Chương 1213: Gãi Ngứa


Bùn đất lay
động, Sở Dương mặt mũi toàn đất với cát lộ ra một nụ cười, giống như một con ô
quy lén lút quan sát xung quanh, cười nói: "Xem ra không có việc gì nữa rồi."

Phía sau, Đổng Vô Thương ồm ồm nói: "Kế này của lão đại quả thực là quá
tuyệt! Làm sao ngươi lại biết bọn hắn chỉ tìm kiếm dưới vách núi?"

Sở Dương hừ một tiếng, nói: "Thiên cơ bất khả lộ."

Đổng Vô Thương cười ha ha, cũng không truy hỏi nữa. Tính cách của hắn chính là
như vậy, chuyện không nghĩ ra thì không nghĩ nữa. Nhất là chuyện tốt, lại càng
không cần nghĩ. Dù sao cũng có người nghĩ hộ rồi.

Tối hôm qua, ba người đã tới đây, dốc hết sức lực bình sinh, đào ra một cái
thông đạo ăn sâu vào núi. Sau đó lại xuống dưới vách núi, đào thêm một cái động
nữa. Trước đó có kiếm linh xác định vị trí mạch nước ngầm, sau đó ba người tề
tâm hợp lực động thủ, mãi cho tới xế chiều hôm nay mới làm xong, nghỉ ngơi một
chút là tới buổi tối, lập tức hành động.

Trên thực tế, bọn họ vẫn ẩn mình ở chỗ này.

Trong một khắc đó, Tất cả đối phương đều nhìn thấy bọn hắn nhảy xuống vách núi.
Nhưng trên thực tế, nhảy xuống rồi lại bám vào vách núi, quay trở lại.

Mà cùng lúc đó, đất đá sụp xuống, xóa hết tất cả dấu vết.

Cộng thêm cái thông đạo nối thẳng xuống mạch nước ngầm dưới kia, tất cả địch
nhân chỉ biết hoài nghi bọn họ đã chạy trốn thành công, chứ tuyệt đối không tưởng
được, bọn họ vẫn còn ở nơi này, hơn nữa còn trốn ở ngay trên vách núi!

Tất cả địch nhân đều toàn lực tìm kiếm dưới vách núi, cho dù chí tôn có lợi hại
hơn nữa cũng tìm ra được cái gì chứ?

Độc dược trong người bọn Hàn Tiêu Nhiên vẫn có chút phiền toái.

Nếu Sở Dương muốn giải, nhất định phải lấy ra Cửu Trọng đan bản hoàn chỉnh. Bất
quá, chất độc trong cơ thể bọn họ, đối với Sở Nhạc Nhi mà nói, ngược lại lại là
đại bổ, không chỉ là loại chất độc này, bất cứ độc dược gì trong thiên hạ đối với
Sở Nhạc Nhi mà nói, đều là đại bổ!

Cho nên Sở Dương mới dùng Sinh linh tuyền thủy áp chế độc tính cho ba người trước,
sau đó liền nghĩ cách đưa ba người trở về Sở gia. Nhưng đoạn đường này ngàn dặm
xa xôi, sáu người cùng đi một chỗ, mục tiêu thật sự quá lớn.

Chỉ sợ không đi được mấy trăm dặm, đã bị bắt trở lại. Nhưng nếu theo mình đi
tây bắc, đoạn đường này lại càng thêm nguy hiểm...

Sở Dương cân nhắc hồi lâu mà vẫn không quyết định được.

Đổng Vô Thương nói: "Nếu không ta cùng Bất Thông hai người hộ tống mấy người
Hàn đại ca về Sở gia trước. Sau đó lại tới tìm ngươi. Như vậy, tuy lão đại lẻ
loi một mình tứ cố vô thân, nhưng cũng không có vướng bận gì cả. Cứ tùy cơ ứng
biến, cuối cùng cũng có thể ứng phó qua được. Bên chúng ta cũng có thể chu
toàn."

Sở Dương trầm ngâm một lát, nói: "Cũng được. Bất quá, cho dù các ngươi hộ
tống trở về, cũng phải có dịch dung cải trang thật kỹ lưỡng. Đúng rồi, Bất
Thông đâu?"

