Chương 1217: Ta Nào Dám Đắc Tội Ngươi


"Ngươi thành thành thật thật ngồi cho ta!" Nhìn bộ dạng Sở Dương,
Tuyết Lệ Hàn cũng nhịn không được mà trừng mắt nhìn một cái. Tên gia hỏa này nhìn thế nào cũng chẳng giống với tiền thế trước kia?

Vừa biết chỉ là hiểu lầm, lập tức bắt đầu giở trò lưu manh...

"À, ngươi cứ nói chuyện của ngươi đi, quản ta làm gì." Sở Dương nói.

Tuyết Lệ Hàn thở dốc một hơi, áp chế cơn giận trong lòng, không quan tâm nữa, hết sức chăm chú nhìn mấy con ma tước đang mổ thóc, nói: "Mười hai vạn
năm trước, trên Cửu Trọng Thiên Khuyết đột nhiên xảy ra một cuộc đại
chiến!"

"Có hai người, một trận đánh chín năm! Trong chín năm,
chiến trường mở rộng tới phạm vi chín trăm ức dặm!" Tuyết Lệ Hàn nói ra
từng chữ một.

"Khụ khụ khụ khụ khụ ..." Sở Dương mặt mũi đỏ bừng, ho khan liên tục, thở không ra hơi.

Lúc này, thật sự là bị nghẹn gần chết.

Hai người đánh nhau, đánh liền một mạch chín năm! Chiến trường rộng tới chín trăm ức dặm...

Sở Dương cảm thấy đại não mình giống như thiếu dưỡng khí, vừa nhấp một
ngụm rượu lập tức sặc sụa, phun hết ra từ lỗ mũi, liên tục ho khan giống như một con quỷ mắc bệnh lao vậy.

Trên mặt Tuyết Lệ Hàn nổi lên
gân xanh, ra vẻ không nghe thấy, lập tức coi tên hỗn đản trước mặt này
thành một đống cứt chó thối, không đáng quan tâm, tiếp tục trầm giọng
nói tiếp.

"Trận chiến đó thật sự là kinh thiên động địa! Tất cả
những nơi trải qua, đều bị đánh cho nát thành bụi phấn. Có một số người
tự cho rằng tu vi cao siêu chạy tới quan chiến, kết quả là mới đứng
ngoài vòng chiến mười vạn dặm, đã bị ba động chấn thành bột mịn! Hai
người đánh nhau, mãi cho tới cuối cùng vẫn bất phân thắng phụ."

Sở Dương ho khan khàn cả giọng.

"Cuối cùng, bọn họ cũng đánh tới địa bàn của ta. Ta đang lo lắng thì... bọn họ ngưng chiến rồi."

"Chỉ nghe thấy một người trong đó đó: Ngươi đánh không lại ta. Tên còn lại
cũng phản pháo: ngươi cũng đánh không lại ta. Sau đó hai người cùng kêu
lên: Tiếp qua vài năm nữa, ta sẽ có thể đánh thắng ngươi. Tiếp đó cùng
cười lớn.”

Tuyết Lệ Hàn nhíu mày: "Cũng không biết hai kẻ này có
bị điên không. Bọn họ đánh nhau chín năm, không biết có mấy vạn ức người và sinh linh chết dưới dư ba chiến đấu của bọn hắn tạo ra. Không ngờ
còn cười vui vẻ đến thế."

Sở Dương cuối cùng cũng ngừng ho khan.

Thầm nghĩ, đây là cái chim gì vậy, quá mức mơ hồ, hơn nữa ta thấy cũng chẳng có vẻ gì có liên quan tới ta.

"Sau đó, một người trong đó nói: Ngươi muốn đi đâu? Tên còn lại cũng hỏi:
Ngươi thì sao, muốn đi đâu? Người lên tiếng trước nói: Ta tìm một chỗ,
mang theo các lão bà du ngoạn.

Người lên tiếng sau nói: Cũng
giống chủ ý của ta. Ta cũng muốn tìn một chỗ, mang theo các lão bà du
ngoạn. Sau đó hai người cùng đồng thanh nói: Con mẹ ngươi, đừng có đi
chung chỗ với ta!"

