở Dương mất kiên nhẫn phất phất tay: "Biến đi! Mau đi ngủ đi! Làm thế nào
không cần ngươi dạy, ta tự có cách."
Ngươi có cách cái rắm! Hiên tại, ngươi rõ ràng đã kích động không thấy đông tây
nam bắc đâu nữa rồi...
Kiếm linh vù một tiếng đã biến mất.
Sau đó, Phong Lôi Thiên tâm vừa mới thu vào Cửu Kiếp không gian nhất tề bay
lên, một từ trái một từ phải, tiến vào kinh mạch Sở Dương.
Trên mặt đất, cả động đã tỏa ra sương mù mênh mông.
Sở Dương nhắm mắt lại, nhảy phốc vào, cười ha ha: "Các huynh đệ, lão đại
kính yêu của các ngươi đã trở về!"
Sương trắng phun trào, bao phủ toàn bộ thân ảnh Sở Dương.
.............
Trên Cửu Trọng Thiên Khuyết, tử vân mờ ảo.
Nơi này, mây mờ phiêu đãng quỳnh lâu ngọc vũ, thiên thượng cung khuyết, quả
nhiên không giống phàm thường.
Đây là một tòa cung điện nguy nga ẩn mình trong quần sơn.
Phía trước phia sau có vô số thủ vệ, phong thủ nghiêm ngặt nơi này!
Bóng trắng chợt lóe, Tử Tà Tình một thân bạch y như tuyết nhẹ nhàng đáp xuống,
ngước lên nhìn tòa cung điện nguy nga trước mặt, trong mắt lóe lên quang mang
phức tạp. Tiếp đó, bạch y bồng bềnh tiến lên phía trước.
Chưa đi được hai bước, bóng người đột nhiên lóe lên, hai bóng người kim sắc đã
xuất hiện trước mặt nàng: "Ngươi là người phương nào? Tới đây có việc
gì?"
Tử Tà Tình thản nhiên nói: "Thỉnh bẩm báo Yêu Hậu, người ước định bảy vạn
năm trước tới cầu kiến."
Hai bóng người kim sắc đưa mắt đánh giá một chút, cười nhạt: "Chỉ bằng tu
vi của ngươi, không ngờ cũng có thể ước định cùng Yêu Hậu bảy vạn năm trước?
Ngươi có tư cách?"
Tử Tà Tình thản nhiên nói: "Có tư cách hay không thì phải Yêu Hậu mới đánh
giá được. nếu như ta nói dối, ta ở chỗ này cũng chạy không được. Nếu như ta
không nói dối, làm hỏng đại sự yêu Hậu, ngươi đảm đương được không?"
Kim giáp thị vệ sửng sốt, hồ nghi nhìn nàng một caí, nói: "Chờ."
Tên còn lại vội vàng bay vào bên trong cung điện.
Chỉ một lát sau, đầu đầy mồ hôi hốt hoảng chạy ra: "Yêu Hậu nương nương mời
Tử cô nương vào gặp."
Tử Tà Tình hừ một tiếng, chậm rãi bước đi.
Hai gã thị vệ khom người nghênh đón, thần tình tươi cười, liên tục xin lỗi.
Trong đại sảnh.
Tử Tà Tình ngồi đối diện với một cung trang mỹ phụ, sắc mặt trầm tĩnh.
"Ngươi tới đây, là đáp ứng yêu cầu của ta năm đó?" Yêu Hậu nâng chén
trà, nhấp một ngụm, ánh mắt có chút như cười như không nhìn Tử Tà Tình: "Bảy
vạn năm trước, ngươi không tiếc mọi giá cũng phải liều mạng đào tẩu. Hôm nay lại
tự động tìm tới cửa đáp ứng?"
"Đúng." Tử Tà Tình hít một hơi: "Nhưng ta cũng hi vọng, Yêu Hậu
có thể thỏa mãn ta một điều kiện."
Yêu Hậu híp mắt lại, lóe lên quang mang nguy hiểm, nói: "Bao nhiêu vạn năm
qua, vẫn chưa có kẻ nào dám nói điều kiện với ta. Không nghĩ tới một yêu tinh
nho nhỏ hiện giờ không ngờ lại dám nói điều kiện trước mặt ta... "
"Ta có thể dùng bổn mạng của ta và Tử Huyền đan mà ta tu luyện mười vạn
năm mới có, cứu Thái Tử một mạng." Tử Tà Tình bình tĩnh nói, trong mắt
thoáng hiện một tia đau đớn và tưởng niệm, nhưng lập tức lại bị một vẻ kiên quyết
thay thế."Nhưng ta muốn làm người!"
"Ngươi muốn làm người?" Thân hình lười nhác của Yêu Hậu đột nhiên đứng
phắt lên, chấn kinh nhìn nàng, ánh mắt lăng lệ mà không dám tin!
"Đúng ta, ta muốn làm người, một con người chân chính! Không phải người
hóa hình, mà là... người!" Tử Tà Tình nhẹ nhàng quỳ bái: "Thỉnh Yêu Hậu
thành toàn!"