"Ta ở đây...." Một thanh âm yếu ớt vang lên. Tiếp đó, chỉ thấy từ bên
dưới một tảng đá cácg đó không xa chợt thò ra một cái đầu người. Nhuế Bất Thông
mặt mày dính đầy bụi đất bò ra, nói: "Thu hoạch lần này ghê gớm thật. Chí
tôn nhị phẩm rồi."

Sở Dương chợt có một ý tưởng, nói: "Không bằng ngươi cứ đứng yên, ta cùng
Đổng Vô Thương hai người đánh chết ngươi trăm ngàn lần. Như vậy thực lực của
ngươi chẳng phải sẽ vang dội cổ kim sao? Đến lúc đó chúng ta còn phải sợ gì nữa?"

Nhuế Bất Thông cả giận nói: "Vậy thì có khác gì ta tự sát? Tự sát cũng là
chết!"

Đổng Vô Thương vỗ tay một cái, hai mắt sáng lên: "Đúng! Đúng! Đúng!"

Nhuế Bất Thông cả giận nói: "Nếu loại thiên pháp niết bàn này thật sự có
thể sử dụng như vậy, thì phượng hoàng đã sớm trở thành tồn tại mạnh nhất vũ trụ
này rồi. Điểm này chẳng lẽ mỗi mình các ngươi nghĩ ra sao?"

"Vậy thì vì sao?" Sở Dương nói: "Chẳng lẽ có hạn chế?"

"Đương nhiên có hạn chế!" Nhuế Bất Thông trợn trắng mắt: "Chi tiết
bên trong nói các ngươi cũng không hiểu. Nói ngắn gọn chính là: Không thể loại
bỏ được cảm giác tử vong, cừu hận, uất ức, sợ hãi, vân vân... Cho dù có thể niết
bàn sống lại, nhưng cái cảm giác sợ hãi lúc sắp chết lại hoàn toàn chân thực...
Các ngươi không biết loại cảm giác này đâu... Thật sự khiến người ta muốn sụp đổ...."

Sở Dương à một tiếng, tuy cái hiểu cái không, nhưng cũng ẩn ước hiểu được: Có vẻ
loại công pháp này cũng có nguy cơ. Hoàn toàn bất khả kháng, hơn nữa còn phụ
thuộc rất nhiều nhân tố khác nữa.

"Mỗi lần bị đánh chết...." Nhuế Bất Thông mặt mày ỉu xìu nói:
"Ta đều phải điều chỉnh cảm xúc cả nửa ngày... Các ngươi chỉ thấy tuv vi
ta tiến bộ, chứ biết dâu được nỗi khổ của ta...."

Sở Dương cùng Đổng Vô Thương không biết nói gì.

Cho dù biết rõ ràng hàng này phải chịu đựng rất nhiều, nhưng hiện tại muốn muốn
hành hung hắn một chút.

Sáu người một đường lén lút rời đi. Từ đầu tới cuối, Nhuế Bất Thông vẫn dùng
thân hình che tầm mắt Sở Dương cùng Đổng Vô Thương, không để bọn họ nhìn thấy
trên bia mộ viết cái gì.

Khụ khụ, Nhuế lục gia rất phấn khích, chờ đến khi La Khắc Địch lên đây, nhìn thấy
ngôi mộ này.. không biết sẽ có biểu tình gì đây?

Nghĩ tới đây, Nhuế Bất Thông lại cảm thấy, mình chịu khổ một chút cũng đáng...
Nhếch miệng cười hớn hở.

Ngay trong đêm hôm đó, sáu người tìm một thôn trang nho nhỏ nghỉ chân, sau đó Sở
Dương lại thi triển diệu thủ, tỉ mỉ thay đổi dung mạo mọi người lại một phen.

Thay đổi từ đầu tới đuôi.

Lúc đó, Sa Tâm Lượng còn ngớ ngẩn hỏi một câu, lập tức bị năm người còn lại
cùng xem thường, thậm chí còn suýt chút nữa bị Hàn Tiêu Nhiên đánh cho một trận.

"Sở Dương, ngươi không phải vực ngoại thiên ma đúng không?"