"Sau đó hai người nhìn nhìn chiến trường nói:
Đánh quá kịch liệt rồi. Đều tại ngươi, ngoan ngoãn để ta đánh thì có
phải không việc gì không? Tên còn lại nói: Vậy sao ngươi không ngoan
ngoãn để ta đánh ngươi?"

Sở Dương nghe mà ngáp dài.

Hai
tên này nói chuyện thế nào mà càng nghe càng thấy tà khí. Hơn nữa miệng
lưỡi còn sặc mùi lưu manh, hoàn toàn không có ý nghĩa, càng không có nội dung, nghe mà buồn ngủ.

"Một người trong đó nói: Nhưng đại kiếp
nạn đã thành, không thể xoay chuyển nữa rồi. Tên còn lại nói: Không sai, vùng thiên địa này, mười ba vạn năm sau sẽ có vực ngoại thiên ma xuất
hiện. Vốn có thể ngăn lại, nhưng bị chúng ta phá hư, nửa điểm hi vọng
cũng không còn."

Sở Dương ho khan mãnh liệt, vực ngoại thiên ma!

Ta fuk con bà ngoại nó!

Pháp Tôn bịa đặt ra vực ngoại thiên ma, không ngờ lại thật sự có?

Nếu biết chuyện này, cho dù là Pháp Tôn, nhất định cũng phải tắt tiếng, không biết nói gì.

Tuyết Lệ Hàn tiếp tục nói tiếp.

"Lúc ấy, một người trong đó nói: Chuyện này quản làm gì, mặc kệ đi. Tên còn
lại nói: Vừa nhìn là biết ngươi không có kiến thức. Lão tử liếc mắt một
cái cũng biết đây là thiên ý."

"Lúc đó, người kia nói: Thiên ý
cái gì? Nói như đánh rắm. Tên còn lại nói: vùng thiên địa này tự thành
hồng mông, đúng là có bất thế chi kiệt ứng vận mà ra. Huyết khí nhiều
người như vậy cũng không thể lãng phí. Người lên tiếng trước nói: Ngươi
nói bọn họ đáng chết? Tên còn lại nói: Không đáng chết, làm sao ta lại
tới chỗ này đánh nhau?

Khóe miệng Sở Dương khẽ giật giật, thầm
nghĩ, tên nói sau nói càng thối hơn. Chính ngươi đánh chết người ta lại
nói người ta nên chết. Lại còn thiên ý?

Hơn nữa, mở miệng ra một cái là lão tử, khẩu khí nói chuyện không giống đại năng tí nào. Quả thực so với lão tử còn thô tục hơn.

Nói tới đây, Sở Dương thật sự hết chỗ nói rồi.

"Người lên tiếng trước nói: Vậy ngươi nói nên thế nào giờ? Tên còn lại nói:
Chúng ta cứ lưu lại đồ, còn về sau như thế nào thì không liên quan tới
chúng ta."

"Tên lên tiếng trước nói: Cũng được. Sau đó hai người
liền vẫy tay gọi ta tới. Tên lên tiếng trước nói với ta: Vừa rồi ngươi
nghe được phải không? Tên còn lại nói: Nghe không thấy thì điếc con mẹ
nó rồi."

Tuyết Lệ Hàn cười khổ một tiếng, nói: "Hai người bọn họ
vừa đánh nhau xong, ta nửa điểm cũng không dám thở mạnh, cung kính vâng
vâng dạ dạ. Sau đó mới nhìn lên, hai người này một người hắc y như mực,
một người bạch y như tuyết. Hai người đều có bộ dáng thiếu niên, một
người tà khí một người ngông cuồng. Người ngông cuồng tóc dài xõa vai,
người tà khí thì ngay cả hơi thở cũng thấy tà rồi..."

"Sau đó hai người bọn họ khua chân múa tay cả nửa ngày, rồi ném cho ta tám miếng
sắt nhỏ. Tên thanh niên tà khí kia thổi một hơi, tựa hồ có cái gì đó bị
hắn thổi đi mất, nói: Tạm gác lại cho người hữu duyên đi."

"Sau
đó bọn họ dặn dò ta mấy câu. Khi bọn họ rời đi, ta tựa hồ nghe thấy
thanh âm một nữ tử nói: Có nam có nữ, mới là âm dương khẩu. Thanh niên
tà khí kia liên tục gật đầu, vung tay vỗ thẳng vào mấy miếng sắt, híp
mắt hí hửng nói: Đúng đúng đúng. Sau đó chợt lóe lên một cái đã không
thấy tăm hơi đâu nữa."

