Chương 1220: Bắt Chẹt


"Chỉ
vài chén rượu?" Tuyết Lệ Hàn dở khóc dở cười: "Ngươi có biết, vừa rồi
ngươi tổng cộng uống hết của ta mười sáu chén rượu, đã gia tăng cho ngươi ba
trăm năm tu vi rồi? Hiện giờ không ngờ ngươi còn muốn cả cao rượu? Ngươi không
sợ nổ tung mà chết à?"

"Không sợ!" Sở Dương vênh váo nói: "Cùng lắm thì mười tám năm
sau lại làm một hảo hán!"

Tuyết Lệ Hàn tắt tiếng: "Ta nói này huynh đệ, ngươi không biết, thứ chúng
ta vừa uống, chỉ là một vò cao rượu rất nhỏ, còn không tới nửa cân, lại còn bị
bỏ thêm một trăm cân nước pha loãng... Mà mười sáu chén, lại gia tăng cho ngươi
ba trăm năm tu vi!"

Ánh mắt Sở Dương sáng ngời: "Thì ra là thế! Vậy ngươi lại cho ta khoảng chục
vò là được."

Tuyết Lệ Hàn cả giận: "Một vò cũng không có!"

Sở Dương bám riết không tha: "Năm sáu vò cũng được."

"Một giọt cũng không cho." Tuyết Lệ Hàn kiên quyết.

"Ít nhất cũng phải hai vò." Sở Dương cả giận nói: "Đây cực hạn của
ta. Ít hơn ta không thèm!"

"Nhiều nhất một vò!" Tuyết Lệ Hàn nói: "Lấy thì lấy, không lấy thì
thôi!"

“Thành giao!" Sở Dương vội vàng đồng ý: "Một vò thì một vò! Lấy
ra!"

Tuyết Lệ Hàn trừng mắt mà nhìn.

Tức giận ném ra một vò, nói: "Ngươi bây giờ thật sự không biết xấu hổ."

Sở Dương vội vàng ôm chầm lấy vò rượu, lập tức vứt vào Cửu Kiếp không gian, cười
hắc hắc: "Nếu ta thích mặt mũi thì bầu rượu này đã cạn sạch rồi. Đây chính
rượu ngon một chén có thể gia tăng mấy chục năm tu vi nha."

Nói xong lại nói: "Ngươi còn thứ gì tốt không? Dù sao bây giờ ngươi cũng
phải về rồi, mà ta còn phải rất lâu nữa mới có thể chạy lên thăm ngươi. Mà lên
tới nơi rồi, cũng không biết có thể gặp được ngươi hay không... Dứt khoát lưu lại
ít đồ đi."

Đối với tên mặt dày như tường thành này, Tuyết Lệ Hàn cho dù sống cả trăm vạn
năm, cũng không nhịn được mà có cảm giác hết đỡ. Lắc đầu quầy quậy: "Không
có."

Sở Dương chưa từ bỏ ý định, giữa chặt lấy ống tay áo Tuyết Lệ Hàn, ra sức kéo một
cái. Xoạt một tiếng, cả ống tay áo đã bị xé xuống.

"Ngươi làm gì vậy?" Tuyết Lệ Hàn cả giận nói.

"Ta vốn tưởng áo người mặc là đao thương bất nhập... Thì ra không phải."
Sở Dương thất vọng nói.

Thì ra con hàng này định vơ vét quần áo mình. Không ngờ còn muốn lột sạch.

Tuyết Lệ Hàn càng lúc càng cảm thấy nơi này không nên ở lâu, đối với mặt một
tên cứng mềm không ăn, da mặt dày như tường thành, tâm đen như than này, cái cảm
giác vô lực trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, suy sụp nói: "Ngươi được lắm!"

Sở Dương vẫn chưa từ bỏ ý định: "Nếu không ngươi thu ta vào giới chỉ trữ vật
của ngươi, ta tự lựa chọn."

Tuyết Lệ Hàn hoảng sợ.

Con hàng này không ngờ muốn trực tiếp chui vào bảo khố của ta.

"Ta đi đây." Thân hình Tuyết Lệ Hàn lóe lên một cái đã biến mất không
thấy trăm hơi đâu nữa.