Ngày hôm sau, đám người Nhuế Bất Thông, Đổng Vô Thương cùng Hàn Tiêu Nhiên liền
nghênh ngang tiến vào Dạ châu. Bộ dáng khí thế giống như nhà giàu mới nổi, mua
một lượng lớn vật phẩm cấp thiết đối với Đông Nam, trực tiếp thuê hai đoàn xe lớn,
hơn nữa còn thuê không ít huyết thù làm hộ vệ, áp xe, xuất phát tiền về phía
Đông Nam.

Mà Sở Dương lại một mình một kiếm, cô độc tiến về Tây bắc!

Trong khi toàn bộ đại lục đang ồn ào huyên náo, Sở ngự tọa lại án kiếm bất động,
lạng lùng quan sát, tiêu tiêu sái sái, một đường đi tới.

Toàn bộ Đông Nam đã lộn nhào hết cả lên!

Sở gia, trong nháy mắt đã biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích!

Tân nhiệm chấp pháp đường đầu tiên là đình chỉ toàn bộ giao dịch với Sở gia,
sau đó cắt đứt nguồn cung cấp, đoạn tuyệt hợp tác với Sở gia. Sau đó liên hợp
Đông Nam Tiêu gia, làm khó dễ Sở gia.

Nếu như là trước kia, Sở gia có lẽ đã thật sự rối loạn rồi. Nhưng hiện tại...

Thái độ Sở Hùng Thành lão gia tử vô cùng cường nghạnh! Tới một người đánh một
người!

Chấp pháp đường giận giữ, Tiêu gia giận dữ!

Rốt cuộc phát động toàn bộ lực lượng giang hồ Đông Nam bao vây tiêu diệt Sở
gia.

Ngay trong lúc mấu chốt này, ngoại công Sở Dương - Dương Bạo lão gia tử bỏ qua
cơ nghiệp gia tộc, mang theo toàn bộ gia tộc, chạy tới Bình Sa Lĩnh, cùng thông
gia cùng tiến cùng lui...

Không cùng tiến cùng thối cũng không được. Quặng tử tinh của Dương gia bị chấp
pháp giả thèm thuồng từ lâu, rốt cuộc cũng nhe ra nanh vuốt. Tuy Dương Bạo tính
tình nóng nảy, nhưng cũng biết nặng nhẹ, dứt khoát bỏ qua cơ nghiệp, ngày đêm
chạy tới Bình Sa Lĩnh.

Hai nhà liên hợp, so với đơn độc vẫn tốt hơn.

Cho dù phải chết thì chết ở đâu chẳng giống nhau...

Người giang hồ khắp Đông Nam bắt đầu tụ hội về nơi đây!

Mà Sở gia cũng bắt đầu hành động, thu một nửa Bình Sa Lĩnh vào bản đồ nhà mình,
sau đó lại an trí dân chúng ra ngoài Bình Sa Lĩnh.

Dân chúng cũng biết nơi này sắp có đại chiến. ở lại chỉ có xui xẻo. Cũng không
phản kháng sắp xếp của Sở gia, ngược lại còn vui mừng.

Dù sao cũng rời khỏi được nơi thị phi.

Qua tiếp mấy ngày, người giang hồ Đông nam tụ hội ở nơi này không ngờ đã lên tới
mấy ngàn. Tiếp đó, đám đông từ bốn phương tám hướng vẫn không ngừng tràn tới. mỗi
ngày số lượng gia tăng phải tính bằng mấy trăm mấy ngàn, mắt thấy tình thế càng
ngày càng ác liệt.

Có không ít người ỷ người đông thế mạnh, chạy tới trước cửa Sở gia diễu võ
dương oai, há miệng vô lễ.

Nhưng tiếp đó lập tức nhìn thấy đại môn Sở gia mở ra, một tiểu cô nương trắng
ngần bước tới, bạch y như tuyết, phất phất tay một cái rồi lại quay lại, đóng cửa.

Mọi người náo loạn một hồi, chung quy không dám phá cửa xông vào. Phẫn nộ quay
về.