Sở Dương có ngu ngốc cũng có thể nghe ra, tám miếng sắt nhỏ đó, chính là Cửu Kiếp kiếm. Nhưng làm sao lại chỉ có tám miếng?

"Sau đó ta liền ôm tám miếng sắt đó vào trong lòng, phát hiện, nếu ghép lại, vừa vặn một thanh kiếm. Thế là coi như thành bội kiếm của mình. Mãi cho tới hai vạn năm sau, mới dựa theo chỉ thị, tìm tới Cửu Trọng Thiên đại
lục, tìm kiếm người hữu huyên. Nhưng tới đây rồi thì thấy, kẻ nào kẻ nấy đều hám lợi đen lòng, người người tranh cường háo thắng. Không ngờ
không ngừng có kẻ tính kế ta... Lúc đó thanh âm vị thanh niên tà khí kia đột nhiên vang lên trong lòng ta, nói: Nhân tâm đáng giết, đáng giết
thì cứ giết. Kết quả là ta nổi giận, trực tiếp gấp Cửu Trọng Thiên,
chuẩn bị hủy diệt luôn thế giới này."

“Đúng vào lúc này, thanh âm thanh niên tà khí kia lại vang lên: Ai nha, ta còn chưa nói xong mà.
Nhân tâm đáng giết, đáng giết thì giết, nhưng nhân tâm có thể dạy, có
thể cảm hóa thì cảm hóa. Nhưng lúc đó, Cửu Trọng Thiên đã bị ta giết mất một nửa rồi."

Tuyết Lệ Hàn cười khổ: "Ta vội vàng chỉnh hợp lại, nhưng chỉ có thể sửa lại hình dạng bảo tháp cửu trọng, hơn nữa lúc đó
vội vàng nên làm không chuẩn xác, vừa mới chỉnh hợp lại thì sụp đổ.
Thành ra lại phải gấp lại không gian, biến thành tam trọng thiên. Nhưng
chẳng biết tại sao, tám miếng sắt nhỏ trong lòng ta lại chấn động không
ngừng, cuối cùng bay vụt ra khỏi lồng ngực ta, tự động tổ hợp thành một
thanh kiếm ngay trước mặt ta, sau đó lại liên tục giải thể, biến mất vào trong tam trọng thiên."

"Nhưng sau khi thanh kiếm này biến mất, đại lục vừa bị ta gấp thành tam trọng thiên rốt cuộc cũng ổn định lại."

“Sau đó, không biết thế nào lại có truyền thuyết Cửu Kiếp kiếm."

Tuyết Lệ Hàn nói tới đây liền liên tục nốc hết bốn năm chén rượu, cười khổ rộ lên: "Thế nhân đều cho rằng người gấp Cửu Trọng Thiên là chủ nhân Cửu
Kiếp kiếm, nhưng chỉ có mình ta mới biết, ta không phải! Ta trừ việc đeo kiếm hai vạn năm, bồi dưỡng linh trí của nó thành kiếm linh ra, căn bản không phải chủ nhân Cửu Kiếp kiếm! Mà lịch đại Cửu Kiếp kiếm chủ, mới
là chủ nhân Cửu Kiếp kiếm."

"Nhưng chủ nhân chân chính của Cửu
Kiếp kiếm lại chỉ có một. Đó chính là người nhất kiếm vũ trường thiên
tại thời điểm cửu cửu quy nhất! Đó mới là chủ nhân Cửu Kiếp kiếm chân
chính!"

Ánh mắt Tuyết Lệ Hàn sáng ngời, nhìn Sở Dương: "Mà ngươi
lại vừa khớp với cửu cửu quy nhất, Cửu Kiếp kiếm chủ thứ chín! Cũng có
thể nói chính là người mà hai người kia lựa chọn. Hiện tại ngươi cũng
nên minh bạch, vì sao ta phải đặc biệt tới đây giải thích cho ngươi..."

Hắn cười khổ: "Ta không thể giết ngươi, cũng không thể đắc tội ngươi, nhưng cũng không thể giúp ngươi. Ngươi hiểu lầm ta... ta không giải thích sao được?" Vị đại năng Tuyết Lệ Hàn gấp Cửu Trọng Thiên này thở dài một
hơi: "... Ta làm sao chọc nổi ngươi!"