Sở Dương đảo tròng mắt, nhanh tay nhanh chân thu sạch ngọc thai, ghế ngồi trên
mặt đất cùng bầu rượu vào trong Cửu Kiếp không gian, thì thào mắng: "Thật
là nhỏ mọn."

Bóng người chợt lóe, Tuyết Lệ Hàn lại xuất hiện, kinh ngạc nhìn bãi đất trống
không, cả giận nói: "Cái bàn với bầu rượu của ta đâu?"

"Chúng đổi thành họ Sở rồi." Sở Dương điềm nhiên nói: "Chỉ là mấy
thứ tùy tiện dùng băng tuyết tạo thành, coi ngươi đau lòng kìa, còn ra dáng đại
năng nữa không?"

"Ngươi biết cái gì!" Tuyết Lệ Hàn cả giận nói: "Đó là Thủy Hỏa
ngọc và Càn Khôn hồ!"

Hai mắt Sở Dương sáng ngời, khiêm tốn thỉnh giáo: "Còn xin thỉnh giáo, cái
gì gọi là Thủy Hỏa ngọc và Càn Khôn hồ?"

Tuyết Lệ Hàn lắc đầu thở dài, giơ tay, duỗi một ngón tay, cách không chỉ thẳng
vào mũi Sở Dương, run rẩy hai cái, hung hăng gật đầu: "Ngươi được! Ngươi
được lắm! Được được được...."

Sở Dương vô tội nói: "Ngươi đang kích lệ ta sao?"

Lời còn chưa dứt, Tuyết Lệ Hàn đã biến mất. Tiếp đó trên chín tầng mây truyền tới
một tiếng sét đánh, ẩn ước có thể thấy được kim quang chợt lóe lên cách đó ngàn
vạn dặm rồi biên mất.

Tuyết Lệ Hàn rốt cuộc cũng đi thật rồi.

Đối với cái thế giới này, hắn thật sự không muốn ở lại một khắc nào nữa.

Tiếp tục ở lại, chỉ sợ ngay cả cái quần lót của mình cũng bị tên hỗn đản này vơ
vét mất thôi. Ta dù sao đường đường cũng là Đế Quân Thiên Khuyết ... Trắng mông
trở về thì còn ra cái gì...

"Lời lớn rồi." Sở Dương thì thào lẩm bẩm, thần sắc vui sướng vô cùng:
"Về sớm là tốt! Ngươi ở đây, lão tử cả người khó chịu. Ai bảo ngươi mạnh
hơn ta nhiều như vậy...."

Nói xong liền lấy bầu rượu ra ngắm nghía: "Càn Khôn hồ? Hắc hắc... có thể
đựng bao nhiêu đây? Ta xem nào...." Đưa thần thức vào dò xét, lập tức mừng
rỡ.

Chỉ thấy bên trong là một không gian tối thui, chỉ là ở phía dưới cùng, còn lưu
lại một ít rượu, chỉ chiếm một một góc không gian.

Theo như Tuyết Lệ Hàn nói, bên trong có ít nhất một vò rượu cao, dùng một trăm
cân nước. Tuyết Lệ Hàn uống hết ba bốn chén, ta uống hết mười sáu chén, cộng lại
bất quá cũng chỉ hai mươi chén, tối đa cung chỉ bốn năm cân. Như vậy, bên trong
ít nhất cũng phải còn chín năm chín sáu cân?

Vậy mà chỉ chiếm một chút không gian như vậy?

Nếu như chứa đầy thì chẳng phải sẽ tới vạn cân sao?

"Giàu to rồi!" Sở Dương cười toe toét: "Ta thích nhất chiếm tiện
nghi."

Nói xong liền lấy ra Thủy Hỏa ngọc trong miệng Tuyết Lệ Hàn, đặt trước mặt ngắm
nghía một phen. Sau đó rắc một tiếng, bẻ ra một khối, chỉ cảm thấy một cỗ linh
khí nồng đậm đột nhiên phun ra, nhất thời xộc hết vào cả miệng mũi.