Nhưng sau khi trở về, tất cả mọi người chạy tới trước Sở gia hôm nay đều mắc một
loại quái bệnh: Cả người ngứa ngáy, ngứa không chịu nổi! Dùng đại đao rạch da
không ngờ vẫn không có cảm giác đau. Chỉ thấy ngứa, gãi tới máu me đầm đìa, thậm
chí bẻ gãy cả xương không ngờ vẫn thấy ngứa!

Loại tư vị này thật sự là khổ không chịu nổi.

Chẳng tới một ngày thời gian, đám người này đã bị tra tấn tới sống không bằng
chết. Lúc này, lại truyền ra một tin tức: Một đám tới Sở gia mắng nhiếc, cũng mắc
phải loại quái bệnh này... Trước mắt mọi người đều nháo nhác chạy khắp nơi tìm
biện pháp chữa trị.

Nhưng vô luận đi tới nơi nào, chỉ cần tiếp xúc với bọn họ tới nửa ngày là sẽ bị
truyền nhiễm loại bệnh này...

Ba ngày qua đi, người giang hồ mắc loại bệnh ngứa kỳ lạ này đã lên tới bốn năm
ngàn.

Đúng lúc này, đại môn Sở gia mở rộng, bày ra một cái bàn, bán một loại tay gãi
hình thù kỳ dị. Chỉ là một mảnh trúc mỏng tang, nhìn là biết, một cây trúc cũng
có thể làm được mấy trăm cái.

Nhưng loại tay gãi kỳ lạ này lại có một chỗ tốt: hết ngứa!

Chỗ nào ngứa, chỉ cần dùng loại tay gãi này gãi gãi, là có thể tạm thời hết ngứa.

Thứ này có thể khiến mọi người hết ngứa trong thời gian một nén hương, nhưng
sau một nén nhang, lại phải gãi lần nữa...

Nghe nói đây là Sở gia đại tiểu thư Sở Nhạc Nhi thương hại những người thân
mang quái bệnh, cho nên đặc biệt làm ra. Hơn nữa bán không đắt, mỗi một cái giá
chỉ mười khối tử tinh.

Nói thật, một khối tử tình có thể mua được trăm dặm rừng trúc! Mười khối tử
tinh, ước chừng có thể mua được toàn bộ rừng trúc của Bình Sa Lĩnh, thậm chí
còn có khuyến mại.

Hiện tại, một mẩu trúc bé tí như thế lại bán được mười khối tử tinh: Quả thực
là cái giá trên trời.

Nhưng đối với loại khó chịu này mà nói, mười khối tử tinh... quả thực chẳng
đáng gì...

Ban đầu mọi người cũng không tin, không mua. Nhưng sau đó ngứa quá, rốt cuộc
cũng có người bỏ ra mười khối tử tinh mua dùng thử, quả nhiên hết ngứa rồi...

Cái này khó lường nha...

Trước đại môn Sở gia lập tức bị người chen kín. Những người này vốn là đám hán
tử giang hồ tới gây sự với Sở gia, nhưng bây giờ lại biến thành người tặng tiền.

Cũng có mấy người muốn dùng sức mạnh cướp lấy, Sở gia cũng không ngăn lại.
Nhưng mấy kẻ cướp đoạt vừa đem tay gãi gãi lên người một cái, da thịt toàn thân
lập tức thối rữa, tảng lớn tảng nhỏ rụng xuống...

Cuối cùng biến thành một xương khô, một cơn gió thổi qua, toàn bộ xương cốt lập
tức biến thành bụi phấn, bay tán loạn khắp nơi.

Mọi người câm như hến.

Mua đi.

Loại tay gãi kỳ lạ này nghe nói được Sở gia đại từ đại bi Sở Nhạc Nhi tiểu thư
đặt tên là "Dương Dương Nạo"! ( Gãi ngứa )

Có người xuất khẩu thành thơ: Nạo dương dương, bất nạo bất dương, bất dương bất
nạo, việt nạo việt dương, việt dương việt nạo, dương dương nạo nạo, nạo nạo
dương dương.

(Gãi ngưa ngứa, không gãi không ngứa, không ngứa không gãi, càng gãi càng gnứa,
càng ngứa càng gãi, ngứa ngứa gãi gãi, gãi gãi ngứa ngứa )

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1213