Sở Dương nghe mà choáng váng đầu óc.

Hiện tại rốt cuộc cũng minh bạch.

Trong Cửu Kiếp kiếm chỉ sợ còn ẩn chứa đại bí mật.

Tuyệt đối không chỉ có Cửu Kiếp kiếm pháp mà thôi!

"Ta hiểu rồi." Sở Dương hít sâu một hơi lạnh, trầm giọng nói.

Tuyết Lệ Hàn nói: "Cho nên, một vạn năm nữa ngươi phải đạt tới, thậm chí là
vượt qua trình độ của ta, đi nghênh chiến vực ngoại thiên ma!'

Sở Dương thầm cười khổ trong lòng, nói: "Tuyết huynh, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Tuyết Lệ Hàn trầm ngâm, tính toán một hồi, nói: "Hẳn là không tới một trăm vạn năm."

Sở Dương lắc lắc dầu: "Anh zai, ngài tu luyện một trăm vạn năm, mới tới
được cảnh giới bây giờ. Vậy mà còn muốn ta dùng một vạn năm để siêu việt ngươi... đi nghênh chiến vực ngoại thiên ma. Mà ta bây giờ chỉ là một
người ngay cả Cửu Trọng Thiên Khuyết cũng không bò lên nổi... Ngài không cảm thấy, cái này có chút, có chút vớ vẩn sao?"

Tuyết Lệ Hàn nghiêm túc nói: "Ta nói là sự thật."

Sở Dương nghiêm túc nói: "Ta nói cũng là sự thật."

Hai người đối mặt nhìn nhau.

"Ta mặc kệ ngươi." Tuyết Lệ Hàn nói: "HIện tại giải thích một chút kiếp trước của ngươi."

Sở Dương vặn vặn người, ngả ngón nằm xuống ngọc thai, vô vị nói: "Ngươi nói đi."

"Kiếp trước của ngươi là một kiếp thực sự." Tuyết Lệ Hàn nói: "Ngươi lấy được Cửu Kiếp kiếm kiếm tiêm, ta lập tức có cảm ứng, liền xuống dưới xem
xét. Vừa thấy thì thất vọng, thì ra ngươi cũng chỉ lấy được mũi kiếm,
những thứ khác thì không có cái nào. Cái này hoàn toàn khác với lịch đại Cửu Kiếp kiếm chủ. Mà ngươi lại là thế hệ mấu chốt nhất, làm sao lại
như thế? Cho nên ta mới quan sát người thật kỹ."

"Nhưng càng quan sát, ta cảng cảm thấy mơ hồ. Vị Cửu Kiếp kiếm chủ này cũng quá thảm
rồi. Ta xem thiên cơ, thì chỉ thấy hỗn loạn, căn bản không thể đoán
trước được tương lai của ngươi, rốt cuộc khi ở Phong Lôi thai, thời gian và không gian hỗn loạn mãnh liệt."

Sau đó ta mới phát hiện, hết
thảy đều trở về nguyên điểm. Về phần vì sao phải cho ngươi trọng sinh,
ta cũng không hiểu nổi. Nhưng ngay trong một khắc khi thời không hỗn
loạn, ta có thể cảm thấy thần thức tà khí thanh niên kia lưu lại khẽ
chấn động một cái. sau đó liền biến mất. Nếu không ngoài dự đoán thì hẳn là do hắn giơ trò quỷ."

Tuyết Lệ Hàn xòe tay, nói: "Không quan hệ với ta, hơn nữa ta cũng không thể cứu ngươi, ta cũng ngăn cản không được."

"Hết thảy đều trở về nguyên điểm. Nói cách khác, sự tình kiếp trước căn ban
chưa từng phát sinh. Ngươi có thể cho rằng đó chỉ là một giấc mộng của
ngươi." Tuyết Lệ Hàn nói: "Hiện tại ngươi hiểu chưa?"

Sở Dương vô tội nhìn hắn, nói: "Ngươi muốn nghe nói thật không?"

Tuyết Lệ Hàn mỉm cười."Đương nhiên."

Sở Dương xòe tay, thở dài một tiéng: "Nói thật, ta bây giờ so với trước khi ngươi giải thích, còn hồ đồ hơn cả vạn lần!"

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1217