"Thật là lợi hại!" Sở Dương vội vàng ném chỗ Thủy Hỏa ngọc còn lại
vào Cửu Kiếp không gian, lập tức vận chuyển thần công, thu cỗ linh khí này vào
đan điền, chỉ cảm thấy tu vi của mình ầm ầm tăng trưởng.

Cỗ linh khí này, bên trong ôn nhuận không ngờ còn mang theo một vẻ cuồng bạo, .
Hai loại thuộc tính hoàn toàn bất đồng chạy trong kinh mạch. Sở Dương giống như
thời thời khắc khắc đều được hưởng thụ băng hỏa lưỡng trọng thiên, toàn thân vừa
dễ chịu không nói nên lời lại vừa khó chịu tới muốn đánh nhau.

Loại tư vị này, thật sự khó miêu tả được.

Hơn nữa, theo linh khí được Cửu Trọng Thiên thần công thôi động, miếng Thủy Hỏa
ngọc trong tay đã dần dần mất đi màu sắc. Từ trong suốt, dần dần biến thành u
ám... Sau đó...

Đến khi xuất hiện vết nứt, viên Thủy Hỏa ngọc lớn bằng lòng bàn tay này chậm
rãi nhỏ đi, cuối cùng hóa thành một đống bột phấn. Sở Dương phát hiện, tu vi của
mình từ kiếm thánh cửu phẩm sơ cấp, một lèo leo lên tới kiếm thánh cửu phẩm đỉnh
phong!

Khoảng cách tới đột phá nhất phẩm chí tôn, chỉ còn một bước là qua.

Sở Dương đứng lên, có chút cảm khaí. Từ hoàng cấp lên tới quân cấp, cơ bản là một
phát nhảy tới mấy cấp. Mà riêng cỗ lực lượng vừa rồi, cũng đủ để mình tăng từ
hoàng tọa nhất phẩm lên tới thánh cấp nhị phẩm!

Nhưng hiện tại, ba trăm năm tu vi do rượu mang tới cộng thêm lực lượng khổng lồ
của một khối Thủy Hỏa ngọc, mới có thể khiến mình từ thánh cấp cửu phẩm sơ cấp
thăng lên tới cửu phẩm đỉnh phong.

Có thể tưởng tượng được, sau khi đạt tới chí tôn, mỗi một lần tăng cấp, sẽ phải
gian nan tới mức nào! Chẳng trách đám chi tôn, ai nấy đều có một đống tuổi...
Tu vi cao cường như vậy, đều là vô tận năm tháng tích lũy mà ra đó...

Mghĩ tới đây, trong lòng Sở Dương vừa động. Nhớ tới ngày đó, mình tung ra một
kích cuối cùng khi cứu Hàn Tiêu Nhiên.

Một kích đó đã là Sở Dương liều mạng rồi. Thậm chí phần thắng rất nhỏ, tỉ lệ sống
sót cũng tuyệt không lớn.

Nhưng ngay trong một khắc đó, Cửu Trọng Thiên thần công đột nhiên tự nhảy lên một
cái.

Cũng chỉ là nhảy lên một cái, nhưng lại khiến cho uy lực kiếm chiêu tăng lên gấp
đôi.

Nếu như toàn bộ Cửu Trọng Thiên thần công ba động, vậy kiếm chiêu sẽ cường đại
tới mức nào đây.

Sở Dương nghĩ trong lòng, càng không thể chờ đợi nữa, tranh thủ thời gian thử
nghiệm.

Nhớ rõ uy lực Cửu Trọng Thiên thần công kiếp trước, so với kiếp này vẫn còn mạnh
hơn. Vì sao sau khi mình hoàn toàn nghịch chuyển vận mệnh, Cửu Trọng Thiên thần
công lại trở thành tầm thường như thế?

Chỉ có uy lực tầm thường như vậy?

Căn bản không đúng nha.

Bên trong nhất định có nguyên nhân nào đó, khiến cho mình không thể khai thác
được lực lượng thần kỳ của Cửu Trọng Thiên thần công. Mà Sở Dương hiện tại
chính là đang thử khai phá bảo khố này.

Trên đỉnh đầu đại tuyết lại tung bay, trên mặt tuyết, Sở Dương đang cố gắng.

Đúng vào lúc này, đột nhiên ba một tiếng, một cục băng từ trên trời rớt xuống nện
thẳng vào đầu hắn.

Sở Dương ngẩn ra, đưa ta bắt lấy, chộp cục băng vào trong tay.

Trên trời rơi tuyết rơi nước rơi băng cũng không có gì kỳ quái, nhưng hiện tại
không ngờ lại rơi xuống một cục băng to tướng.

Mở lòng bàn tay ra, chỉ thấy khối băng ba một tiếng đã vỡ ra, bên trong lộ ra một
tờ giấy đạm kim sắc. Trong lòng Sở Dương vừa động, mở tờ giấy ra, chỉ thấy bên
trên viết mấy chữ phiêu dật.

Đúng là bút tích của Tuyết Lệ Hàn.

Tên gia hỏa này không ngờ từ Cửu Trọng Thiên Khuyết ném thư xuống, không biết
hao phí bao nhiêu khí lực cũng không muốn đích thân xuống gặp Sở Dương.

" Nhân sinh bản thị vô tình đạo, khước yếu chân tình úy tịch liêu: mạc đạo
đan tâm tằng mẫn diệt, phóng nhãn vực ngoại hữu thiên kiêu."

Sở Dương đầu tiên là cười cười, tiếp đó liền trầm tư.

Sống trên đời ai mà không có sinh lão bệnh tử.

Đây là luân hồi chi đạo, cũng là vô tình chi đạo. Bất kể lão, bệnh, tử đều là
vô tình. Dù không tình nguyện, ngày đó rồi cũng sẽ tới.

Nhưng bên trong thế giới vô tình, lại tràn đầy chân tình yêu thương.

Chính như lịch đại Cửu Kiếp kiếm chủ, lịch đại cửu kiếp. Thông đạo cuối cùng mà
cửu kiếp vượt qua, đó là một vô tình đạo, nhưng Cửu Kiếp kiếm chủ lại dùng chân
tình lớn lao, dùng chân tình khuynh tâm, mở ra, hộ tống!

Sở Dương biết, kỳ thật bài thơ này của Tuyết Lệ Hàn, quan trọng nhất là hai câu
trước. Hai câu phía sau thuầ thúy chỉ là thói quen của Tuyết Lệ Hàn. Thêm hai
câu vào chỉ để cho đủ thôi.

"Trước kia ta vẫn chấp nhất vô tình đạo, hữu tình đạo." Sở Dương khẽ
mỉm cười: "Nhưng thật ra ta sai rồi, hay là cả thiên hạ đều sai rồi."

“Vô tình chính là đạo, hữu tình chính là nhân, thế đạo vô tình, thế nhân hữu
tình."

Sở Dương lắc đầu mỉm cười: "Thế nhân nhầm lẫn ở chỗ đem người và đạo ghép
lại thành một. Kỳ thật, trên đời vốn không đạo, thiên hạ người có tình. Chính
là như thế."

Nghĩ thông suốt điểm này, Sở Dương lập tức cảm thấy cả người thoải mái.

Cảm ngộ này, tuy hiện tại không thể mang tới cho mình lợi ích rõ ràng, nhưng loại
lợi ích vô hình này cũng đủ để theo bước chân mình cả đời rồi!

Cửu Trọng Thiên thần công trong cơ thể tựa hồ khẽ lay động, chậm rãi vận chuyển.

Trong lòng Sở Dương vừa động, vội vàng nắm lấy cơ hội thôi động. Tu vi trong cơ
thể nhảy chồm lên giống như trường giang địa hải, nhưng Sở Dương cũng phát hiện,
năng nượng căn bản của Cửu Trọng Thiên thần công vẫn một mực ngủ đông trong đan
điền đã thong thả lay động.

Cũng không mạnh mẽ.

Hơn nữa, một tia tử khí mông lung trong đan điền cũng chậm rãi lay động.

Chỉ khi tia tử khí này lay động, Cửu Trọng Thiên thần công mới có thể theo đó
mà động.

Trước đó, hắn không ngờ chưa từng phát giác ra, linh khí trong đan điền của
mình, từ khi nào lại có thêm một tia tử khí!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1220